Phò mã của Trư...
Lục Như Hòa Thượng
2024-10-14 01:52:32
"Ta mang mặt nạ chỉ là sợ bị đệ tử của ông thấy hình dạng của ta, ngày mai lộ ra kẽ hở mà thôi, " Tống Thanh Thư đưa tay gở xuống mặt nạ, ném đi, "Đối với hai vị thì không cần giấu diếm cái gì."
Tằng Nhu vẫn cho rằng hắn là một người xấu tướng mạo hung thần ác sát, vậy mà dưới mặt nạ lại có thể dễ nhìn như vậy, không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt không khỏi đỏ lên, cúi đầu nhìn hai chân mình đờ ra.
"Ngày mai?" Tư Đồ Bá Lôi ngẩn ra, "Ngươi chẳng lẽ là người trong Thanh quân."
"Tại hạ Tống Thanh Thư, chính là một trong hai người cao thủ của Thanh đình trong miệng hai vị vừa rồi." Tống Thanh Thư nhún nhún vai, cười khổ nói.
Tằng Nhu kinh ngạc ngẩng đầu, trong lòng suy nghĩ: hắn lại chính là một trong hai người cao thủ võ lâm khiến cho môn phái võ lâm mấy tỉnh nghe tin đã sợ mất mật, thế nhưng hắn rõ ràng trẻ tuổi như thế, không lớn hơn so với mình bao nhiêu. . .
"Tống thiếu hiệp vì sao phải trợ giúp Vương Ốc phái chúng ta?" Tư Đồ Bá Lôi càng nghi hoặc không ngớt.
"Tại hạ vẫn nghe Tư Đồ lão anh hùng trung với Minh triều, năm đó không tiếc buông tha vinh hoa phú quý, rời đi Bình Tây vương, quy ẩn sơn lâm. Rất trùng hợp chính là, tại hạ cùng với Tiền Minh Trường Bình công chúa là. . ." Tống Thanh Thư cố ý ngừng lại một chút, sắc mặt giả ra một thần sắc nhăn nhó, "Là bạn tri kỉ. Thấy các ngươi rơi vào nguy nan, Tống mỗ tự nhiên sẽ không bàng quan đứng nhìn."
Nghe ngữ khí mờ ám của hắn, Tư Đồ Bá Lôi trong lòng cả kinh: "Chẳng lẽ hắn cùng với công chúa là người yêu? Nhưng trong chốn võ lâm rõ ràng đồn công chúa thích Kim Xà Vương của." Bất quá nghĩ đến tâm tư của thiếu nam thiếu nữ hay thay đổi, cũng lộ ra thần tình lý giải: "Thì ra Tống công tử với công chúa còn có tầng quan hệ sâu xa này, vừa rồi lão phu có đắc tội, mong rằng Tống công tử không nên tính toán."
Nghe được Tống Thanh Thư nói trong lòng Tằng Nhu ngẩn ngơ, lại lại đột nhiên sinh ra một tia tức giận: nếu hắn là Phò mã gia, vì sao vừa rồi còn như vậy với ta.
"Tư Đồ tướng quân khách khí, " Tống Thanh Thư đổi thành dùng chức quan của Minh triều xưng hô đối phương, Tư Đồ Bá Lôi nghe được mà cực kỳ hưởng thụ, "Tống mỗ bây giờ chịu nhục, khuất thân với Thanh đình, cũng là muốn nhân cơ hội bảo tồn một chút lực lượng tàn dư của Đại Minh. Các người cứ việc yên tâm, ngày mai Tống mỗ tự có biện pháp để cho các người bình yên vô sự."
Tống Thanh Thư sở dĩ nắm chắc như thế, là bởi vì hắn biết Vi Tiểu Bảo là hương chủ của Thiên Địa Hội, khẳng định sẽ tìm cách thả đoàn người Vương Ốc phái, hơn nữa bản thân mình ở một bên tương trợ, tuần hoàn nội dung cốt truyện của nguyên tác sẽ không có vấn đề lớn.
Hơn nữa Vi Tiểu Bảo không có cách nào nói rõ với đoàn người này thân phận Thiên Địa Hội của hắn, cho nên theo đám người Tư Đồ Bá Lôi xem ra, tránh thoát đại nạn lần này công lao ít nhiều cũng nhờ Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư cho tới bây giờ đều chưa vì trà trộn một chức quan nho nhỏ của triều đình Mãn Thanh, mà là có hào khí nhai nuốt thiên hạ, loại thi ân lấy lòng này, chuyện thu mua nhân tâm, hắn đương nhiên là làm không biết mệt.
Bất quá mượn gà đẻ trứng cũng cần phải có dòng chính của mình, thế lực của Vương Ốc sơn bởi tiến vào trong kế hoạch của Tống Thanh Thư.
"Được, Tống thiếu hiệp nếu là bạn tốt của công chúa, tin tưởng sẽ không hại chúng ta, lão phu cược phen này." Tư Đồ Bá Lôi tự hỏi một lát, rốt cục ra quyết định.
Tống Thanh Thư đại hỉ, vội vã cùng ông thương lượng một ít chi tiết của hành động ngày mai.
Ngày hôm sau, Vi Tiểu Bảo triệu tập các quan quân thương thảo chuyện đối phó Vương Ốc phái, kỵ binh của Kiêu Kỵ Doanh là những thiện chiến chi sĩ, thương lượng ra một đống phương pháp công sơn, chỉ là đáng tiếc đều bị Vi Tiểu Bảo dùng lý do kỵ binh sẽ tổn thương thảm trọng phủ quyết.
Tống Thanh Thư rõ ràng tâm tư của Vi Tiểu Bảo, hắn làm sao nhìn đoàn người này đánh lên núi thật, không khỏi cười hiểu ý: "Tống mỗ thật ra có một biện pháp, không cần hao binh tổn tướng có thể bắt Vương Ốc phái."
"Tống đại ca nói mau." Vi Tiểu Bảo trong lòng lại suy tư: hy vọng đừng là diệu kế cái gì gì đó, nếu không bản thân mình rất là khó làm.
Tằng Nhu vẫn cho rằng hắn là một người xấu tướng mạo hung thần ác sát, vậy mà dưới mặt nạ lại có thể dễ nhìn như vậy, không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt không khỏi đỏ lên, cúi đầu nhìn hai chân mình đờ ra.
"Ngày mai?" Tư Đồ Bá Lôi ngẩn ra, "Ngươi chẳng lẽ là người trong Thanh quân."
"Tại hạ Tống Thanh Thư, chính là một trong hai người cao thủ của Thanh đình trong miệng hai vị vừa rồi." Tống Thanh Thư nhún nhún vai, cười khổ nói.
Tằng Nhu kinh ngạc ngẩng đầu, trong lòng suy nghĩ: hắn lại chính là một trong hai người cao thủ võ lâm khiến cho môn phái võ lâm mấy tỉnh nghe tin đã sợ mất mật, thế nhưng hắn rõ ràng trẻ tuổi như thế, không lớn hơn so với mình bao nhiêu. . .
"Tống thiếu hiệp vì sao phải trợ giúp Vương Ốc phái chúng ta?" Tư Đồ Bá Lôi càng nghi hoặc không ngớt.
"Tại hạ vẫn nghe Tư Đồ lão anh hùng trung với Minh triều, năm đó không tiếc buông tha vinh hoa phú quý, rời đi Bình Tây vương, quy ẩn sơn lâm. Rất trùng hợp chính là, tại hạ cùng với Tiền Minh Trường Bình công chúa là. . ." Tống Thanh Thư cố ý ngừng lại một chút, sắc mặt giả ra một thần sắc nhăn nhó, "Là bạn tri kỉ. Thấy các ngươi rơi vào nguy nan, Tống mỗ tự nhiên sẽ không bàng quan đứng nhìn."
Nghe ngữ khí mờ ám của hắn, Tư Đồ Bá Lôi trong lòng cả kinh: "Chẳng lẽ hắn cùng với công chúa là người yêu? Nhưng trong chốn võ lâm rõ ràng đồn công chúa thích Kim Xà Vương của." Bất quá nghĩ đến tâm tư của thiếu nam thiếu nữ hay thay đổi, cũng lộ ra thần tình lý giải: "Thì ra Tống công tử với công chúa còn có tầng quan hệ sâu xa này, vừa rồi lão phu có đắc tội, mong rằng Tống công tử không nên tính toán."
Nghe được Tống Thanh Thư nói trong lòng Tằng Nhu ngẩn ngơ, lại lại đột nhiên sinh ra một tia tức giận: nếu hắn là Phò mã gia, vì sao vừa rồi còn như vậy với ta.
"Tư Đồ tướng quân khách khí, " Tống Thanh Thư đổi thành dùng chức quan của Minh triều xưng hô đối phương, Tư Đồ Bá Lôi nghe được mà cực kỳ hưởng thụ, "Tống mỗ bây giờ chịu nhục, khuất thân với Thanh đình, cũng là muốn nhân cơ hội bảo tồn một chút lực lượng tàn dư của Đại Minh. Các người cứ việc yên tâm, ngày mai Tống mỗ tự có biện pháp để cho các người bình yên vô sự."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Thanh Thư sở dĩ nắm chắc như thế, là bởi vì hắn biết Vi Tiểu Bảo là hương chủ của Thiên Địa Hội, khẳng định sẽ tìm cách thả đoàn người Vương Ốc phái, hơn nữa bản thân mình ở một bên tương trợ, tuần hoàn nội dung cốt truyện của nguyên tác sẽ không có vấn đề lớn.
Hơn nữa Vi Tiểu Bảo không có cách nào nói rõ với đoàn người này thân phận Thiên Địa Hội của hắn, cho nên theo đám người Tư Đồ Bá Lôi xem ra, tránh thoát đại nạn lần này công lao ít nhiều cũng nhờ Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư cho tới bây giờ đều chưa vì trà trộn một chức quan nho nhỏ của triều đình Mãn Thanh, mà là có hào khí nhai nuốt thiên hạ, loại thi ân lấy lòng này, chuyện thu mua nhân tâm, hắn đương nhiên là làm không biết mệt.
Bất quá mượn gà đẻ trứng cũng cần phải có dòng chính của mình, thế lực của Vương Ốc sơn bởi tiến vào trong kế hoạch của Tống Thanh Thư.
"Được, Tống thiếu hiệp nếu là bạn tốt của công chúa, tin tưởng sẽ không hại chúng ta, lão phu cược phen này." Tư Đồ Bá Lôi tự hỏi một lát, rốt cục ra quyết định.
Tống Thanh Thư đại hỉ, vội vã cùng ông thương lượng một ít chi tiết của hành động ngày mai.
Ngày hôm sau, Vi Tiểu Bảo triệu tập các quan quân thương thảo chuyện đối phó Vương Ốc phái, kỵ binh của Kiêu Kỵ Doanh là những thiện chiến chi sĩ, thương lượng ra một đống phương pháp công sơn, chỉ là đáng tiếc đều bị Vi Tiểu Bảo dùng lý do kỵ binh sẽ tổn thương thảm trọng phủ quyết.
Tống Thanh Thư rõ ràng tâm tư của Vi Tiểu Bảo, hắn làm sao nhìn đoàn người này đánh lên núi thật, không khỏi cười hiểu ý: "Tống mỗ thật ra có một biện pháp, không cần hao binh tổn tướng có thể bắt Vương Ốc phái."
"Tống đại ca nói mau." Vi Tiểu Bảo trong lòng lại suy tư: hy vọng đừng là diệu kế cái gì gì đó, nếu không bản thân mình rất là khó làm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro