Thử thì thử (2...
Lục Như Hòa Thượng
2024-10-14 01:52:32
"Nếu như ta thấy thẹn với lương tâm thì sao?" Hồ phu nhân nói ra một câu giống như đã từng quen biết khiến cho Tống Thanh Thư giật mình, "Thúc đã nhìn thấy qua đôi thúc tẩu nào khoả thân với nhau hay chưa?" Một câu nói khiến cho hai người đều rung động trong lòng, cả hai bên đều lâm vào im lặng.
"Thanh Thư, tâm tư của thúc, tẩu tẩu cũng có thể đoán được một chút. . ." Một lát sau, Hồ phu nhân mở miệng tiếp tục nói.
Tống Thanh Thư vội vã há mồm, bị một ngón tay ngọc nhỏ và dài của Hồ phu nhân nhẹ nhàng đặt bên môi, "Thúc đừng vội, hãy nghe ta nói." Tống Thanh Thư thiên ngôn vạn ngữ nhất thời bị một ngón tay mảnh khảnh ấn trở về trong bụng.
"Thanh Thư, giữa chúng ta là không có khả năng, ta là một quả phụ, thúc còn có tiền đồ tốt, còn có cô nương đã định trước đang chờ." Âm thanh của Hồ phu nhân vẫn là mềm nhẹ êm tai như bình thường, thế nhưng Tống Thanh Thư lại sản sinh một cảm giác sợ hãi, trong lòng biết bản thân mình sợ rằng muốn vĩnh viễn mất đi nàng ấy.
"Ta không quan tâm!" Tống Thanh Thư giận dữ hét.
"Thế nhưng ta quan tâm!" Dung nhan lúc này của Hồ phu nhân trở nên thánh khiết không gì sánh được, nói chậm từng chữ, "Ta là thê tử của Hồ Nhất Đao, dù cho hắn đã chết, ta còn là thê tử của hắn, vĩnh viễn đều là!"
Hồ phu nhân cho tới nay cũng không quá dám đối mặt tâm tư gần đây thay đổi, lần này bị Di Hồn Đại Pháp gõ vang lên cảnh báo, khiến cho nàng ấy làm quyết đoán cuối cùng.
Tống Thanh Thư im lặng, đối với người hiện đại mà nói, thân phận quả phụ thì tính cái gì, chỉ cần hai người yêu nhau, tất cả đều không là vấn đề. Bất quá tại thế giới này, lễ pháp danh tiết là tất cả mọi người coi trọng, bản thân mình không thể yêu cầu Hồ phu nhân cũng phải suy nghĩ phóng khoáng như vậy được.
Trước đó vẫn vô thức tránh tự hỏi vấn đề này, hiện tại nghĩ đến, cho dù Hồ phu nhân đồng ý cùng bản thân mình một chỗ, khi đó hai bên đối mặt trở lực của thế tục không phải là hai người có thể chịu đựng được.
Lúc đầu vì chiếm tiện nghi, Tống Thanh Thư cùng Hồ Nhất Đao chết đi kết bái thành huynh đệ, nếu như cuối cùng lại cùng với thê tử của đối phương, không chỉ có là Hồ phu nhân, bản thân của Tống Thanh Thư cũng sẽ thân bại danh liệt, hai người cùng nhau nhận hết người trong thiên hạ phỉ nhổ.
Tống Thanh Thư là một nam nhân thành thục, mặc dù có đôi khi không khỏi kích động, nhưng chưa bao giờ thiếu lý trí, rất nhanh lý giải quyết định của Hồ phu nhân.
Hiện tại hắn vô cùng hối hận bản thân mình trước đó vì sao muốn kết bái với Hồ Nhất Đao!
"Suy nghĩ rõ ràng?" Hồ phu nhân thấy thần tình của hắn dần dần khôi phục bình tĩnh, trong lòng đau xót, bất quá vẫn là dụng tâm hỏi.
"Ừm, " Tống Thanh Thư cười khổ gật đầu, "Hiện tại ta không có cách nào ứng đối bão tố sẽ đến, càng đừng nói che gió cản mưa thay tẩu. Bất quá tẩu tẩu yên tâm đi, sẽ có một ngày ta nhất định sẽ làm người trong thiên hạ không có biện pháp phản đối chúng ta."
"Nói bậy bạ gì đó ~" Hồ phu nhân xấu hổ đỏ mặt, "Ta mặc kệ thúc muốn cái gì, thúc đã nghĩ thông suốt, vậy ta đi."
"Tẩu tẩu, ta hối hận, ta dự định dùng một lần Di Hồn Đại Pháp với tẩu." Tống Thanh Thư đột nhiên ngẩng đầu, cười hì hì.
Hồ phu nhân trong lòng cả kinh, vội vã nhắm hai mắt lại: "Thanh Thư, thúc muốn làm gì?"
"Nói giỡn với tẩu thôi, " Tống Thanh Thư thở dài, "Chỉ là suy nghĩ cùng nhau lâu như vậy cũng không biết khuê danh của tẩu tẩu, thật sự có chút tiếc nuối, có chút muốn thông qua Di Hồn Đại Pháp hỏi ra."
Hồ phu nhân tức giận trừng mắt liếc hắn: "Thúc có biết ngoại trừ người thân cận nhất, khuê danh của nữ tử bình thường chỉ biết nói cho trượng phu của mình hay không?"
"Ta biết." Tống Thanh Thư cười hề hề trả lời khiến cho Hồ phu nhân trong lòng bức tức, trợn mắt liếc hắn, "Mặc kệ thúc." Tự xoay người rời đi.
Đi hơn mười trượng, quay đầu, thấy Tống Thanh Thư còn đang ngơ ngác tại chỗ nhìn mình, Hồ phu nhân trong lòng mềm nhũn, đưa tay đặt ở bên mép hô: "Hồ đại ca năm đó gọi Băng Tuyết Nhi." Nói xong thi triển khinh công phi biến mất khỏi tầm mắt của hắn.
"Thanh Thư, tâm tư của thúc, tẩu tẩu cũng có thể đoán được một chút. . ." Một lát sau, Hồ phu nhân mở miệng tiếp tục nói.
Tống Thanh Thư vội vã há mồm, bị một ngón tay ngọc nhỏ và dài của Hồ phu nhân nhẹ nhàng đặt bên môi, "Thúc đừng vội, hãy nghe ta nói." Tống Thanh Thư thiên ngôn vạn ngữ nhất thời bị một ngón tay mảnh khảnh ấn trở về trong bụng.
"Thanh Thư, giữa chúng ta là không có khả năng, ta là một quả phụ, thúc còn có tiền đồ tốt, còn có cô nương đã định trước đang chờ." Âm thanh của Hồ phu nhân vẫn là mềm nhẹ êm tai như bình thường, thế nhưng Tống Thanh Thư lại sản sinh một cảm giác sợ hãi, trong lòng biết bản thân mình sợ rằng muốn vĩnh viễn mất đi nàng ấy.
"Ta không quan tâm!" Tống Thanh Thư giận dữ hét.
"Thế nhưng ta quan tâm!" Dung nhan lúc này của Hồ phu nhân trở nên thánh khiết không gì sánh được, nói chậm từng chữ, "Ta là thê tử của Hồ Nhất Đao, dù cho hắn đã chết, ta còn là thê tử của hắn, vĩnh viễn đều là!"
Hồ phu nhân cho tới nay cũng không quá dám đối mặt tâm tư gần đây thay đổi, lần này bị Di Hồn Đại Pháp gõ vang lên cảnh báo, khiến cho nàng ấy làm quyết đoán cuối cùng.
Tống Thanh Thư im lặng, đối với người hiện đại mà nói, thân phận quả phụ thì tính cái gì, chỉ cần hai người yêu nhau, tất cả đều không là vấn đề. Bất quá tại thế giới này, lễ pháp danh tiết là tất cả mọi người coi trọng, bản thân mình không thể yêu cầu Hồ phu nhân cũng phải suy nghĩ phóng khoáng như vậy được.
Trước đó vẫn vô thức tránh tự hỏi vấn đề này, hiện tại nghĩ đến, cho dù Hồ phu nhân đồng ý cùng bản thân mình một chỗ, khi đó hai bên đối mặt trở lực của thế tục không phải là hai người có thể chịu đựng được.
Lúc đầu vì chiếm tiện nghi, Tống Thanh Thư cùng Hồ Nhất Đao chết đi kết bái thành huynh đệ, nếu như cuối cùng lại cùng với thê tử của đối phương, không chỉ có là Hồ phu nhân, bản thân của Tống Thanh Thư cũng sẽ thân bại danh liệt, hai người cùng nhau nhận hết người trong thiên hạ phỉ nhổ.
Tống Thanh Thư là một nam nhân thành thục, mặc dù có đôi khi không khỏi kích động, nhưng chưa bao giờ thiếu lý trí, rất nhanh lý giải quyết định của Hồ phu nhân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiện tại hắn vô cùng hối hận bản thân mình trước đó vì sao muốn kết bái với Hồ Nhất Đao!
"Suy nghĩ rõ ràng?" Hồ phu nhân thấy thần tình của hắn dần dần khôi phục bình tĩnh, trong lòng đau xót, bất quá vẫn là dụng tâm hỏi.
"Ừm, " Tống Thanh Thư cười khổ gật đầu, "Hiện tại ta không có cách nào ứng đối bão tố sẽ đến, càng đừng nói che gió cản mưa thay tẩu. Bất quá tẩu tẩu yên tâm đi, sẽ có một ngày ta nhất định sẽ làm người trong thiên hạ không có biện pháp phản đối chúng ta."
"Nói bậy bạ gì đó ~" Hồ phu nhân xấu hổ đỏ mặt, "Ta mặc kệ thúc muốn cái gì, thúc đã nghĩ thông suốt, vậy ta đi."
"Tẩu tẩu, ta hối hận, ta dự định dùng một lần Di Hồn Đại Pháp với tẩu." Tống Thanh Thư đột nhiên ngẩng đầu, cười hì hì.
Hồ phu nhân trong lòng cả kinh, vội vã nhắm hai mắt lại: "Thanh Thư, thúc muốn làm gì?"
"Nói giỡn với tẩu thôi, " Tống Thanh Thư thở dài, "Chỉ là suy nghĩ cùng nhau lâu như vậy cũng không biết khuê danh của tẩu tẩu, thật sự có chút tiếc nuối, có chút muốn thông qua Di Hồn Đại Pháp hỏi ra."
Hồ phu nhân tức giận trừng mắt liếc hắn: "Thúc có biết ngoại trừ người thân cận nhất, khuê danh của nữ tử bình thường chỉ biết nói cho trượng phu của mình hay không?"
"Ta biết." Tống Thanh Thư cười hề hề trả lời khiến cho Hồ phu nhân trong lòng bức tức, trợn mắt liếc hắn, "Mặc kệ thúc." Tự xoay người rời đi.
Đi hơn mười trượng, quay đầu, thấy Tống Thanh Thư còn đang ngơ ngác tại chỗ nhìn mình, Hồ phu nhân trong lòng mềm nhũn, đưa tay đặt ở bên mép hô: "Hồ đại ca năm đó gọi Băng Tuyết Nhi." Nói xong thi triển khinh công phi biến mất khỏi tầm mắt của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro