Cấp Trên Là Chủ Nhân Của Tôi (H)
Nhung Đỏ (1)
2024-11-06 20:36:14
Mười giờ sáng hôm sau, Trần Tư Nhung nhận được một tệp pdf từ C, cô nhấp vào đó, đó là báo cáo y tế của chủ nhân và chứng nhận không có tiền án.
Họ tên đều bị che đi, chỉ chữ C đầu tiên của Họ được hiển thị.
Khi Trần Tư Nhung nhìn thấy chữ C đó, một nụ cười bất giác xuất hiện trên khuôn mặt cô.
Cô kéo xuống thì thấy chủ nhân đã khám sức khỏe toàn diện, tất cả đều có sức khỏe tốt, không có tiền án tiền sự, kết quả của hai phần báo cáo đều mới được đưa ra cách đây vài ngày.
Trần Tư Nhung vui mừng khôn xiết, bởi vì lời đề nghị gặp mặt đột ngột của chủ nhân ngày hôm qua đã cuốn sạch sự tỉnh táo của cô, cô cũng không nhớ rõ ban đầu khi mình kêu nếu có gặp nhau, thì cần phải cung cấp những loại giấy tờ này.
Nhưng chủ nhân không quên.
Grace: Chủ nhân, lúc vào công ty cuối năm ngoái tôi chỉ có giấy khám sức khỏe và giấy chứng nhận vô tội của cảnh sát, nhưng mà từ năm ngoái đến bây giờ tôi không có bạn trai nào hết.
Trần Tư Nhung lấy ra hai bản báo cáo của mình từ hộp thư, sau đó cũng gửi bản pdf cho C.
C: Cảm ơn cô, nhưng lần sau nhớ rõ che tên mình trước khi gửi chúng nhé.
Sau đó, Trần Tư Nhung mới nhận ra mình đã gửi trực tiếp bản pdf, may mắn là chủ nhân biết cô.
Cô mím chặt nụ cười trên khóe miệng, ngón tay vui vẻ nhảy múa trên màn hình điện thoại.
Grace: Cám ơn chủ nhân đã nhắc nhở, Grace sẽ ghi nhớ [heart].
Cô thích dùng trái tim này kết thúc câu.
Ngay sau đó, C gửi đến một bức ảnh của chiếc xe.
C: Sáng mai tôi sẽ kêu xe đến đón cô, tôi sẽ đợi cô ở cổng khách sạn lúc 8 giờ 30.
Trần Tư Nhung nhấp vào bức ảnh, hô hấp ngưng lại.
Bởi vì biển số của chiếc xe đó là [GRACE], và có một trái tim màu đỏ tươi ở cuối.
Grace: Sao lại có biển số như vậy?
C: Tôi mua của người khác, cũng may cái tên Grace không quá đặc biệt, nếu không hôm nay muốn chỉnh lại cũng khó, cô có thích không, Grace?
Trần Tư Nhung sững sờ, cô từng nghe nói ở Úc có thể tùy chỉnh biển số xe, thậm chí thêm biểu tượng cảm xúc, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện như vậy lại xảy ra với mình.
Tại sao chủ nhân lại làm chuyện như vậy với cô, chỉ là đưa đón mà thôi, không cần thiết phải mua biển số tùy chỉnh như vậy.
Nhưng khóe miệng đã bay ra khỏi vũ trụ kiên quyết nói cho cô biết, cô thích, rất thích.
Trần Tư Nhung lăn qua lăn lại trên giường, cuối cùng đợi cho đến khi vết đỏ trên mặt dịu đi một chút, mới cẩn thận trả lời tin nhắn.
Grace: Grace rất thích, cảm ơn chủ nhân. Nhưng. . . Nếu chỉ là tới đón một lần, Grace cảm thấy không đáng.
C: Cô vừa cười hả?
Hai má Trần Tư Nhung lại nóng lên, cô thành thật trả lời.
Grace: Cười, còn lăn qua lăn lại trên giường nữa.
Chủ nhân hồi đáp rất nhanh, Trần Tư Nhung nín thở, trong lòng âm thầm gào thét.
C: Vậy thì tôi nghĩ nó đáng giá.
-
Trong đêm đầu tiên thi đấu thắng lợi, Trần Tư Nhung đã phấn khích đến mức cả đêm không ngủ.
Cô xem đi xem lại tua đi tua lại cuộc trò chuyện giữa chủ nhân và cô ngày hôm đó, ánh điện thoại sáng ngời chiếu lên gò má hơi cao bởi nụ cười, cô xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần, cảm thấy phấn khích cùng vui sướng vô cùng.
Sự phấn khích kéo dài đến nửa đêm ba bốn giờ, Trần Tư Nhung bắt đầu nghĩ đến việc đến nhà chủ nhân.
Cô cần thể hiện mình ở trạng thái hoàn hảo nhất.
Bảy giờ sáng, Trần Tư Nhung vui vẻ ra ngoài với quầng mắt đen.
Cô đặt lịch hẹn qua mạng với một spa chăm sóc toàn thân.
Mười một giờ rưỡi, Trần Tư Nhung như tái sinh ra khỏi trung tâm spa và lại lao vào tiệm làm tóc.
Tóc cô rất dài, uốn xoăn nhẹ, lần này cô đến tiệm làm tóc chỉ đơn giản là tỉa phần chẻ ngọn, sau đó chăm sóc đầy đủ trọn gói.
Điểm dừng chân cuối cùng là một tiệm làm móng, nơi cắt tỉa móng tay và móng chân, cuối cùng Trần Tư Nhung đã chọn màu đỏ bạch đậu khấu nổi bật.
Mười ngón tay của cô thon dài, móng tay tròn trịa, được sơn màu đỏ tươi của bạch đậu khấu khiến người ta vô thức nhìn chằm chằm vào những ngón tay của cô.
Tươi mát, đậm đà.
Giống như một quả anh đào đầy đặn trong một loại rượu ủ thủ công.
Chiều tối, Trần Tư Nhung mệt mỏi trở về khách sạn.
Cô vẫn cẩn thận tắm rửa sạch sẽ, sau đó thoa sữa dưỡng thể có hương hoa dành dành nhẹ nhàng lên từng bộ phận trên cơ thể.
Sau khi làm xong mọi việc, Trần Tư Nhung mệt mỏi đến mức trực tiếp ngã xuống giường.
Cô đặt cho mình hai báo thức vào khoảng 7 giờ 30 và sau đó đi ngủ sớm.
-
Họ tên đều bị che đi, chỉ chữ C đầu tiên của Họ được hiển thị.
Khi Trần Tư Nhung nhìn thấy chữ C đó, một nụ cười bất giác xuất hiện trên khuôn mặt cô.
Cô kéo xuống thì thấy chủ nhân đã khám sức khỏe toàn diện, tất cả đều có sức khỏe tốt, không có tiền án tiền sự, kết quả của hai phần báo cáo đều mới được đưa ra cách đây vài ngày.
Trần Tư Nhung vui mừng khôn xiết, bởi vì lời đề nghị gặp mặt đột ngột của chủ nhân ngày hôm qua đã cuốn sạch sự tỉnh táo của cô, cô cũng không nhớ rõ ban đầu khi mình kêu nếu có gặp nhau, thì cần phải cung cấp những loại giấy tờ này.
Nhưng chủ nhân không quên.
Grace: Chủ nhân, lúc vào công ty cuối năm ngoái tôi chỉ có giấy khám sức khỏe và giấy chứng nhận vô tội của cảnh sát, nhưng mà từ năm ngoái đến bây giờ tôi không có bạn trai nào hết.
Trần Tư Nhung lấy ra hai bản báo cáo của mình từ hộp thư, sau đó cũng gửi bản pdf cho C.
C: Cảm ơn cô, nhưng lần sau nhớ rõ che tên mình trước khi gửi chúng nhé.
Sau đó, Trần Tư Nhung mới nhận ra mình đã gửi trực tiếp bản pdf, may mắn là chủ nhân biết cô.
Cô mím chặt nụ cười trên khóe miệng, ngón tay vui vẻ nhảy múa trên màn hình điện thoại.
Grace: Cám ơn chủ nhân đã nhắc nhở, Grace sẽ ghi nhớ [heart].
Cô thích dùng trái tim này kết thúc câu.
Ngay sau đó, C gửi đến một bức ảnh của chiếc xe.
C: Sáng mai tôi sẽ kêu xe đến đón cô, tôi sẽ đợi cô ở cổng khách sạn lúc 8 giờ 30.
Trần Tư Nhung nhấp vào bức ảnh, hô hấp ngưng lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vì biển số của chiếc xe đó là [GRACE], và có một trái tim màu đỏ tươi ở cuối.
Grace: Sao lại có biển số như vậy?
C: Tôi mua của người khác, cũng may cái tên Grace không quá đặc biệt, nếu không hôm nay muốn chỉnh lại cũng khó, cô có thích không, Grace?
Trần Tư Nhung sững sờ, cô từng nghe nói ở Úc có thể tùy chỉnh biển số xe, thậm chí thêm biểu tượng cảm xúc, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện như vậy lại xảy ra với mình.
Tại sao chủ nhân lại làm chuyện như vậy với cô, chỉ là đưa đón mà thôi, không cần thiết phải mua biển số tùy chỉnh như vậy.
Nhưng khóe miệng đã bay ra khỏi vũ trụ kiên quyết nói cho cô biết, cô thích, rất thích.
Trần Tư Nhung lăn qua lăn lại trên giường, cuối cùng đợi cho đến khi vết đỏ trên mặt dịu đi một chút, mới cẩn thận trả lời tin nhắn.
Grace: Grace rất thích, cảm ơn chủ nhân. Nhưng. . . Nếu chỉ là tới đón một lần, Grace cảm thấy không đáng.
C: Cô vừa cười hả?
Hai má Trần Tư Nhung lại nóng lên, cô thành thật trả lời.
Grace: Cười, còn lăn qua lăn lại trên giường nữa.
Chủ nhân hồi đáp rất nhanh, Trần Tư Nhung nín thở, trong lòng âm thầm gào thét.
C: Vậy thì tôi nghĩ nó đáng giá.
-
Trong đêm đầu tiên thi đấu thắng lợi, Trần Tư Nhung đã phấn khích đến mức cả đêm không ngủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô xem đi xem lại tua đi tua lại cuộc trò chuyện giữa chủ nhân và cô ngày hôm đó, ánh điện thoại sáng ngời chiếu lên gò má hơi cao bởi nụ cười, cô xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần, cảm thấy phấn khích cùng vui sướng vô cùng.
Sự phấn khích kéo dài đến nửa đêm ba bốn giờ, Trần Tư Nhung bắt đầu nghĩ đến việc đến nhà chủ nhân.
Cô cần thể hiện mình ở trạng thái hoàn hảo nhất.
Bảy giờ sáng, Trần Tư Nhung vui vẻ ra ngoài với quầng mắt đen.
Cô đặt lịch hẹn qua mạng với một spa chăm sóc toàn thân.
Mười một giờ rưỡi, Trần Tư Nhung như tái sinh ra khỏi trung tâm spa và lại lao vào tiệm làm tóc.
Tóc cô rất dài, uốn xoăn nhẹ, lần này cô đến tiệm làm tóc chỉ đơn giản là tỉa phần chẻ ngọn, sau đó chăm sóc đầy đủ trọn gói.
Điểm dừng chân cuối cùng là một tiệm làm móng, nơi cắt tỉa móng tay và móng chân, cuối cùng Trần Tư Nhung đã chọn màu đỏ bạch đậu khấu nổi bật.
Mười ngón tay của cô thon dài, móng tay tròn trịa, được sơn màu đỏ tươi của bạch đậu khấu khiến người ta vô thức nhìn chằm chằm vào những ngón tay của cô.
Tươi mát, đậm đà.
Giống như một quả anh đào đầy đặn trong một loại rượu ủ thủ công.
Chiều tối, Trần Tư Nhung mệt mỏi trở về khách sạn.
Cô vẫn cẩn thận tắm rửa sạch sẽ, sau đó thoa sữa dưỡng thể có hương hoa dành dành nhẹ nhàng lên từng bộ phận trên cơ thể.
Sau khi làm xong mọi việc, Trần Tư Nhung mệt mỏi đến mức trực tiếp ngã xuống giường.
Cô đặt cho mình hai báo thức vào khoảng 7 giờ 30 và sau đó đi ngủ sớm.
-
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro