Cấp Trên Là Chủ Nhân Của Tôi (H)
Say Rượu
2024-11-06 20:36:14
Mùi nước hoa thoang thoảng mát lạnh gần như ngập trời dưới tác dụng của trọng lực, chỉ cần cô hít thở, liền giống như uống thuốc kích dục quá liều.
Rõ ràng anh không có bất kỳ tiếp xúc da thịt nào với cô, nhưng Trần Tư Nhung rõ ràng cảm nhận được sức nóng trên cơ thể anh.
Một loại hơi nóng dày đặc ẩm ướt bao phủ toàn thân Trần Tư Nhung.
Cô khó khăn ưỡn ngực một cách thận trọng, hầu như không hít vào chút dưỡng khí nào để duy trì sự tỉnh táo cơ bản của mình.
Nhưng suy nghĩ của cô quá dễ dàng trôi đi, cô nghĩ đến hình phạt mà chủ nhân dành cho mình.
"Mời Caesar đến nhà uống một tách cà phê."
Đã gần một tuần kể từ khi hình phạt được đưa ra.
May mắn duy nhất là chủ nhân đã không thúc giục cô.
"Grace."
Caesar gọi tên cô lần thứ hai.
Trần Tư Nhung đột nhiên hoàn hồn, cô vô ý thức cao giọng nói: "Yes!"
Ánh mắt cũng lập tức chuyển sang Caesar ở bên cạnh, trong đôi đồng tử xanh đậm của anh phản chiếu hình ảnh của cô.
"Cô thất thần." Anh nói.
Trần Tư Nhung chỉ có thể thừa nhận: "Xin lỗi, tôi. . . . . . Tôi có chút căng thẳng."
"Bởi vì tôi ở đây?" Anh hỏi.
Càng tiếp xúc với Caesar càng lâu, sự sợ hãi của Trần Tư Nhung đối với anh dần giảm bớt, cô lặng lẽ hít một hơi và nói: "Bởi vì. . . . . . Tôi sợ anh sẽ sa thải tôi."
Bầu không khí im lặng một giây.
Trần Tư Nhung bắt đầu hối hận về sự thẳng thắn khó hiểu của mình.
Tuy nhiên, Caesar đã đứng dậy, nhìn xuống Trần Tư Nhung và cười nhẹ.
Trần Tư Nhung lập tức thở phào nhẹ nhõm, cũng mỉm cười theo.
"Xin lỗi, trò đùa của tôi không buồn cười rồi." Trần Tư Nhung nói.
Caesar nhướng mày: "Tôi cảm thấy buồn cười, tôi thích cô thẳng thắng với tôi."
Trần Tư Nhung vô cớ cảm thấy trái tim mình nóng ran, nhưng Caesar đã lấy lại cốc cà phê được đặt trên bàn của cô.
"Hôm nay là Casual Friday*, thư giãn một chút."
(*) Casual Friday: ở một số cơ quan, ngày thứ 6 của tuần là ngày nhân viên có thể mặc đồ thoải mái đi làm.
Anh đã chuẩn bị rời đi.
Hơi thở của Trần Tư Nhung trở nên nhẹ nhàng hơn.
Cô cười: "Vâng ạ."
Caesar nhìn cô lần cuối, nhấp một ngụm cà phê.
"Hãy gửi cho tôi bản mẫu đã hoàn thành vào tuần tới."
Trần Tư Nhung lập tức đáp ứng: "Vâng ạ."
"Grace, côi làm rất tốt."
Nói xong, anh không chút do dự xoay người rời khỏi văn phòng.
Văn phòng lại trở nên yên tĩnh, Trần Tư Nhung chỉ nghe thấy tim mình đập loạn xạ.
Tuy nhiên, khóe miệng cô không tự chủ được nhếch lên, sau tai bị tóc che khuất, có một vệt ửng hồng vô hình.
-
3 giờ chiều, mọi người trong đội đã di chuyển đến quán bar một cách hoành tráng.
Caesar đã đặt trước và bao hết, đồ ăn và thức uống đều miễn phí.
Mọi người đều cởi bỏ sự nghiêm túc và khắt khe trong công việc, lắc mình biến hóa, mỗi người đều giống như một tay già đời trà trộn trong vũ trường.
Tequila và whisky gọi hết chai này đến chai khác, năm nhân viên pha chế tại quầy bar đã pha hết ly cocktail này đến ly cocktail khác mà không dừng lại một phút.
James như một con bướm đi hút nhụy hoa, Trần Tư Nhung thích nói chuyện với nhiều người khác bên cạnh anh ta.
Tất nhiên, cô cũng đã uống rất nhiều rượu, hiếm khi có người đãi khách, mọi người đều chọn loại đắt tiền nhất và tu một hơi cạn sạch.
Trần Tư Nhung luôn tò mò về rượu nhưng cô chưa bao giờ có cơ hội uống.
Một là cô quanh năm ở một mình, say xỉn mà không có ai đưa về nhà rất không an toàn, hai là đồ uống quá đắt so với khả năng chi trả của cô.
Nhưng tối nay cô có chút không kiêng nể gì, bởi vì Caesar có nói sẽ chi trả tất cả dịch vụ đi lại Uber cho mọi người, còn phái nữ anh sẽ cử xe riêng đưa về.
Vì vậy, Trần Tư Nhung thậm chí không thể phát âm tên của tất cả các loại đồ uống, cũng muốn uống một cốc nhỏ, nếm thử hương vị ra sao.
Bầu không khí trong quán bar vô cùng náo nhiệt, cô không phân biệt được mình chóng mặt là do uống rượu hay là quá mức hưng phấn.
Bữa tiệc kéo dài đến nửa đêm, nhưng không nhiều người có ý định kết thúc.
Trần Tư Nhung đi vệ sinh lần thứ hai, cô chắc chắn mình đã uống quá nhiều.
Tuy rằng không khó chịu, nhưng chóng mặt, đi lại có chút lảo đảo.
Cô nói với James rằng cô phải về nhà trước, James lập tức đến gặp Caesar và nhờ anh sắp xếp tài xế đưa Grace về nhà.
Trần Tư Nhung ngồi trong một góc yên tĩnh của quán bar một lúc, khi có người đi đến bên cạnh cô, cô ngẩng đầu lên, là Caesar.
“Tôi. . . . . . Anh . . . . . James đâu?” Đầu óc Trần Tư Nhung bắt đầu chậm lại.
Caesar vắt áo khoác lên cánh tay, tay còn lại đỡ Trần Tư Nhung đứng dậy.
"Anh ấy đang tìm cho cô một chiếc xe tốt, tôi đưa cô đến đó."
“À, ra là vậy.” Giọng điệu của Trần Tư Nhung lúc này trở nên nhè nhè kéo dài, hơn nữa bởi vì say rượu nên ánh mắt của cô cũng có chút mê mang, phong thái cũng trở nên mềm mại quyến rũ hơn.
Cô đứng dậy và dựa vào Caesar một cách tự nhiên.
Quán bar vẫn đang sôi nổi, Caesar đỡ cô ra ngoài.
Rõ ràng anh không có bất kỳ tiếp xúc da thịt nào với cô, nhưng Trần Tư Nhung rõ ràng cảm nhận được sức nóng trên cơ thể anh.
Một loại hơi nóng dày đặc ẩm ướt bao phủ toàn thân Trần Tư Nhung.
Cô khó khăn ưỡn ngực một cách thận trọng, hầu như không hít vào chút dưỡng khí nào để duy trì sự tỉnh táo cơ bản của mình.
Nhưng suy nghĩ của cô quá dễ dàng trôi đi, cô nghĩ đến hình phạt mà chủ nhân dành cho mình.
"Mời Caesar đến nhà uống một tách cà phê."
Đã gần một tuần kể từ khi hình phạt được đưa ra.
May mắn duy nhất là chủ nhân đã không thúc giục cô.
"Grace."
Caesar gọi tên cô lần thứ hai.
Trần Tư Nhung đột nhiên hoàn hồn, cô vô ý thức cao giọng nói: "Yes!"
Ánh mắt cũng lập tức chuyển sang Caesar ở bên cạnh, trong đôi đồng tử xanh đậm của anh phản chiếu hình ảnh của cô.
"Cô thất thần." Anh nói.
Trần Tư Nhung chỉ có thể thừa nhận: "Xin lỗi, tôi. . . . . . Tôi có chút căng thẳng."
"Bởi vì tôi ở đây?" Anh hỏi.
Càng tiếp xúc với Caesar càng lâu, sự sợ hãi của Trần Tư Nhung đối với anh dần giảm bớt, cô lặng lẽ hít một hơi và nói: "Bởi vì. . . . . . Tôi sợ anh sẽ sa thải tôi."
Bầu không khí im lặng một giây.
Trần Tư Nhung bắt đầu hối hận về sự thẳng thắn khó hiểu của mình.
Tuy nhiên, Caesar đã đứng dậy, nhìn xuống Trần Tư Nhung và cười nhẹ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Tư Nhung lập tức thở phào nhẹ nhõm, cũng mỉm cười theo.
"Xin lỗi, trò đùa của tôi không buồn cười rồi." Trần Tư Nhung nói.
Caesar nhướng mày: "Tôi cảm thấy buồn cười, tôi thích cô thẳng thắng với tôi."
Trần Tư Nhung vô cớ cảm thấy trái tim mình nóng ran, nhưng Caesar đã lấy lại cốc cà phê được đặt trên bàn của cô.
"Hôm nay là Casual Friday*, thư giãn một chút."
(*) Casual Friday: ở một số cơ quan, ngày thứ 6 của tuần là ngày nhân viên có thể mặc đồ thoải mái đi làm.
Anh đã chuẩn bị rời đi.
Hơi thở của Trần Tư Nhung trở nên nhẹ nhàng hơn.
Cô cười: "Vâng ạ."
Caesar nhìn cô lần cuối, nhấp một ngụm cà phê.
"Hãy gửi cho tôi bản mẫu đã hoàn thành vào tuần tới."
Trần Tư Nhung lập tức đáp ứng: "Vâng ạ."
"Grace, côi làm rất tốt."
Nói xong, anh không chút do dự xoay người rời khỏi văn phòng.
Văn phòng lại trở nên yên tĩnh, Trần Tư Nhung chỉ nghe thấy tim mình đập loạn xạ.
Tuy nhiên, khóe miệng cô không tự chủ được nhếch lên, sau tai bị tóc che khuất, có một vệt ửng hồng vô hình.
-
3 giờ chiều, mọi người trong đội đã di chuyển đến quán bar một cách hoành tráng.
Caesar đã đặt trước và bao hết, đồ ăn và thức uống đều miễn phí.
Mọi người đều cởi bỏ sự nghiêm túc và khắt khe trong công việc, lắc mình biến hóa, mỗi người đều giống như một tay già đời trà trộn trong vũ trường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tequila và whisky gọi hết chai này đến chai khác, năm nhân viên pha chế tại quầy bar đã pha hết ly cocktail này đến ly cocktail khác mà không dừng lại một phút.
James như một con bướm đi hút nhụy hoa, Trần Tư Nhung thích nói chuyện với nhiều người khác bên cạnh anh ta.
Tất nhiên, cô cũng đã uống rất nhiều rượu, hiếm khi có người đãi khách, mọi người đều chọn loại đắt tiền nhất và tu một hơi cạn sạch.
Trần Tư Nhung luôn tò mò về rượu nhưng cô chưa bao giờ có cơ hội uống.
Một là cô quanh năm ở một mình, say xỉn mà không có ai đưa về nhà rất không an toàn, hai là đồ uống quá đắt so với khả năng chi trả của cô.
Nhưng tối nay cô có chút không kiêng nể gì, bởi vì Caesar có nói sẽ chi trả tất cả dịch vụ đi lại Uber cho mọi người, còn phái nữ anh sẽ cử xe riêng đưa về.
Vì vậy, Trần Tư Nhung thậm chí không thể phát âm tên của tất cả các loại đồ uống, cũng muốn uống một cốc nhỏ, nếm thử hương vị ra sao.
Bầu không khí trong quán bar vô cùng náo nhiệt, cô không phân biệt được mình chóng mặt là do uống rượu hay là quá mức hưng phấn.
Bữa tiệc kéo dài đến nửa đêm, nhưng không nhiều người có ý định kết thúc.
Trần Tư Nhung đi vệ sinh lần thứ hai, cô chắc chắn mình đã uống quá nhiều.
Tuy rằng không khó chịu, nhưng chóng mặt, đi lại có chút lảo đảo.
Cô nói với James rằng cô phải về nhà trước, James lập tức đến gặp Caesar và nhờ anh sắp xếp tài xế đưa Grace về nhà.
Trần Tư Nhung ngồi trong một góc yên tĩnh của quán bar một lúc, khi có người đi đến bên cạnh cô, cô ngẩng đầu lên, là Caesar.
“Tôi. . . . . . Anh . . . . . James đâu?” Đầu óc Trần Tư Nhung bắt đầu chậm lại.
Caesar vắt áo khoác lên cánh tay, tay còn lại đỡ Trần Tư Nhung đứng dậy.
"Anh ấy đang tìm cho cô một chiếc xe tốt, tôi đưa cô đến đó."
“À, ra là vậy.” Giọng điệu của Trần Tư Nhung lúc này trở nên nhè nhè kéo dài, hơn nữa bởi vì say rượu nên ánh mắt của cô cũng có chút mê mang, phong thái cũng trở nên mềm mại quyến rũ hơn.
Cô đứng dậy và dựa vào Caesar một cách tự nhiên.
Quán bar vẫn đang sôi nổi, Caesar đỡ cô ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro