Cấp Trên Là Chủ Nhân Của Tôi (H)
Tôi Muốn Gặp Cô
2024-11-06 20:36:14
Lần thứ ba Caesar không nghe thấy trợ lý của mình nói gì.
“Xin lỗi.” Caesar chỉ vào dàn âm thanh bên cạnh quầy bar, “Quá ồn.”
Trợ lý lại cao giọng nói: "Xe đã đậu ở gara tầng ngầm, tùy thời có thể sử dụng, hơn nữa hóa đơn quán bar đã được tính xong, ngày mai sẽ gửi sang cho chúng ta."
Giờ phút này tâm trí của Caesar không còn ở nơi đây, anh chỉ đơn giản nói: "Cám ơn."
Sau đó người trợ lý rời khỏi quán bar mà không ở lại lâu hơn.
Vì ham muốn trò chuyện của Caesar không mạnh.
Lúc đầu có rất nhiều người tới uống rượu trò chuyện, Caesar cũng tham gia một hồi, nhưng rất nhanh, Caesar liền rút khỏi chủ đề trung tâm, ngồi ở một bên.
Mọi người dần dần giải tán đến những nơi khác để tiếp tục vui chơi và Charlie là người cuối cùng rời đi.
Caesar đặt ly rượu trong tay xuống, anh không uống rượu, anh chỉ gọi một cốc Ginger Beer không cồn.
Nhưng khi uống nó vào trong miệng, anh mới nhận ra nó quá ngọt.
Hoặc có thể, tâm trí anh không còn ở đây nữa.
Tại vị trí của quầy bar, chỉ cần hơi quay người sang một bên là có thể nhìn thấy hàng ghế nơi Dan và một nhóm người đang ngồi cách đó không xa.
Đương nhiên, nơi đó có cả Grace của anh.
Grace của anh.
Caesar lặp đi lặp lại từ đó trong đầu.
Niềm vui chiến thắng lập tức lấp đầy não anh, nhưng khi cảm xúc vui vẻ cùng với sự căng thẳng trong khoảng thời gian này đột nhiên biến mất, thì lúc này sự bồn chồn và lo lắng của Caesar đã lên đến đỉnh điểm.
Anh đã không nói chuyện với Grace một tuần liền.
Sự tích lũy của dục vọng không phải một lần là xong.
Tại thời điểm kết nối ban đầu, tất cả những gì anh cần là hội thoại và cảm xúc trên web để đáp ứng nhu cầu của mình.
Sau đó, cô bật video lên.
Một khi xem qua một lần, nó không có khả năng dừng lại.
Sau đó nữa, anh có thể nói chuyện trực tiếp với cô bất cứ lúc nào trong văn phòng.
Cô luôn có chút căng thẳng, nhưng dần dần, cô thả lỏng cảnh giác với anh, được nói chuyện với Grace, điều này khiến Caesar cảm thấy bình yên lạ thường.
Cuối cùng, là khoảnh khắc ở nhà cô.
Mọi thứ về cô đều nằm trong tầm với, cô như dang rộng hai tay hai chân để chào đón anh.
Cảm giác đó tuyệt đối không thể nào quên.
Ham muốn dễ dàng được tích lũy từng lớp một, và lòng tham biến thành chất keo dính không thể tách rời.
Không thể hối hận, không thể giảm bớt.
Càng không thể quay lại mức độ chỉ trò chuyện trên điện thoại.
Trong quán bar sôi động, đèn không sáng lắm.
Nhưng Caesar có thể nhìn thấy cô đang vui vẻ với mọi người.
Tối nay cô mặc một chiếc áo ngắn tay bó sát màu trắng, cổ thấp, và một chiếc quần short kiểu cao bồi, đơn giản nhưng vẫn rất xinh đẹp.
Có rất nhiều bạn bè được đồng nghiệp trong nhóm mang đến quán bar, cũng có rất nhiều người đến bắt chuyện với Grace.
Hơn dự đoán của Caesar rất nhiều.
Chẳng lẽ quán bar này không có điều hòa sao, nếu không sao anh lại cảm thấy cơ thể như bốc hỏa thế này.
Điều may mắn duy nhất là tối nay Grace không thử nhiều loại rượu, cô chỉ gọi một ly cocktail có độ cồn thấp và nhấp từng ngụm nhỏ.
Grace rời quán lúc mười giờ tối.
Vị trí của quán bar ngay tầng dưới của khách sạn nên không cần người hộ tống.
Caesar cùng lúc bước ra khỏi quán bar khi cô rời khỏi hàng ghế.
Trần Tư Nhung vui vẻ đi bộ đến sảnh khách sạn, cô lấy thẻ phòng của mình ra và quẹt vào thang máy.
Tấm thảm dày ở hành lang hấp thụ bước chân vui vẻ của cô, Trần Tư Nhung vừa bước vào phòng đã vui vẻ lăn lộn trên giường hai lần.
Điện thoại hết pin nên đã tắt nguồn từ lâu, cô cắm sạc, Trần Tư Nhung vào toilet tắm rửa.
Hai ngày tới là thời gian rảnh rỗi, và họ sẽ sớm bay đến thành phố tiếp theo để thi đấu.
Vì vậy, Trần Tư Nhung cảm thấy rất thư thái, cô tắm một cách thoải mái, sau đó cẩn thận sấy khô tóc cho đến khi tóc khô khoảng 80%.
Trần truồng bước ra khỏi phòng tắm, cô theo thói quen nhìn vào điện thoại.
Bên trong có tin nhắn của chủ nhân.
Trần Tư Nhung trầm tư, cô nhớ ra mình đã hứa sau khi trận đấu kết thúc sẽ liên hệ với chủ nhân, chủ nhân nhất định đã xem lịch thi đấu và biết trận đấu hôm nay kết thúc.
Trần Tư Nhung không có thời gian để lau khô tay, nhanh chóng nhấp vào tin nhắn.
Giọt nước rơi trên màn hình.
C: Grace, đã lâu không gặp.
Trần Tư Nhung cầm điện thoại lên, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên.
Grace: Đã lâu không gặp chủ nhân, tôi rất nhớ ngài.
C: Kết quả thi đấu thế nào rồi?
Grace: Rất tốt, một top 3 và một top 5, tốt hơn mong đợi.
C: Cô đang rất vui vẻ.
Grace: Đúng vậy, chủ nhân, Grace rất vui.
C: Thời gian tiếp theo sắp xếp như thế nào?
Grace: Tôi có hai ngày rảnh rỗi, khả năng cao là tôi sẽ ra ngoài đi dạo.
Trần Tư Nhung nằm ngửa trên chiếc giường lớn mềm mại, giơ cao điện thoại.
Grace: Chủ nhân muốn call video với tôi không?
C: Không.
Trái tim của Trần Tư Nhung hơi chùng xuống.
C: Tôi có một câu hỏi mà tôi đã không hỏi cô lúc đầu, nhưng bây giờ tôi cần biết câu trả lời.
Grace: Ngài hỏi đi, chủ nhân.
Sắc mặt Trần Tư Nhung hơi kiềm chế, có chút nghiêm túc nhìn màn hình.
C: Grace, cô có đồng ý gặp mặt không?
Nhịp tim của Trần Tư Nhung dừng lại vào lúc này.
Tin nhắn của C lại đến.
"Tôi muốn gặp cô, Grace."
“Xin lỗi.” Caesar chỉ vào dàn âm thanh bên cạnh quầy bar, “Quá ồn.”
Trợ lý lại cao giọng nói: "Xe đã đậu ở gara tầng ngầm, tùy thời có thể sử dụng, hơn nữa hóa đơn quán bar đã được tính xong, ngày mai sẽ gửi sang cho chúng ta."
Giờ phút này tâm trí của Caesar không còn ở nơi đây, anh chỉ đơn giản nói: "Cám ơn."
Sau đó người trợ lý rời khỏi quán bar mà không ở lại lâu hơn.
Vì ham muốn trò chuyện của Caesar không mạnh.
Lúc đầu có rất nhiều người tới uống rượu trò chuyện, Caesar cũng tham gia một hồi, nhưng rất nhanh, Caesar liền rút khỏi chủ đề trung tâm, ngồi ở một bên.
Mọi người dần dần giải tán đến những nơi khác để tiếp tục vui chơi và Charlie là người cuối cùng rời đi.
Caesar đặt ly rượu trong tay xuống, anh không uống rượu, anh chỉ gọi một cốc Ginger Beer không cồn.
Nhưng khi uống nó vào trong miệng, anh mới nhận ra nó quá ngọt.
Hoặc có thể, tâm trí anh không còn ở đây nữa.
Tại vị trí của quầy bar, chỉ cần hơi quay người sang một bên là có thể nhìn thấy hàng ghế nơi Dan và một nhóm người đang ngồi cách đó không xa.
Đương nhiên, nơi đó có cả Grace của anh.
Grace của anh.
Caesar lặp đi lặp lại từ đó trong đầu.
Niềm vui chiến thắng lập tức lấp đầy não anh, nhưng khi cảm xúc vui vẻ cùng với sự căng thẳng trong khoảng thời gian này đột nhiên biến mất, thì lúc này sự bồn chồn và lo lắng của Caesar đã lên đến đỉnh điểm.
Anh đã không nói chuyện với Grace một tuần liền.
Sự tích lũy của dục vọng không phải một lần là xong.
Tại thời điểm kết nối ban đầu, tất cả những gì anh cần là hội thoại và cảm xúc trên web để đáp ứng nhu cầu của mình.
Sau đó, cô bật video lên.
Một khi xem qua một lần, nó không có khả năng dừng lại.
Sau đó nữa, anh có thể nói chuyện trực tiếp với cô bất cứ lúc nào trong văn phòng.
Cô luôn có chút căng thẳng, nhưng dần dần, cô thả lỏng cảnh giác với anh, được nói chuyện với Grace, điều này khiến Caesar cảm thấy bình yên lạ thường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng, là khoảnh khắc ở nhà cô.
Mọi thứ về cô đều nằm trong tầm với, cô như dang rộng hai tay hai chân để chào đón anh.
Cảm giác đó tuyệt đối không thể nào quên.
Ham muốn dễ dàng được tích lũy từng lớp một, và lòng tham biến thành chất keo dính không thể tách rời.
Không thể hối hận, không thể giảm bớt.
Càng không thể quay lại mức độ chỉ trò chuyện trên điện thoại.
Trong quán bar sôi động, đèn không sáng lắm.
Nhưng Caesar có thể nhìn thấy cô đang vui vẻ với mọi người.
Tối nay cô mặc một chiếc áo ngắn tay bó sát màu trắng, cổ thấp, và một chiếc quần short kiểu cao bồi, đơn giản nhưng vẫn rất xinh đẹp.
Có rất nhiều bạn bè được đồng nghiệp trong nhóm mang đến quán bar, cũng có rất nhiều người đến bắt chuyện với Grace.
Hơn dự đoán của Caesar rất nhiều.
Chẳng lẽ quán bar này không có điều hòa sao, nếu không sao anh lại cảm thấy cơ thể như bốc hỏa thế này.
Điều may mắn duy nhất là tối nay Grace không thử nhiều loại rượu, cô chỉ gọi một ly cocktail có độ cồn thấp và nhấp từng ngụm nhỏ.
Grace rời quán lúc mười giờ tối.
Vị trí của quán bar ngay tầng dưới của khách sạn nên không cần người hộ tống.
Caesar cùng lúc bước ra khỏi quán bar khi cô rời khỏi hàng ghế.
Trần Tư Nhung vui vẻ đi bộ đến sảnh khách sạn, cô lấy thẻ phòng của mình ra và quẹt vào thang máy.
Tấm thảm dày ở hành lang hấp thụ bước chân vui vẻ của cô, Trần Tư Nhung vừa bước vào phòng đã vui vẻ lăn lộn trên giường hai lần.
Điện thoại hết pin nên đã tắt nguồn từ lâu, cô cắm sạc, Trần Tư Nhung vào toilet tắm rửa.
Hai ngày tới là thời gian rảnh rỗi, và họ sẽ sớm bay đến thành phố tiếp theo để thi đấu.
Vì vậy, Trần Tư Nhung cảm thấy rất thư thái, cô tắm một cách thoải mái, sau đó cẩn thận sấy khô tóc cho đến khi tóc khô khoảng 80%.
Trần truồng bước ra khỏi phòng tắm, cô theo thói quen nhìn vào điện thoại.
Bên trong có tin nhắn của chủ nhân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Tư Nhung trầm tư, cô nhớ ra mình đã hứa sau khi trận đấu kết thúc sẽ liên hệ với chủ nhân, chủ nhân nhất định đã xem lịch thi đấu và biết trận đấu hôm nay kết thúc.
Trần Tư Nhung không có thời gian để lau khô tay, nhanh chóng nhấp vào tin nhắn.
Giọt nước rơi trên màn hình.
C: Grace, đã lâu không gặp.
Trần Tư Nhung cầm điện thoại lên, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên.
Grace: Đã lâu không gặp chủ nhân, tôi rất nhớ ngài.
C: Kết quả thi đấu thế nào rồi?
Grace: Rất tốt, một top 3 và một top 5, tốt hơn mong đợi.
C: Cô đang rất vui vẻ.
Grace: Đúng vậy, chủ nhân, Grace rất vui.
C: Thời gian tiếp theo sắp xếp như thế nào?
Grace: Tôi có hai ngày rảnh rỗi, khả năng cao là tôi sẽ ra ngoài đi dạo.
Trần Tư Nhung nằm ngửa trên chiếc giường lớn mềm mại, giơ cao điện thoại.
Grace: Chủ nhân muốn call video với tôi không?
C: Không.
Trái tim của Trần Tư Nhung hơi chùng xuống.
C: Tôi có một câu hỏi mà tôi đã không hỏi cô lúc đầu, nhưng bây giờ tôi cần biết câu trả lời.
Grace: Ngài hỏi đi, chủ nhân.
Sắc mặt Trần Tư Nhung hơi kiềm chế, có chút nghiêm túc nhìn màn hình.
C: Grace, cô có đồng ý gặp mặt không?
Nhịp tim của Trần Tư Nhung dừng lại vào lúc này.
Tin nhắn của C lại đến.
"Tôi muốn gặp cô, Grace."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro