Cắt Bao Quy Đầu Cho Đàn Anh (H)
Đôi Môi Của Hứa Lê Bị Mút Đến Đỏ Bừng
Tưởng Cật Miêu Đích
2024-07-24 18:08:56
Nụ hôn muộn màng này đã đánh thức ý ức của cả hai người, Hứa Lê cũng không giãy giụa nữa, cô chậm rãi hưởng thụ cảm giác này.
Nụ hôn này dần dần trở nên dịu dàng và triền miên, không gấp gáp như trước nữa.
Vốn dĩ Lục Từ nghĩ sau khi gặp mặt cô anh sẽ cố gắng kiềm chế một chút, nhưng sau khi nhìn thấy cô anh mới phát hiện ra anh không biết mình phải làm gì để khắc chế bản thân cả? Chỉ cần đôi môi của Hứa Lê vừa khép mở một cái là anh lại muốn xâm chiếm bên trong, muốn đè lên người cô hôn cô cho đến khi cô không thở nổi nữa, cơn nghiện của anh đối với Hứa Lê còn lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh.
Cuối cùng anh vẫn lo sợ hai người đang ở phòng khám bệnh, người khác có thể đi vào bất cứ lúc nào. Lục Từ miễn cưỡng rời khỏi môi của Hứa Lê, ngón tay cái xoa nhẹ lên vùng da sau gáy của cô, sau đó ái muội trêu chọc nói. “Ở cửa phòng khám bệnh còn rất nhiều người, chỗ không có người chắc là được phải không ~ Em gái nhỏ?”
Đôi môi của Hứa Lê bị mút đến đỏ bừng. Vừa tỉnh táo lại, theo bản năng cô dơ tay sờ sờ môi dưới của mình, sau đó cô đẩy Lục Từ ra, há miệng hít thở không khí trong lành. “Đồ lưu manh!”
Không hề có một chút sát thương lại, thậm chí còn mang theo chút hờn dỗi vu vơ, sóng mắt di chuyển, nhìn Lục Từ lại nghĩ đến người thân của mình.
Anh xoay người đi vào trong phòng thay đồ, anh lấy chìa khóa mở tủ ra, sau đó lấy một chiếc áo blouse trắng mặc vào, vừa cài cúc áo vừa nói. “Tại sao không gọi đàn anh nữa, không phải lúc trước ở trên giường rất thích gọi như vậy sao? Vừa xuống giường một cái đã trở mặt không quen biết, chậc chậc ~”
Khi nói chuyện với Hứa Lê, ánh mắt của Lục Từ luôn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, ngón tay với những khớp xương rõ ràng đang cài cúc áo, ai có thể kháng cự lại hình ảnh này đây?
Thời điểm Lục Từ hôn lên đôi môi của cô, rong ruổi trong cơ thể của cô, cô đã không chống cự nổi, bây giờ anh mặc áo blouse trắng nghiêm túc như vậy cô cũng không kháng cự được, mấy lời nói đến bên miệng lại nghẹn trở về, trong đầu rối loạn không có cách nào phản bác được. Cô chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, quay đầu lấy chiếc áo blouse trắng của mình mặc vào.
Lục Từ tiện tay cầm lấy túi xách của cô cất vào trong ngăn tủ của mình, “Không có đủ ngăn tủ, lần này cả ba nghiên cứu sinh đều đến, em dùng chung một cái với tôi là được.”
Hứa Lê: Em tin anh cái quỷ!
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của cô, Lục Từ lại cảm thấy buồn cười, anh véo má cô một cái, sau đó kéo Hứa Lê về phía mình, hôn một cái lên môi của cô.
Nhân lúc Hứa Lê vẫn còn đang tức giận, anh buông tay đi ra ngoài trước, chỉ để lại Hứa Lê, người đã bỏ lỡ mất thời gian phản công, đang giận dữ dậm chân. Cô cảm thấy màn thể hiện của mình không tốt một chút nào, lẽ ra lúc đó cô phải đấm cho anh một cái!
Tên đàn ông chó chết! Ở chỗ nào cũng như một tên lưu manh!
Trước khi đi ra ngoài để thể hiện lại một lần nữa, thì đã có người mở cửa bước vào, rõ ràng là hai nghiên cứu sinh còn lại, đi cùng với bọn họ còn có giáo sư Lý.
“Ôi? Tiểu Hứa đã đến rồi sao? Vẫn còn sớm mà.”
“Em chào thầy, buổi sáng không kẹt xe, nên em đi khá nhanh.”
“Được rồi, hai đứa nhóc này cũng mau đi thay quần áo đi, trước tiên cứ mặc quần áo như đi học trước, chờ bao giờ khai giảng thì đến khoa hành chính tổng hợp lấy đồ. Đây là Lục Từ, trước kia các em đã gặp nhau rồi. Lục Từ, cậu dẫn mấy em ấy đi làm quen với bên này một chút, ở đây yêu cầu mọi người phải hiểu rõ công việc của mình.”
Giáo sư Lý thay quần áo xong, ông ấy nhận lấy bình giữ nhiệt mà Lục Từ đưa, uống hai ngụm nước, sau đó nói tiếp. “Những đàn anh đàn chị của các em còn phải di chuyển đến các bộ phận khác, nào được ở khu khám bệnh như vậy. Có Lục Từ dẫn dắt các em, các em nên học hỏi nhiều hơn, một tuần thầy chỉ đến phòng khám bệnh hai lần vào buổi sáng, nên cơ hội học tập cũng không có nhiều đâu.”
Mấy người vâng vâng dạ dạ. Lục Từ đưa hai người còn lại đi làm quen với quá trình làm việc của phòng khám bệnh và quy trình người trong khoa cần biết, bao gồm cả yêu cầu chuẩn bị những thứ gì, anh đều giải thích tất cả một cách chi tiết.
Hứa Lê phát hiện, khi Lục Từ trở nên nghiêm túc càng quyến rũ hơn nhiều…
“Buổi chiều đến khu nội trú ở bên ngoài, anh sẽ mang bữa trưa đến cho mấy đứa
Sau khi giải thích xong, cũng vừa đúng thời gian xem bệnh, cả nhóm trở về phòng khám bệnh. Lục Từ cố ý đi sau cùng, thừa dịp không ai nhìn thấy lén dùng ngón tay cọ nhẹ lên mu bàn tay của Hứa Lê.
Hứa Lê trừng mắt nhìn anh: Tên hồ ly này không lúc nào là không câu dẫn người khác….
Nụ hôn này dần dần trở nên dịu dàng và triền miên, không gấp gáp như trước nữa.
Vốn dĩ Lục Từ nghĩ sau khi gặp mặt cô anh sẽ cố gắng kiềm chế một chút, nhưng sau khi nhìn thấy cô anh mới phát hiện ra anh không biết mình phải làm gì để khắc chế bản thân cả? Chỉ cần đôi môi của Hứa Lê vừa khép mở một cái là anh lại muốn xâm chiếm bên trong, muốn đè lên người cô hôn cô cho đến khi cô không thở nổi nữa, cơn nghiện của anh đối với Hứa Lê còn lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh.
Cuối cùng anh vẫn lo sợ hai người đang ở phòng khám bệnh, người khác có thể đi vào bất cứ lúc nào. Lục Từ miễn cưỡng rời khỏi môi của Hứa Lê, ngón tay cái xoa nhẹ lên vùng da sau gáy của cô, sau đó ái muội trêu chọc nói. “Ở cửa phòng khám bệnh còn rất nhiều người, chỗ không có người chắc là được phải không ~ Em gái nhỏ?”
Đôi môi của Hứa Lê bị mút đến đỏ bừng. Vừa tỉnh táo lại, theo bản năng cô dơ tay sờ sờ môi dưới của mình, sau đó cô đẩy Lục Từ ra, há miệng hít thở không khí trong lành. “Đồ lưu manh!”
Không hề có một chút sát thương lại, thậm chí còn mang theo chút hờn dỗi vu vơ, sóng mắt di chuyển, nhìn Lục Từ lại nghĩ đến người thân của mình.
Anh xoay người đi vào trong phòng thay đồ, anh lấy chìa khóa mở tủ ra, sau đó lấy một chiếc áo blouse trắng mặc vào, vừa cài cúc áo vừa nói. “Tại sao không gọi đàn anh nữa, không phải lúc trước ở trên giường rất thích gọi như vậy sao? Vừa xuống giường một cái đã trở mặt không quen biết, chậc chậc ~”
Khi nói chuyện với Hứa Lê, ánh mắt của Lục Từ luôn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, ngón tay với những khớp xương rõ ràng đang cài cúc áo, ai có thể kháng cự lại hình ảnh này đây?
Thời điểm Lục Từ hôn lên đôi môi của cô, rong ruổi trong cơ thể của cô, cô đã không chống cự nổi, bây giờ anh mặc áo blouse trắng nghiêm túc như vậy cô cũng không kháng cự được, mấy lời nói đến bên miệng lại nghẹn trở về, trong đầu rối loạn không có cách nào phản bác được. Cô chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, quay đầu lấy chiếc áo blouse trắng của mình mặc vào.
Lục Từ tiện tay cầm lấy túi xách của cô cất vào trong ngăn tủ của mình, “Không có đủ ngăn tủ, lần này cả ba nghiên cứu sinh đều đến, em dùng chung một cái với tôi là được.”
Hứa Lê: Em tin anh cái quỷ!
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của cô, Lục Từ lại cảm thấy buồn cười, anh véo má cô một cái, sau đó kéo Hứa Lê về phía mình, hôn một cái lên môi của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhân lúc Hứa Lê vẫn còn đang tức giận, anh buông tay đi ra ngoài trước, chỉ để lại Hứa Lê, người đã bỏ lỡ mất thời gian phản công, đang giận dữ dậm chân. Cô cảm thấy màn thể hiện của mình không tốt một chút nào, lẽ ra lúc đó cô phải đấm cho anh một cái!
Tên đàn ông chó chết! Ở chỗ nào cũng như một tên lưu manh!
Trước khi đi ra ngoài để thể hiện lại một lần nữa, thì đã có người mở cửa bước vào, rõ ràng là hai nghiên cứu sinh còn lại, đi cùng với bọn họ còn có giáo sư Lý.
“Ôi? Tiểu Hứa đã đến rồi sao? Vẫn còn sớm mà.”
“Em chào thầy, buổi sáng không kẹt xe, nên em đi khá nhanh.”
“Được rồi, hai đứa nhóc này cũng mau đi thay quần áo đi, trước tiên cứ mặc quần áo như đi học trước, chờ bao giờ khai giảng thì đến khoa hành chính tổng hợp lấy đồ. Đây là Lục Từ, trước kia các em đã gặp nhau rồi. Lục Từ, cậu dẫn mấy em ấy đi làm quen với bên này một chút, ở đây yêu cầu mọi người phải hiểu rõ công việc của mình.”
Giáo sư Lý thay quần áo xong, ông ấy nhận lấy bình giữ nhiệt mà Lục Từ đưa, uống hai ngụm nước, sau đó nói tiếp. “Những đàn anh đàn chị của các em còn phải di chuyển đến các bộ phận khác, nào được ở khu khám bệnh như vậy. Có Lục Từ dẫn dắt các em, các em nên học hỏi nhiều hơn, một tuần thầy chỉ đến phòng khám bệnh hai lần vào buổi sáng, nên cơ hội học tập cũng không có nhiều đâu.”
Mấy người vâng vâng dạ dạ. Lục Từ đưa hai người còn lại đi làm quen với quá trình làm việc của phòng khám bệnh và quy trình người trong khoa cần biết, bao gồm cả yêu cầu chuẩn bị những thứ gì, anh đều giải thích tất cả một cách chi tiết.
Hứa Lê phát hiện, khi Lục Từ trở nên nghiêm túc càng quyến rũ hơn nhiều…
“Buổi chiều đến khu nội trú ở bên ngoài, anh sẽ mang bữa trưa đến cho mấy đứa
Sau khi giải thích xong, cũng vừa đúng thời gian xem bệnh, cả nhóm trở về phòng khám bệnh. Lục Từ cố ý đi sau cùng, thừa dịp không ai nhìn thấy lén dùng ngón tay cọ nhẹ lên mu bàn tay của Hứa Lê.
Hứa Lê trừng mắt nhìn anh: Tên hồ ly này không lúc nào là không câu dẫn người khác….
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro