Cắt Bao Quy Đầu Cho Đàn Anh (H)
Em Muốn Được Ngủ Tiền Bối, Muốn Tới Bên Dưới Ngứa Quá~
Tưởng Cật Miêu Đích
2024-07-24 18:08:56
Với nghị lực đáng kinh ngạc Lục Từ đã dừng lại ở thời khắc mấu chốt, chỉnh lại tư thế vùi đầu vào vai anh mà gặm của Hứa Lê, mặc kệ vết nước ẩm ướt bên cổ, hai tay vòng ra sau cài cúc áo lót cho cô, quần áo bị đẩy lên cũng được kéo xuống từng chút một, ngay cả đầu tóc bị làm rối của Hứa Lê cũng được cẩn thận vuốt chon gay ngắn, sau đó nhìn xuống cái túp lều được đội lên kia.
Anh thở dài một hơi, hôn lên khóe miệng Hứa Lê, lần nữa đổi lại Lục Từ trước mặt mọi người, lúc này mới hối hận, làm sao có thể cùng Hứa Lê đi ra công viên nơi có thể lúc nào cũng có thể có người ngang qua để thân mật chứ?
Hứa Lê hôn lại, hôn lên lông mày của Lục Từ, thấy anh không có đáp lại, trong lòng có chút xót xa, "Lục Từ, sao anh không hôn em?"
Lục Từ không dễ dàng gì mới kiềm chế ý muốn làm thịt cô ngay tại chỗ, suýt nữa lại bị một câu nói làm đổ sông đổ bể, anh trước giờ không biết rằng sự tự chủ của anh lại kém như vậy.
"Đừng phá, tôi sẽ gọi xe đưa em về khách sạn nghỉ ngơi một đêm."
Hứa Lê lắc đầu, "Không về! Em muốn tới nhà của anh!"
Lục Từ ôm lấy eo cô sợ cô ngã, còn trêu chọc cô trêu một đứa trẻ, sau khi hôn, ôm và sờ soạng xong cảm thấy dù thế nào đi nữa Hứa Lê vẫn trông đáng yêu.
"Em biết tôi là ai không? Thì muốn đến nhà anh?"
"Anh là ... Lục Từ! Bạn trai của em? Đúng! Là bạn trai! Họ nói anh là bạn trai của tôi! Em muốn đến nhà bạn trai của em! Hehehe ~"
Lục Từ cắn chóp mũi cô, phải nói trêu chọc Hứa Lê say rượu thật là thú vị, mọi cái hời đều bị anh chiếm hết.
"Em vừa rồi còn nói không phải."
Hứa Lê chụt một cái hôn lên môi Lục Từ, "Bây giờ là phải! Em nói phải là phải!"
Lục Từ lấy điện thoại ng ra, nhắm thẳng mặt của Hứa Lê ghi lại, giọng nói rõ ràng mang theo ý cười, "Em nói lại lần nữa, tôi là ai?"
"Bạn trai! Lục Từ, Tiền bối ~"
Hứa Lê xem như gọi trúng ý tận đáy lòng của Lục Từ, anh cảm thấy mình hết cứu rồi, rất nhiều người đều gọi anh là tiền bối, nhưng anh cảm thấy chỉ có Hứa Lê gọi anh nghe hay nhất.
"Muộn thế này đến nhà tiền bối để làm gì?"
Lục Từ đang đợi cô trả lời, đầu óc cô có lẽ đang rối bời, không suy nghĩ được gì, tất cả những gì cô nói đều là những suy nghĩ chân thật và bộc trực nhất.
"Hehe ~ em muốn ngủ với tiền bối ~ muốn tới bên dưới ngứa quá ~"
Đầu lười Lục Từ đẩy vào hai má, vành tai hơi đỏ lên, anh chưa từng trải qua một lần tỏ tình thẳng thắn như vậy, xem như là tỏ tình chăng?
Hóa ra trong lòng Hứa Lê cũng nghĩ như vậy?
Lục Từ cuối cùng cũng thừa nhận anh chỉ là thấy sắc nảy ý đồ, từ việc lưu luyến không quên cho đến việc lợi dụng sự sơ hở của người ta vào hôm nay, anh vẫn luôn như vậy, nhưng anh không hối hận vì sự bồng bột vừa rồi.
Anh tắt ghi hình, "Vậy thì đúng như ý muốn của em, cho em ngủ."
“A!” Cùng với một tiếng kêu lên, Hứa Lê đã được Lục Từ bế ngang eo, sải bước đi ra hướng đèn đường, ven đường kêu một chiếc taxi ngồi lên.
“Bác tài, đến Dung Mân viên.” Đây là khu chung cư gần bệnh viện, khi anh tốt nghiệp ra trường, cha mẹ anh đã mua cho anh một căn hộ chung cư để thuận tiện cho việc học tập và làm việc sau này.
Nhưng Lục Từ thường sống ở ký túc xá của trường học để thuận tiện hơn, anh cảm thấy ký túc xá nhiều người hơn nên anh ít khi đến đó, hôm nay rốt cuộc anh cũng có lý do để đến.
Hứa Lê ngủ gục trên xe ngay sau đó, Lục Từ đã ôm cô vào lòng và chăm sóc cẩn thận.
Nhìn ngắm cô mà lòng trở nên dịu dàng.
Thích thì mang về nhà càng sớm càng tốt, dù là bạn đời hay con mồi, đây chính là Lục Từ, anh nói nhỏ vào tai Hứa Lê: "Ngủ thì phải có trách nhiệm, nếu dám chạy..."
Một tia sáng hắc ám xẹt qua trong mắt Lục Từ.
Anh thở dài một hơi, hôn lên khóe miệng Hứa Lê, lần nữa đổi lại Lục Từ trước mặt mọi người, lúc này mới hối hận, làm sao có thể cùng Hứa Lê đi ra công viên nơi có thể lúc nào cũng có thể có người ngang qua để thân mật chứ?
Hứa Lê hôn lại, hôn lên lông mày của Lục Từ, thấy anh không có đáp lại, trong lòng có chút xót xa, "Lục Từ, sao anh không hôn em?"
Lục Từ không dễ dàng gì mới kiềm chế ý muốn làm thịt cô ngay tại chỗ, suýt nữa lại bị một câu nói làm đổ sông đổ bể, anh trước giờ không biết rằng sự tự chủ của anh lại kém như vậy.
"Đừng phá, tôi sẽ gọi xe đưa em về khách sạn nghỉ ngơi một đêm."
Hứa Lê lắc đầu, "Không về! Em muốn tới nhà của anh!"
Lục Từ ôm lấy eo cô sợ cô ngã, còn trêu chọc cô trêu một đứa trẻ, sau khi hôn, ôm và sờ soạng xong cảm thấy dù thế nào đi nữa Hứa Lê vẫn trông đáng yêu.
"Em biết tôi là ai không? Thì muốn đến nhà anh?"
"Anh là ... Lục Từ! Bạn trai của em? Đúng! Là bạn trai! Họ nói anh là bạn trai của tôi! Em muốn đến nhà bạn trai của em! Hehehe ~"
Lục Từ cắn chóp mũi cô, phải nói trêu chọc Hứa Lê say rượu thật là thú vị, mọi cái hời đều bị anh chiếm hết.
"Em vừa rồi còn nói không phải."
Hứa Lê chụt một cái hôn lên môi Lục Từ, "Bây giờ là phải! Em nói phải là phải!"
Lục Từ lấy điện thoại ng ra, nhắm thẳng mặt của Hứa Lê ghi lại, giọng nói rõ ràng mang theo ý cười, "Em nói lại lần nữa, tôi là ai?"
"Bạn trai! Lục Từ, Tiền bối ~"
Hứa Lê xem như gọi trúng ý tận đáy lòng của Lục Từ, anh cảm thấy mình hết cứu rồi, rất nhiều người đều gọi anh là tiền bối, nhưng anh cảm thấy chỉ có Hứa Lê gọi anh nghe hay nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Muộn thế này đến nhà tiền bối để làm gì?"
Lục Từ đang đợi cô trả lời, đầu óc cô có lẽ đang rối bời, không suy nghĩ được gì, tất cả những gì cô nói đều là những suy nghĩ chân thật và bộc trực nhất.
"Hehe ~ em muốn ngủ với tiền bối ~ muốn tới bên dưới ngứa quá ~"
Đầu lười Lục Từ đẩy vào hai má, vành tai hơi đỏ lên, anh chưa từng trải qua một lần tỏ tình thẳng thắn như vậy, xem như là tỏ tình chăng?
Hóa ra trong lòng Hứa Lê cũng nghĩ như vậy?
Lục Từ cuối cùng cũng thừa nhận anh chỉ là thấy sắc nảy ý đồ, từ việc lưu luyến không quên cho đến việc lợi dụng sự sơ hở của người ta vào hôm nay, anh vẫn luôn như vậy, nhưng anh không hối hận vì sự bồng bột vừa rồi.
Anh tắt ghi hình, "Vậy thì đúng như ý muốn của em, cho em ngủ."
“A!” Cùng với một tiếng kêu lên, Hứa Lê đã được Lục Từ bế ngang eo, sải bước đi ra hướng đèn đường, ven đường kêu một chiếc taxi ngồi lên.
“Bác tài, đến Dung Mân viên.” Đây là khu chung cư gần bệnh viện, khi anh tốt nghiệp ra trường, cha mẹ anh đã mua cho anh một căn hộ chung cư để thuận tiện cho việc học tập và làm việc sau này.
Nhưng Lục Từ thường sống ở ký túc xá của trường học để thuận tiện hơn, anh cảm thấy ký túc xá nhiều người hơn nên anh ít khi đến đó, hôm nay rốt cuộc anh cũng có lý do để đến.
Hứa Lê ngủ gục trên xe ngay sau đó, Lục Từ đã ôm cô vào lòng và chăm sóc cẩn thận.
Nhìn ngắm cô mà lòng trở nên dịu dàng.
Thích thì mang về nhà càng sớm càng tốt, dù là bạn đời hay con mồi, đây chính là Lục Từ, anh nói nhỏ vào tai Hứa Lê: "Ngủ thì phải có trách nhiệm, nếu dám chạy..."
Một tia sáng hắc ám xẹt qua trong mắt Lục Từ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro