Cất Làm Của Riêng

Liếm Cho Cô…

Thị An Mã

2024-10-02 19:11:08

Anh ta biết rõ ràng cô muốn tư liệu của một người đàn ông như vậy, đại khái là có ý gì, Yến Khê sao có thể không hiểu.

Nam Lạp đương nhiên cũng biết Yến Khê rất rõ ý của mình, "Yến Khê, em đã nói rồi, trái tim của anh đặt lên người em cũng vô dụng, em không động lòng được."

Tay cô chống huyệt Thái Dương tựa vào mép cửa sổ xe, "Em vất vả lắm mới nhìn trúng một người đàn ông, anh cũng không muốn em treo cổ chết trên người người trước kia đâu."

Lúc Nam Lạp vừa mới nói xong năm chữ, Yến Khê bất động thanh sắc điều khiển tay lái, anh ta nhìn về phía trước, hơi hơi thất thần.

Lúc Yến Khê vừa mới quen Nam Lạp, cô rất cao cao tại thượng, phảng phất cái gì cũng không để vào mắt.

Nhưng không ai biết rằng, người phụ nữ nhìn qua kiêu ngạo này cũng có một đoạn hèn mọn.

Cô từng si mê một người đàn ông xấu* năm năm, mà người đàn ông kia lại chỉ chịu động tay động chân với cô.

(*) Xấu này là xấu xa, chứ không phải ngoại hình xấu

Đến mức về sau, những người đàn ông cô tìm, trong tên đều có một chữ của người cô thích.

Ví dụ như vị hôn phu của cô, Hình Ngạn, lại ví dụ như người giờ phút này có thể ở lại bên cạnh cô, Yến Khê.

Đồng âm đều giống chữ Diễm của người đàn ông kia.

Nhưng quanh đi quẩn lại, cô và người đàn ông kia chung quy sẽ không có kết quả, về sau người đàn ông kia còn vào tù.

Ngày mà người đàn ông cô thích năm năm bị đưa đi, Yến Khê ở cách đó không xa nhìn chăm chú vào cô.

Anh ta nhìn thấy cô, trên mặt cũng không có biểu cảm gì quá đặc biệt, chỉ là đuôi mắt hơi ửng hồng.

“Tuần trước anh ta ra tù, em đã gặp anh ta rồi à?”

Yến Khê đột nhiên lái xe đến ven đường, dừng lại. Anh ta treo tay lái, ánh mắt hạ xuống.

"Ừ, gặp rồi."

Nam Lạp nhẹ nhàng trả lời một câu.

"Còn tình cảm gì không?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Yến Khê khẽ kéo môi, ngón tay anh ta tỉ mỉ vuốt phẳng hoa văn da thật được bọc trên vô lăng.

Lúc câu hỏi của anh ta rơi xuống, Nam Lạp cũng không trả lời.

Trong xe chìm vào một khoảng im lặng, cho đến khi Yến Khê hít một hơi thật sâu, anh ta quay đầu, nhìn qua Nam Lạp, nói.

"Được, Nam Nam, anh sẽ giúp em."

Yến Khê, thật ra trong lòng anh ta vẫn luôn có một chấp niệm, đó chính là, chỉ cần không phải là người đàn ông kia, thì ai cũng được.

Anh ta vô cùng rõ ràng, người có thể ở cùng cô gái này đến cuối cùng, nhất định không phải anh ta.

Họ không có tương lai, không có sau này.

Nhưng Yến Khê, anh ta lại cam tâm tình nguyện để cô chơi đùa.

Dù sao cũng là cô gái trong vực sâu đã vô ý kéo anh ta một cái.

Tuy cô là vô ý, nhưng từ khoảnh khắc đó, anh ta đã có ý với cô.

"Cảm ơn."

Nam Lạp đối diện với ánh mắt của anh ta, cô nhàn nhạt kéo khóe miệng, nói hai chữ này.

Xe tiếp tục đi về phía trước, hai người không ai nói gì nữa.

Anh ta nhắc đến tuần trước, trong đầu Nam Lạp hiện lên hình ảnh cuộc gặp gỡ với người đàn ông kia.

Người đàn ông kia, Cận Thời Diễm, từ trong tù đi ra, việc đầu tiên hắn làm là tìm đến cô.

Nhưng hắn và cô chỉ lướt qua nhau, giống như lần chạm mặt trước khi hắn vào tù.

Lần đó, cô nói với hắn: "Anh có thể thử với em không? Chỉ thử thôi."

Cô luôn muốn có chút ràng buộc với hắn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dù chỉ là chuyện liên quan đến tình dục.

Dù sao hắn cũng là người đàn ông xấu trong mắt nhiều người.

Lúc đó Cận Thời Diễm đang say rượu, hắn đồng ý ngay không chút do dự: "Được."

Cô bị hắn hôn môi cởi hết quần áo, rồi bế lên quầy bar trong phòng khách...

Đêm đó, cô đỏ mặt nhìn người đàn ông để trần nửa thân trên, nhưng không cởi thắt lưng. Khi hắn hôn cô đến mức khiến cô rên rỉ không ngừng, hắn cúi đầu xuống, dùng miệng chạm vào nơi riêng tư nhất của cô.

Hắn liếm cô, dùng lưỡi đưa vào nơi chưa từng có ai chạm đến, há miệng nuốt dâm dịch tiết ra từ cơ thể cô.

Dường như hắn không hề ngại cô bẩn.

Khoảnh khắc đó, cô có cảm giác mãnh liệt rằng người đàn ông trước mặt đang cưng chiều cô gái hắn thích.

Cũng chính lần đó, Nam Lạp  đã trải nghiệm thế nào là tình dục, thế nào là ham muốn, và đã trải qua cực khoái đầu tiên trong đời từ miệng hắn.

Cho đến khi lưỡi hắn rời khỏi cơ thể cô, hắn liếc nhìn cô, một tay cầm áo sơ mi bên cạnh mặc vào, cài từng cúc áo trước mặt cô, khóe môi hơi cong lên.

"Được rồi, anh về đây."

Nam Lạp  thu hồn, thở hổn hển, đầu óc trống rỗng, cố gắng nói, lúng túng nhìn hắn hỏi:

"Không... không làm sao?"

"Ừ, không làm."

Mặc dù sắc mặt người đàn ông u ám, nhưng hắn vẫn rất lý trí nói không làm, rồi lấy quần áo bên cạnh khoác lên người cô.

Hắn và cô, cứ thế dừng lại ở bước cuối cùng.

Nam Lạp lúng túng ôm lấy quần áo, ánh mắt cô lập tức mất tập trung nhìn người đàn ông đi thẳng ra khỏi phòng, lịch sự kéo cửa cho cô.

Trong 5 năm qua, Nam Lạp  chưa từng thấy người đàn ông này lịch sự, đêm đó khi hắn đóng cửa cho cô, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy.

Hóa ra, một người xấu như vậy cũng có lúc lịch sự.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cất Làm Của Riêng

Số ký tự: 0