Miệng Đắng Lưỡi...
Thị An Mã
2024-10-02 19:11:08
"Sẽ có một ngày như vậy."
Nam Lạp cúi đầu bưng ly sữa bò ấm trên bàn lên, đưa đến bên môi, khẽ nói một câu.
Hoắc Đình Xuyên nhíu mày, hỏi: "Cái gì?"
Nam Lạp uống một hơi hết sữa, sau đó thè lưỡi liếm môi, nhìn chằm chằm vào anh, nhướng mày.
"Sẽ có một ngày như vậy, cô ta phản bội anh, anh cũng phản bội cô ta, Hoắc Đình Xuyên."
Cô nhìn anh với ánh mắt sâu thẳm.
Hoắc Đình Xuyên nghe vậy, lập tức tránh ánh mắt của cô, chuyển chủ đề, lạnh lùng nói.
"Chuyển tiền cho tôi, mua thuốc."
Anh lấy điện thoại từ trong túi ra, mở mã QR thu tiền, đưa về phía cô.
Nam Lạp sửng sốt, chớp mắt nghi hoặc.
Lập tức, ly sữa vừa uống vào dường như không còn thơm ngon nữa.
Cô cúi người xuống sofa lấy điện thoại, nghẹn ngào hỏi:
"Chuyển bao nhiêu?"
Hoắc Đình Xuyên nghiêm túc nhìn cô quét mã: "Cô tự quyết định, nhiều tôi trả lại, thiếu cô bù thêm."
Khóe miệng Nam Lạp giật giật, nén một hơi, cô cắn răng chuyển 100.
"Hoắc Đình Xuyên, nếu tôi là bạn gái anh, anh còn dám đối xử với tôi như vậy không?"
Hoắc Đình Xuyên nhìn cô nhập số tiền, cong môi, giọng trầm ấm: "Cô không phải bạn gái tôi."
Nghe câu nói đó của anh, Nam Lạp ngẩng đầu, ánh mắt bỗng trở nên sâu thẳm, đột nhiên giơ tay nắm lấy điện thoại của anh, khí thế rất mạnh.
"Kết bạn đi Hoắc Đình Xuyên."
Rồi cô cong khóe môi, vuốt màn hình hai cái, chuyển từ mã QR sang giao diện kết bạn.
Hoắc Đình Xuyên chưa kịp phản ứng, anh vừa định giật lại điện thoại thì cô đã quét mã thêm bạn rồi.
"Tôi không chấp nhận đâu."
Anh lấy lại điện thoại từ tay cô, ấn nút nguồn tắt máy.
Nam Lạp nhướng mày: "Dù sao tôi cũng đã thêm rồi."
Ý của cô giống như nói, thông qua hay không là chuyện của anh, cô dù sao cũng đã bày tỏ thành ý rồi.
Hoắc Đình Xuyên lạnh lùng liếc cô một cái, đút điện thoại vào túi, anh xoay người đi thẳng ra cửa, xuống lầu mua thuốc cho cô.
Nam Lạp đứng tại chỗ cười một tiếng, ánh mắt hời hợt nhìn theo bước chân mạnh mẽ của người đàn ông rời đi.
Cô thích cái vẻ khó chịu nhưng không thể làm gì của anh.
*
Khoảng chưa đầy mười phút sau, Nam Lạp quấn khăn tắm đi ra từ phòng tắm.
Cô vừa định bước đến ghế sofa trong phòng khách lấy điện thoại, cửa bên ngoài đột nhiên bị mở ra.
Nam Lạp nắm khăn tắm quay đầu nhìn, liền thấy dáng người cao lớn vĩ ngạn của người đàn ông xuất hiện ở cửa.
Cô nhíu mày, "Anh nhanh vậy sao?"
Sắc mặt Hoắc Đình Xuyên lập tức cứng đờ, tay cầm túi thuốc hơi siết chặt, bóp túi phát ra tiếng sột soạt: "Cô không mặc quần áo à?"
Nam Lạp nhìn xuống người mình, vuốt mái tóc ướt trên trán, "Tôi vừa mới tắm xong."
"Cô không biết mặc đồ trong phòng tắm à?"
Hoắc Đình Xuyên nhìn đi chỗ khác, vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên, đứng cạnh cửa thay giày.
Nam Lạp vừa lúc khát nước muốn uống, nên đi đến bàn ăn, vừa đi vừa nói với giọng điệu rất tùy ý.
"Quen cởi trần đi ra rồi, chẳng lẽ đội trưởng Hoắc tắm xong còn mặc quần áo trong phòng tắm sao?"
"Đây không phải nhà của cô." Hoắc Đình Xuyên lập tức lạnh mắt, nhìn chằm chằm về phía cô.
Nhưng vừa nhìn, liền thấy cô đứng bên cạnh bàn ăn, làn da trắng nõn dưới ánh đèn sáng càng thêm mềm mại trắng muốt, xương quai xanh tinh xảo đặc biệt nổi bật.
Cô quấn khăn tắm đứng đó, giơ tay cầm ly nước uống, tứ chi mảnh mai không chút mỡ thừa.
Cô uống xong một ngụm nước, có giọt nước từ khóe miệng chậm rãi chảy xuống cổ, rồi tiếp tục chảy xuống, cho đến khi dần dần ẩn vào trong khăn tắm.
Cô đặt ly nước xuống, thuận tay lau khóe miệng, "Chính vì biết là nhà của anh, nên tôi đã đủ văn minh rồi, sợ chỗ nào lắp camera nên còn quấn khăn tắm."
Cô nói xong, tượng trưng kéo kéo khăn tắm trên người.
Hình ảnh gợi cảm đó thật sự gây ấn tượng mạnh, tóc cô hơi ướt, chiếc khăn tắm rộng vốn đã lỏng lẻo nay càng hở hang hơn, để lộ một phần ngực đầy đặn như ẩn như hiện.
Hoắc Đình Xuyên lập tức cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Nam Lạp cúi đầu bưng ly sữa bò ấm trên bàn lên, đưa đến bên môi, khẽ nói một câu.
Hoắc Đình Xuyên nhíu mày, hỏi: "Cái gì?"
Nam Lạp uống một hơi hết sữa, sau đó thè lưỡi liếm môi, nhìn chằm chằm vào anh, nhướng mày.
"Sẽ có một ngày như vậy, cô ta phản bội anh, anh cũng phản bội cô ta, Hoắc Đình Xuyên."
Cô nhìn anh với ánh mắt sâu thẳm.
Hoắc Đình Xuyên nghe vậy, lập tức tránh ánh mắt của cô, chuyển chủ đề, lạnh lùng nói.
"Chuyển tiền cho tôi, mua thuốc."
Anh lấy điện thoại từ trong túi ra, mở mã QR thu tiền, đưa về phía cô.
Nam Lạp sửng sốt, chớp mắt nghi hoặc.
Lập tức, ly sữa vừa uống vào dường như không còn thơm ngon nữa.
Cô cúi người xuống sofa lấy điện thoại, nghẹn ngào hỏi:
"Chuyển bao nhiêu?"
Hoắc Đình Xuyên nghiêm túc nhìn cô quét mã: "Cô tự quyết định, nhiều tôi trả lại, thiếu cô bù thêm."
Khóe miệng Nam Lạp giật giật, nén một hơi, cô cắn răng chuyển 100.
"Hoắc Đình Xuyên, nếu tôi là bạn gái anh, anh còn dám đối xử với tôi như vậy không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Đình Xuyên nhìn cô nhập số tiền, cong môi, giọng trầm ấm: "Cô không phải bạn gái tôi."
Nghe câu nói đó của anh, Nam Lạp ngẩng đầu, ánh mắt bỗng trở nên sâu thẳm, đột nhiên giơ tay nắm lấy điện thoại của anh, khí thế rất mạnh.
"Kết bạn đi Hoắc Đình Xuyên."
Rồi cô cong khóe môi, vuốt màn hình hai cái, chuyển từ mã QR sang giao diện kết bạn.
Hoắc Đình Xuyên chưa kịp phản ứng, anh vừa định giật lại điện thoại thì cô đã quét mã thêm bạn rồi.
"Tôi không chấp nhận đâu."
Anh lấy lại điện thoại từ tay cô, ấn nút nguồn tắt máy.
Nam Lạp nhướng mày: "Dù sao tôi cũng đã thêm rồi."
Ý của cô giống như nói, thông qua hay không là chuyện của anh, cô dù sao cũng đã bày tỏ thành ý rồi.
Hoắc Đình Xuyên lạnh lùng liếc cô một cái, đút điện thoại vào túi, anh xoay người đi thẳng ra cửa, xuống lầu mua thuốc cho cô.
Nam Lạp đứng tại chỗ cười một tiếng, ánh mắt hời hợt nhìn theo bước chân mạnh mẽ của người đàn ông rời đi.
Cô thích cái vẻ khó chịu nhưng không thể làm gì của anh.
*
Khoảng chưa đầy mười phút sau, Nam Lạp quấn khăn tắm đi ra từ phòng tắm.
Cô vừa định bước đến ghế sofa trong phòng khách lấy điện thoại, cửa bên ngoài đột nhiên bị mở ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Lạp nắm khăn tắm quay đầu nhìn, liền thấy dáng người cao lớn vĩ ngạn của người đàn ông xuất hiện ở cửa.
Cô nhíu mày, "Anh nhanh vậy sao?"
Sắc mặt Hoắc Đình Xuyên lập tức cứng đờ, tay cầm túi thuốc hơi siết chặt, bóp túi phát ra tiếng sột soạt: "Cô không mặc quần áo à?"
Nam Lạp nhìn xuống người mình, vuốt mái tóc ướt trên trán, "Tôi vừa mới tắm xong."
"Cô không biết mặc đồ trong phòng tắm à?"
Hoắc Đình Xuyên nhìn đi chỗ khác, vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên, đứng cạnh cửa thay giày.
Nam Lạp vừa lúc khát nước muốn uống, nên đi đến bàn ăn, vừa đi vừa nói với giọng điệu rất tùy ý.
"Quen cởi trần đi ra rồi, chẳng lẽ đội trưởng Hoắc tắm xong còn mặc quần áo trong phòng tắm sao?"
"Đây không phải nhà của cô." Hoắc Đình Xuyên lập tức lạnh mắt, nhìn chằm chằm về phía cô.
Nhưng vừa nhìn, liền thấy cô đứng bên cạnh bàn ăn, làn da trắng nõn dưới ánh đèn sáng càng thêm mềm mại trắng muốt, xương quai xanh tinh xảo đặc biệt nổi bật.
Cô quấn khăn tắm đứng đó, giơ tay cầm ly nước uống, tứ chi mảnh mai không chút mỡ thừa.
Cô uống xong một ngụm nước, có giọt nước từ khóe miệng chậm rãi chảy xuống cổ, rồi tiếp tục chảy xuống, cho đến khi dần dần ẩn vào trong khăn tắm.
Cô đặt ly nước xuống, thuận tay lau khóe miệng, "Chính vì biết là nhà của anh, nên tôi đã đủ văn minh rồi, sợ chỗ nào lắp camera nên còn quấn khăn tắm."
Cô nói xong, tượng trưng kéo kéo khăn tắm trên người.
Hình ảnh gợi cảm đó thật sự gây ấn tượng mạnh, tóc cô hơi ướt, chiếc khăn tắm rộng vốn đã lỏng lẻo nay càng hở hang hơn, để lộ một phần ngực đầy đặn như ẩn như hiện.
Hoắc Đình Xuyên lập tức cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro