Nhu Cầu Sinh Lý...
Thị An Mã
2024-10-02 19:11:08
Thấy Hoắc Đình Xuyên không hất tay cô ra ngay, mà chỉ cảnh cáo.
Nam Lạp rất biết điều từ từ rút tay lại, ngón tay cũng không chạm vào cậu nhỏ đang dần có phản ứng của anh nữa.
Người ta vẫn nói đàn ông buổi sáng dễ cương cứng, Nam Lạp cụp mắt xuống, không ngượng ngùng cũng không nóng nảy nhìn chằm chằm chỗ lồi ra giữa quần anh...
Xem ra đúng là vậy thật.
Cô chỉ mới chạm nhẹ một chút, chỗ đó của anh đã bắt đầu cứng lên rồi.
Cho đến khi Hoắc Đình Xuyên dần buông tay cô ra, Nam Lạp vén tóc, tùy ý nói một câu.
"Đội trưởng Hoắc, mua bữa sáng cho tôi ăn đi, nhu cầu sinh lý đã được giải quyết, giờ tôi đang đói."
Không đợi anh trả lời, cô đã cầm điện thoại đi tới sofa trong phòng khách nằm xuống.
Hoắc Đình Xuyên cau mày nhìn cô: "Cô còn không đi à?"
Nam Lạp nghe vậy, "Tại sao tôi phải đi?"
Cô chống tay ngồi dậy, cổ áo ngủ không tự giác rơi xuống, càng lúc càng thấp, để lộ phần ngực đầy đặn hướng về phía anh.
Ánh mắt cô quét nhìn xung quanh, ý vị sâu xa nói.
"Đội trưởng Hoắc, chỗ này của anh tôi đã kiểm tra qua rồi, không có đồ dùng của phụ nữ nào cả. Vậy nên bạn gái của anh chưa từng tới đây. Nói cách khác, chỉ có tôi từng ở chỗ này, rất tốt."
Cô nói hai chữ "Rất tốt", còn cố ý nhấn mạnh thêm.
Hoắc Đình Xuyên nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, sau đó dời đi.
"Cái gì rất tốt?"
Nam Lạp nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của anh, khẽ cong môi.
"Rất yên tĩnh, không có ai quấy rầy chúng ta."
Lời này mang theo một ý nghĩa khó hiểu, Hoắc Đình Xuyên lập tức nghiêm mặt.
Nhìn sắc mặt anh lạnh đi, Nam Lạp mím môi, rất biết điều lại thêm một câu.
"Nên tôi có thể an tâm ăn no rồi mới đi, hiện tại không đi."
Cô như đang trả lời lại câu hỏi kia của anh, hỏi cô còn không đi.
Hoắc Đình Xuyên lạnh lùng nhìn, vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, giọng nói lạnh lùng từ tính.
"Bây giờ phải đi."
"Không đi."
Ánh mắt Nam Lạp đối diện với anh, lười biếng thích thú vô cùng.
Cô nhìn thẳng vào anh, gằn từng chữ một đe dọa, "Nếu Đội trưởng Hoắc còn bảo tôi đi nữa, tôi sẽ lan truyền chuyện anh không uống được rượu ra ngoài."
"Anh có thể không đụng vào rượu ở bên ngoài, nhưng điểm yếu của con người, không để người khác biết vẫn tốt hơn nhiều người biết, anh nói đúng không?"
Dứt lời, anh lại nghiến răng gọi tên cô.
"Nam Lạp!"
Đôi mắt Nam Lạp sắc bén, khí thế đối đầu với anh: "Mua bữa sáng đi, không thì tôi sẽ ăn Đội trưởng Hoắc."
Cô gằn từng chữ một, "Giống như tối hôm qua."
Năm ngón tay của Hoắc Đình Xuyên rủ xuống bên người hơi co lại, nhìn vẻ kiêu căng của cô, anh thu hẹp ánh mắt.
Bình tĩnh lại một hồi, anh không nói gì, bước vào phòng bếp, trực tiếp lấy từ tủ lạnh một phần sandwich và sữa tươi cho cô.
Anh đặt lên bàn ăn trong phòng khách, lạnh lùng nói, "Tự hâm nóng đi, lò vi sóng ở trong bếp."
Nam Lạp liếc nhìn, "Tôi không ăn sandwich, bữa sáng tôi muốn ăn bánh cuốn tôm tươi và bánh bao xá xíu của tiệm Minh Ký."
Tối hôm qua khi đi cùng anh, cô có thấy một tiệm Minh Ký mở trên đường.
Hoắc Đình Xuyên sầm mặt, anh cảm thấy, cô đang cố tình gây khó dễ.
Không để ý tới cô, anh cầm một chai nước tinh khiết từ trên bàn, thong thả đi tới cửa, đẩy cửa mở ra.
"Khoan đã."
Nam Lạp lại gọi anh.
"Hoắc Đình Xuyên, tôi nghĩ anh đã từng nghe câu này, con người ta, có lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai."
"Nên tôi không vội, chờ lần thứ hai, đợi đến lúc đó Đội trưởng Hoắc tự miệng nói cho tôi biết, đây có phải là sai lầm hay không."
Hoắc Đình Xuyên quay đầu lại với vẻ mặt u ám, thấy lúc này cô không nhìn anh, mà đang nhắm mắt nằm trên sofa nói chuyện, tay xoa xoa huyệt Thái Dương.
"Đi nhanh về nhanh nhé."
Cô lại dặn dò anh một câu, hoàn toàn với tư thái một nữ chủ nhân, như thể coi đây là nhà mình vậy.
Hoắc Đình Xuyên bước ra cửa, đóng sầm cửa lại một cách thô bạo.
Nhìn anh trút hết cảm xúc ra ngoài, Nam Lạp nhếch môi cười, ý cười rất đậm.
Cô dần dần mở mắt, hơi ngẩng đầu, tầm mắt dừng lại trên bức ảnh anh mặc quân phục uy nghiêm được treo trên tường cách đó không xa, ánh mắt sáng ngời.
Cô nhìn chăm chú thật lâu, sau đó nửa híp mắt, ánh mắt chuyển biến, biến thành ánh mắt săn đuổi con mồi.
Tối hôm qua cô đã nói với anh, bạn gái, rất nhanh sẽ không còn là bạn gái nữa.
Nam Lạp rất biết điều từ từ rút tay lại, ngón tay cũng không chạm vào cậu nhỏ đang dần có phản ứng của anh nữa.
Người ta vẫn nói đàn ông buổi sáng dễ cương cứng, Nam Lạp cụp mắt xuống, không ngượng ngùng cũng không nóng nảy nhìn chằm chằm chỗ lồi ra giữa quần anh...
Xem ra đúng là vậy thật.
Cô chỉ mới chạm nhẹ một chút, chỗ đó của anh đã bắt đầu cứng lên rồi.
Cho đến khi Hoắc Đình Xuyên dần buông tay cô ra, Nam Lạp vén tóc, tùy ý nói một câu.
"Đội trưởng Hoắc, mua bữa sáng cho tôi ăn đi, nhu cầu sinh lý đã được giải quyết, giờ tôi đang đói."
Không đợi anh trả lời, cô đã cầm điện thoại đi tới sofa trong phòng khách nằm xuống.
Hoắc Đình Xuyên cau mày nhìn cô: "Cô còn không đi à?"
Nam Lạp nghe vậy, "Tại sao tôi phải đi?"
Cô chống tay ngồi dậy, cổ áo ngủ không tự giác rơi xuống, càng lúc càng thấp, để lộ phần ngực đầy đặn hướng về phía anh.
Ánh mắt cô quét nhìn xung quanh, ý vị sâu xa nói.
"Đội trưởng Hoắc, chỗ này của anh tôi đã kiểm tra qua rồi, không có đồ dùng của phụ nữ nào cả. Vậy nên bạn gái của anh chưa từng tới đây. Nói cách khác, chỉ có tôi từng ở chỗ này, rất tốt."
Cô nói hai chữ "Rất tốt", còn cố ý nhấn mạnh thêm.
Hoắc Đình Xuyên nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, sau đó dời đi.
"Cái gì rất tốt?"
Nam Lạp nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của anh, khẽ cong môi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Rất yên tĩnh, không có ai quấy rầy chúng ta."
Lời này mang theo một ý nghĩa khó hiểu, Hoắc Đình Xuyên lập tức nghiêm mặt.
Nhìn sắc mặt anh lạnh đi, Nam Lạp mím môi, rất biết điều lại thêm một câu.
"Nên tôi có thể an tâm ăn no rồi mới đi, hiện tại không đi."
Cô như đang trả lời lại câu hỏi kia của anh, hỏi cô còn không đi.
Hoắc Đình Xuyên lạnh lùng nhìn, vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, giọng nói lạnh lùng từ tính.
"Bây giờ phải đi."
"Không đi."
Ánh mắt Nam Lạp đối diện với anh, lười biếng thích thú vô cùng.
Cô nhìn thẳng vào anh, gằn từng chữ một đe dọa, "Nếu Đội trưởng Hoắc còn bảo tôi đi nữa, tôi sẽ lan truyền chuyện anh không uống được rượu ra ngoài."
"Anh có thể không đụng vào rượu ở bên ngoài, nhưng điểm yếu của con người, không để người khác biết vẫn tốt hơn nhiều người biết, anh nói đúng không?"
Dứt lời, anh lại nghiến răng gọi tên cô.
"Nam Lạp!"
Đôi mắt Nam Lạp sắc bén, khí thế đối đầu với anh: "Mua bữa sáng đi, không thì tôi sẽ ăn Đội trưởng Hoắc."
Cô gằn từng chữ một, "Giống như tối hôm qua."
Năm ngón tay của Hoắc Đình Xuyên rủ xuống bên người hơi co lại, nhìn vẻ kiêu căng của cô, anh thu hẹp ánh mắt.
Bình tĩnh lại một hồi, anh không nói gì, bước vào phòng bếp, trực tiếp lấy từ tủ lạnh một phần sandwich và sữa tươi cho cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh đặt lên bàn ăn trong phòng khách, lạnh lùng nói, "Tự hâm nóng đi, lò vi sóng ở trong bếp."
Nam Lạp liếc nhìn, "Tôi không ăn sandwich, bữa sáng tôi muốn ăn bánh cuốn tôm tươi và bánh bao xá xíu của tiệm Minh Ký."
Tối hôm qua khi đi cùng anh, cô có thấy một tiệm Minh Ký mở trên đường.
Hoắc Đình Xuyên sầm mặt, anh cảm thấy, cô đang cố tình gây khó dễ.
Không để ý tới cô, anh cầm một chai nước tinh khiết từ trên bàn, thong thả đi tới cửa, đẩy cửa mở ra.
"Khoan đã."
Nam Lạp lại gọi anh.
"Hoắc Đình Xuyên, tôi nghĩ anh đã từng nghe câu này, con người ta, có lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai."
"Nên tôi không vội, chờ lần thứ hai, đợi đến lúc đó Đội trưởng Hoắc tự miệng nói cho tôi biết, đây có phải là sai lầm hay không."
Hoắc Đình Xuyên quay đầu lại với vẻ mặt u ám, thấy lúc này cô không nhìn anh, mà đang nhắm mắt nằm trên sofa nói chuyện, tay xoa xoa huyệt Thái Dương.
"Đi nhanh về nhanh nhé."
Cô lại dặn dò anh một câu, hoàn toàn với tư thái một nữ chủ nhân, như thể coi đây là nhà mình vậy.
Hoắc Đình Xuyên bước ra cửa, đóng sầm cửa lại một cách thô bạo.
Nhìn anh trút hết cảm xúc ra ngoài, Nam Lạp nhếch môi cười, ý cười rất đậm.
Cô dần dần mở mắt, hơi ngẩng đầu, tầm mắt dừng lại trên bức ảnh anh mặc quân phục uy nghiêm được treo trên tường cách đó không xa, ánh mắt sáng ngời.
Cô nhìn chăm chú thật lâu, sau đó nửa híp mắt, ánh mắt chuyển biến, biến thành ánh mắt săn đuổi con mồi.
Tối hôm qua cô đã nói với anh, bạn gái, rất nhanh sẽ không còn là bạn gái nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro