Cậu Ấy Chết Vào Mùa Hè Chúng Tôi Yêu Nhau Nồng Cháy
Chương 4
Đàm Diểu
2024-11-18 04:30:05
Edit: Soo
Beta: Tạ Du
Cuối cùng tôi vẫn không thể giấu được bố mẹ tôi. Vào mùa đông sau khi Kỳ Gia mất được một tháng, họ vẫn biết được tin cậu ấy đã qua đời.
Vì thế, họ đã gọi điện thoại giục tôi nhanh nhanh về nhà. Đây là lần đầu tiên bọn họ gọi điện thoại cho tôi kể từ khi bọn tôi cắt đứt quan hệ. Năm 17 tuổi ấy, khi tôi và Kỳ Gia đang hôn nhau bên cạnh cây tùng già nơi phố sau của trường học, bọn tôi đã bị họ bắt dính ngay tại trận. Nhưng vào lúc đó, trong đầu tôi chỉ có suy nghĩ rằng cút con mẹ nó thế tục đi, ông đây phải ở bên Kỳ Gia, cho dù cả thế giới này có phản đối đi chăng nữa, tôi cũng phải ở bên Kỳ Gia. Cùng lắm thì hai người nắm tay nhau đi đến tận cùng thế giới giống như trong phim thôi.
Khi mẹ tát tôi, tôi vẫn nắm lấy tay Kỳ Gia. Mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay của bọn tôi đều ướt đẫm mồ hôi. Xúc cảm ấm áp lan dọc theo cánh tay lên đến tận trái tim tôi, khiến tôi nóng như lửa đốt dù đang trong ngày trời lạnh đến âm mấy độ. Kỳ Gia chắn trước người tôi, nói, dì à, không phải lỗi của anh ấy, dì muốn trách thì trách cháu đi, đừng trách ảnh.
Tôi ngắm nhìn ánh trăng chiếu xuống nơi hẻm nhỏ, mỗi người đều sống tuần tự từng bước như đã được định trước, như là máy móc đã được thiết lập sẵn, vận hành từ ngày này qua ngày khác mà không hề thay đổi. Nơi đây chật hẹp quá, chật đến nỗi không thể chứa nổi tình yêu nồng nhiệt mà lớn lao của tôi và Kỳ Gia. Tôi buông tay Kỳ Gia, nói, Gia Gia, em chờ anh, ngày mai anh sẽ đến tìm em.
Sau mẹ và bố tôi lại cho rằng tôi bị ma ám, rằng tôi bị ai đó bỏ bùa*, suýt chú nữa họ đã mời bà đồng từ trong thôn đến để đuổi ma cho tôi. Tôi nói một cách bất đắc dĩ, bố mẹ à, giờ đã là thời đại nào rồi, hai người có thể đừng mê tín phong kiến nữa được không. Con đúng là con trai ruột của hai người, chẳng qua con chỉ yêu một người con trai mà thôi.
*Ở đây mình để là bùa nhưng thực tế là “cổ”, nói chung là một dạng sâu độc của người Miêu Cương, TQ. Bạn nào đọc truyện kinh dị của TQ chắc có biết, cổ có rất nhiều loại và mỗi loại có tác dụng khác nhau, nhưng có loại là để bỏ và người người khác rồi thao túng người đó,…
Nhưng chuyện này ở trong mắt họ là đả kích mang tính hủy diệt, bọn họ cảm thấy tôi đã hoàn toàn hết thuốc chữa rồi, những tội lỗi như không thích học, đánh nhau làm loạn, hút thuốc trốn học cũng chỉ có kỳ hạn ba năm mà thôi, nhưng tội yêu Kỳ Gia thì là tù chung thân. Tuy vậy, từ trước đến nay tôi vẫn không cảm thấy tôi đã làm sai điều gì, trên thế giới này có nhiều người đến thế, một người yêu một người khác, chẳng qua tôi chỉ tình cờ yêu đúng Kỳ Gia mà thôi. Tôi yêu cậu ấy chết đi được, tôi muốn biết rốt cuộc có cái gì không được mà lại khiến mọi người đối xử với bọn tôi như hai kẻ điên vậy.
Tôi bị bố dùng gậy đánh cho đầu rơi máu chảy. Trước khi đánh, ông còn hơi do dự hỏi tôi: “Bạc Tư Ngộ, mày nói cho bố biết, mày thật sự thích con trai à?”
Tôi giơ hai tay lên, trông như một tên tội phạm tự chui đầu vào lưới. Tôi nói, có lẽ vậy, con cũng chẳng biết có đúng là con thích con trai thật không, nhưng con thích Kỳ Gia, nếu cậu ấy là con gái con cũng sẽ thích, nhưng tình cờ cậu ấy lại là nam, đơn giản như thế đó.
Khổ cho tôi còn rất tình cảm mà gọi ông một tiếng bố, vậy mà ông vẫn cảm thấy tôi đến chết cũng không hối cải. Ông khẽ lắc đầu, không chút do dự vung gậy lên đập vào người tôi.
Đánh thì đánh đi, dù sao tôi cũng chẳng sai, ông có đánh tiếp tôi cũng không có sai. Tôi còn nghĩ, nếu hôm nay tôi chết trong căn nhà trệt còn chưa rộng đến hai mươi mét vuông này, nhất định tôi sẽ hóa thành ma oán, khắc lên bia mộ của tôi dòng chữ: Đời này Bạc Tư Ngộ đã làm sai rất nhiều chuyện, nhưng duy nhất chuyện ở bên Kỳ Gia là đúng đắn.
Thế mà đến hôm sau tôi vẫn còn mạng để đi gặp Kỳ Gia, tôi thoát được khỏi tay bố tôi, lúc trốn được trên người chỉ còn hai mươi tệ nhàu nát, trên tay mang theo dây tơ hồng Kỳ Gia tặng, khóa đồng tâm ở phía trên kêu leng keng dưới sự gào thét của cơn gió bắc.
Bố tôi nói, nếu hôm nay mày bước ra khỏi cái cửa này thì cũng đừng về nữa. Tôi nói, không về thì không về, dù sao trước giờ tôi cũng không xem nơi này là nhà của mình, sau khi gặp Kỳ Gia tôi mới hiểu được tình yêu và hạnh phúc là gì, Kỳ Gia đi nơi nào thì nơi đó chính là nhà của tôi.
Sau đó, tôi mua một cái bánh nướng ở xe đẩy đầu đường. Tôi ngồi xổm nơi đường cái không một bóng người, nhìn chằm chằm cây tùng ở cổng trường suốt một buổi tối.
Tôi nói với cái cây, mày cao thật đấy, nhưng mày vĩnh viễn không thể vươn ra khỏi cái thị trấn nhỏ hẹp này. Tôi nói, đại thụ ơi đại thụ, mày cũng giống tao ư, mày cũng chán ghét cuộc sống ở nơi đây sao, mày cũng muốn đi ra ngoài nhìn xem ư, nhưng đại thụ không trả lời.
Vì thế, tôi nắm chặt tay lại rồi chạm vào thân cây cao lớn của nó. Tôi nghe thấy tiếng “Sàn sạt” trên đỉnh đầu, đó là tiếng cành lá của nó đang lay động theo gió.
Mười phút sau, chúng tôi đã giao hẹn xong, rằng khi tôi rời khỏi đây, tôi sẽ cắt một đoạn cành cây của nó xuống và đưa nó tới phương xa. Bọn tôi đều khổ quá, đời này khổ quá, nhưng tôi vẫn muốn tích chút đức, như vậy liệu kiếp sau có thể sống tốt hơn chút chăng.
Cái đầu vẫn còn đang rướm máu của tôi nhói đau bởi cơn gió mạnh, đau đến độ khắc cốt ghi tâm. Tôi nghĩ, giờ phút này nếu có cái giường để tôi nằm xuống thì tốt biết mấy, nhưng tôi vẫn không hề hối hận chút nào. Tối hôm đó, tôi biến thành một thằng ngốc ngồi lầu bầu với gió. Tôi nói, gió ơi, mày cũng cần biết đến tình yêu của tao, ở trên đời này chỉ có mày và Kỳ Gia là tỏ tường tình yêu của tao mà thôi.
Tôi chẳng ngờ rằng người duy nhất ủng hộ mối tình này lại là bà ngoại của tôi. Có hôm, tôi lén chạy đến nhà bà ăn cơm và đã kể hết chuyện của tôi và Kỳ Gia cho bà. Tôi nghĩ, bà ngoại đối xử tốt với tôi nhất, thuở còn thơ bé, bà đã bế tôi và hát ru cho tôi. Thế nhưng tôi cũng chẳng ngờ là bà sẽ tốt đến vậy, sau khi nghe tôi nói linh tinh xong, bà bình tĩnh đẩy kính lão, giọng nói ôn tồn của bà vang lên bên tai tôi: “A Ngộ có người yêu rồi à? Đó là chuyện tốt mà, khi nào mang về cho bà xem nhé, bà sẽ làm bữa cơm cho hai con.”
Tôi ngẩn cả người, nhỏ giọng nói, ngoại ơi, con yêu con trai.
Bà ngoại giơ tay lên cốc nhẹ một cái lên trán tôi, sau đó, bà cười nói: “A Ngộ, con đúng là đứa bé ngốc, con trai thì không cần ăn cơm à?”
Tôi bật khóc thành tiếng ngay tức thì, đúng là giống một thằng ngốc thật.
______
Tôi cũng chẳng cảm thấy rằng cái chết của Kỳ Gia có thể khiến bố mẹ tôi thương tiếc. Bọn họ luôn là những người không có mấy lòng đồng cảm, nói không chừng còn cười trộm ở nơi tôi không nhìn thấy ấy chứ. Tôi có về đi nữa thì nhất định họ cũng sẽ cười nhạo tôi, nói, Bạc Tư Ngộ, cho chúng mày yêu đương này, cho chúng mày vi phạm quy luật tự nhiên này. Giờ thì gặp báo ứng rồi chứ nhỉ, bạn trai nhỏ của mày chết rồi nhỉ, ai bảo mày trước kia không nghe lời bọn tao nói.
Tôi chợt nảy ra một suy nghĩ đáng sợ, Kỳ Gia bị tôi hại chết thật sao? Là do cậu ấy gặp phải một người như tôi nên đến cả cuộc sống vốn tươi sáng của cậu cũng bị làm cho hỏng bét sao? Vậy nếu cậu ấy không gặp được tôi, có phải cậu ấy sẽ không phải chết không? Không biết chừng bây giờ cậu ấy đã trở thành nhà khoa học vĩ đại đã đạt được bản quyền sáng chế, hay là trở thành tổng giám đốc của công ty với gia tài bạc triệu rồi cũng nên.
Ý nghĩ này chỉ thoáng lướt qua trong đầu tôi, trong nháy mắt tôi đã tỉnh táo lại. Tôi nói, phì phì, thằng ngu Bạc Tư Ngộ, mày đang nói nhảm cái gì vậy, nếu Kỳ Gia có ở đây, chắc chắn cậu ấy sẽ không cho phép tôi nói về mình như vậy. Tôi sợ lúc nửa đêm báo mộng, câu đầu tiên cậu ấy nói với tôi không phải là “Em yêu anh” hay là “Em nhớ anh”, mà là “Cái tên ngốc Bạc Tư Ngộ này, đêm nay quỳ ván giặt cho em, quỳ đến sáng mai em mới tha thứ cho anh.”
Nhưng rồi tôi lại nghĩ, chắc sẽ không đâu, chắc chắn cậu ấy sẽ chẳng nỡ.
Vì thế, tôi nói với bố mẹ là tôi sẽ không về, sau này tôi vẫn sẽ sống thật tốt để họ yên tâm. Nhưng ngay sau đó, mẹ tôi đã ném cho tôi một tin lớn, bà nói: “Bà ngoại con sắp không trụ được nữa rồi, con về gặp bà một lần đi.”
Beta: Tạ Du
Cuối cùng tôi vẫn không thể giấu được bố mẹ tôi. Vào mùa đông sau khi Kỳ Gia mất được một tháng, họ vẫn biết được tin cậu ấy đã qua đời.
Vì thế, họ đã gọi điện thoại giục tôi nhanh nhanh về nhà. Đây là lần đầu tiên bọn họ gọi điện thoại cho tôi kể từ khi bọn tôi cắt đứt quan hệ. Năm 17 tuổi ấy, khi tôi và Kỳ Gia đang hôn nhau bên cạnh cây tùng già nơi phố sau của trường học, bọn tôi đã bị họ bắt dính ngay tại trận. Nhưng vào lúc đó, trong đầu tôi chỉ có suy nghĩ rằng cút con mẹ nó thế tục đi, ông đây phải ở bên Kỳ Gia, cho dù cả thế giới này có phản đối đi chăng nữa, tôi cũng phải ở bên Kỳ Gia. Cùng lắm thì hai người nắm tay nhau đi đến tận cùng thế giới giống như trong phim thôi.
Khi mẹ tát tôi, tôi vẫn nắm lấy tay Kỳ Gia. Mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay của bọn tôi đều ướt đẫm mồ hôi. Xúc cảm ấm áp lan dọc theo cánh tay lên đến tận trái tim tôi, khiến tôi nóng như lửa đốt dù đang trong ngày trời lạnh đến âm mấy độ. Kỳ Gia chắn trước người tôi, nói, dì à, không phải lỗi của anh ấy, dì muốn trách thì trách cháu đi, đừng trách ảnh.
Tôi ngắm nhìn ánh trăng chiếu xuống nơi hẻm nhỏ, mỗi người đều sống tuần tự từng bước như đã được định trước, như là máy móc đã được thiết lập sẵn, vận hành từ ngày này qua ngày khác mà không hề thay đổi. Nơi đây chật hẹp quá, chật đến nỗi không thể chứa nổi tình yêu nồng nhiệt mà lớn lao của tôi và Kỳ Gia. Tôi buông tay Kỳ Gia, nói, Gia Gia, em chờ anh, ngày mai anh sẽ đến tìm em.
Sau mẹ và bố tôi lại cho rằng tôi bị ma ám, rằng tôi bị ai đó bỏ bùa*, suýt chú nữa họ đã mời bà đồng từ trong thôn đến để đuổi ma cho tôi. Tôi nói một cách bất đắc dĩ, bố mẹ à, giờ đã là thời đại nào rồi, hai người có thể đừng mê tín phong kiến nữa được không. Con đúng là con trai ruột của hai người, chẳng qua con chỉ yêu một người con trai mà thôi.
*Ở đây mình để là bùa nhưng thực tế là “cổ”, nói chung là một dạng sâu độc của người Miêu Cương, TQ. Bạn nào đọc truyện kinh dị của TQ chắc có biết, cổ có rất nhiều loại và mỗi loại có tác dụng khác nhau, nhưng có loại là để bỏ và người người khác rồi thao túng người đó,…
Nhưng chuyện này ở trong mắt họ là đả kích mang tính hủy diệt, bọn họ cảm thấy tôi đã hoàn toàn hết thuốc chữa rồi, những tội lỗi như không thích học, đánh nhau làm loạn, hút thuốc trốn học cũng chỉ có kỳ hạn ba năm mà thôi, nhưng tội yêu Kỳ Gia thì là tù chung thân. Tuy vậy, từ trước đến nay tôi vẫn không cảm thấy tôi đã làm sai điều gì, trên thế giới này có nhiều người đến thế, một người yêu một người khác, chẳng qua tôi chỉ tình cờ yêu đúng Kỳ Gia mà thôi. Tôi yêu cậu ấy chết đi được, tôi muốn biết rốt cuộc có cái gì không được mà lại khiến mọi người đối xử với bọn tôi như hai kẻ điên vậy.
Tôi bị bố dùng gậy đánh cho đầu rơi máu chảy. Trước khi đánh, ông còn hơi do dự hỏi tôi: “Bạc Tư Ngộ, mày nói cho bố biết, mày thật sự thích con trai à?”
Tôi giơ hai tay lên, trông như một tên tội phạm tự chui đầu vào lưới. Tôi nói, có lẽ vậy, con cũng chẳng biết có đúng là con thích con trai thật không, nhưng con thích Kỳ Gia, nếu cậu ấy là con gái con cũng sẽ thích, nhưng tình cờ cậu ấy lại là nam, đơn giản như thế đó.
Khổ cho tôi còn rất tình cảm mà gọi ông một tiếng bố, vậy mà ông vẫn cảm thấy tôi đến chết cũng không hối cải. Ông khẽ lắc đầu, không chút do dự vung gậy lên đập vào người tôi.
Đánh thì đánh đi, dù sao tôi cũng chẳng sai, ông có đánh tiếp tôi cũng không có sai. Tôi còn nghĩ, nếu hôm nay tôi chết trong căn nhà trệt còn chưa rộng đến hai mươi mét vuông này, nhất định tôi sẽ hóa thành ma oán, khắc lên bia mộ của tôi dòng chữ: Đời này Bạc Tư Ngộ đã làm sai rất nhiều chuyện, nhưng duy nhất chuyện ở bên Kỳ Gia là đúng đắn.
Thế mà đến hôm sau tôi vẫn còn mạng để đi gặp Kỳ Gia, tôi thoát được khỏi tay bố tôi, lúc trốn được trên người chỉ còn hai mươi tệ nhàu nát, trên tay mang theo dây tơ hồng Kỳ Gia tặng, khóa đồng tâm ở phía trên kêu leng keng dưới sự gào thét của cơn gió bắc.
Bố tôi nói, nếu hôm nay mày bước ra khỏi cái cửa này thì cũng đừng về nữa. Tôi nói, không về thì không về, dù sao trước giờ tôi cũng không xem nơi này là nhà của mình, sau khi gặp Kỳ Gia tôi mới hiểu được tình yêu và hạnh phúc là gì, Kỳ Gia đi nơi nào thì nơi đó chính là nhà của tôi.
Sau đó, tôi mua một cái bánh nướng ở xe đẩy đầu đường. Tôi ngồi xổm nơi đường cái không một bóng người, nhìn chằm chằm cây tùng ở cổng trường suốt một buổi tối.
Tôi nói với cái cây, mày cao thật đấy, nhưng mày vĩnh viễn không thể vươn ra khỏi cái thị trấn nhỏ hẹp này. Tôi nói, đại thụ ơi đại thụ, mày cũng giống tao ư, mày cũng chán ghét cuộc sống ở nơi đây sao, mày cũng muốn đi ra ngoài nhìn xem ư, nhưng đại thụ không trả lời.
Vì thế, tôi nắm chặt tay lại rồi chạm vào thân cây cao lớn của nó. Tôi nghe thấy tiếng “Sàn sạt” trên đỉnh đầu, đó là tiếng cành lá của nó đang lay động theo gió.
Mười phút sau, chúng tôi đã giao hẹn xong, rằng khi tôi rời khỏi đây, tôi sẽ cắt một đoạn cành cây của nó xuống và đưa nó tới phương xa. Bọn tôi đều khổ quá, đời này khổ quá, nhưng tôi vẫn muốn tích chút đức, như vậy liệu kiếp sau có thể sống tốt hơn chút chăng.
Cái đầu vẫn còn đang rướm máu của tôi nhói đau bởi cơn gió mạnh, đau đến độ khắc cốt ghi tâm. Tôi nghĩ, giờ phút này nếu có cái giường để tôi nằm xuống thì tốt biết mấy, nhưng tôi vẫn không hề hối hận chút nào. Tối hôm đó, tôi biến thành một thằng ngốc ngồi lầu bầu với gió. Tôi nói, gió ơi, mày cũng cần biết đến tình yêu của tao, ở trên đời này chỉ có mày và Kỳ Gia là tỏ tường tình yêu của tao mà thôi.
Tôi chẳng ngờ rằng người duy nhất ủng hộ mối tình này lại là bà ngoại của tôi. Có hôm, tôi lén chạy đến nhà bà ăn cơm và đã kể hết chuyện của tôi và Kỳ Gia cho bà. Tôi nghĩ, bà ngoại đối xử tốt với tôi nhất, thuở còn thơ bé, bà đã bế tôi và hát ru cho tôi. Thế nhưng tôi cũng chẳng ngờ là bà sẽ tốt đến vậy, sau khi nghe tôi nói linh tinh xong, bà bình tĩnh đẩy kính lão, giọng nói ôn tồn của bà vang lên bên tai tôi: “A Ngộ có người yêu rồi à? Đó là chuyện tốt mà, khi nào mang về cho bà xem nhé, bà sẽ làm bữa cơm cho hai con.”
Tôi ngẩn cả người, nhỏ giọng nói, ngoại ơi, con yêu con trai.
Bà ngoại giơ tay lên cốc nhẹ một cái lên trán tôi, sau đó, bà cười nói: “A Ngộ, con đúng là đứa bé ngốc, con trai thì không cần ăn cơm à?”
Tôi bật khóc thành tiếng ngay tức thì, đúng là giống một thằng ngốc thật.
______
Tôi cũng chẳng cảm thấy rằng cái chết của Kỳ Gia có thể khiến bố mẹ tôi thương tiếc. Bọn họ luôn là những người không có mấy lòng đồng cảm, nói không chừng còn cười trộm ở nơi tôi không nhìn thấy ấy chứ. Tôi có về đi nữa thì nhất định họ cũng sẽ cười nhạo tôi, nói, Bạc Tư Ngộ, cho chúng mày yêu đương này, cho chúng mày vi phạm quy luật tự nhiên này. Giờ thì gặp báo ứng rồi chứ nhỉ, bạn trai nhỏ của mày chết rồi nhỉ, ai bảo mày trước kia không nghe lời bọn tao nói.
Tôi chợt nảy ra một suy nghĩ đáng sợ, Kỳ Gia bị tôi hại chết thật sao? Là do cậu ấy gặp phải một người như tôi nên đến cả cuộc sống vốn tươi sáng của cậu cũng bị làm cho hỏng bét sao? Vậy nếu cậu ấy không gặp được tôi, có phải cậu ấy sẽ không phải chết không? Không biết chừng bây giờ cậu ấy đã trở thành nhà khoa học vĩ đại đã đạt được bản quyền sáng chế, hay là trở thành tổng giám đốc của công ty với gia tài bạc triệu rồi cũng nên.
Ý nghĩ này chỉ thoáng lướt qua trong đầu tôi, trong nháy mắt tôi đã tỉnh táo lại. Tôi nói, phì phì, thằng ngu Bạc Tư Ngộ, mày đang nói nhảm cái gì vậy, nếu Kỳ Gia có ở đây, chắc chắn cậu ấy sẽ không cho phép tôi nói về mình như vậy. Tôi sợ lúc nửa đêm báo mộng, câu đầu tiên cậu ấy nói với tôi không phải là “Em yêu anh” hay là “Em nhớ anh”, mà là “Cái tên ngốc Bạc Tư Ngộ này, đêm nay quỳ ván giặt cho em, quỳ đến sáng mai em mới tha thứ cho anh.”
Nhưng rồi tôi lại nghĩ, chắc sẽ không đâu, chắc chắn cậu ấy sẽ chẳng nỡ.
Vì thế, tôi nói với bố mẹ là tôi sẽ không về, sau này tôi vẫn sẽ sống thật tốt để họ yên tâm. Nhưng ngay sau đó, mẹ tôi đã ném cho tôi một tin lớn, bà nói: “Bà ngoại con sắp không trụ được nữa rồi, con về gặp bà một lần đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro