Gáo nước bẩn này tôi không nhận
Nhi Nguyễn
2024-07-22 12:31:43
Người trong nhà họ Lý lúc này ai nấy đều hiểu ra sự tình là như thế nào. Hóa ra lại là chiêu trò người hầu hãm hại nhau.
Cảnh này đám chủ tớ trong các phủ lớn đều đã quá đỗi quen thuộc.
Chỉ là có thể tìm được nhân chứng để biện minh cho mình như Thanh Nhã thì bọn họ chưa từng thấy bao giờ.
Bà Cả hơi nhíu mày, hướng đến phía Liễu mà hằn học. " Con Liễu! Mày không muốn làm người hầu ở cái nhà này rồi nữa phải không? ".
Tay chân Liễu lúc này không biết đã run rẩy đến mức nào. Cô ta vội cúi đầu quỳ sụp xuống sàn nhà, khuôn mặt trắng bệch đi, cánh môi run run trả lời.
" Dạ...Con...Có lẽ là con...lúc đó con đổ nhầm hạt tiêu v.à.o.... ".
Tròng mắt Liễu đảo qua đảo lại muốn viện cớ giải thích, nhưng mọi người có mặt ở đây đều không ngốc. Việc rõ rành rành ra như thế. Là Liễu ghen ăn tức ở với Thanh Nhã nên sinh ra lòng đố kỵ, mưu mô hãm hại người.
Bà Hai ngồi từ đầu đến giờ vẫn chưa từng lên tiếng, lúc này đã không thể nhịn được nhăn mặt, bày ra vẻ mặt khó chịu, bực dọc cất cao giọng.
" Hừ! Người hầu kẻ ở nhà này thật không còn phép tắc gì mà! Chị Cả, theo em thấy tội của con Liễu là phải phạt nặng! Phạt đòn roi rồi tống cổ nó ra khỏi nhà này! ".
Trần đời bà Hai cực kì ghét những kẻ hầu có lòng mưu mô, lại còn tâm cơ xảo trá như này. Cho nên hôm nay nhìn thấy bộ mặt của Liễu liền muốn đuổi loại người hầu thâm sâu khó lường này ra khỏi phủ.
Liễu nghe đến hình phạt mà bà Hai đề xuất với bà Cả, nét mặt tái mép trông càng khó coi hơn.
Không được! Cô ta tuyệt đối không thể để bị đuổi ra khỏi cái phủ này được! Khó khăn lắm cô ta mới có thể bước chân vào cái nhà này làm người hầu cho nhà họ Lý. Nếu bị đuổi đi, cô ta sẽ không còn nơi nương tựa.
Huống chi, cô ta còn muốn trèo cao lên làm mợ của cái nhà này. Việc còn chưa thành, cô ta sao có thể cam tâm bị đuổi đi cơ chứ!
Thế là Liễu ngay lập tức mở miệng tha thiết van xin.
" Con lạy bà Cả! Con lạy bà Hai! Đừng đuổi con ra khỏi phủ mà! Lần này con trót dại, mới làm ra loại chuyện ngu xuẩn này! Con xin bà đừng đuổi con đi!... ".
Thấy cô ta ngoan cố như vậy, bà Hai chẳng có chút lay động nào. Ngược lại trong mắt càng ghét bỏ loại người này hơn.
Cậu Ba ngồi một chỗ lúc này cũng đem ánh mắt chán ghét nhìn Liễu đang quỳ van lạy một bên. Chính là ở trong lòng cậu vô cùng không vui khi thấy cô người hầu Liễu này vậy mà dám có tâm cơ hãm hại người của cậu.
Động vào ai chứ động vào Thanh Nhã, cậu liền đem người đó ghim vào trong tầm mắt.
Cậu Hai thì lại không tỏ rõ biểu cảm trên mặt. Cả khuôn mặt anh tuấn vẫn luôn bình thản quan sát diễn biến sự việc. Chỉ là tầm mắt lại không đặt ở chỗ Liễu- người đang là tâm điểm của sự chỉ trích.
Ánh mắt cậu hơi nhếch lên nhìn Thanh Nhã còn đang đứng ở một bên không nhúc nhích. Ở một góc độ nào đó, cậu nhìn thấy ánh mắt sắc bén, cùng với khóe môi hơi nhếch lên của cô. Giống như là nụ cười đắc thắng khi lật ngược ván cờ.
Bỗng chốc, cậu càng ngày càng cảm thấy Thanh Nhã còn nhiều điểm thú vị hơn cậu nghĩ. Cô gái này, rốt cuộc còn bao nhiêu thứ mà cậu chưa hiểu hết đây!
Nghĩ đến điều này, cánh môi cậu Hai không tự chủ được đã cong lên tự lúc nào.
Mà hình ảnh đẹp đẽ này lại vô tình rơi vào tầm mắt quan sát của cô Lan- người từ đầu đến giờ vốn định xem mắt cậu Cả lại chỉ để ý đến cậu Hai.
Lan nhìn cậu Hai đang nhếch môi cười khẽ, theo tầm mắt của cậu nhìn đến vị trí cô gái có dáng người yêu kiều, thướt tha ở đằng kia. Trong lòng cô Lan bất chợt nổi lên một tia nghi ngờ. Liệu có phải như cô nghĩ hay không?
Về phần Liễu lúc này, bà Cả vốn lúc đầu cũng định làm theo lời bà Hai mà xử phạt công minh. Có điều, trong lòng bà lúc này lại bất chợt suy tính điều gì đó.
Nghĩ kĩ, tuy bà vẫn luôn không ưa những kẻ không an phận thủ thường, nhưng con Liễu này lại có một điểm mà bà rất thích. Đó chính là cô ta có tâm cơ như bà ta.
Chỉ là cái tâm cơ kia lại dễ dàng để người ta bắt chẹt. Chung quy vẫn là còn trẻ người non dạ, chưa trải sự đời, cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.
Có điều, vẫn có thể tôi luyện, đem đi mài giũa. Không chừng sau này lại được việc. Đối với bà có lợi không ít.
Suy đi tính lại, bà Cả cảm thấy vẫn là nên giữ Liễu lại. Thế là bà mở miệng, vẻ mặt khẽ giãn ra, một mặt thấu tình đạt lí mà chậm nói.
" Đúng là trong việc này ta nên đuổi cổ con Liễu ra khỏi phủ. Nhưng xét lại, nó cũng là lần đầu phạm phải sai lầm. Thôi thì ta phạt nó phải đi giặt đồ cho các thành viên trong nhà trong vòng một tháng, còn phải cắt bớt phần ăn trong ngày. Vậy đi! ".
Liễu không thể ngờ đến, bà Cả vậy mà tha cho cô ta, còn không có đuổi cô ta ra khỏi phủ này. Đây là do may mắn hay còn có nguyên do gì khác. Mặc kệ là vì cái gì, bà Cả cũng đã không đuổi cô ta đi. Liễu ngay tức khắc dập đầu tạ ơn bà Cả.
" Con đội ơn bà! Đội ơn bà Cả! ".
Thấy bà Cả chỉ đưa ra hình phạt không tính là nghiêm trị, bà Hai lại cho rằng là do bà Cả tâm tính quá tốt, không nhịn được quay sang cảm thán một câu.
" Chị Cả à! Chị lại rủ lòng từ bi nữa rồi. Người hầu như thế này mà là em thì em đã đuổi cổ đi từ lâu rồi! ".
Nghe đến đây, bà Tư vốn hôm nay an phận từ đầu đến giờ một cách hiếm lạ lúc này vẫn không nhịn được bản tính xỉa xói của mình mà lên tiếng xiên xỉa.
" Ui dào! Chị Cả thì lúc nào mà chả có lòng từ bi! Nhưng mà từ bi thì cũng phải tùy lúc. Không phải ai cũng ban phát lung tung được đâu chị Cả à! ".
Giọng nói õng ẹo quá đỗi quen thuộc này không thể nào nhầm được với bà Tư. Vốn Thanh Nhã hôm nay thấy bà yên ắng, còn thấy khá bất ngờ. Bây giờ xem ra là cô nghĩ sai rồi! Bà Tư này đúng là...không thể một ngày không kiếm chuyện mà!
Nghĩ nghĩ, cô vẫn là không thể không nhịn cười. Đầu hơi cúi thấp, để lọn tóc hai bên mang tai rũ xuống, nụ cười trên khóe mép liền lộ ra. Lại chỉ có cậu Ba chú ý đến mà nhìn ra được là cô đang cười.
Trong đầu cậu vang lên thanh âm tự hỏi: " Buồn cười đến vậy sao? ".
Ở trong lòng cậu không khỏi cảm thấy khó hiểu, lại hơi bất ngờ. Cô gái này từ khi nào lại có nhiều điều mà cậu không ngờ đến vậy!
Cậu vốn cho rằng mình là người hiểu cô nhất. Nhưng ngày hôm nay, khi nhìn đến cô có thể lật ngược tình thế khi bị kẻ gian hãm hại, lại có thể thản nhiên cười ở một bên xem mấy bà trong nhà đấu đá nhau.
Thanh Nhã! Còn những gì ở em mà tôi không biết nữa đây?
...
Sau khi bữa cơm gia đình đã kết thúc. Mẹ con bà Cả họ Trịnh cùng con gái là cô Lan đều đã ra về. Lúc này mọi người cũng đã ai trở về phòng người nấy.
Đám người hầu như Lành, Liễu mới bưng bê bát đũa đem đi rửa.
Ngay lúc Liễu trên tay bưng một mâm bát đi qua Thanh Nhã. Thời điểm này chỉ có hai người đàn bà với nhau. Thanh Nhã nét mặt điềm nhiên, lại quay sang liếc đến Liễu mà cao giọng lên tiếng.
" Gáo nước bẩn mà cô muốn vẩy cho tôi này tôi không nhận. Sau này nếu như cô còn có ý định làm việc hại người, tôi khuyên cô nên suy nghĩ kĩ trước khi làm. Dù sao, cũng không phải lần sau sẽ còn may mắn như hôm nay đâu ".
Vừa nói, Thanh Nhã hơi nhún vai, làm ra hành động cảnh tỉnh Liễu. Lại không ngờ, vào những lúc chỉ có hai người như thế này, Liễu hoàn toàn tháo gỡ mặt nạ giả tạo của mình, lạnh giọng hướng đến Thanh Nhã mà hằm hằm.
" Mày đừng vội đắc ý! Chỉ cần tao còn một ngày ở trong cái nhà này, không có chuyện tao sẽ để yên cho mày đầu! ".
Thanh Nhã nhận thấy ánh mắt tràn đầy địch ý nồng nặc mùi sát ý của cô ta, cô hơi nhíu mày, khẽ lắc đầu, nhấc chân bỏ đi..Còn không quên vứt cho cô ta một câu.
" Hết thuốc chữa! ".
Cảnh này đám chủ tớ trong các phủ lớn đều đã quá đỗi quen thuộc.
Chỉ là có thể tìm được nhân chứng để biện minh cho mình như Thanh Nhã thì bọn họ chưa từng thấy bao giờ.
Bà Cả hơi nhíu mày, hướng đến phía Liễu mà hằn học. " Con Liễu! Mày không muốn làm người hầu ở cái nhà này rồi nữa phải không? ".
Tay chân Liễu lúc này không biết đã run rẩy đến mức nào. Cô ta vội cúi đầu quỳ sụp xuống sàn nhà, khuôn mặt trắng bệch đi, cánh môi run run trả lời.
" Dạ...Con...Có lẽ là con...lúc đó con đổ nhầm hạt tiêu v.à.o.... ".
Tròng mắt Liễu đảo qua đảo lại muốn viện cớ giải thích, nhưng mọi người có mặt ở đây đều không ngốc. Việc rõ rành rành ra như thế. Là Liễu ghen ăn tức ở với Thanh Nhã nên sinh ra lòng đố kỵ, mưu mô hãm hại người.
Bà Hai ngồi từ đầu đến giờ vẫn chưa từng lên tiếng, lúc này đã không thể nhịn được nhăn mặt, bày ra vẻ mặt khó chịu, bực dọc cất cao giọng.
" Hừ! Người hầu kẻ ở nhà này thật không còn phép tắc gì mà! Chị Cả, theo em thấy tội của con Liễu là phải phạt nặng! Phạt đòn roi rồi tống cổ nó ra khỏi nhà này! ".
Trần đời bà Hai cực kì ghét những kẻ hầu có lòng mưu mô, lại còn tâm cơ xảo trá như này. Cho nên hôm nay nhìn thấy bộ mặt của Liễu liền muốn đuổi loại người hầu thâm sâu khó lường này ra khỏi phủ.
Liễu nghe đến hình phạt mà bà Hai đề xuất với bà Cả, nét mặt tái mép trông càng khó coi hơn.
Không được! Cô ta tuyệt đối không thể để bị đuổi ra khỏi cái phủ này được! Khó khăn lắm cô ta mới có thể bước chân vào cái nhà này làm người hầu cho nhà họ Lý. Nếu bị đuổi đi, cô ta sẽ không còn nơi nương tựa.
Huống chi, cô ta còn muốn trèo cao lên làm mợ của cái nhà này. Việc còn chưa thành, cô ta sao có thể cam tâm bị đuổi đi cơ chứ!
Thế là Liễu ngay lập tức mở miệng tha thiết van xin.
" Con lạy bà Cả! Con lạy bà Hai! Đừng đuổi con ra khỏi phủ mà! Lần này con trót dại, mới làm ra loại chuyện ngu xuẩn này! Con xin bà đừng đuổi con đi!... ".
Thấy cô ta ngoan cố như vậy, bà Hai chẳng có chút lay động nào. Ngược lại trong mắt càng ghét bỏ loại người này hơn.
Cậu Ba ngồi một chỗ lúc này cũng đem ánh mắt chán ghét nhìn Liễu đang quỳ van lạy một bên. Chính là ở trong lòng cậu vô cùng không vui khi thấy cô người hầu Liễu này vậy mà dám có tâm cơ hãm hại người của cậu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Động vào ai chứ động vào Thanh Nhã, cậu liền đem người đó ghim vào trong tầm mắt.
Cậu Hai thì lại không tỏ rõ biểu cảm trên mặt. Cả khuôn mặt anh tuấn vẫn luôn bình thản quan sát diễn biến sự việc. Chỉ là tầm mắt lại không đặt ở chỗ Liễu- người đang là tâm điểm của sự chỉ trích.
Ánh mắt cậu hơi nhếch lên nhìn Thanh Nhã còn đang đứng ở một bên không nhúc nhích. Ở một góc độ nào đó, cậu nhìn thấy ánh mắt sắc bén, cùng với khóe môi hơi nhếch lên của cô. Giống như là nụ cười đắc thắng khi lật ngược ván cờ.
Bỗng chốc, cậu càng ngày càng cảm thấy Thanh Nhã còn nhiều điểm thú vị hơn cậu nghĩ. Cô gái này, rốt cuộc còn bao nhiêu thứ mà cậu chưa hiểu hết đây!
Nghĩ đến điều này, cánh môi cậu Hai không tự chủ được đã cong lên tự lúc nào.
Mà hình ảnh đẹp đẽ này lại vô tình rơi vào tầm mắt quan sát của cô Lan- người từ đầu đến giờ vốn định xem mắt cậu Cả lại chỉ để ý đến cậu Hai.
Lan nhìn cậu Hai đang nhếch môi cười khẽ, theo tầm mắt của cậu nhìn đến vị trí cô gái có dáng người yêu kiều, thướt tha ở đằng kia. Trong lòng cô Lan bất chợt nổi lên một tia nghi ngờ. Liệu có phải như cô nghĩ hay không?
Về phần Liễu lúc này, bà Cả vốn lúc đầu cũng định làm theo lời bà Hai mà xử phạt công minh. Có điều, trong lòng bà lúc này lại bất chợt suy tính điều gì đó.
Nghĩ kĩ, tuy bà vẫn luôn không ưa những kẻ không an phận thủ thường, nhưng con Liễu này lại có một điểm mà bà rất thích. Đó chính là cô ta có tâm cơ như bà ta.
Chỉ là cái tâm cơ kia lại dễ dàng để người ta bắt chẹt. Chung quy vẫn là còn trẻ người non dạ, chưa trải sự đời, cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.
Có điều, vẫn có thể tôi luyện, đem đi mài giũa. Không chừng sau này lại được việc. Đối với bà có lợi không ít.
Suy đi tính lại, bà Cả cảm thấy vẫn là nên giữ Liễu lại. Thế là bà mở miệng, vẻ mặt khẽ giãn ra, một mặt thấu tình đạt lí mà chậm nói.
" Đúng là trong việc này ta nên đuổi cổ con Liễu ra khỏi phủ. Nhưng xét lại, nó cũng là lần đầu phạm phải sai lầm. Thôi thì ta phạt nó phải đi giặt đồ cho các thành viên trong nhà trong vòng một tháng, còn phải cắt bớt phần ăn trong ngày. Vậy đi! ".
Liễu không thể ngờ đến, bà Cả vậy mà tha cho cô ta, còn không có đuổi cô ta ra khỏi phủ này. Đây là do may mắn hay còn có nguyên do gì khác. Mặc kệ là vì cái gì, bà Cả cũng đã không đuổi cô ta đi. Liễu ngay tức khắc dập đầu tạ ơn bà Cả.
" Con đội ơn bà! Đội ơn bà Cả! ".
Thấy bà Cả chỉ đưa ra hình phạt không tính là nghiêm trị, bà Hai lại cho rằng là do bà Cả tâm tính quá tốt, không nhịn được quay sang cảm thán một câu.
" Chị Cả à! Chị lại rủ lòng từ bi nữa rồi. Người hầu như thế này mà là em thì em đã đuổi cổ đi từ lâu rồi! ".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe đến đây, bà Tư vốn hôm nay an phận từ đầu đến giờ một cách hiếm lạ lúc này vẫn không nhịn được bản tính xỉa xói của mình mà lên tiếng xiên xỉa.
" Ui dào! Chị Cả thì lúc nào mà chả có lòng từ bi! Nhưng mà từ bi thì cũng phải tùy lúc. Không phải ai cũng ban phát lung tung được đâu chị Cả à! ".
Giọng nói õng ẹo quá đỗi quen thuộc này không thể nào nhầm được với bà Tư. Vốn Thanh Nhã hôm nay thấy bà yên ắng, còn thấy khá bất ngờ. Bây giờ xem ra là cô nghĩ sai rồi! Bà Tư này đúng là...không thể một ngày không kiếm chuyện mà!
Nghĩ nghĩ, cô vẫn là không thể không nhịn cười. Đầu hơi cúi thấp, để lọn tóc hai bên mang tai rũ xuống, nụ cười trên khóe mép liền lộ ra. Lại chỉ có cậu Ba chú ý đến mà nhìn ra được là cô đang cười.
Trong đầu cậu vang lên thanh âm tự hỏi: " Buồn cười đến vậy sao? ".
Ở trong lòng cậu không khỏi cảm thấy khó hiểu, lại hơi bất ngờ. Cô gái này từ khi nào lại có nhiều điều mà cậu không ngờ đến vậy!
Cậu vốn cho rằng mình là người hiểu cô nhất. Nhưng ngày hôm nay, khi nhìn đến cô có thể lật ngược tình thế khi bị kẻ gian hãm hại, lại có thể thản nhiên cười ở một bên xem mấy bà trong nhà đấu đá nhau.
Thanh Nhã! Còn những gì ở em mà tôi không biết nữa đây?
...
Sau khi bữa cơm gia đình đã kết thúc. Mẹ con bà Cả họ Trịnh cùng con gái là cô Lan đều đã ra về. Lúc này mọi người cũng đã ai trở về phòng người nấy.
Đám người hầu như Lành, Liễu mới bưng bê bát đũa đem đi rửa.
Ngay lúc Liễu trên tay bưng một mâm bát đi qua Thanh Nhã. Thời điểm này chỉ có hai người đàn bà với nhau. Thanh Nhã nét mặt điềm nhiên, lại quay sang liếc đến Liễu mà cao giọng lên tiếng.
" Gáo nước bẩn mà cô muốn vẩy cho tôi này tôi không nhận. Sau này nếu như cô còn có ý định làm việc hại người, tôi khuyên cô nên suy nghĩ kĩ trước khi làm. Dù sao, cũng không phải lần sau sẽ còn may mắn như hôm nay đâu ".
Vừa nói, Thanh Nhã hơi nhún vai, làm ra hành động cảnh tỉnh Liễu. Lại không ngờ, vào những lúc chỉ có hai người như thế này, Liễu hoàn toàn tháo gỡ mặt nạ giả tạo của mình, lạnh giọng hướng đến Thanh Nhã mà hằm hằm.
" Mày đừng vội đắc ý! Chỉ cần tao còn một ngày ở trong cái nhà này, không có chuyện tao sẽ để yên cho mày đầu! ".
Thanh Nhã nhận thấy ánh mắt tràn đầy địch ý nồng nặc mùi sát ý của cô ta, cô hơi nhíu mày, khẽ lắc đầu, nhấc chân bỏ đi..Còn không quên vứt cho cô ta một câu.
" Hết thuốc chữa! ".
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro