Tâm đầu ý hợp
Nhi Nguyễn
2024-07-22 12:31:43
Mọi người đều mang vẻ mặt đầy bất ngờ nhìn đến hai người vừa mới cùng lúc lên tiếng.
Thanh Nhã và cậu Ba cũng đồng thời liếc nhìn nhau, cả hai không nghĩ đối phương vậy mà cũng có ý giống mình. Trong đầu cả hai lại tò mò muốn biết lí do vì sao người còn lại cũng tỏ ra giống mình.
Bà Hai hơi nhướn mày, là người lên tiếng phá vỡ bầu không khí kì quặc này.
" Cảnh Bình, Thanh Nhã, hai đứa muốn nói cái gì sao? ".
Bà Cả nghe bà Hai nói, cũng đem ánh mắt thắc mắc không kém, bà nghiêm giọng lên tiếng.
" Phải đó! Hai đứa có ý gì sao? ".
Thanh Nhã nhìn đến hai bà đều đang hỏi đến, cô không mở miệng trả lời ngay mà khẽ quay sang liếc mắt nhìn đến cậu Ba.
Cậu Ba nhận ra ý tứ của Thanh Nhã, cô muốn để cậu nói trước. Vì thế cậu đành chiều theo cô, đưa tay cuộn tròn lên gần miệng mà ho khan một cái, cất giọng trầm thấp.
" Cái bình này bà Cả vẫn là đừng nên mua thì hơn. Bởi vì, nó là đồ giả ".
Lời nói chậm rãi, rõ ràng lại đi vào tai của mấy người ở đây khiến cho ai nấy đều trợn tròn mắt kinh ngạc. Người phản ứng dữ dội nhất ở trong phòng lúc này chính là tên thương nhân Trương Định kia. Vừa nghe Cảnh Bình nói vậy, ông ta đã dựng ngược râu lên, nét mặt tái mép mà nhăn nhó mặt mày, vội đứng dậy chân tay luống cuống cả lên.
" Cậu...cậu Ba nói gì vậy? Bình của tôi là...là bình ngọc thật nguyên chất đó! Cậu không thể ăn nói bừa bãi được đâu! ".
Nghe ông ta một hai câu chối đay đảy, cậu Hai không nhịn được lên tiếng thay Cảnh Bình.
" Ông Trương, ông nói ai ăn nói bừa bãi cơ chứ? Là nói cậu Ba nhà này sao? ".
Lão Trương này vừa rồi vì thẹn quá hóa bồng bột, không giữ được mồm miệng nên chẳng cần suy nghĩ trước khi nói. Giờ bình tâm lại mới nhận ra bản thân vừa rồi đã quá lỗ mãng.
Nói sao thì nói, cái nhà họ Lý này giàu nứt đố đổ vách, lại có tiếng nhất huyện này. Mà ông ta lại chỉ là một con buôn so ra không có địa vị cao như vậy. Vừa rồi vì quá kích động mà lỡ mồm đả động bất kính với cậu Ba nhà này. Thật là cái miệng hại cái thân không có sai đâu.
Lão Trương lúc này mới từ từ ngồi lại, lão cười gượng gạo trả lời.
" Hờ hờ...Vừa rồi là tôi quá kích động, thất lễ rồi. Nhưng...cậu Ba! Cậu nói bình của tôi là giả, vậy cậu có gì để chứng minh nó là bình ngọc giả? ".
Phải! Nói có sách mách có chứng. Đồ của ông ta là giả thì sao chứ. Cậu Ba này có thể nhìn ra đã là rất tinh mắt rồi. Nhưng không có cách chứng minh thì ông không việc gì phải sợ hãi cả. Nghĩ như vậy, lão Trương liền thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng.
Bình ngọc này đã được kì công sơn lên đó một lớp sơn trong suốt, là loại sơn vô cùng bền chắc, nhìn không khác gì ngọc thật nên lão Trương mới có thể tự tin đến vậy. Vừa rồi cũng vì chột dạ nên mới cuống quýt như vậy. Bây giờ nghĩ lại liền cảm thấy an tâm tám phần.
Cảnh Bình trước câu hỏi của lão Trương không ngay lập tức trả lời mà im lặng một lúc.
Thanh Nhã mắt thấy cậu như vậy, lại nghĩ cậu có thể nhìn ra nhưng không có cách nào để chứng minh.
Vừa rồi khi nghe cậu khẳng định chiếc bình này là bình ngọc giả đúng là cô có hơi bất ngờ. Cậu vậy mà cũng có thể nhìn ra được. Kĩ xảo che giấu biến hàng giả thành hàng thật của lão Trương này phải nói là vô cùng chuyên nghiệp.
Nếu là người bình thường thì chưa chắc đã nhìn ra. Nhưng cô là người trọng sinh mà. Kiếp trước cô đã từng có dịp lên tỉnh với cậu Ba, lúc đó cô đã vô tình gặp được một vị cao nhân chuyên tạo ra hàng thứ đồ thủ công tinh xảo. Khi đó cô đã được vị cao nhân đó chỉ dạy không ít. Hiện giờ vừa đúng lúc có thể dùng đến.
Ý nghĩ dập tắt trong đầu, Thanh Nhã bèn từ trong một góc bước ra. Cô đi đến khẽ mở miệng từ tốn giải thích với những người có mặt ở đây.
" Thưa bà Cả, bà Hai, cậu Hai, cậu..cậu Ba! ". Thanh Nhã ngẩng đầu nhìn mặt từng người mà thưa gửi rõ ràng. Lúc nhìn đến cậu Ba còn có chút hơi vấp.
Cô nhẹ giọng tiếp tục nói.
" Cậu Ba nói không hề sai. Chiếc bình này vốn chẳng phải là bình ngọc quý giá gì. Con có cách có thể chứng minh nó là đồ giả ".
Lời vừa dứt, ngay lập tức làm cho bà Cả và bà Hai ngơ ngác nhìn nhau.
Lão Trương vốn còn cho rằng tiền sắp vào tay mình, ai ngờ giữa chừng lại nhảy ra người hầu này chứ. Cô ta nói là có cách chứng minh đồ của ông là giả? Sao có thể chứ!
Tâm lão Trương lúc này có hơi sốt ruột, lo lắng. Nét mặt sớm đã đờ ra sợ hãi, cả người bắt đầu đổ mồ hôi hột.
Bà Cả hằn giọng hướng đến Thanh Nhã mà gặng hỏi. " Nhã! Mày nói mày có cách chứng minh đây là bình ngọc giả. Vậy bây giờ chứng minh ta xem nào ".
Thanh Nhã hơi gật đầu, " vâng " một tiếng. Không chần chừ quá lâu, cô bắt đầu thao thao bất tuyệt, cầm lấy chiếc bình ngọc mà cất giọng dõng dạc.
" Muốn biết chiếc bình này có phải là làm bằng ngọc thật hay không, chỉ cần đem nó ra chỗ có ánh sáng, nếu nó sáng lấp lánh thì chính là bình ngọc thật. Còn nếu nó không có phản ứng gì thì nó không phải là bình ngọc thật ".
Nói rồi, cô liền kêu mọi người theo chân mình ra phía ngoài hiên nhà. Chỉ thấy Thanh Nhã đem bình ngọc đặt ra chỗ có mặt trời chiếu rọi. Kết quả khiến cho ai cũng bất ngờ, bình ngọc vậy mà thật sự không có phản ứng gì.
Bà Hai nhìn thấy vậy, nét mặt thoáng ngạc nhiên mà thốt lên. " Đây... ".
Bà Cả ngay tức khắc quay ngoắt sang lừ đến lão Trương mà cất cao giọng.
" Ông chủ Trương, ông nói đây là sao? ".
Lão Trương thời khắc này có hơi bén rén. Trong lòng sớm đã run sợ hãi hùng. Lại ở bên ngoài cố tỏ ra thật bình tĩnh mà biện minh cho mình.
" Chuyện này, chỉ dựa vào cách này thật không đáng tin. Có phải cứ là bình ngọc thì ra chỗ sáng sẽ phát sáng đâu ".
Lời giải thích này của ông ta khiến cho bà Cả và bà Hai cùng lúc suy nghĩ lại, cảm thấy lời ông ta nói cũng không phải không có lí.
Bà Cả hơi nhướn mày quay ra chỉ trích Thanh Nhã.
" Phải đấy! Con Nhã! Cách của mày cũng không chính xác đến vậy ".
Thanh Nhã biết thể nào lão Trương này cũng sẽ tìm cớ qua mặt mọi người. Vì thế mà cô còn một cách khác để cho ông ta không thể nào chối cãi được nữa.
" Tôi biết là ông sẽ chối cãi. Vì thế mà tôi còn một cách khác khiến cho ông phải tâm phục khẩu phục ". Thanh Nhã điềm tĩnh cất giọng nhàn nhạt. Nói rồi lại đi xuống bếp làm cái gì đó.
Một lát sau, cô quay trở lại trên tay còn cầm theo một hũ giấm chua lên khiến cho ai nấy đều đem ánh mắt tò mò cộng với khó hiểu.
Suốt cả quá trình, cậu Hai cùng cậu Ba đều dán mắt nhìn xem cô định làm gì.
Cậu Hai ánh mắt tràn đầy hứng thú nhìn đến cô. Thật mong chờ, không biết cô gái này sẽ tạo nên điều bất ngờ gì đây?
Cậu Ba lại ở trong lòng tâm tình phức tạp vài phần. Cậu tự hỏi liệu có phải từ trước tới nay những gì mình biết về cô là quá ít không? Đến tận ngày hôm nay cậu mới biết cô gái này lại thông minh, giảo hoạt, còn có năng lực đến như vậy.
Thanh Nhã không để mọi người phải chờ lâu, cô trực tiếp mở hũ giấm, đổ trực tiếp nước giấm lên trên bình ngọc của lão Trương.
Ngay giây phút ấy, bình ngọc màu trắng sứ lại bất ngờ bị nước giấm rửa trôi sạch, để lộ một lớp kim loại han rỉ bên trong hình thù thật của nó.
Lúc này bà Cả cùng bà Hai mới tá hỏa ra khi tận mắt nhìn thấy bình ngọc mà bọn họ đinh ninh là đồ quý giá suýt chút nữa còn sẵn sàng bỏ khoản tiền lớn ra để mua vậy mà lại là đồ tồi tàn được sơn một lớp sơn bóng khó nhìn ra như vậy.
Bà Cả ngay lập tức nhíu chặt mày, quay sang trừng mắt chất vấn lão Trương.
" Ông chủ Trương, có phải ông nên giải thích chuyện này không? ".
Lão Trương bị bắt bài giờ phút này đã không thể chối cãi. Ông ta tay chân luống cuống, lắp ba lắp bắp không nói nổi một câu.
" Tôi...tôi... ".
" Thằng hầu đâu! Mau đem lão bịp bợm này đuổi cổ ra ngoài phủ cho tao! ". Bà Cả không nói nhiều liền kêu thằng hầu trong nhà tới lôi lão Trương đuổi đi. Truyện Điền Văn
Đến tận lúc lão Trương bị túm cổ cùng với cái bình cũ nát đem theo quăng ra khỏi cửa phủ, lão ta vẫn còn mịt mù không ngờ tới chuyện vừa mới xảy ra với mình.
Ông ta đã lừa được biết bao nhà giàu có nhờ cái chiêu trò này. Vậy mà đến cái nhà này lại bị phá hỏng là sao chứ!
Trong nhà lúc này, bà Cả vẫn còn chưa hết bực tức, miệng vẫn còn không ngừng mắng chửi.
" Lão Trương đó đúng là lão bịp bợm. Để bà gặp lại bà lôi cổ cho lên quan! ".
Bà Hai lúc này lại như nghĩ đến gì đó, tự dưng đầu nhảy số mà nói ra lời mình nghĩ.
" Cũng ngộ ha! Lần này cậu Ba và con Nhã đều nhìn ra cái bình kia là đồ giả. Hai người không phải là tâm đầu ý hợp quá còn gì! ".
Nói đến đây, Thanh Nhã liền giật nảy mình, cô khẽ đánh mắt sang nhìn đến cậu Ba.
Ở trong lòng nhịp tim khẽ đập. Suy nghĩ có chút rối rắm.
Tâm đầu ý hợp sao? Là hai người cô và cậu Ba?
Cậu Ba lúc này cũng đồng thời nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.
Hai người dùng ánh mắt kì lạ, có mấy phần mờ ám nhìn nhau khiến cho cậu Hai ở bên này nhìn đến ở trong đầu nghi ngờ nổi lên. Liệu giữa Thanh Nhã và Cảnh Bình còn có chuyện gì sao?
Thanh Nhã và cậu Ba cũng đồng thời liếc nhìn nhau, cả hai không nghĩ đối phương vậy mà cũng có ý giống mình. Trong đầu cả hai lại tò mò muốn biết lí do vì sao người còn lại cũng tỏ ra giống mình.
Bà Hai hơi nhướn mày, là người lên tiếng phá vỡ bầu không khí kì quặc này.
" Cảnh Bình, Thanh Nhã, hai đứa muốn nói cái gì sao? ".
Bà Cả nghe bà Hai nói, cũng đem ánh mắt thắc mắc không kém, bà nghiêm giọng lên tiếng.
" Phải đó! Hai đứa có ý gì sao? ".
Thanh Nhã nhìn đến hai bà đều đang hỏi đến, cô không mở miệng trả lời ngay mà khẽ quay sang liếc mắt nhìn đến cậu Ba.
Cậu Ba nhận ra ý tứ của Thanh Nhã, cô muốn để cậu nói trước. Vì thế cậu đành chiều theo cô, đưa tay cuộn tròn lên gần miệng mà ho khan một cái, cất giọng trầm thấp.
" Cái bình này bà Cả vẫn là đừng nên mua thì hơn. Bởi vì, nó là đồ giả ".
Lời nói chậm rãi, rõ ràng lại đi vào tai của mấy người ở đây khiến cho ai nấy đều trợn tròn mắt kinh ngạc. Người phản ứng dữ dội nhất ở trong phòng lúc này chính là tên thương nhân Trương Định kia. Vừa nghe Cảnh Bình nói vậy, ông ta đã dựng ngược râu lên, nét mặt tái mép mà nhăn nhó mặt mày, vội đứng dậy chân tay luống cuống cả lên.
" Cậu...cậu Ba nói gì vậy? Bình của tôi là...là bình ngọc thật nguyên chất đó! Cậu không thể ăn nói bừa bãi được đâu! ".
Nghe ông ta một hai câu chối đay đảy, cậu Hai không nhịn được lên tiếng thay Cảnh Bình.
" Ông Trương, ông nói ai ăn nói bừa bãi cơ chứ? Là nói cậu Ba nhà này sao? ".
Lão Trương này vừa rồi vì thẹn quá hóa bồng bột, không giữ được mồm miệng nên chẳng cần suy nghĩ trước khi nói. Giờ bình tâm lại mới nhận ra bản thân vừa rồi đã quá lỗ mãng.
Nói sao thì nói, cái nhà họ Lý này giàu nứt đố đổ vách, lại có tiếng nhất huyện này. Mà ông ta lại chỉ là một con buôn so ra không có địa vị cao như vậy. Vừa rồi vì quá kích động mà lỡ mồm đả động bất kính với cậu Ba nhà này. Thật là cái miệng hại cái thân không có sai đâu.
Lão Trương lúc này mới từ từ ngồi lại, lão cười gượng gạo trả lời.
" Hờ hờ...Vừa rồi là tôi quá kích động, thất lễ rồi. Nhưng...cậu Ba! Cậu nói bình của tôi là giả, vậy cậu có gì để chứng minh nó là bình ngọc giả? ".
Phải! Nói có sách mách có chứng. Đồ của ông ta là giả thì sao chứ. Cậu Ba này có thể nhìn ra đã là rất tinh mắt rồi. Nhưng không có cách chứng minh thì ông không việc gì phải sợ hãi cả. Nghĩ như vậy, lão Trương liền thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng.
Bình ngọc này đã được kì công sơn lên đó một lớp sơn trong suốt, là loại sơn vô cùng bền chắc, nhìn không khác gì ngọc thật nên lão Trương mới có thể tự tin đến vậy. Vừa rồi cũng vì chột dạ nên mới cuống quýt như vậy. Bây giờ nghĩ lại liền cảm thấy an tâm tám phần.
Cảnh Bình trước câu hỏi của lão Trương không ngay lập tức trả lời mà im lặng một lúc.
Thanh Nhã mắt thấy cậu như vậy, lại nghĩ cậu có thể nhìn ra nhưng không có cách nào để chứng minh.
Vừa rồi khi nghe cậu khẳng định chiếc bình này là bình ngọc giả đúng là cô có hơi bất ngờ. Cậu vậy mà cũng có thể nhìn ra được. Kĩ xảo che giấu biến hàng giả thành hàng thật của lão Trương này phải nói là vô cùng chuyên nghiệp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu là người bình thường thì chưa chắc đã nhìn ra. Nhưng cô là người trọng sinh mà. Kiếp trước cô đã từng có dịp lên tỉnh với cậu Ba, lúc đó cô đã vô tình gặp được một vị cao nhân chuyên tạo ra hàng thứ đồ thủ công tinh xảo. Khi đó cô đã được vị cao nhân đó chỉ dạy không ít. Hiện giờ vừa đúng lúc có thể dùng đến.
Ý nghĩ dập tắt trong đầu, Thanh Nhã bèn từ trong một góc bước ra. Cô đi đến khẽ mở miệng từ tốn giải thích với những người có mặt ở đây.
" Thưa bà Cả, bà Hai, cậu Hai, cậu..cậu Ba! ". Thanh Nhã ngẩng đầu nhìn mặt từng người mà thưa gửi rõ ràng. Lúc nhìn đến cậu Ba còn có chút hơi vấp.
Cô nhẹ giọng tiếp tục nói.
" Cậu Ba nói không hề sai. Chiếc bình này vốn chẳng phải là bình ngọc quý giá gì. Con có cách có thể chứng minh nó là đồ giả ".
Lời vừa dứt, ngay lập tức làm cho bà Cả và bà Hai ngơ ngác nhìn nhau.
Lão Trương vốn còn cho rằng tiền sắp vào tay mình, ai ngờ giữa chừng lại nhảy ra người hầu này chứ. Cô ta nói là có cách chứng minh đồ của ông là giả? Sao có thể chứ!
Tâm lão Trương lúc này có hơi sốt ruột, lo lắng. Nét mặt sớm đã đờ ra sợ hãi, cả người bắt đầu đổ mồ hôi hột.
Bà Cả hằn giọng hướng đến Thanh Nhã mà gặng hỏi. " Nhã! Mày nói mày có cách chứng minh đây là bình ngọc giả. Vậy bây giờ chứng minh ta xem nào ".
Thanh Nhã hơi gật đầu, " vâng " một tiếng. Không chần chừ quá lâu, cô bắt đầu thao thao bất tuyệt, cầm lấy chiếc bình ngọc mà cất giọng dõng dạc.
" Muốn biết chiếc bình này có phải là làm bằng ngọc thật hay không, chỉ cần đem nó ra chỗ có ánh sáng, nếu nó sáng lấp lánh thì chính là bình ngọc thật. Còn nếu nó không có phản ứng gì thì nó không phải là bình ngọc thật ".
Nói rồi, cô liền kêu mọi người theo chân mình ra phía ngoài hiên nhà. Chỉ thấy Thanh Nhã đem bình ngọc đặt ra chỗ có mặt trời chiếu rọi. Kết quả khiến cho ai cũng bất ngờ, bình ngọc vậy mà thật sự không có phản ứng gì.
Bà Hai nhìn thấy vậy, nét mặt thoáng ngạc nhiên mà thốt lên. " Đây... ".
Bà Cả ngay tức khắc quay ngoắt sang lừ đến lão Trương mà cất cao giọng.
" Ông chủ Trương, ông nói đây là sao? ".
Lão Trương thời khắc này có hơi bén rén. Trong lòng sớm đã run sợ hãi hùng. Lại ở bên ngoài cố tỏ ra thật bình tĩnh mà biện minh cho mình.
" Chuyện này, chỉ dựa vào cách này thật không đáng tin. Có phải cứ là bình ngọc thì ra chỗ sáng sẽ phát sáng đâu ".
Lời giải thích này của ông ta khiến cho bà Cả và bà Hai cùng lúc suy nghĩ lại, cảm thấy lời ông ta nói cũng không phải không có lí.
Bà Cả hơi nhướn mày quay ra chỉ trích Thanh Nhã.
" Phải đấy! Con Nhã! Cách của mày cũng không chính xác đến vậy ".
Thanh Nhã biết thể nào lão Trương này cũng sẽ tìm cớ qua mặt mọi người. Vì thế mà cô còn một cách khác để cho ông ta không thể nào chối cãi được nữa.
" Tôi biết là ông sẽ chối cãi. Vì thế mà tôi còn một cách khác khiến cho ông phải tâm phục khẩu phục ". Thanh Nhã điềm tĩnh cất giọng nhàn nhạt. Nói rồi lại đi xuống bếp làm cái gì đó.
Một lát sau, cô quay trở lại trên tay còn cầm theo một hũ giấm chua lên khiến cho ai nấy đều đem ánh mắt tò mò cộng với khó hiểu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Suốt cả quá trình, cậu Hai cùng cậu Ba đều dán mắt nhìn xem cô định làm gì.
Cậu Hai ánh mắt tràn đầy hứng thú nhìn đến cô. Thật mong chờ, không biết cô gái này sẽ tạo nên điều bất ngờ gì đây?
Cậu Ba lại ở trong lòng tâm tình phức tạp vài phần. Cậu tự hỏi liệu có phải từ trước tới nay những gì mình biết về cô là quá ít không? Đến tận ngày hôm nay cậu mới biết cô gái này lại thông minh, giảo hoạt, còn có năng lực đến như vậy.
Thanh Nhã không để mọi người phải chờ lâu, cô trực tiếp mở hũ giấm, đổ trực tiếp nước giấm lên trên bình ngọc của lão Trương.
Ngay giây phút ấy, bình ngọc màu trắng sứ lại bất ngờ bị nước giấm rửa trôi sạch, để lộ một lớp kim loại han rỉ bên trong hình thù thật của nó.
Lúc này bà Cả cùng bà Hai mới tá hỏa ra khi tận mắt nhìn thấy bình ngọc mà bọn họ đinh ninh là đồ quý giá suýt chút nữa còn sẵn sàng bỏ khoản tiền lớn ra để mua vậy mà lại là đồ tồi tàn được sơn một lớp sơn bóng khó nhìn ra như vậy.
Bà Cả ngay lập tức nhíu chặt mày, quay sang trừng mắt chất vấn lão Trương.
" Ông chủ Trương, có phải ông nên giải thích chuyện này không? ".
Lão Trương bị bắt bài giờ phút này đã không thể chối cãi. Ông ta tay chân luống cuống, lắp ba lắp bắp không nói nổi một câu.
" Tôi...tôi... ".
" Thằng hầu đâu! Mau đem lão bịp bợm này đuổi cổ ra ngoài phủ cho tao! ". Bà Cả không nói nhiều liền kêu thằng hầu trong nhà tới lôi lão Trương đuổi đi. Truyện Điền Văn
Đến tận lúc lão Trương bị túm cổ cùng với cái bình cũ nát đem theo quăng ra khỏi cửa phủ, lão ta vẫn còn mịt mù không ngờ tới chuyện vừa mới xảy ra với mình.
Ông ta đã lừa được biết bao nhà giàu có nhờ cái chiêu trò này. Vậy mà đến cái nhà này lại bị phá hỏng là sao chứ!
Trong nhà lúc này, bà Cả vẫn còn chưa hết bực tức, miệng vẫn còn không ngừng mắng chửi.
" Lão Trương đó đúng là lão bịp bợm. Để bà gặp lại bà lôi cổ cho lên quan! ".
Bà Hai lúc này lại như nghĩ đến gì đó, tự dưng đầu nhảy số mà nói ra lời mình nghĩ.
" Cũng ngộ ha! Lần này cậu Ba và con Nhã đều nhìn ra cái bình kia là đồ giả. Hai người không phải là tâm đầu ý hợp quá còn gì! ".
Nói đến đây, Thanh Nhã liền giật nảy mình, cô khẽ đánh mắt sang nhìn đến cậu Ba.
Ở trong lòng nhịp tim khẽ đập. Suy nghĩ có chút rối rắm.
Tâm đầu ý hợp sao? Là hai người cô và cậu Ba?
Cậu Ba lúc này cũng đồng thời nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.
Hai người dùng ánh mắt kì lạ, có mấy phần mờ ám nhìn nhau khiến cho cậu Hai ở bên này nhìn đến ở trong đầu nghi ngờ nổi lên. Liệu giữa Thanh Nhã và Cảnh Bình còn có chuyện gì sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro