Câu Chuyện Buồn Về Mối Tình Đơn Phương
Chúng Ta Là Qua...
2024-09-08 01:08:22
Sáng hôm sau, Lâm Nhứ ném balo vào lớp học, cầm theo bình giữ nhiệt chuẩn bị đi lấy nước. Vừa lúc đó, cô gặp Diệp Phong cũng đang cầm ly nước bước về phía mình.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau bất ngờ, cô vội vàng dời mắt, quay đầu nhìn vào bảng quy tắc trường treo trên tường hành lang.
"Lâm Nhứ." Cậu ấy chủ động lên tiếng. Cô giả vờ ngạc nhiên quay lại.
"Hôm qua sao cậu khóc vậy? Có chuyện gì xảy ra à?"
Cô cười nhẹ, hỏi: "Hà Miểu không nói cho cậu biết à?"
"Tôi không quan tâm cô ấy nói gì," Diệp Phong bĩu môi không đồng tình, nhìn cô nói, " Tôi đang hỏi cậu mà."
Lâm Nhứ cảm thấy tim mình run lên.
"Tôi và cô ấy có chút mâu thuẫn trước đây, chuyện con gái mà, nói với cậu cũng không hiểu được. Đúng rồi, vết thương của Hạ Mạt không sao chứ? Hôm qua tôi không cố ý làm cô ấy bị thương đâu, thật sự xin lỗi, tôi phải xin lỗi cậu thêm lần nữa."
"Không sao đâu, chỉ trầy xước chút thôi." Cậu ấy gãi đầu, khóe miệng không tự chủ được cong lên, "Cô ấy rất mạnh mẽ, cũng không biết đau, sợ tớ lo lắng nên cứ cười ngốc nghếch với tôi."
Lâm Nhứ cảm thấy sống mũi cay xè, cô vội vẫy tay chào: "Vậy thì tốt rồi, tôi về lớp trước đây, tạm biệt."
Cô bước nhanh, chưa đi được mấy bước đã đến cửa lớp, chợt nhớ ra mình chưa lấy nước, đứng sững tại chỗ và cười khổ.
Rốt cuộc cô đang làm gì vậy?
Cô bất đắc dĩ quay lại, một lần nữa chạm phải ánh mắt của cậu ấy.
"Tôi còn đang nghĩ cậu không phải định lấy nước sao? Sao lại quay về?" Diệp Phong cười.
"Mải nói chuyện nên quên mất." Cô quay lại, miễn cưỡng cười với cậu ấy.
"Hà Miểu không phải là người tốt, tôi đã nói với Hạ Mạt rồi nhưng cô ấy lại thích chơi với Hà Miểu. Nếu cô ấy còn gây rắc rối cho cậu nữa, cậu cứ tìm tôi, tôi sẽ giải quyết cho cậu."
Lâm Nhứ đứng trước mặt cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu.
Nhưng hôm qua cậu không nói gì cả.
Hôm qua Hà Miểu nói những lời khó nghe như thế, cậu không nói gì cả.
Nếu cậu chỉ quan tâm đến Hạ Mạt, bây giờ cậu còn nói những lời này để làm gì?
Tại sao tôi phải tìm cậu?
"Tại sao?" Cô buột miệng hỏi.
Lần này đến lượt Diệp Phong sững sờ.
"Cậu và tôi là mối quan hệ gì chứ, cậu gặp rắc rối tất nhiên tôi phải giúp rồi, nếu không thì quá vô tình." Cậu ấy cười, nhướng mày nhìn cô.
Cậu và tôi là mối quan hệ gì chứ.
Bao nhiêu năm qua, Diệp Phong, cậu thật sự chưa từng nghĩ rằng tôi thích cậu sao?
Tuy nhiên, cô cũng chẳng có tư cách gì để chất vấn cậu.
Người luôn cố gắng giấu giếm, muốn mang theo tình cảm này vào mộ phần, từ đầu đến cuối đều là cô.
Thế nên, thôi bỏ đi.
Cô mỉm cười lịch sự, sau đó bước qua cậu, đi lấy nước.
Kể từ hôm đó, Lâm Nhứ không thường xuyên gặp Diệp Phong nữa. Thỉnh thoảng, trên đường đi tập thể dục giữa giờ hay vào nhà ăn, nếu vô tình chạm mặt, cô sẽ tránh ánh mắt, cố ý nói chuyện vui vẻ với Cửu Mai, rồi cười to khi cậu ấy chú ý đến mình, cười đến mức gương mặt trở nên cứng nhắc. Cô không biết vì sao mình lại phải làm như thế, phải cố gắng và giả tạo như vậy.
Có lẽ chỉ để cậu ấy không còn mỉm cười chào hỏi mình nữa.
Mỗi khi cậu ấy cười với cô, cô lại cảm thấy đặc biệt đau lòng.
Cuộc sống năm cuối cấp không đáng sợ như Lâm Nhứ tưởng tượng, cảm giác căng thẳng và khối lượng học tập tăng lên không đột ngột và mãnh liệt.
Hoặc có thể bởi vì cô đã sống hai năm lớp mười và mười một như năm cuối cấp, nên bây giờ mới có thể giữ tâm trạng bình thường, mọi thứ như thường lệ. Cửu Mai ngày càng chăm chỉ học tập, Lạc Nhất Xuyên thường dùng cả tiết tự học để giảng bài cho cô ấy, giảng mãi, hai người lại cãi nhau to.
"Giảng ba lần rồi mà vẫn không hiểu, cậu là heo à?"
"Không muốn giảng thì đừng giảng! Chửi ai đấy?"
"Thôi được rồi, lần cuối cùng. Đừng ăn nữa! Bỏ gói khoai tây chiên xuống! Nghe thấy không, Cửu Mai!"
"Không! Bỏ!"
"Nếu cậu còn ăn, tớ sẽ báo cáo với bố tớ!"
"Được thôi, Lạc Nhất Xuyên, nếu còn dám đe dọa tớ, chúng ta chia tay!"
"Thôi được rồi, cho cậu ăn, cậu ăn cho đã đi. Đừng véo tai tớ, đau quá!"
Lâm Nhứ thường ngẩng đầu lên giữa những lúc chỉnh sửa bài kiểm tra, lặng lẽ quan sát cảnh hai người trêu đùa âu yếm nhau, mắt cười tít lại.
Thật tốt.
Cô đột nhiên nhớ lại ước mơ lớn nhất của mình hồi trung học, đó là hy vọng có thể vào cùng một lớp với cậu ấy khi lên cấp ba.
Cô chưa từng biết cậu ấy ra sao trong các giờ học, và nếu có thể ở bên câu ấu mỗi ngày, liệu cô sẽ hạnh phúc đến mức nào.
Nghĩ đến đây, cô lắc mạnh đầu để tỉnh táo lại, thậm chí muốn tự tát mình 1 cái.
Kim đồng hồ quay chậm rãi theo nhịp của kỳ ôn tập đầu tiên, sau kỳ thi giữa kỳ, nhiệt độ đột ngột giảm mạnh, một trận tuyết đầu mùa đến bất ngờ.
Vào giờ nghỉ trưa, Lâm Nhứ mở bài kiểm tra tiếng Anh trên bàn, cầm bút chuẩn bị làm một bài điền từ.
Chỗ ngồi của cô ngay cạnh cửa sổ, gió đông lạnh lẽo luồn qua khe hở không kín, khiến ngón tay cô lạnh cóng. Bên ngoài cửa số, tiếng ồn ào náo nhiệt không ngừng, trên khoảng đất trống giữa tòa nhà xã hội và tự nhiên, học sinh đang tụ tập thành từng nhóm nhỏ để xây người tuyết và chơi ném tuyết.
Trên cửa kính có một lớp hơi sương mỏng, không biết tại sao, từ nhỏ Lâm Nhứ đã rất thích về tranh và viết chữ bằng ngón tay trên cửa kính có sương mù.
Hồi tiểu học, cô thường dùng ngón tay để vẽ những hình ngôi sao và trái tim trên cửa kính mờ sương.
Khoảng từ khi lên lớp sáu, mỗi khi thấy kính cửa sở mờ sương, phản ứng đầu tiên trong đầu cô là vô thức dùng ngón tay viết tên một người.
Diệp Phong.
Cô sẽ tranh thủ lúc không ai chú ý, lén viết hai chữ "Diệp Phong" rồi nhanh chóng dùng tay xóa đi.
Trong ô cửa kính trong suốt sạch sẽ, chứa đựng bí mật trong sáng và thuần khiết của cô
Cô nhìn chằm chẳm vào cửa sổ mờ sương trước mắt, ngây người ra, bên ngoài loa phóng thanh của trường đột nhiên phát ra âm thanh.
Đài phát thanh buổi trưa bắt đầu.
Phát thanh viên bắt đầu phát nhạc, bài hát hôm nay là "Lư Châu Nguyệt".
Lư Châu Nguyệt. Trong thoảng chốc, Lâm Nhứ như quay về mùa hè năm lớp tám, nhớ lại cậu bạn lớp bên cạnh luôn mang lại niềm vui cho cô.Cô đưa tay ra, vô thức muốn viết tên cậu ấy lên cửa kính, mới viết xong một chữ "口", cô chợt nhận ra mình đang làm gì, ngón tay dừng lại ngay lập tức.
Cô đang làm gì vậy?
Cậu ấy đã có người thích rồi mà, Lâm Nhứ.
Cậu ấy không thích cô, từ trước đến giờ chưa từng thích cô.
Cho nên rốt cuộc bây giờ cô đang làm gì?
Cô loạn hết lên dùng tay chùi đi những dòng chữ mình vừa viết, như thể muốn trút hết mọi cảm xúc bằng cách lau sạch hơi nước ngưng tụ trên cửa sổ. Lòng bàn tay cô bị lạnh đến đỏ ửng, tấm kính bị cô lau đến trong suốt, rõ ràng phản chiếu cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài.
Bỗng nhiên, một quả cầu tuyết đập mạnh vào cửa kính trong suốt, nổ tung như một đóa pháo hoa trắng sáng, bất ngờ bung nở trước mắt cô.
"Diệp Phong ném đấy." Lạc Nhất Xuyên không biết từ khi nào đã vào lớp, ngồi xuống chỗ ngồi của mình ngay phía trước bên phải của Lâm Nhứ, đột ngột quay đầu nói.
Lâm Nhứ ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chàng trai mặc áo khoác bông kẻ sọc màu xanh đậm, giơ tay đeo găng vải màu xám lên vẫy về phía cô. Cậu nhảy cao, nụ cười rạng rỡ như mặt trời mùa đông trên đỉnh đầu.
Trong thế giới băng tuyết này, cậu như một mặt trời mang theo nhiệt lượng ấm áp.
Lâm Nhứ chỉ cảm thấy khóe mắt cay xè, nhìn thấy Lạc Nhất Xuyên vẫy tay với cô ngoài cửa sổ, cô lập tức tránh ánh mắt, cúi đầu nhìn bài tập điền vào chỗ trống trong bài kiểm tra tiếng Anh.
Một câu tiếng Anh cô đọc đi đọc lại nhiều lần nhưng mãi không thể vào đầu. Giai điệu bài hát phát ra từ loa phóng thanh lượn lờ bên tai cô.
"Bây giờ anh đang ở bên ai, tôi không thể khóc ra nước mắt như ngày xưa."
Lâm Nhứ bỗng nhiên thấy tim đau nhói, cô ép mình không suy nghĩ lung tung nữa, cố gắng tập trung vào bài tập điền từ trước mặt.
Lạc Nhất Xuyên đột nhiên quay lại, gõ vào bàn cô: "Cậu có học vào được không?"
Lâm Nhứ gật đầu, đối mắt với Lạc Nhất Xuyên một lúc, rồi thành thật lắc đầu.
"Chúng ta trò chuyện một lát nhé?" Lạc Nhất Xuyên nói."Trò chuyện đi,"
Lâm Nhứ buông bút, ngẩng đầu hỏi, "Chuyện gì cơ?"
"Cậu có thích Lộc Minh không?"
Lạc Nhất Xuyên nở nụ cười ranh mãnh.
"Cậu bị bệnh à!" Lâm Nhứ kêu lên đầy bực bội.
"Không phải thì thôi, cậu gấp gì thế?" Lạc Nhất Xuyên khó hiểu, "Tớ chỉ hỏi thôi mà, vậy để tớ đổi câu hỏi, cậu có thích ai không?"
Lâm Nhứ ngừng lại, lắc đầu.
"Thì đúng rồi, cậu suốt ngày chỉ biết học, chắc cũng không biết thích một người là cảm giác như thế nào." Lạc Nhất Xuyên thở dài.
Làm sao mà không biết chứ, Lâm Nhứ phản bác trong lòng, không ai hiểu rõ cảm giác thích một người hơn tớ.
"Thực ra trước đây tớ cũng không hiểu, phải đến khi gặp cô ấy tớ mới hiểu." Lạc Nhất Xuyên nói, nâng cằm chỉ vào chỗ trống của Cửu Mai, "Tớ phát hiện ra rằng thích một người giống như não bộ bị mất kiểm soát. Mọi hành động của cô ấy giống như một sợi dây kéo não cậu theo, chỉ cần là chuyện liên quan đến cô ấy, cậu sẽ phản ứng và hành động theo bản năng, không thể nào kiểm soát bằng lý trí được."
Lạc Nhất Xuyên nói: "Đây là kinh nghiệm thực tế của tớ, cảm giác khá chính xác đấy, cậu có thể dùng để kiểm chứng xem cậu có thích Lộc Minh không." Lâm Nhứ giơ tay định đánh Lạc Nhất Xuyên nhưng cậu ta nhảy lên tránh, nói rằng muốn ra ngoài dạo một chút rồi quay lưng rời khỏi lớp.
Ánh mắt Lâm Nhứ lại rơi vào bài tập điền từ trước mặt, nhưng trong đầu cô vẫn không ngừng suy nghĩ về những lời vừa rồi của Lạc Nhất Xuyên.
Chẳng lẽ tình yêu một khi đã trào dâng thì thật sự không thể nào kiểm soát bằng lý trí, cuối cùng chỉ có thể đi đến kết cục không thể vãn hồi sao?
Khi ánh mắt hai người chạm nhau bất ngờ, cô vội vàng dời mắt, quay đầu nhìn vào bảng quy tắc trường treo trên tường hành lang.
"Lâm Nhứ." Cậu ấy chủ động lên tiếng. Cô giả vờ ngạc nhiên quay lại.
"Hôm qua sao cậu khóc vậy? Có chuyện gì xảy ra à?"
Cô cười nhẹ, hỏi: "Hà Miểu không nói cho cậu biết à?"
"Tôi không quan tâm cô ấy nói gì," Diệp Phong bĩu môi không đồng tình, nhìn cô nói, " Tôi đang hỏi cậu mà."
Lâm Nhứ cảm thấy tim mình run lên.
"Tôi và cô ấy có chút mâu thuẫn trước đây, chuyện con gái mà, nói với cậu cũng không hiểu được. Đúng rồi, vết thương của Hạ Mạt không sao chứ? Hôm qua tôi không cố ý làm cô ấy bị thương đâu, thật sự xin lỗi, tôi phải xin lỗi cậu thêm lần nữa."
"Không sao đâu, chỉ trầy xước chút thôi." Cậu ấy gãi đầu, khóe miệng không tự chủ được cong lên, "Cô ấy rất mạnh mẽ, cũng không biết đau, sợ tớ lo lắng nên cứ cười ngốc nghếch với tôi."
Lâm Nhứ cảm thấy sống mũi cay xè, cô vội vẫy tay chào: "Vậy thì tốt rồi, tôi về lớp trước đây, tạm biệt."
Cô bước nhanh, chưa đi được mấy bước đã đến cửa lớp, chợt nhớ ra mình chưa lấy nước, đứng sững tại chỗ và cười khổ.
Rốt cuộc cô đang làm gì vậy?
Cô bất đắc dĩ quay lại, một lần nữa chạm phải ánh mắt của cậu ấy.
"Tôi còn đang nghĩ cậu không phải định lấy nước sao? Sao lại quay về?" Diệp Phong cười.
"Mải nói chuyện nên quên mất." Cô quay lại, miễn cưỡng cười với cậu ấy.
"Hà Miểu không phải là người tốt, tôi đã nói với Hạ Mạt rồi nhưng cô ấy lại thích chơi với Hà Miểu. Nếu cô ấy còn gây rắc rối cho cậu nữa, cậu cứ tìm tôi, tôi sẽ giải quyết cho cậu."
Lâm Nhứ đứng trước mặt cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu.
Nhưng hôm qua cậu không nói gì cả.
Hôm qua Hà Miểu nói những lời khó nghe như thế, cậu không nói gì cả.
Nếu cậu chỉ quan tâm đến Hạ Mạt, bây giờ cậu còn nói những lời này để làm gì?
Tại sao tôi phải tìm cậu?
"Tại sao?" Cô buột miệng hỏi.
Lần này đến lượt Diệp Phong sững sờ.
"Cậu và tôi là mối quan hệ gì chứ, cậu gặp rắc rối tất nhiên tôi phải giúp rồi, nếu không thì quá vô tình." Cậu ấy cười, nhướng mày nhìn cô.
Cậu và tôi là mối quan hệ gì chứ.
Bao nhiêu năm qua, Diệp Phong, cậu thật sự chưa từng nghĩ rằng tôi thích cậu sao?
Tuy nhiên, cô cũng chẳng có tư cách gì để chất vấn cậu.
Người luôn cố gắng giấu giếm, muốn mang theo tình cảm này vào mộ phần, từ đầu đến cuối đều là cô.
Thế nên, thôi bỏ đi.
Cô mỉm cười lịch sự, sau đó bước qua cậu, đi lấy nước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kể từ hôm đó, Lâm Nhứ không thường xuyên gặp Diệp Phong nữa. Thỉnh thoảng, trên đường đi tập thể dục giữa giờ hay vào nhà ăn, nếu vô tình chạm mặt, cô sẽ tránh ánh mắt, cố ý nói chuyện vui vẻ với Cửu Mai, rồi cười to khi cậu ấy chú ý đến mình, cười đến mức gương mặt trở nên cứng nhắc. Cô không biết vì sao mình lại phải làm như thế, phải cố gắng và giả tạo như vậy.
Có lẽ chỉ để cậu ấy không còn mỉm cười chào hỏi mình nữa.
Mỗi khi cậu ấy cười với cô, cô lại cảm thấy đặc biệt đau lòng.
Cuộc sống năm cuối cấp không đáng sợ như Lâm Nhứ tưởng tượng, cảm giác căng thẳng và khối lượng học tập tăng lên không đột ngột và mãnh liệt.
Hoặc có thể bởi vì cô đã sống hai năm lớp mười và mười một như năm cuối cấp, nên bây giờ mới có thể giữ tâm trạng bình thường, mọi thứ như thường lệ. Cửu Mai ngày càng chăm chỉ học tập, Lạc Nhất Xuyên thường dùng cả tiết tự học để giảng bài cho cô ấy, giảng mãi, hai người lại cãi nhau to.
"Giảng ba lần rồi mà vẫn không hiểu, cậu là heo à?"
"Không muốn giảng thì đừng giảng! Chửi ai đấy?"
"Thôi được rồi, lần cuối cùng. Đừng ăn nữa! Bỏ gói khoai tây chiên xuống! Nghe thấy không, Cửu Mai!"
"Không! Bỏ!"
"Nếu cậu còn ăn, tớ sẽ báo cáo với bố tớ!"
"Được thôi, Lạc Nhất Xuyên, nếu còn dám đe dọa tớ, chúng ta chia tay!"
"Thôi được rồi, cho cậu ăn, cậu ăn cho đã đi. Đừng véo tai tớ, đau quá!"
Lâm Nhứ thường ngẩng đầu lên giữa những lúc chỉnh sửa bài kiểm tra, lặng lẽ quan sát cảnh hai người trêu đùa âu yếm nhau, mắt cười tít lại.
Thật tốt.
Cô đột nhiên nhớ lại ước mơ lớn nhất của mình hồi trung học, đó là hy vọng có thể vào cùng một lớp với cậu ấy khi lên cấp ba.
Cô chưa từng biết cậu ấy ra sao trong các giờ học, và nếu có thể ở bên câu ấu mỗi ngày, liệu cô sẽ hạnh phúc đến mức nào.
Nghĩ đến đây, cô lắc mạnh đầu để tỉnh táo lại, thậm chí muốn tự tát mình 1 cái.
Kim đồng hồ quay chậm rãi theo nhịp của kỳ ôn tập đầu tiên, sau kỳ thi giữa kỳ, nhiệt độ đột ngột giảm mạnh, một trận tuyết đầu mùa đến bất ngờ.
Vào giờ nghỉ trưa, Lâm Nhứ mở bài kiểm tra tiếng Anh trên bàn, cầm bút chuẩn bị làm một bài điền từ.
Chỗ ngồi của cô ngay cạnh cửa sổ, gió đông lạnh lẽo luồn qua khe hở không kín, khiến ngón tay cô lạnh cóng. Bên ngoài cửa số, tiếng ồn ào náo nhiệt không ngừng, trên khoảng đất trống giữa tòa nhà xã hội và tự nhiên, học sinh đang tụ tập thành từng nhóm nhỏ để xây người tuyết và chơi ném tuyết.
Trên cửa kính có một lớp hơi sương mỏng, không biết tại sao, từ nhỏ Lâm Nhứ đã rất thích về tranh và viết chữ bằng ngón tay trên cửa kính có sương mù.
Hồi tiểu học, cô thường dùng ngón tay để vẽ những hình ngôi sao và trái tim trên cửa kính mờ sương.
Khoảng từ khi lên lớp sáu, mỗi khi thấy kính cửa sở mờ sương, phản ứng đầu tiên trong đầu cô là vô thức dùng ngón tay viết tên một người.
Diệp Phong.
Cô sẽ tranh thủ lúc không ai chú ý, lén viết hai chữ "Diệp Phong" rồi nhanh chóng dùng tay xóa đi.
Trong ô cửa kính trong suốt sạch sẽ, chứa đựng bí mật trong sáng và thuần khiết của cô
Cô nhìn chằm chẳm vào cửa sổ mờ sương trước mắt, ngây người ra, bên ngoài loa phóng thanh của trường đột nhiên phát ra âm thanh.
Đài phát thanh buổi trưa bắt đầu.
Phát thanh viên bắt đầu phát nhạc, bài hát hôm nay là "Lư Châu Nguyệt".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lư Châu Nguyệt. Trong thoảng chốc, Lâm Nhứ như quay về mùa hè năm lớp tám, nhớ lại cậu bạn lớp bên cạnh luôn mang lại niềm vui cho cô.Cô đưa tay ra, vô thức muốn viết tên cậu ấy lên cửa kính, mới viết xong một chữ "口", cô chợt nhận ra mình đang làm gì, ngón tay dừng lại ngay lập tức.
Cô đang làm gì vậy?
Cậu ấy đã có người thích rồi mà, Lâm Nhứ.
Cậu ấy không thích cô, từ trước đến giờ chưa từng thích cô.
Cho nên rốt cuộc bây giờ cô đang làm gì?
Cô loạn hết lên dùng tay chùi đi những dòng chữ mình vừa viết, như thể muốn trút hết mọi cảm xúc bằng cách lau sạch hơi nước ngưng tụ trên cửa sổ. Lòng bàn tay cô bị lạnh đến đỏ ửng, tấm kính bị cô lau đến trong suốt, rõ ràng phản chiếu cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài.
Bỗng nhiên, một quả cầu tuyết đập mạnh vào cửa kính trong suốt, nổ tung như một đóa pháo hoa trắng sáng, bất ngờ bung nở trước mắt cô.
"Diệp Phong ném đấy." Lạc Nhất Xuyên không biết từ khi nào đã vào lớp, ngồi xuống chỗ ngồi của mình ngay phía trước bên phải của Lâm Nhứ, đột ngột quay đầu nói.
Lâm Nhứ ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chàng trai mặc áo khoác bông kẻ sọc màu xanh đậm, giơ tay đeo găng vải màu xám lên vẫy về phía cô. Cậu nhảy cao, nụ cười rạng rỡ như mặt trời mùa đông trên đỉnh đầu.
Trong thế giới băng tuyết này, cậu như một mặt trời mang theo nhiệt lượng ấm áp.
Lâm Nhứ chỉ cảm thấy khóe mắt cay xè, nhìn thấy Lạc Nhất Xuyên vẫy tay với cô ngoài cửa sổ, cô lập tức tránh ánh mắt, cúi đầu nhìn bài tập điền vào chỗ trống trong bài kiểm tra tiếng Anh.
Một câu tiếng Anh cô đọc đi đọc lại nhiều lần nhưng mãi không thể vào đầu. Giai điệu bài hát phát ra từ loa phóng thanh lượn lờ bên tai cô.
"Bây giờ anh đang ở bên ai, tôi không thể khóc ra nước mắt như ngày xưa."
Lâm Nhứ bỗng nhiên thấy tim đau nhói, cô ép mình không suy nghĩ lung tung nữa, cố gắng tập trung vào bài tập điền từ trước mặt.
Lạc Nhất Xuyên đột nhiên quay lại, gõ vào bàn cô: "Cậu có học vào được không?"
Lâm Nhứ gật đầu, đối mắt với Lạc Nhất Xuyên một lúc, rồi thành thật lắc đầu.
"Chúng ta trò chuyện một lát nhé?" Lạc Nhất Xuyên nói."Trò chuyện đi,"
Lâm Nhứ buông bút, ngẩng đầu hỏi, "Chuyện gì cơ?"
"Cậu có thích Lộc Minh không?"
Lạc Nhất Xuyên nở nụ cười ranh mãnh.
"Cậu bị bệnh à!" Lâm Nhứ kêu lên đầy bực bội.
"Không phải thì thôi, cậu gấp gì thế?" Lạc Nhất Xuyên khó hiểu, "Tớ chỉ hỏi thôi mà, vậy để tớ đổi câu hỏi, cậu có thích ai không?"
Lâm Nhứ ngừng lại, lắc đầu.
"Thì đúng rồi, cậu suốt ngày chỉ biết học, chắc cũng không biết thích một người là cảm giác như thế nào." Lạc Nhất Xuyên thở dài.
Làm sao mà không biết chứ, Lâm Nhứ phản bác trong lòng, không ai hiểu rõ cảm giác thích một người hơn tớ.
"Thực ra trước đây tớ cũng không hiểu, phải đến khi gặp cô ấy tớ mới hiểu." Lạc Nhất Xuyên nói, nâng cằm chỉ vào chỗ trống của Cửu Mai, "Tớ phát hiện ra rằng thích một người giống như não bộ bị mất kiểm soát. Mọi hành động của cô ấy giống như một sợi dây kéo não cậu theo, chỉ cần là chuyện liên quan đến cô ấy, cậu sẽ phản ứng và hành động theo bản năng, không thể nào kiểm soát bằng lý trí được."
Lạc Nhất Xuyên nói: "Đây là kinh nghiệm thực tế của tớ, cảm giác khá chính xác đấy, cậu có thể dùng để kiểm chứng xem cậu có thích Lộc Minh không." Lâm Nhứ giơ tay định đánh Lạc Nhất Xuyên nhưng cậu ta nhảy lên tránh, nói rằng muốn ra ngoài dạo một chút rồi quay lưng rời khỏi lớp.
Ánh mắt Lâm Nhứ lại rơi vào bài tập điền từ trước mặt, nhưng trong đầu cô vẫn không ngừng suy nghĩ về những lời vừa rồi của Lạc Nhất Xuyên.
Chẳng lẽ tình yêu một khi đã trào dâng thì thật sự không thể nào kiểm soát bằng lý trí, cuối cùng chỉ có thể đi đến kết cục không thể vãn hồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro