Câu Chuyện Dở Khóc Của Nữ Bác Sĩ Tiết Niệu
Nữ Bác Sĩ Khoa...
Trường Thối Lộ
2024-09-17 14:30:04
"Anh, anh thoát ế rồi?!"
Triệu Thanh Nhượng nhướng mày, lạnh lùng "ừ" một tiếng.
Tiểu Lý kéo ghế đến trước bàn Triệu Thanh Nhượng, trong mắt lóe lên ánh sáng tám chuyện: "Oa oa oa, là ai thế, là ai thế?"
"Cũng là bác sĩ ở bệnh viện chúng ta..."
Triệu Thanh Nhượng còn chưa nói hết câu, Tiểu Lý đã chắp tay áp lên ngực: "Không phải là Trần Thần chứ?"
Triệu Thanh Nhượng trừng mắt nhìn anh: "Nói bậy bạ gì thế? Đã bảo bao nhiêu lần rồi, tôi và Trần Thần chỉ là đồng nghiệp bình thường. Là bác sĩ khoa Tiết Niệu Khoa ở tầng mười ba, tên là Lâm Tất Tất."
"Tiết Niệu Khoa?" Tiểu Lý cười ha hả, "Không ngờ thế nhỉ anh, khẩu vị của anh đặc biệt thật đấy."
Triệu Thanh Nhượng cuộn tài liệu trong tay lại thành ống, giả vờ đánh anh: "Cậu rảnh lắm à? Không ăn cơm à?"
Tiểu Lý lẩm bẩm: "Không phải do anh tự chuốc lấy sao."
Chậc chậc chậc, còn ra vẻ mặt xuân tâm đãng dạng nữa chứ.
Sau khi thoát ế, Lâm Tất Tất khá phấn khích, sáng sớm năm giờ đã tỉnh.
Bánh bao hấp là một món ăn rất mất công chế biến, cô và mẹ cô thường rất ít khi làm, nhưng hôm nay cô vui, dù sao cũng rảnh rỗi, làm xong thì vừa kịp mang đến cho Triệu Thanh Nhượng, làm bữa sáng cho anh.
Triệu Thanh Nhượng bốn giờ sáng đã xuống phòng phẫu thuật, ngủ một lúc trong phòng nghỉ, đến tám giờ thì đồng hồ báo thức của Tiểu Lý reo.
Anh dụi đôi mắt ngái ngủ, đứng dậy định về nhà dọn đồ.
"Anh, em xin lỗi nhé, làm anh thức giấc."
"Không sao, vừa đúng giờ tan làm rồi, anh cũng về nhà."
"Anh, đi ăn sáng không?"
"Đi thôi." Dù sao giờ này về nhà cũng không có ai.
Hai người ra khỏi phòng nghỉ thì vừa khéo gặp Lâm Tất Tất đến đưa cơm.
Trong mắt Triệu Thanh Nhượng không giấu được vẻ vui mừng: "Em đến đây làm gì?"
Lâm Tất Tất lắc lắc hộp cơm trong tay: "Đến đưa đồ ăn yêu thương cho bạn trai."
Khi Lâm Tất Tất đến phòng y tá, người trực vẫn là cô y tá lần trước đã giúp Triệu Thanh Nhượng lấy đồ.
Cô y tá vẫn còn nhớ cô: "Đến tìm bác sĩ Triệu à? Anh ấy chắc đang ở phòng nghỉ."
Vậy là vẫn còn đang ngủ.
Lâm Tất Tất đặt hộp cơm lên bàn: "Em gái xinh đẹp, khi nào anh ấy ra ngoài thì giúp chị đưa cái này cho anh ấy được không?"
"Được chứ, cô là?"
"Lâm Tất Tất."
Trần Thần vừa thay quần áo ra ngoài, lại thấy người phụ nữ lần trước đến lấy đồ dùng sinh hoạt cho Triệu Thanh Nhượng, lần này cô ta còn chuẩn bị đưa bữa sáng cho Triệu Thanh Nhượng.
Trần Thần trả lại hộp cơm trên bàn cho Lâm Tất Tất: "Bác sĩ khoa chúng tôi không tiện nhận đồ ăn không rõ nguồn gốc như thế này."
Lâm Tất Tất cầm lấy hộp cơm, cười vô sở vị : "Không sao, tôi gọi điện cho anh ấy ra lấy."
"Anh ấy trực đêm cả đêm, bây giờ vẫn đang ngủ."
Cô y tá trực ban nhận ra cuộc chiến vô hình giữa hai người phụ nữ, kích động ôm chặt cuốn bệnh án trong tay.
Trời ơi, cô sắp được chứng kiến chiến trường tu la rồi sao?
Triệu Thanh Nhượng nhướng mày, lạnh lùng "ừ" một tiếng.
Tiểu Lý kéo ghế đến trước bàn Triệu Thanh Nhượng, trong mắt lóe lên ánh sáng tám chuyện: "Oa oa oa, là ai thế, là ai thế?"
"Cũng là bác sĩ ở bệnh viện chúng ta..."
Triệu Thanh Nhượng còn chưa nói hết câu, Tiểu Lý đã chắp tay áp lên ngực: "Không phải là Trần Thần chứ?"
Triệu Thanh Nhượng trừng mắt nhìn anh: "Nói bậy bạ gì thế? Đã bảo bao nhiêu lần rồi, tôi và Trần Thần chỉ là đồng nghiệp bình thường. Là bác sĩ khoa Tiết Niệu Khoa ở tầng mười ba, tên là Lâm Tất Tất."
"Tiết Niệu Khoa?" Tiểu Lý cười ha hả, "Không ngờ thế nhỉ anh, khẩu vị của anh đặc biệt thật đấy."
Triệu Thanh Nhượng cuộn tài liệu trong tay lại thành ống, giả vờ đánh anh: "Cậu rảnh lắm à? Không ăn cơm à?"
Tiểu Lý lẩm bẩm: "Không phải do anh tự chuốc lấy sao."
Chậc chậc chậc, còn ra vẻ mặt xuân tâm đãng dạng nữa chứ.
Sau khi thoát ế, Lâm Tất Tất khá phấn khích, sáng sớm năm giờ đã tỉnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bánh bao hấp là một món ăn rất mất công chế biến, cô và mẹ cô thường rất ít khi làm, nhưng hôm nay cô vui, dù sao cũng rảnh rỗi, làm xong thì vừa kịp mang đến cho Triệu Thanh Nhượng, làm bữa sáng cho anh.
Triệu Thanh Nhượng bốn giờ sáng đã xuống phòng phẫu thuật, ngủ một lúc trong phòng nghỉ, đến tám giờ thì đồng hồ báo thức của Tiểu Lý reo.
Anh dụi đôi mắt ngái ngủ, đứng dậy định về nhà dọn đồ.
"Anh, em xin lỗi nhé, làm anh thức giấc."
"Không sao, vừa đúng giờ tan làm rồi, anh cũng về nhà."
"Anh, đi ăn sáng không?"
"Đi thôi." Dù sao giờ này về nhà cũng không có ai.
Hai người ra khỏi phòng nghỉ thì vừa khéo gặp Lâm Tất Tất đến đưa cơm.
Trong mắt Triệu Thanh Nhượng không giấu được vẻ vui mừng: "Em đến đây làm gì?"
Lâm Tất Tất lắc lắc hộp cơm trong tay: "Đến đưa đồ ăn yêu thương cho bạn trai."
Khi Lâm Tất Tất đến phòng y tá, người trực vẫn là cô y tá lần trước đã giúp Triệu Thanh Nhượng lấy đồ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô y tá vẫn còn nhớ cô: "Đến tìm bác sĩ Triệu à? Anh ấy chắc đang ở phòng nghỉ."
Vậy là vẫn còn đang ngủ.
Lâm Tất Tất đặt hộp cơm lên bàn: "Em gái xinh đẹp, khi nào anh ấy ra ngoài thì giúp chị đưa cái này cho anh ấy được không?"
"Được chứ, cô là?"
"Lâm Tất Tất."
Trần Thần vừa thay quần áo ra ngoài, lại thấy người phụ nữ lần trước đến lấy đồ dùng sinh hoạt cho Triệu Thanh Nhượng, lần này cô ta còn chuẩn bị đưa bữa sáng cho Triệu Thanh Nhượng.
Trần Thần trả lại hộp cơm trên bàn cho Lâm Tất Tất: "Bác sĩ khoa chúng tôi không tiện nhận đồ ăn không rõ nguồn gốc như thế này."
Lâm Tất Tất cầm lấy hộp cơm, cười vô sở vị : "Không sao, tôi gọi điện cho anh ấy ra lấy."
"Anh ấy trực đêm cả đêm, bây giờ vẫn đang ngủ."
Cô y tá trực ban nhận ra cuộc chiến vô hình giữa hai người phụ nữ, kích động ôm chặt cuốn bệnh án trong tay.
Trời ơi, cô sắp được chứng kiến chiến trường tu la rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro