Câu Chuyện Dở Khóc Của Nữ Bác Sĩ Tiết Niệu
Nữ Bác Sĩ Khoa...
Trường Thối Lộ
2024-09-17 14:30:04
Triệu Thanh Nhượng:...
Bạn gái anh luôn nói những lời kinh thiên động địa.
"Yêu theo kiểu bách lạp đồ cũng được, dù sao thì nhan sắc có thể bù đắp tất cả." Nói xong, Lâm Tất Tất nhảy nhót ném quần áo vừa thay ra vào thùng giặt trong nhà vệ sinh, thấy Triệu Thanh Nhượng vẫn đứng đực ở đó, cô giục: "Anh mau thay đồ đi."
"Được." Triệu Thanh Nhượng bước vào phòng ngủ phụ, rồi lại lùi ra một bước, "Thời gian cần có thì em vẫn có."
"Ồ..." Nụ cười của Lâm Tất Tất dần trở nên biến thái, "Ra ngoài không cần mặc quần đùi nữa à, tiện kiểm tra hehehe."
Triệu Thanh Nhượng nghe Lâm Tất Tất nói vậy thì loạng choạng.
Bạn gái anh có thể trả lại được không?
Lâm Tất Tất đứng đợi ngoài cửa, thấy Triệu Thanh Nhượng cứ chần chừ trong phòng ngủ không chịu ra ngoài thì biết anh lại ngại rồi.
Ha ha ha, bạn trai cô bị sao vậy? Đàn ông ba mươi tuổi đầu rồi mà còn dễ ngại thế! Nhưng mà cũng khá đáng yêu, nhặt được bảo bối rồi~
Lâm Tất Tất dựa vào cửa: "Được rồi, trêu anh thôi, loại kiểm tra ngoại quan này chúng ta không dùng lâu rồi, bây giờ siêu âm các kiểu gì cũng xem được, vừa nãy em hỏi anh mấy câu đó là biết anh bình thường rồi."
Vừa dứt lời, cửa phòng ngủ đã mở ra.
Lâm Tất Tất cười toe toét: "Không phải chứ? Vừa nói không kiểm tra là thay đồ xong luôn..."
Cô còn chưa nói hết câu đã bị người bên trong kéo vào để để tại môn thượng.
Triệu Thanh Nhượng thay áo ngắn tay và quần dài, đôi mắt đẹp nhuốm một tia nguy hiểm.
Anh cúi đầu, Lâm Tất Tất có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh.
"Sao, sao vậy?" Cô rụt cổ lại, giống như một chú đà điểu nhỏ.
Lâm Tất Tất quên mất, Triệu Thanh Nhượng bình thường có ôn hòa, tốt tính thế nào thì anh cũng là đàn ông.
"Em trêu anh chơi à?"
Mắt Lâm Tất Tất liếc loạn xạ, không dám nhìn vào mắt Triệu Thanh Nhượng: "Ừ."
"Vui không?"
"Cũng, cũng được." Lâm Tất Tất cẩn thận chọc chọc vào eo anh, "Anh giận à?"
Cơ bắp toàn thân Triệu Thanh Nhượng căng cứng: "Không giận, nhưng anh tưởng thật."
Anh nâng cằm Lâm Tất Tất lên, hôn cô.
Lâm Tất Tất có một khoảnh khắc hoảng loạn, cô chỉ là một người khổng lồ về tư tưởng, còn hành động thì lại là một chú lùn.
Con trai và con gái có sự chênh lệch về chiều cao và sức lực bẩm sinh, nhưng những điều này ít khi thể hiện ở Lâm Tất Tất, khi cô đi giày có gót thì có thể cao hơn một số chàng trai, còn sức lực thì khỏi phải nói, nếu cô muốn đẩy Triệu Thanh Nhượng ra thì hẳn là chuyện dễ như trở bàn tay, chỉ là...
Ai có thể từ chối một người bạn trai muốn hôn mình chứ?
Vì vậy, dù Lâm Tất Tất căng thẳng đến mức nắm chặt tay thì vẫn ngoan ngoãn đứng yên.
Cả hai đều không có kinh nghiệm gì, nhưng cũng không phải là người chẳng hiểu gì.
Triệu Thanh Nhượng ngậm lấy cánh môi Lâm Tất Tất mút mát, khi cô vô thức hé môi thì anh đưa đầu lưỡi vào.
Lâm Tất Tất nắm lấy hai bên áo Triệu Thanh Nhượng, môi lưỡi vì chạm vào anh mà có cảm giác như bị điện giật.
Bạn gái anh luôn nói những lời kinh thiên động địa.
"Yêu theo kiểu bách lạp đồ cũng được, dù sao thì nhan sắc có thể bù đắp tất cả." Nói xong, Lâm Tất Tất nhảy nhót ném quần áo vừa thay ra vào thùng giặt trong nhà vệ sinh, thấy Triệu Thanh Nhượng vẫn đứng đực ở đó, cô giục: "Anh mau thay đồ đi."
"Được." Triệu Thanh Nhượng bước vào phòng ngủ phụ, rồi lại lùi ra một bước, "Thời gian cần có thì em vẫn có."
"Ồ..." Nụ cười của Lâm Tất Tất dần trở nên biến thái, "Ra ngoài không cần mặc quần đùi nữa à, tiện kiểm tra hehehe."
Triệu Thanh Nhượng nghe Lâm Tất Tất nói vậy thì loạng choạng.
Bạn gái anh có thể trả lại được không?
Lâm Tất Tất đứng đợi ngoài cửa, thấy Triệu Thanh Nhượng cứ chần chừ trong phòng ngủ không chịu ra ngoài thì biết anh lại ngại rồi.
Ha ha ha, bạn trai cô bị sao vậy? Đàn ông ba mươi tuổi đầu rồi mà còn dễ ngại thế! Nhưng mà cũng khá đáng yêu, nhặt được bảo bối rồi~
Lâm Tất Tất dựa vào cửa: "Được rồi, trêu anh thôi, loại kiểm tra ngoại quan này chúng ta không dùng lâu rồi, bây giờ siêu âm các kiểu gì cũng xem được, vừa nãy em hỏi anh mấy câu đó là biết anh bình thường rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa dứt lời, cửa phòng ngủ đã mở ra.
Lâm Tất Tất cười toe toét: "Không phải chứ? Vừa nói không kiểm tra là thay đồ xong luôn..."
Cô còn chưa nói hết câu đã bị người bên trong kéo vào để để tại môn thượng.
Triệu Thanh Nhượng thay áo ngắn tay và quần dài, đôi mắt đẹp nhuốm một tia nguy hiểm.
Anh cúi đầu, Lâm Tất Tất có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh.
"Sao, sao vậy?" Cô rụt cổ lại, giống như một chú đà điểu nhỏ.
Lâm Tất Tất quên mất, Triệu Thanh Nhượng bình thường có ôn hòa, tốt tính thế nào thì anh cũng là đàn ông.
"Em trêu anh chơi à?"
Mắt Lâm Tất Tất liếc loạn xạ, không dám nhìn vào mắt Triệu Thanh Nhượng: "Ừ."
"Vui không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cũng, cũng được." Lâm Tất Tất cẩn thận chọc chọc vào eo anh, "Anh giận à?"
Cơ bắp toàn thân Triệu Thanh Nhượng căng cứng: "Không giận, nhưng anh tưởng thật."
Anh nâng cằm Lâm Tất Tất lên, hôn cô.
Lâm Tất Tất có một khoảnh khắc hoảng loạn, cô chỉ là một người khổng lồ về tư tưởng, còn hành động thì lại là một chú lùn.
Con trai và con gái có sự chênh lệch về chiều cao và sức lực bẩm sinh, nhưng những điều này ít khi thể hiện ở Lâm Tất Tất, khi cô đi giày có gót thì có thể cao hơn một số chàng trai, còn sức lực thì khỏi phải nói, nếu cô muốn đẩy Triệu Thanh Nhượng ra thì hẳn là chuyện dễ như trở bàn tay, chỉ là...
Ai có thể từ chối một người bạn trai muốn hôn mình chứ?
Vì vậy, dù Lâm Tất Tất căng thẳng đến mức nắm chặt tay thì vẫn ngoan ngoãn đứng yên.
Cả hai đều không có kinh nghiệm gì, nhưng cũng không phải là người chẳng hiểu gì.
Triệu Thanh Nhượng ngậm lấy cánh môi Lâm Tất Tất mút mát, khi cô vô thức hé môi thì anh đưa đầu lưỡi vào.
Lâm Tất Tất nắm lấy hai bên áo Triệu Thanh Nhượng, môi lưỡi vì chạm vào anh mà có cảm giác như bị điện giật.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro