Câu Dẫn Bạn Gái Cũ Của Cháu Trai
Giải Vây
Lục Kiêu Nhị
2024-10-25 19:02:57
Hướng Ca ấn huyệt thái dương đang giật lên từng hồi, không khỏi thất vọng vì người đàn ông này.
"Tối hôm qua..."
"Người đưa cô ấy về ký túc xá tối qua là tôi." Một giọng nói trầm ổn có từ tính bỗng vang lên trong đám người.
Ngay lúc đó, bốn phía lập tức yên ắng hẳn.
Mọi người nháo nhác quay đầu nhìn xung quanh, bỗng thấy một người đàn ông lạnh lùng cao quý đang thong thả đi tới.
Người đàn ông thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, âu phục sang trọng, giày da bóng loáng, bước chân thong thả.
Cặp kính gọng vàng trên sống mũi làm nổi bật hơi thở thanh nhã cấm dục của anh, khiến người ta không thể nào rời mắt.
Dáng vóc của Sở Hạ Phàm đã rất xuất chúng, nhưng so với người đàn ông này thì anh ta còn kém mười vạn tám ngàn dặm.
Người đàn ông đi tới đứng chắn trước mặt Hướng Ca, tấm lưng rộng dài che chở cho cô đứng phía sau.
Khoảnh khắc Sở Hạ Phàm vừa nhìn thấy Sở Vân Kiêu, trên mặt anh ta đã hiện lên vẻ sợ hãi.
Lại nghe Sở Vân Kiêu nói tối qua chính anh là người đưa Hướng Ca về thì sắc mặt lại càng tái hơn.
"Cậu nghĩ tôi có vấn đề gì sao?" Sở Vân Kiêu thản nhiên liếc nhìn Sở Hạ Phàm một cái.
Cái liếc mắt này không giận mà uy, dọa Sở Hạ Phàm sợ đến mức suýt thì quỳ xuống.
Sự kính sợ của Sở Hạ Phàm đối với người chú này đã không thể diễn tả bằng lời nói, từ nhỏ đến lớn anh ta đều được dạy dỗ rằng tuyệt đối không được xảy ra xung đột với Sở Vân Kiêu.
Anh ta không cam lòng, rõ ràng hai người chỉ chênh nhau năm tuổi, dựa vào đâu mà luôn bắt anh ta nằm ở kèo dưới. Nhưng sự thật đã chứng minh, chính vì Sở Vân Kiêu có thực lực hơn người nên mới khiến cho người ta cúi đầu xưng thần.
Sở Hạ Phàm không còn vênh váo hống hách như vừa rồi, cúi đầu hạ thấp tone giọng xuống và nói: "Chú út, sao chú lại..."
Nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra lý do tại sao hai người này lại có liên quan đến nhau, với tính cách của Sở Vân Kiêu, anh tuyệt đối sẽ không để người khác ngồi lên xe của mình.
"Thiếu gia, tối qua trời mưa to, một mình Hướng tiểu thư dầm mưa lại không bắt được xe. Tiên sinh nể mặt cậu nên mới đưa Hướng tiểu thư về." Tài xế bên cạnh biết chuyện liền đứng ra giải thích.
Nói thật thì vừa nãy, khi ông nghe Sở Hạ Phàm chất vấn Hướng Ca thì đã muốn nhảy ra mắng cho anh ta một trận rồi.
"Tối hôm qua..."
"Người đưa cô ấy về ký túc xá tối qua là tôi." Một giọng nói trầm ổn có từ tính bỗng vang lên trong đám người.
Ngay lúc đó, bốn phía lập tức yên ắng hẳn.
Mọi người nháo nhác quay đầu nhìn xung quanh, bỗng thấy một người đàn ông lạnh lùng cao quý đang thong thả đi tới.
Người đàn ông thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, âu phục sang trọng, giày da bóng loáng, bước chân thong thả.
Cặp kính gọng vàng trên sống mũi làm nổi bật hơi thở thanh nhã cấm dục của anh, khiến người ta không thể nào rời mắt.
Dáng vóc của Sở Hạ Phàm đã rất xuất chúng, nhưng so với người đàn ông này thì anh ta còn kém mười vạn tám ngàn dặm.
Người đàn ông đi tới đứng chắn trước mặt Hướng Ca, tấm lưng rộng dài che chở cho cô đứng phía sau.
Khoảnh khắc Sở Hạ Phàm vừa nhìn thấy Sở Vân Kiêu, trên mặt anh ta đã hiện lên vẻ sợ hãi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lại nghe Sở Vân Kiêu nói tối qua chính anh là người đưa Hướng Ca về thì sắc mặt lại càng tái hơn.
"Cậu nghĩ tôi có vấn đề gì sao?" Sở Vân Kiêu thản nhiên liếc nhìn Sở Hạ Phàm một cái.
Cái liếc mắt này không giận mà uy, dọa Sở Hạ Phàm sợ đến mức suýt thì quỳ xuống.
Sự kính sợ của Sở Hạ Phàm đối với người chú này đã không thể diễn tả bằng lời nói, từ nhỏ đến lớn anh ta đều được dạy dỗ rằng tuyệt đối không được xảy ra xung đột với Sở Vân Kiêu.
Anh ta không cam lòng, rõ ràng hai người chỉ chênh nhau năm tuổi, dựa vào đâu mà luôn bắt anh ta nằm ở kèo dưới. Nhưng sự thật đã chứng minh, chính vì Sở Vân Kiêu có thực lực hơn người nên mới khiến cho người ta cúi đầu xưng thần.
Sở Hạ Phàm không còn vênh váo hống hách như vừa rồi, cúi đầu hạ thấp tone giọng xuống và nói: "Chú út, sao chú lại..."
Nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra lý do tại sao hai người này lại có liên quan đến nhau, với tính cách của Sở Vân Kiêu, anh tuyệt đối sẽ không để người khác ngồi lên xe của mình.
"Thiếu gia, tối qua trời mưa to, một mình Hướng tiểu thư dầm mưa lại không bắt được xe. Tiên sinh nể mặt cậu nên mới đưa Hướng tiểu thư về." Tài xế bên cạnh biết chuyện liền đứng ra giải thích.
Nói thật thì vừa nãy, khi ông nghe Sở Hạ Phàm chất vấn Hướng Ca thì đã muốn nhảy ra mắng cho anh ta một trận rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro