Câu Dẫn Bạn Gái Cũ Của Cháu Trai
Hẹn Ăn Tối
Lục Kiêu Nhị
2024-10-25 19:02:57
Chiếc Maybach đã từng xuất hiện ở trường hai lần, và Hướng Ca cũng từng xuất hiện trong hai bài đăng trên diễn đàn trường.
Nếu hôm đó Sở Vân Kiêu không xuất hiện ở trường, sau đó nói rõ quan hệ giữa anh và Hướng Ca thì có lẽ là đủ thể loại tin đồn với nội dung "Hướng Ca được đại gia bao nuôi" đã bay rợp trời từ lâu rồi.
Chỉ có điều, mặc dù tất cả mọi người đều đã biết thân phận của anh, nhưng vẫn sẽ có người thấy ngứa mắt.
Nếu chiếc Maybach này thường xuyên xuất hiện ở tầng dưới ký túc xá, vậy nó chắc chắn sẽ gây ra những rắc rối không cần thiết.
Thấy Sở Vân Kiêu chậm rãi gật đầu, Hướng Ca cứ nghĩ rằng anh đã hiểu.
"Đổi xe khác thì sao?" Sở Vân Kiêu lại hỏi.
Hướng Ca: "..."
Xem ra là vẫn chưa hiểu.
"Đùa thôi." Sở Vân Kiêu cong môi cười.
Số lần anh nở nụ cười ngày hôm nay còn nhiều hơn so với cả một năm trước.
"Tôi sẽ không làm bất cứ điều gì khiến cô khó xử." Sở Vân Kiêu trầm giọng nói.
Nghe vậy, Hướng Ca thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười thoải mái: "Tôi tin anh."
Sở Vân Kiêu và Sở Hạ Phàm hoàn toàn khác nhau, cô lựa chọn tin tưởng anh vô điều kiện.
Câu nói này đã chạm vào trái tim anh, khiến anh không khỏi ngẩn người trong chốc lát.
"Ừ." Giọng nói của anh tràn đầy hơi ấm.
Cuối cùng Hướng Ca tự mình bắt xe về trường, cũng may khoảng cách hai nơi không xa nên hơn mười phút sau đã về đến ký túc xá.
Cô và Tiểu Thu hẹn nhau đi ăn tối, Tiểu Thu đứng chờ cô trước cổng trường, hai người tay trong tay dắt nhau đi căng tin.
Tiểu Thu hỏi cô: "Mấy ngày nay cậu cứ chạy ra ngoài liên tục, tìm được việc làm rồi sao?"
Hướng Ca dựa vào vai Tiểu Thu, cười nói: "Vẫn chưa tìm được, mình đi xử lý một ít chuyện thôi."
Tiểu Thu thừa dịp nhéo mặt cô, xúc cảm rất tuyệt, không nỡ thả tay ra.
"Có chuyện gì thì cứ nói với bọn mình. Tuy bọn mình không có nhiều tiền nhưng ít nhiều gì cũng có thể san sẻ với cậu đôi chút. Đừng lẳng lặng gánh vác một mình." Tiểu Thu sợ Hướng Ca sẽ mệt vì chuyện của bà ngoại.
Nghe bạn thân an ủi, trong lòng Hướng Ca cũng cảm thấy ấm áp hẳn lên.
"Yên tâm đi, mình không sao. Mấy hôm nữa mình sẽ rao bán tất cả bất động sản của ông ngoại để lại, như vậy là sẽ đủ tiền lo liệu thuốc thang và viện phí cho bà ngoại."
Nếu hôm đó Sở Vân Kiêu không xuất hiện ở trường, sau đó nói rõ quan hệ giữa anh và Hướng Ca thì có lẽ là đủ thể loại tin đồn với nội dung "Hướng Ca được đại gia bao nuôi" đã bay rợp trời từ lâu rồi.
Chỉ có điều, mặc dù tất cả mọi người đều đã biết thân phận của anh, nhưng vẫn sẽ có người thấy ngứa mắt.
Nếu chiếc Maybach này thường xuyên xuất hiện ở tầng dưới ký túc xá, vậy nó chắc chắn sẽ gây ra những rắc rối không cần thiết.
Thấy Sở Vân Kiêu chậm rãi gật đầu, Hướng Ca cứ nghĩ rằng anh đã hiểu.
"Đổi xe khác thì sao?" Sở Vân Kiêu lại hỏi.
Hướng Ca: "..."
Xem ra là vẫn chưa hiểu.
"Đùa thôi." Sở Vân Kiêu cong môi cười.
Số lần anh nở nụ cười ngày hôm nay còn nhiều hơn so với cả một năm trước.
"Tôi sẽ không làm bất cứ điều gì khiến cô khó xử." Sở Vân Kiêu trầm giọng nói.
Nghe vậy, Hướng Ca thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười thoải mái: "Tôi tin anh."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sở Vân Kiêu và Sở Hạ Phàm hoàn toàn khác nhau, cô lựa chọn tin tưởng anh vô điều kiện.
Câu nói này đã chạm vào trái tim anh, khiến anh không khỏi ngẩn người trong chốc lát.
"Ừ." Giọng nói của anh tràn đầy hơi ấm.
Cuối cùng Hướng Ca tự mình bắt xe về trường, cũng may khoảng cách hai nơi không xa nên hơn mười phút sau đã về đến ký túc xá.
Cô và Tiểu Thu hẹn nhau đi ăn tối, Tiểu Thu đứng chờ cô trước cổng trường, hai người tay trong tay dắt nhau đi căng tin.
Tiểu Thu hỏi cô: "Mấy ngày nay cậu cứ chạy ra ngoài liên tục, tìm được việc làm rồi sao?"
Hướng Ca dựa vào vai Tiểu Thu, cười nói: "Vẫn chưa tìm được, mình đi xử lý một ít chuyện thôi."
Tiểu Thu thừa dịp nhéo mặt cô, xúc cảm rất tuyệt, không nỡ thả tay ra.
"Có chuyện gì thì cứ nói với bọn mình. Tuy bọn mình không có nhiều tiền nhưng ít nhiều gì cũng có thể san sẻ với cậu đôi chút. Đừng lẳng lặng gánh vác một mình." Tiểu Thu sợ Hướng Ca sẽ mệt vì chuyện của bà ngoại.
Nghe bạn thân an ủi, trong lòng Hướng Ca cũng cảm thấy ấm áp hẳn lên.
"Yên tâm đi, mình không sao. Mấy hôm nữa mình sẽ rao bán tất cả bất động sản của ông ngoại để lại, như vậy là sẽ đủ tiền lo liệu thuốc thang và viện phí cho bà ngoại."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro