Câu Dẫn Bạn Gái Cũ Của Cháu Trai
Xe Cậu Gọi Được...
Lục Kiêu Nhị
2024-10-25 19:02:57
Hướng Ca hoài nghi quay đầu lại, ngay sau đó có một tấm chăn lông nhỏ rơi xuống đùi cô. Chăn lông mềm mại chạm vào da thịt, chân cô lập tức ấm hơn rất nhiều.
"Chú Sở?" Hướng Ca không hiểu.
Khóe miệng Sở Vân Kiêu khẽ giật lên, anh vẫn không thể chấp nhận cách xưng hô này.
Tài xế nhìn ra dụng ý của Sở Vân Kiêu, cất tiếng giải thích thay anh: "Ý của tiên sinh là bảo cô khoác vào, bên ngoài rất lạnh."
Sở Vân Kiêu không lên tiếng mà chỉ nâng cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh không phủ nhận, chứng tỏ đây chính là dụng ý của anh.
Hướng Ca nghĩ thầm, dù sao cô cũng là bạn gái của Sở Hạ Phàm, tuy Sở Vân Kiêu lạnh lùng, nhưng anh là trưởng bối nên vẫn rất quan tâm đến con cháu trong nhà.
Cô không từ chối, nhận lấy tấm chăn khoác lên người, cơ thể dần dần ấm lên.
Sau khi cảm ơn, cô xuống xe.
Tiểu Thu đứng chờ cô dưới lầu, vừa liếc mắt đã nhìn thấy chiếc xe màu đen sang trọng này, nhưng cô ấy không hề liên tưởng chiếc xe sang với Hướng Ca. Tuy Sở Hạ Phàm là công tử nhà giàu nhưng vẫn chưa giàu đến mức độ này.
Cho đến khi nhìn thấy Hướng Ca bước từ trên xe xuống, Tiểu Thu kinh ngạc ngây cả người.
"Tiểu... Tiểu Ca?" Tiểu Thu tiến lên nghênh đón, trong tay còn cầm theo áo khoác đã chuẩn bị từ trước.
Cô ấy hỏi với giọng điệu khó tin: "Xe cậu gọi được đây à?"
Vận may cũng tốt quá nhở!
Nhưng mà... người lái Maybach mà cũng cần chạy xe kiếm tiền trang trải cuộc sống hay sao?
Hướng Ca nghẹn họng, hạ giọng nói: "Mình không gọi được xe, đúng lúc gặp chú của Hạ Phàm nên chú ấy đã đưa mình về."
"Chú của anh ta tốt bụng đấy nhỉ!" Tiểu Thu cứ nghĩ chú của Sở Hạ Phàm sẽ là một người đàn ông trung niên chừng năm, sáu mươi tuổi nên cũng không nghĩ nhiều.
Hướng Ca hồi tưởng lại thái độ lạnh lùng của Sở Vân Kiêu, cô im lặng. Lại nhìn tấm chăn trên vai, sau đó chậm rãi nói: "Đúng là rất tốt bụng."
Dưới lầu hút gió rất lạnh, hai người vừa nói chuyện vừa chuẩn bị lên lầu.
Trước khi đi, Hướng Ca quay đầu lại khom lưng về phía người trong xe để cảm ơn một lần nữa.
Chờ Hướng Ca lên lầu, tài xế mới dè dặt nhìn về phía Sở Vân Kiêu từ gương chiếu hậu: "Tiên sinh, chúng ta đi chưa?"
Chỉ thấy Sở Vân Kiêu thu hồi tầm mắt, tấm lưng thẳng tắp dựa vào lưng ghế, giữa hai hàng lông mày mang theo chút mệt mỏi.
Suốt năm ngày trước đó, mỗi ngày anh chỉ ngủ được vỏn vẹn ba tiếng đồng hồ, hôm nay vừa hoàn tất việc thu mua công ty trò chơi, tài xế đang chuẩn bị đưa anh về nhà nghỉ.
Không ngờ trên đường về nhà lại gặp Hướng Ca, càng không ngờ Sở Vân Kiêu lại nhớ rõ cô.
Tài xế cảm thấy khá ngạc nhiên khi Sở Vân Kiêu đồng ý đưa Hướng Ca về trường học, hơn nữa trước khi Hướng Ca ngồi vào xe, anh còn bảo ông bật máy sưởi lên.
Không giấu gì mọi người, dọc quãng đường đi, tài xế nóng đến mức mồ hôi chảy thành dòng. Nhưng Sở Vân Kiêu không nói nên ông cũng không dám hạ nhiệt độ xuống.
Vừa rồi khi Sở Vân Kiêu đưa chăn cho Hướng Ca, tài xế lại càng ngạc nhiên hơn.
Nhưng nghĩ lại, ba của Sở Hạ Phàm đối xử rất tốt với Sở Vân Kiêu, vì vậy việc Sở Vân Kiêu quan tâm cháu dâu tương lai cũng là chuyện bình thường.
Sở Vân Kiêu tháo kính xuống, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
"Đi thôi."
Lúc này chiếc Maybach màu đen mới từ từ khởi động, rời khỏi cổng ký túc xá trong ánh mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ của quần chúng vây xem.
"Chú Sở?" Hướng Ca không hiểu.
Khóe miệng Sở Vân Kiêu khẽ giật lên, anh vẫn không thể chấp nhận cách xưng hô này.
Tài xế nhìn ra dụng ý của Sở Vân Kiêu, cất tiếng giải thích thay anh: "Ý của tiên sinh là bảo cô khoác vào, bên ngoài rất lạnh."
Sở Vân Kiêu không lên tiếng mà chỉ nâng cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh không phủ nhận, chứng tỏ đây chính là dụng ý của anh.
Hướng Ca nghĩ thầm, dù sao cô cũng là bạn gái của Sở Hạ Phàm, tuy Sở Vân Kiêu lạnh lùng, nhưng anh là trưởng bối nên vẫn rất quan tâm đến con cháu trong nhà.
Cô không từ chối, nhận lấy tấm chăn khoác lên người, cơ thể dần dần ấm lên.
Sau khi cảm ơn, cô xuống xe.
Tiểu Thu đứng chờ cô dưới lầu, vừa liếc mắt đã nhìn thấy chiếc xe màu đen sang trọng này, nhưng cô ấy không hề liên tưởng chiếc xe sang với Hướng Ca. Tuy Sở Hạ Phàm là công tử nhà giàu nhưng vẫn chưa giàu đến mức độ này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho đến khi nhìn thấy Hướng Ca bước từ trên xe xuống, Tiểu Thu kinh ngạc ngây cả người.
"Tiểu... Tiểu Ca?" Tiểu Thu tiến lên nghênh đón, trong tay còn cầm theo áo khoác đã chuẩn bị từ trước.
Cô ấy hỏi với giọng điệu khó tin: "Xe cậu gọi được đây à?"
Vận may cũng tốt quá nhở!
Nhưng mà... người lái Maybach mà cũng cần chạy xe kiếm tiền trang trải cuộc sống hay sao?
Hướng Ca nghẹn họng, hạ giọng nói: "Mình không gọi được xe, đúng lúc gặp chú của Hạ Phàm nên chú ấy đã đưa mình về."
"Chú của anh ta tốt bụng đấy nhỉ!" Tiểu Thu cứ nghĩ chú của Sở Hạ Phàm sẽ là một người đàn ông trung niên chừng năm, sáu mươi tuổi nên cũng không nghĩ nhiều.
Hướng Ca hồi tưởng lại thái độ lạnh lùng của Sở Vân Kiêu, cô im lặng. Lại nhìn tấm chăn trên vai, sau đó chậm rãi nói: "Đúng là rất tốt bụng."
Dưới lầu hút gió rất lạnh, hai người vừa nói chuyện vừa chuẩn bị lên lầu.
Trước khi đi, Hướng Ca quay đầu lại khom lưng về phía người trong xe để cảm ơn một lần nữa.
Chờ Hướng Ca lên lầu, tài xế mới dè dặt nhìn về phía Sở Vân Kiêu từ gương chiếu hậu: "Tiên sinh, chúng ta đi chưa?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ thấy Sở Vân Kiêu thu hồi tầm mắt, tấm lưng thẳng tắp dựa vào lưng ghế, giữa hai hàng lông mày mang theo chút mệt mỏi.
Suốt năm ngày trước đó, mỗi ngày anh chỉ ngủ được vỏn vẹn ba tiếng đồng hồ, hôm nay vừa hoàn tất việc thu mua công ty trò chơi, tài xế đang chuẩn bị đưa anh về nhà nghỉ.
Không ngờ trên đường về nhà lại gặp Hướng Ca, càng không ngờ Sở Vân Kiêu lại nhớ rõ cô.
Tài xế cảm thấy khá ngạc nhiên khi Sở Vân Kiêu đồng ý đưa Hướng Ca về trường học, hơn nữa trước khi Hướng Ca ngồi vào xe, anh còn bảo ông bật máy sưởi lên.
Không giấu gì mọi người, dọc quãng đường đi, tài xế nóng đến mức mồ hôi chảy thành dòng. Nhưng Sở Vân Kiêu không nói nên ông cũng không dám hạ nhiệt độ xuống.
Vừa rồi khi Sở Vân Kiêu đưa chăn cho Hướng Ca, tài xế lại càng ngạc nhiên hơn.
Nhưng nghĩ lại, ba của Sở Hạ Phàm đối xử rất tốt với Sở Vân Kiêu, vì vậy việc Sở Vân Kiêu quan tâm cháu dâu tương lai cũng là chuyện bình thường.
Sở Vân Kiêu tháo kính xuống, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
"Đi thôi."
Lúc này chiếc Maybach màu đen mới từ từ khởi động, rời khỏi cổng ký túc xá trong ánh mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ của quần chúng vây xem.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro