Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Giáo Sư Nghe Lé...
Hứa Đa Nhục
2024-08-26 13:54:47
"Có chuyện gì vậy?" Chu Thiến nghe thấy tiếng hét thì lập tức chạy tới, Hứa Dao bị dọa đến mức trái tim suýt chút nữa vọt lên đến tận cổ họng, cũng may mà cô kịp thời đóng cửa lại trước khi Chu Thiến lại gần.
Chu Thiến: "... ?"
Chuyện gì vậy?
Nhìn cánh cửa Hứa Dao đóng sầm lại, trong đầu Chu Thiến đầy những dấu chấm hỏi.
Hứa Dao âm thầm bình tĩnh lại, vội liếc nhìn cô gái nhỏ nhắn đáng yêu Chu Thiến, nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Cậu... Sợ chuột không?”
Chu Thiến sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu nói: "Không sợ.”
Hứa Dao: "... !"
Sao một cô gái dễ thương đáng yêu như thế này lại không sợ chuột chứ!
Rõ ràng trong mấy bộ phim truyền hình, những cô gái có dáng người nhỏ nhắn như Chu Thiến thì đều sợ tất cả những loại động vật có lông, trừ mèo và thỏ!
Nhìn thấy vẻ mặt của Hứa Dao khó coi như ăn phải ruồi, Chu Thiên nhẹ nhàng hoi lại: “Bên trong có chuột à?”
“Vậy cậu sợ cái gì?” cùng lúc đó, Hứa Dao lại tiếp tục hỏi vấn đề đáng xấu hổ này.
Hai người đồng thời sững sờ.
May mà Hứa Dao nói nhanh hơn Chu Thiến một giây, thế nên Chu Thiến nghe xong thì suy nghĩ một chút, sau đó rụt cổ lại nói: “Tớ sợ gián, sợ lắm luôn.”
Nghe thấy vậy, Hứa Dao thầm thở phào nhẹ nhõm, ông trời quả nhiên vẫn còn thương cô!
“Vậy vừa rồi sao cậu lại hét lên thế?” Chu Thiến hỏi tiếp.
Hứa Dao mặt không đỏ, tim không đập, đường hoàng nói hươu nói vượn: “Tớ thấy bên trong có một con chuột... và một đám gián.”
"Cái gì? ! Một đám..." gương mặt Chu Thiến tái nhợt vì sợ hãi, bắt đầu khóc lóc không nhịn được: “Vậy chúng ta phải làm thế nào đây? Hay chúng ta gọi 119 đi.”
Nói xong, Chu Thiến vội vàng lấy điện thoại di động ra, dáng vẻ dường như thực sự muốn gọi điện thoại vậy.
Hứa Dao: "... !"
Lần này đến lượt Hứa Dao sợ hãi đến sắp khóc.
Nếu như để một nhóm người biết cô giấu bạn giường trong phòng thì chắc chuyện này sẽ được đưa lên trang nhất mất!
Cô nhanh chóng nắm lấy tay Chu Thiến, nói một cách chính trực: "Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Gọi 119 bọn họ nhất định sẽ mắng chúng ta vớ vẩn, lãng phí tài nguyên nhà nước. Chỉ là gián và chuột thôi mà, cứ để tớ lo, tớ sẽ đuổi bọn nó đi!”
Hứa Dao vỗ ngực đảm bảo, sau đó bày ra tư thế mở cửa, rồi quay lại tốt bụng dặn dò Chu Thiến: “Cậu đứng tránh xa ra một chút, không thì cứ vào trong phòng tớ đi, lỡ lát có con gián nào bay ra thì chạy không kịp đâu.”
Chu Thiến ngơ ngác gật đầu, quay người định rời đi, nhưng sau đó hình như lại nghĩ đến vấn đề gì đó, lên tiếng: “Nếu cậu đã không sợ, vậy vừa rồi cậu còn kêu cái gì thế?”
Hứa Dao: "... !"
Tư duy rõ ràng như thế làm gì cơ chứ? Sợ người khác không biết mình là học bá sao?
Hứa Dao vươn tay hất tóc một cái, mỉm cười quyến rũ: “Cậu cảm thấy con người có đáng sợ không?”
Chu Thiến: "... ?"
Đây là kiểu suy nghĩ nhảy vọt gì vậy?
Chu Thiến nghĩ nghĩ, nói: "Có câu nói là người dọa người, hù chết người.”
"Thông minh!" Hứa Dao lập tức giơ ngón tay cái lên, sau đó vỗ nhẹ bả vai cô ấy: “Đúng vậy đó, mặc dù tớ không sợ gián và chuột, nhưng mà bọn chúng tự nhiên xuất hiện như thế cũng khiến tớ giật bắn mình, vậy nên mới hét lên theo bản năng như thế. Đây là phản xạ vô điều kiện, có đôi khi con người ta không thể nào khống chế nổi mà...”
Chu Thiến: "..."
Không biết có phải là cô ấy nghĩ nhiều hay không, nhưng Chu Thiến cứ có cảm giác Hứa Dao đang úp úp mở mở cái gì.
“Được rồi, được rồi, tớ không sao, cậu vào phòng tớ ngồi một chút đi, chuyện này tớ sẽ giải quyết nhanh thôi.
“Có gì cần thì cứ gọi tớ nhé.” Chu Thiến dốc hết can đảm nói ra câu đó, sau đó nhanh chóng đi vào phòng Hứa Dao.
Nhìn theo bóng lưng của cô ấy, Hứa Dao thầm thở phào một hơi. Nghĩ lại tình cảnh nguy hiểm vừa rồi, đúng là ngàn cân treo sợi tóc.
Hứa Dao hít sâu một hơi, mở cửa vào phòng...
Cô còn chưa kịp khóa trái cửa lại thì Khương Phạn trốn ở bên trong đã lập tức kéo cô vào lòng, sau đó đẩy cô đè lên cửa. Không đợi Hứa Dao nói chuyện, hắn đã cúi xuống cắn lên vành tai cô, khàn giọng hỏi: “Em có biết đặc tính của chuột và gián là gì không?”
Chu Thiến: "... ?"
Chuyện gì vậy?
Nhìn cánh cửa Hứa Dao đóng sầm lại, trong đầu Chu Thiến đầy những dấu chấm hỏi.
Hứa Dao âm thầm bình tĩnh lại, vội liếc nhìn cô gái nhỏ nhắn đáng yêu Chu Thiến, nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Cậu... Sợ chuột không?”
Chu Thiến sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu nói: "Không sợ.”
Hứa Dao: "... !"
Sao một cô gái dễ thương đáng yêu như thế này lại không sợ chuột chứ!
Rõ ràng trong mấy bộ phim truyền hình, những cô gái có dáng người nhỏ nhắn như Chu Thiến thì đều sợ tất cả những loại động vật có lông, trừ mèo và thỏ!
Nhìn thấy vẻ mặt của Hứa Dao khó coi như ăn phải ruồi, Chu Thiên nhẹ nhàng hoi lại: “Bên trong có chuột à?”
“Vậy cậu sợ cái gì?” cùng lúc đó, Hứa Dao lại tiếp tục hỏi vấn đề đáng xấu hổ này.
Hai người đồng thời sững sờ.
May mà Hứa Dao nói nhanh hơn Chu Thiến một giây, thế nên Chu Thiến nghe xong thì suy nghĩ một chút, sau đó rụt cổ lại nói: “Tớ sợ gián, sợ lắm luôn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe thấy vậy, Hứa Dao thầm thở phào nhẹ nhõm, ông trời quả nhiên vẫn còn thương cô!
“Vậy vừa rồi sao cậu lại hét lên thế?” Chu Thiến hỏi tiếp.
Hứa Dao mặt không đỏ, tim không đập, đường hoàng nói hươu nói vượn: “Tớ thấy bên trong có một con chuột... và một đám gián.”
"Cái gì? ! Một đám..." gương mặt Chu Thiến tái nhợt vì sợ hãi, bắt đầu khóc lóc không nhịn được: “Vậy chúng ta phải làm thế nào đây? Hay chúng ta gọi 119 đi.”
Nói xong, Chu Thiến vội vàng lấy điện thoại di động ra, dáng vẻ dường như thực sự muốn gọi điện thoại vậy.
Hứa Dao: "... !"
Lần này đến lượt Hứa Dao sợ hãi đến sắp khóc.
Nếu như để một nhóm người biết cô giấu bạn giường trong phòng thì chắc chuyện này sẽ được đưa lên trang nhất mất!
Cô nhanh chóng nắm lấy tay Chu Thiến, nói một cách chính trực: "Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Gọi 119 bọn họ nhất định sẽ mắng chúng ta vớ vẩn, lãng phí tài nguyên nhà nước. Chỉ là gián và chuột thôi mà, cứ để tớ lo, tớ sẽ đuổi bọn nó đi!”
Hứa Dao vỗ ngực đảm bảo, sau đó bày ra tư thế mở cửa, rồi quay lại tốt bụng dặn dò Chu Thiến: “Cậu đứng tránh xa ra một chút, không thì cứ vào trong phòng tớ đi, lỡ lát có con gián nào bay ra thì chạy không kịp đâu.”
Chu Thiến ngơ ngác gật đầu, quay người định rời đi, nhưng sau đó hình như lại nghĩ đến vấn đề gì đó, lên tiếng: “Nếu cậu đã không sợ, vậy vừa rồi cậu còn kêu cái gì thế?”
Hứa Dao: "... !"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tư duy rõ ràng như thế làm gì cơ chứ? Sợ người khác không biết mình là học bá sao?
Hứa Dao vươn tay hất tóc một cái, mỉm cười quyến rũ: “Cậu cảm thấy con người có đáng sợ không?”
Chu Thiến: "... ?"
Đây là kiểu suy nghĩ nhảy vọt gì vậy?
Chu Thiến nghĩ nghĩ, nói: "Có câu nói là người dọa người, hù chết người.”
"Thông minh!" Hứa Dao lập tức giơ ngón tay cái lên, sau đó vỗ nhẹ bả vai cô ấy: “Đúng vậy đó, mặc dù tớ không sợ gián và chuột, nhưng mà bọn chúng tự nhiên xuất hiện như thế cũng khiến tớ giật bắn mình, vậy nên mới hét lên theo bản năng như thế. Đây là phản xạ vô điều kiện, có đôi khi con người ta không thể nào khống chế nổi mà...”
Chu Thiến: "..."
Không biết có phải là cô ấy nghĩ nhiều hay không, nhưng Chu Thiến cứ có cảm giác Hứa Dao đang úp úp mở mở cái gì.
“Được rồi, được rồi, tớ không sao, cậu vào phòng tớ ngồi một chút đi, chuyện này tớ sẽ giải quyết nhanh thôi.
“Có gì cần thì cứ gọi tớ nhé.” Chu Thiến dốc hết can đảm nói ra câu đó, sau đó nhanh chóng đi vào phòng Hứa Dao.
Nhìn theo bóng lưng của cô ấy, Hứa Dao thầm thở phào một hơi. Nghĩ lại tình cảnh nguy hiểm vừa rồi, đúng là ngàn cân treo sợi tóc.
Hứa Dao hít sâu một hơi, mở cửa vào phòng...
Cô còn chưa kịp khóa trái cửa lại thì Khương Phạn trốn ở bên trong đã lập tức kéo cô vào lòng, sau đó đẩy cô đè lên cửa. Không đợi Hứa Dao nói chuyện, hắn đã cúi xuống cắn lên vành tai cô, khàn giọng hỏi: “Em có biết đặc tính của chuột và gián là gì không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro