Câu Dẫn Đội Trưởng Đội Bóng Rổ Lạnh Lùng
Mở Cửa Khách Sạ...
2024-08-01 12:18:23
"Này, Trần Ngọc Văn? Tôi đang tìm cô gấp, bây giờ cô có thời gian rảnh không?"
"Anh là ai? Trần Ngọc Văn say rồi. Nếu anh có việc gì phải làm, ngày mai rồi hẵng đi tìm cô ấy."
Mạn Tân Lương không nhận ra giọng nói này và nghĩ rằng đó là bạn của Trần Ngọc Văn. Cô ấy có rất nhiều bạn và Mạnh Tân Lương không thể nhận ra ai là ai.
"Ngày mai? Không được, tôi đang vội tìm cô ấy để thảo luận về chủ đề nhóm. Kế hoạch của nhóm chúng tôi tạm thời đã sửa lại khiến cô giáo đang bức xúc. Sáng mai chúng tôi phải báo danh tham gia cuộc thi, anh và cô ấy đang ở đâu? Tôi sẽ đi tìm,”
Thấy đầu bên kia không có tiếng hồi đáp, giọng nói gấp gáp ấy lại càng trở nên sốt ruột.
"Lối vào trường."
Mạnh Tân Lương cũng không biết đề tài nghiên cứu của Trần Ngọc Văn xảy ra vấn đề gì, chỉ nghe thấy một giọng nam vội vàng bảo cô đi qua đó.
Vài phút sau, một thanh niên cao gầy với chiếc cặp chạy về phía họ, theo sau là một cô gái đang thở hổn hển buộc tóc đuôi ngựa cao.
Cặp trai tài gái sắc hào hứng cho biết họ và Trần Ngọc Văn đang cùng nhóm thực hiện một dự án, dự án này rất vĩ đại và xuất sắc. Dự án này của họ đang diễn ra rất tốt. Họ là những thí sinh cốt lõi và đầu tiên đã giành giải thưởng trong một cuộc thi nào đó.Điều quan trọng bây giờ là phải nghĩ ra cách xử lý tạm thời vấn đề Trần Ngọc Văn uống say này. “Sau khi uống say, cô ấy đã ngủ thiếp đi một lúc lâu.” Mạnh Tân Lương chỉ vào bên trong xe, “Tôi chuẩn bị đưa cô ấy về khách sạn nghỉ ngơi.”
“Nhưng chúng tôi không thể chờ đợi.”
Cô gái cột tóc đuôi ngựa cao lập tức hét lên vội vàng nói: "Thôi, chúng ta đem máy vi tính ra rồi, tôi cùng anh đưa Trần Ngọc Văn đi khách sạn xem có thể cho cô ấy tỉnh táo lại, cho dù không tỉnh lại, chúng ta cũng có thể hào sảng chờ đến sáng ngày mai, khi cô ấy thức dậy vào sáng mai, chúng ta có thể thảo luận về chủ đề này với cô ấy càng sớm càng tốt. "
Chàng trai đồng ý, Mạnh Tân Lương chắc chắn biết cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao này và biết rằng cô ấy là một trong những người bạn tốt của Trần Ngọc Văn, vì vậy anh ấy đồng ý với đề nghị, liền để anh ta ngồi chỗ ghế lái và bảo người lái xe đến chỗ khách sạn.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao bước vào ghế sau và nhìn thoáng qua Nhan Ngọc, Nhan Ngọc cũng nhận ra cô ấy là ai, là bạn của Trần Ngọc Văn nhưng vốn dĩ vòng bạn bè của cô ấy rất rộng nên căn bản cô cũng chỉ biết tên không hơn không kém, cũng chẳng có chút giao tình nào.
Nhan Ngọc biết hiện tại tình huống không tốt, cô không thể để đối phương nhìn thấy vết tích trên người mình, ngày mai cô ấy đỡ phải bép xép với Trần Ngọc Văn. Trần Ngọc Văn nếu nghe được sẽ không khỏi nghi ngờ mối quan hệ của cô và Mạnh Tân Lương.
Nhưng khi tất cả đều xuống xe và tiễn Trần Ngọc Văn đến khách sạn, Nhan Ngọc lại ở trong xe và không đi ra ngoài, điều này rất không hợp lý.
Trước khi cô gái vào cửa xe, Nhan Ngọc đã nghĩ ra chiến lược, nhanh chóng dùng chăn nhỏ đắp lên người cô, yếu ớt che bụng, nói với cô rằng cô đã uống quá nhiều, hiện tại đau bụng.
Mạnh Tân Lương lập tức vô cùng nghiêm túc tiếp lời lời: "Vậy thì đợi đấy, anh sẽ đưa em đến bệnh viện xem."
"Cảm ơn."
Vẻ mặt Nhan Ngọc trông có vẻ rất khổ sở, nhưng trong lòng cô lại mừng thầm. Mạnh Tân Lương quả là suy nghĩ thấu đáo, như vậy quả là một mũi tên trúng hai con chim hay sao. Cô không cần phải xuống xe và để lộ những vết tích trên cơ thể trước mặt mọi người và Mạnh Tân Lương càng có lí do để đưa Trần Văn Ngọc cho hai người kia rồi đi cùng với cô.
Xe rất nhanh đã chạy đến cửa khách sạn, bây giờ cũng đã khuya, bên trong sảnh lớn của khách sạn ánh đèn mờ tỏ, ít người qua lại.
“Đưa Ngọc Văn cho chúng tôi đi, anh bây giờ đưa bạn học kia đi bệnh viện trước đã.”
Hai người kia dù chỉ là bạn học cùng nhưng rất nhiệt tình muốn chăm sóc cho Trần Ngọc Văn. Dẫu vậy, Mạnh Tân Lương vẫn tự mình dìu Trần Ngọc Văn đến sảnh lớn của khách sạn, đặt hai phòng VIP nhất, sắp xếp phục vụ để giúp đỡ, hỗ trợ chỉn chu rồi đưa cho cô bạn học kia một ít tiền, bảo cần gì thì mua rồi sau đó quay lại xe thật nhanh.
Nhưng Mạnh Tân Lương không biết rằng, người thanh niên đi cùng Trần Ngọc Văn ấy khi thấy bóng dáng anh đi xa dần, con người liền nheo lại rồi cầm di động, nhấc một cuộc điện thoại: “Anh Uy Thành, sự tình bây giờ thật sự thuận lợi…”
…
“Lái xe đến bệnh viện.”
Mạnh Tân Lương bước vào xe, còn chưa ngồi vững liền nói với tài xế địa điểm.
“Đừng…. Anh Lương, anh thực sự cảm thấy dạ dày em không ổn sao?” Nhan Ngọc che miệng cười, cô diễn trò mà anh còn tưởng thật sao?
Mạnh Tân Lương liếc mắt nhìn cô một cái: “Nếu anh cảm thấy em đang đau dạ dày, lúc này còn lâu anh mới xuống xe.”
“...”
“Anh là thấy hạ thân của em giống như bị phá nát nên phải đến bệnh viện kiểm tra xem.”
“...”
Nhan Ngọc ngây người vài giây, nhìn thấy khóe mặt của Mạnh Tân Lương lóe sáng lên, cô mới nhận ra anh đang dụ dỗ, trêu ghẹo mình.
“Lái xe quay về trường học.” Mạnh Tân Lương không đổi sắc mặt quay lại nói với người tài xế.
“Chờ một chút, anh Lương…”
Nhan Ngọc nhìn Mạnh Tân Lương muốn nói rồi lại thôi.
“Làm sao vậy?” Mạnh Tân Lương hơi kinh ngạc.
“Anh bảo tài xế về nhà đi.” Nhan Ngọc giữ chặt tay áo năn nỉ anh, mắt cô hướng về cửa sổ: “Chúng ta ở lại trong này có được không?”
“Em…?” Mạnh Tân Lương nhíu mày, không biết tiểu yêu tinh Nhan Ngọc này muốn tạo cái gì kịch tính đây.
“Ai da anh nghe theo em có được không ~ người ta nghĩ muốn cho anh một bất ngờ.”
___
Anh Thành là ai, còn có người nhớ rõ sao. (Lời tác giả)
"Anh là ai? Trần Ngọc Văn say rồi. Nếu anh có việc gì phải làm, ngày mai rồi hẵng đi tìm cô ấy."
Mạn Tân Lương không nhận ra giọng nói này và nghĩ rằng đó là bạn của Trần Ngọc Văn. Cô ấy có rất nhiều bạn và Mạnh Tân Lương không thể nhận ra ai là ai.
"Ngày mai? Không được, tôi đang vội tìm cô ấy để thảo luận về chủ đề nhóm. Kế hoạch của nhóm chúng tôi tạm thời đã sửa lại khiến cô giáo đang bức xúc. Sáng mai chúng tôi phải báo danh tham gia cuộc thi, anh và cô ấy đang ở đâu? Tôi sẽ đi tìm,”
Thấy đầu bên kia không có tiếng hồi đáp, giọng nói gấp gáp ấy lại càng trở nên sốt ruột.
"Lối vào trường."
Mạnh Tân Lương cũng không biết đề tài nghiên cứu của Trần Ngọc Văn xảy ra vấn đề gì, chỉ nghe thấy một giọng nam vội vàng bảo cô đi qua đó.
Vài phút sau, một thanh niên cao gầy với chiếc cặp chạy về phía họ, theo sau là một cô gái đang thở hổn hển buộc tóc đuôi ngựa cao.
Cặp trai tài gái sắc hào hứng cho biết họ và Trần Ngọc Văn đang cùng nhóm thực hiện một dự án, dự án này rất vĩ đại và xuất sắc. Dự án này của họ đang diễn ra rất tốt. Họ là những thí sinh cốt lõi và đầu tiên đã giành giải thưởng trong một cuộc thi nào đó.Điều quan trọng bây giờ là phải nghĩ ra cách xử lý tạm thời vấn đề Trần Ngọc Văn uống say này. “Sau khi uống say, cô ấy đã ngủ thiếp đi một lúc lâu.” Mạnh Tân Lương chỉ vào bên trong xe, “Tôi chuẩn bị đưa cô ấy về khách sạn nghỉ ngơi.”
“Nhưng chúng tôi không thể chờ đợi.”
Cô gái cột tóc đuôi ngựa cao lập tức hét lên vội vàng nói: "Thôi, chúng ta đem máy vi tính ra rồi, tôi cùng anh đưa Trần Ngọc Văn đi khách sạn xem có thể cho cô ấy tỉnh táo lại, cho dù không tỉnh lại, chúng ta cũng có thể hào sảng chờ đến sáng ngày mai, khi cô ấy thức dậy vào sáng mai, chúng ta có thể thảo luận về chủ đề này với cô ấy càng sớm càng tốt. "
Chàng trai đồng ý, Mạnh Tân Lương chắc chắn biết cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao này và biết rằng cô ấy là một trong những người bạn tốt của Trần Ngọc Văn, vì vậy anh ấy đồng ý với đề nghị, liền để anh ta ngồi chỗ ghế lái và bảo người lái xe đến chỗ khách sạn.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao bước vào ghế sau và nhìn thoáng qua Nhan Ngọc, Nhan Ngọc cũng nhận ra cô ấy là ai, là bạn của Trần Ngọc Văn nhưng vốn dĩ vòng bạn bè của cô ấy rất rộng nên căn bản cô cũng chỉ biết tên không hơn không kém, cũng chẳng có chút giao tình nào.
Nhan Ngọc biết hiện tại tình huống không tốt, cô không thể để đối phương nhìn thấy vết tích trên người mình, ngày mai cô ấy đỡ phải bép xép với Trần Ngọc Văn. Trần Ngọc Văn nếu nghe được sẽ không khỏi nghi ngờ mối quan hệ của cô và Mạnh Tân Lương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng khi tất cả đều xuống xe và tiễn Trần Ngọc Văn đến khách sạn, Nhan Ngọc lại ở trong xe và không đi ra ngoài, điều này rất không hợp lý.
Trước khi cô gái vào cửa xe, Nhan Ngọc đã nghĩ ra chiến lược, nhanh chóng dùng chăn nhỏ đắp lên người cô, yếu ớt che bụng, nói với cô rằng cô đã uống quá nhiều, hiện tại đau bụng.
Mạnh Tân Lương lập tức vô cùng nghiêm túc tiếp lời lời: "Vậy thì đợi đấy, anh sẽ đưa em đến bệnh viện xem."
"Cảm ơn."
Vẻ mặt Nhan Ngọc trông có vẻ rất khổ sở, nhưng trong lòng cô lại mừng thầm. Mạnh Tân Lương quả là suy nghĩ thấu đáo, như vậy quả là một mũi tên trúng hai con chim hay sao. Cô không cần phải xuống xe và để lộ những vết tích trên cơ thể trước mặt mọi người và Mạnh Tân Lương càng có lí do để đưa Trần Văn Ngọc cho hai người kia rồi đi cùng với cô.
Xe rất nhanh đã chạy đến cửa khách sạn, bây giờ cũng đã khuya, bên trong sảnh lớn của khách sạn ánh đèn mờ tỏ, ít người qua lại.
“Đưa Ngọc Văn cho chúng tôi đi, anh bây giờ đưa bạn học kia đi bệnh viện trước đã.”
Hai người kia dù chỉ là bạn học cùng nhưng rất nhiệt tình muốn chăm sóc cho Trần Ngọc Văn. Dẫu vậy, Mạnh Tân Lương vẫn tự mình dìu Trần Ngọc Văn đến sảnh lớn của khách sạn, đặt hai phòng VIP nhất, sắp xếp phục vụ để giúp đỡ, hỗ trợ chỉn chu rồi đưa cho cô bạn học kia một ít tiền, bảo cần gì thì mua rồi sau đó quay lại xe thật nhanh.
Nhưng Mạnh Tân Lương không biết rằng, người thanh niên đi cùng Trần Ngọc Văn ấy khi thấy bóng dáng anh đi xa dần, con người liền nheo lại rồi cầm di động, nhấc một cuộc điện thoại: “Anh Uy Thành, sự tình bây giờ thật sự thuận lợi…”
…
“Lái xe đến bệnh viện.”
Mạnh Tân Lương bước vào xe, còn chưa ngồi vững liền nói với tài xế địa điểm.
“Đừng…. Anh Lương, anh thực sự cảm thấy dạ dày em không ổn sao?” Nhan Ngọc che miệng cười, cô diễn trò mà anh còn tưởng thật sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạnh Tân Lương liếc mắt nhìn cô một cái: “Nếu anh cảm thấy em đang đau dạ dày, lúc này còn lâu anh mới xuống xe.”
“...”
“Anh là thấy hạ thân của em giống như bị phá nát nên phải đến bệnh viện kiểm tra xem.”
“...”
Nhan Ngọc ngây người vài giây, nhìn thấy khóe mặt của Mạnh Tân Lương lóe sáng lên, cô mới nhận ra anh đang dụ dỗ, trêu ghẹo mình.
“Lái xe quay về trường học.” Mạnh Tân Lương không đổi sắc mặt quay lại nói với người tài xế.
“Chờ một chút, anh Lương…”
Nhan Ngọc nhìn Mạnh Tân Lương muốn nói rồi lại thôi.
“Làm sao vậy?” Mạnh Tân Lương hơi kinh ngạc.
“Anh bảo tài xế về nhà đi.” Nhan Ngọc giữ chặt tay áo năn nỉ anh, mắt cô hướng về cửa sổ: “Chúng ta ở lại trong này có được không?”
“Em…?” Mạnh Tân Lương nhíu mày, không biết tiểu yêu tinh Nhan Ngọc này muốn tạo cái gì kịch tính đây.
“Ai da anh nghe theo em có được không ~ người ta nghĩ muốn cho anh một bất ngờ.”
___
Anh Thành là ai, còn có người nhớ rõ sao. (Lời tác giả)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro