Gọi một tiếng b...
Đỗ Vũ Hoàng Ngân
2024-11-01 00:40:14
Vào thời khắc đó, tâm trí của Lợn thật sự rất rối bời, nếu không nhờ có cậu Hai kịp thời can thiệp, giải cứu Lợn ra khỏi tình cảnh khó xử đó thì Lợn cũng chẳng biết đối phó với bà Diễm ra sao.
Cậu Hai rất khôn khéo trong việc vừa giúp cho Lợn thoát khỏi bà Diễm, đồng thời cũng làm dịu nỗi xúc động của bà ấy.
Cậu Hai bước đến, giọng cậu dịu dàng trấn an bà.
- Thưa phu nhân, tôi hiểu cảm xúc của bà lúc này, nhưng xin hãy bình tĩnh lại, tôi có thể khẳng định với bà một điều rằng, thắng Lợn đây chính là người đi theo hầu tôi từ nhỏ đến lớn.
- Tôi rất lấy làm tiếc cho người con gái bị thất lạc kia của bà, nhưng thằng Lợn thật sự không phải con gái, nó lại càng không có khả năng là con gái ruột của bà. Nếu bà cần tìm kiếm tung tích con gái ruột thì tôi sẵn sàng giúp đỡ.
Cậu Hai nhẹ nhàng gỡ tay bà Diễm khỏi người Lợn ra, nhưng vẫn giữ thái độ tôn trọng.
- Có thể là do bà đang cảm thấy xúc động quá nên đã nhận nhầm Lợn thành con gái. Cái thằng này bình thường trông nó trắng trẻo, ẻo lả thế thôi nhưng nó là con trai hàng thật giá thật.
- Nếu bà cho phép, tôi có thể giúp bà một tay để tìm ra tung tích cô Chu Sa, nhưng việc trước tiên cần làm là đảm bảo sức khoẻ cho bà, tin tôi đi, nếu là sự thật thì sẽ mãi ở yên ở đó không đi đâu được cả.
Những lời của Cậu Hai không chỉ giúp Lợn thoát khỏi tình huống khó xử mà còn giúp bà Diễm bình tĩnh lại. Bà Diễm từ từ buông tay, nước mắt vẫn rơi nhưng có phần dịu lại trước sự điềm tĩnh của Cậu Hai. Bà lặng người, đôi mắt vẫn nhìn Lợn đầy mong mỏi và hi vọng.
- Phu nhân yên tâm, cậu Hai của con nói được làm được, con hi vọng là phu nhân và cô Chu Sa sẽ nhanh chóng đoàn tụ ạ.
- Cảm...ơn con...
Dạ vâng, không có gì đâu ạ.
- Khi nãy bu có làm con sợ không?
Lợn lắc đầu, tuy cách xưng bu gọi con này của bà Diễm khiến Lợn có phần hơi gượng gạo nhưng chung quy Lợn không hề ghét bỏ, có lẽ là vì nỗi nhớ thương của bà ấy dành cho con gái quá lớn, nên khi nhìn thấy Lợn, bà ấy lại vô thức nhớ đến con gái của mình cũng nên... Chắc là Lợn có ngoại hình rất giống cô Chu Sa gì đó lắm nhở?
- Bu xin lỗi, là bu không tốt, bu làm con sợ.
- Không ạ, Phu Nhân không làm gì sai đâu nên Phu Nhân đừng tự trách mình nữa nha....Khi nãy Phu Nhân ôm con đột ngột nên là con hơi bị hoảng thôi ý...
- Con ngoan và hiểu chuyện...như vậy...Chắc thầy bu ruột của con thương con lắm nhở?
- Dạ...Thầy con mất từ khi con còn nhỏ...nhưng bù lại con có cậu Hai, anh Cả, em Tí....và bu Thắm rất yêu thương con.
Bà Diễm đã tinh ý nhận ra sự khác biệt trong giọng nói khi Lợn nhắc đến bu Thắm, cuối câu khi nhắc đến người đàn bà đó có vẻ như giọng của Lợn có phần lạt đi.
- Bu Thắm? Rất yêu thương con, thật sao?
- Thật ạ...Bu Thắm dạy con nấu ăn, dạy con vá quần áo, dạy con gói bánh chưng, dạy con nghèo cho sạch rách cho thơm....Nói chung là dạy con toàn những điều hay lẽ phải, nên con mới nói là bu rất yêu thương con.
Những điều Lợn nói cho bà Diễm nghe, chỉ là mặt phải của sự thật, còn phần mặt trái, Lợn giữ cho riêng mình vì không muốn thấy bà lo lắng hơn.
- Vậy thì...tốt quá rồi.
- Da.
- Lợn ơi!
- Con vẫn nghe ạ.
- Sao này nếu bu vẫn còn đến đây, liệu con có cảm thấy phiền không?.
- Không ạ, phu nhân đến đây con còn rất vui nữa ạ.
- Nếu như bu muốn xưng hô như vậy, con có cho phép bu không...
- Dạ ... chuyện này thì...
Lợn đang phân vân, cậu Hai vỗ nhẹ vào vai của Lợn, cậu ra hiệu bảo Lợn gật đầu, ánh mắt cậu Hai kiên định như thể cậu chắc chắn một điều rằng, điều đó vô hại.
Lợn liền gật đầu.
- Con đồng ý ạ...
- Thế, con có thể gọi ta một tiếng bu không?
Lợn lại nhìn cậu Hai, cậu Hai vẫn gật đầu như lúc nãy.
Đáp lại sự mong mỏi của bà Diễm, cuối cùng Lợn đã ngượng ngùng chịu gọi bà một tiếng - BU. Dầu gì gọi bà ấy là bu thì Lợn cũng chả mất mát gì, đã thế còn được thêm một người mẹ nuôi dịu dàng ấm áp, hời quá rồi còn gì? Ôi chao ôi, phúc khí lớn như vậy Lợn ngu gì mà không nhận.
Cảm xúc của bà Diễm bùng nổ ngay tức khắc. Đó là một tiếng gọi bu mà bà đã mong chờ, khao khát suốt bao năm trời, từ khi Chu Sa của bà bị thất lạc cho đến nay. Khi nghe Lợn gọi mình một tiếng bu, mọi cảm xúc kìm nén bấy lâu nay như vỡ òa.
Lòng bà tràn ngập niềm vui sướng, hạnh phúc và cả nỗi xúc động mãnh liệt. Bà Diễm không kìm được nước mắt, những giọt nước mắt vừa là của sự nhẹ nhõm, vừa là của hạnh phúc dâng trào.
Trong khoảnh khắc đó, bà cảm thấy mọi đau khổ, mọi nỗi cô đơn mà bà đã trải qua đều tan biến. Con gái của bà đã trở về, đứng ở trước mặt bà, gọi bà một tiếng bu thân thương, tiếng "Bu" ấy như thu hẹp khoảng cách giữa hai người lại.
Bà Diễm ôm chầm lấy Lợn, bàn tay bà run rẩy nhưng đầy ấm áp, như thể sợ rằng nếu buông ra, mọi thứ sẽ chỉ là một giấc mơ. Bà ôm Lợn thật chặt, như muốn bảo vệ đứa con mà bà đã lạc mất suốt bao năm qua.
Trong lòng bà lúc này là một niềm hạnh phúc vô bờ bến, nhưng cũng xen lẫn chút lo âu. Bà lo rằng đây có thể chỉ là một khoảnh khắc nhất thời, rằng Lợn sẽ không chấp nhận bà là bu nếu như sự thật được làm rõ, lỡ như tình thương của Lợn nghiêng về phía người mà Lợn gọi là bu Thắm kia nhiều hơn thì bà biết làm thế nào đây?.
Con là con ruột của bà nhưng mười tám năm nay Lợn có được ở cạnh bên bà ngày nào đâu? Càng nghĩ đến chuyện Lợn sẽ không chấp nhận bà lại khiến tim bà nhói đau. Tuy nhiên, bà sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy đâu, cái ôm và tiếng gọi bu đó của Lợn như tiếp thêm một nguồn sức mạnh to lớn cho bà để bà đấu tranh, giành lại con gái ruột.
Vì đối với bà mà nói, Lợn bây giờ vừa là nguồn sống vừa là động lực, và là tất cả đối với bà, bà Diễm nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Lợn, giọt nước mắt còn vương khoé mi nhưng không che giấu được nụ cười rạng ngời, hạnh phúc. Cậu Hai tin chắc mình không bị ảo giác, cậu là người tỉnh táo hơn bất kỳ ai nên nhìn ra rõ, ngay cả ánh mắt và nụ cười của hai người họ khi cười lên lại giống nhau đến ngộ, y như là từ một khuôn đúc ra.
- Ơi, bu đây, bu thương con lắm....Lợn của bu, cục vàng của bu.
Cậu Hai rất khôn khéo trong việc vừa giúp cho Lợn thoát khỏi bà Diễm, đồng thời cũng làm dịu nỗi xúc động của bà ấy.
Cậu Hai bước đến, giọng cậu dịu dàng trấn an bà.
- Thưa phu nhân, tôi hiểu cảm xúc của bà lúc này, nhưng xin hãy bình tĩnh lại, tôi có thể khẳng định với bà một điều rằng, thắng Lợn đây chính là người đi theo hầu tôi từ nhỏ đến lớn.
- Tôi rất lấy làm tiếc cho người con gái bị thất lạc kia của bà, nhưng thằng Lợn thật sự không phải con gái, nó lại càng không có khả năng là con gái ruột của bà. Nếu bà cần tìm kiếm tung tích con gái ruột thì tôi sẵn sàng giúp đỡ.
Cậu Hai nhẹ nhàng gỡ tay bà Diễm khỏi người Lợn ra, nhưng vẫn giữ thái độ tôn trọng.
- Có thể là do bà đang cảm thấy xúc động quá nên đã nhận nhầm Lợn thành con gái. Cái thằng này bình thường trông nó trắng trẻo, ẻo lả thế thôi nhưng nó là con trai hàng thật giá thật.
- Nếu bà cho phép, tôi có thể giúp bà một tay để tìm ra tung tích cô Chu Sa, nhưng việc trước tiên cần làm là đảm bảo sức khoẻ cho bà, tin tôi đi, nếu là sự thật thì sẽ mãi ở yên ở đó không đi đâu được cả.
Những lời của Cậu Hai không chỉ giúp Lợn thoát khỏi tình huống khó xử mà còn giúp bà Diễm bình tĩnh lại. Bà Diễm từ từ buông tay, nước mắt vẫn rơi nhưng có phần dịu lại trước sự điềm tĩnh của Cậu Hai. Bà lặng người, đôi mắt vẫn nhìn Lợn đầy mong mỏi và hi vọng.
- Phu nhân yên tâm, cậu Hai của con nói được làm được, con hi vọng là phu nhân và cô Chu Sa sẽ nhanh chóng đoàn tụ ạ.
- Cảm...ơn con...
Dạ vâng, không có gì đâu ạ.
- Khi nãy bu có làm con sợ không?
Lợn lắc đầu, tuy cách xưng bu gọi con này của bà Diễm khiến Lợn có phần hơi gượng gạo nhưng chung quy Lợn không hề ghét bỏ, có lẽ là vì nỗi nhớ thương của bà ấy dành cho con gái quá lớn, nên khi nhìn thấy Lợn, bà ấy lại vô thức nhớ đến con gái của mình cũng nên... Chắc là Lợn có ngoại hình rất giống cô Chu Sa gì đó lắm nhở?
- Bu xin lỗi, là bu không tốt, bu làm con sợ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Không ạ, Phu Nhân không làm gì sai đâu nên Phu Nhân đừng tự trách mình nữa nha....Khi nãy Phu Nhân ôm con đột ngột nên là con hơi bị hoảng thôi ý...
- Con ngoan và hiểu chuyện...như vậy...Chắc thầy bu ruột của con thương con lắm nhở?
- Dạ...Thầy con mất từ khi con còn nhỏ...nhưng bù lại con có cậu Hai, anh Cả, em Tí....và bu Thắm rất yêu thương con.
Bà Diễm đã tinh ý nhận ra sự khác biệt trong giọng nói khi Lợn nhắc đến bu Thắm, cuối câu khi nhắc đến người đàn bà đó có vẻ như giọng của Lợn có phần lạt đi.
- Bu Thắm? Rất yêu thương con, thật sao?
- Thật ạ...Bu Thắm dạy con nấu ăn, dạy con vá quần áo, dạy con gói bánh chưng, dạy con nghèo cho sạch rách cho thơm....Nói chung là dạy con toàn những điều hay lẽ phải, nên con mới nói là bu rất yêu thương con.
Những điều Lợn nói cho bà Diễm nghe, chỉ là mặt phải của sự thật, còn phần mặt trái, Lợn giữ cho riêng mình vì không muốn thấy bà lo lắng hơn.
- Vậy thì...tốt quá rồi.
- Da.
- Lợn ơi!
- Con vẫn nghe ạ.
- Sao này nếu bu vẫn còn đến đây, liệu con có cảm thấy phiền không?.
- Không ạ, phu nhân đến đây con còn rất vui nữa ạ.
- Nếu như bu muốn xưng hô như vậy, con có cho phép bu không...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Dạ ... chuyện này thì...
Lợn đang phân vân, cậu Hai vỗ nhẹ vào vai của Lợn, cậu ra hiệu bảo Lợn gật đầu, ánh mắt cậu Hai kiên định như thể cậu chắc chắn một điều rằng, điều đó vô hại.
Lợn liền gật đầu.
- Con đồng ý ạ...
- Thế, con có thể gọi ta một tiếng bu không?
Lợn lại nhìn cậu Hai, cậu Hai vẫn gật đầu như lúc nãy.
Đáp lại sự mong mỏi của bà Diễm, cuối cùng Lợn đã ngượng ngùng chịu gọi bà một tiếng - BU. Dầu gì gọi bà ấy là bu thì Lợn cũng chả mất mát gì, đã thế còn được thêm một người mẹ nuôi dịu dàng ấm áp, hời quá rồi còn gì? Ôi chao ôi, phúc khí lớn như vậy Lợn ngu gì mà không nhận.
Cảm xúc của bà Diễm bùng nổ ngay tức khắc. Đó là một tiếng gọi bu mà bà đã mong chờ, khao khát suốt bao năm trời, từ khi Chu Sa của bà bị thất lạc cho đến nay. Khi nghe Lợn gọi mình một tiếng bu, mọi cảm xúc kìm nén bấy lâu nay như vỡ òa.
Lòng bà tràn ngập niềm vui sướng, hạnh phúc và cả nỗi xúc động mãnh liệt. Bà Diễm không kìm được nước mắt, những giọt nước mắt vừa là của sự nhẹ nhõm, vừa là của hạnh phúc dâng trào.
Trong khoảnh khắc đó, bà cảm thấy mọi đau khổ, mọi nỗi cô đơn mà bà đã trải qua đều tan biến. Con gái của bà đã trở về, đứng ở trước mặt bà, gọi bà một tiếng bu thân thương, tiếng "Bu" ấy như thu hẹp khoảng cách giữa hai người lại.
Bà Diễm ôm chầm lấy Lợn, bàn tay bà run rẩy nhưng đầy ấm áp, như thể sợ rằng nếu buông ra, mọi thứ sẽ chỉ là một giấc mơ. Bà ôm Lợn thật chặt, như muốn bảo vệ đứa con mà bà đã lạc mất suốt bao năm qua.
Trong lòng bà lúc này là một niềm hạnh phúc vô bờ bến, nhưng cũng xen lẫn chút lo âu. Bà lo rằng đây có thể chỉ là một khoảnh khắc nhất thời, rằng Lợn sẽ không chấp nhận bà là bu nếu như sự thật được làm rõ, lỡ như tình thương của Lợn nghiêng về phía người mà Lợn gọi là bu Thắm kia nhiều hơn thì bà biết làm thế nào đây?.
Con là con ruột của bà nhưng mười tám năm nay Lợn có được ở cạnh bên bà ngày nào đâu? Càng nghĩ đến chuyện Lợn sẽ không chấp nhận bà lại khiến tim bà nhói đau. Tuy nhiên, bà sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy đâu, cái ôm và tiếng gọi bu đó của Lợn như tiếp thêm một nguồn sức mạnh to lớn cho bà để bà đấu tranh, giành lại con gái ruột.
Vì đối với bà mà nói, Lợn bây giờ vừa là nguồn sống vừa là động lực, và là tất cả đối với bà, bà Diễm nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Lợn, giọt nước mắt còn vương khoé mi nhưng không che giấu được nụ cười rạng ngời, hạnh phúc. Cậu Hai tin chắc mình không bị ảo giác, cậu là người tỉnh táo hơn bất kỳ ai nên nhìn ra rõ, ngay cả ánh mắt và nụ cười của hai người họ khi cười lên lại giống nhau đến ngộ, y như là từ một khuôn đúc ra.
- Ơi, bu đây, bu thương con lắm....Lợn của bu, cục vàng của bu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro