Câu Hỏi Này Nằm Ngoài Đề Cương
Chương 111
Mộc Qua Hoàng
2024-11-19 02:35:31
Các bạn thí sinh đều có những suy nghĩ của riêng mình. Thiệu Trạm đang đứng ở đằng trước, cậu đi đến cuối hàng nghe được “phát ngôn ngoạn mục” của Hứa Thịnh thì không muốn đi nữa: “…”
Đúng lúc này, Cố Diêm vương đi lên đài.
Cố Diêm vương giẫm lên bậc thang, không ngừng nhìn xung quanh Hứa Thịnh, một tay vươn ra————Ngón tay không ngừng run rẩy trong không khí, dường như muốn vượt qua khoảng cách túm cậu qua.
Thiệu Trạm tỉnh bơ chặn Cố Diêm vương lại: “Chủ nhiệm Cố.”
Cố Diêm vương: “Mười điểm! Hứa Thịnh, làm sao thế? Sao em thi cá nhân lại chỉ thi được mười điểm? Chẳng phải em nên cạnh tranh cao thấp với hai học sinh bên Lập Dương sao?”
Bên kia, Hứa Thịnh vẫn còn đang nghe các thí sinh khác giải thích sinh động câu chuyện nhà Toán học Ấn Độ.
“Có phải giống Ramanujan không?”
Hứa Thịnh nghe xong, suy nghĩ cũng sắp loạn:”Ramanujan nào?
“Ramanujan, nhà Toán học người Ấn Độ ý. Ông ta nói nữ thần Namakkal đã gợi ý cho ông biết trong giấc mơ. Vì vậy lúc tỉnh lại ông ta viết ra được một đống công thức.”
Hứa Thịnh: “…Không khoa trương như thế, nhưng mà cũng không…khác lắm?”
Thiệu Trạm bèn vội vàng giải thích: “Trước lần thi này cậu ấy đều bổ túc tiếng Anh, định hướng em đặt đề cho cậu ấy không đúng, trùng hợp lần này thi lại toàn vào phần kiến thức cậu ấy không làm được.”
Cố Diêm vương ngẩn người.
Một lời nói dối cần dùng nhiều lời nói dối khác để chắp vá hoàn thiện.
Thiệu Trạm chỉ có thể tiếp tục trợn mắt nói xạo: “Thiên phú thi đấu của Hứa Thịnh…sẽ vượt trội hơn nếu thi vào những dạng đề khác.”
“Chuyện này”, Cố Diêm vương kinh ngạc nói, “Thiên phú cũng phân loại sao?”
Thiệu Trạm: “Cậu ấy giải những đề hình học rất tốt.”
Thi đấu vòng tròn hàng năm đều do những giáo viên khác nhau ra đề, phong cách ra đề cũng khác nhau, ngay cả phương hướng khảo sát cũng sẽ bị nghiêng lệch, đúng như lời Thiệu Trạm nói. Năm ngoái câu hỏi hình học chiếm tỉ lệ lớn trong bài, mà trong phần thi cá nhân năm nay, gần như không còn xuất hiện nữa.
Tư tưởng của Cố Diêm vương thả lỏng một nửa.
Một nửa kia nghe được Thiệu Trạm nói không định hướng đúng câu hỏi cũng thả lỏng theo.
Từ trước đến giờ, Cố Diêm vương không bao giờ nghĩ đến khả năng Thiệu Trạm nói dối, ông luôn bị thuyết phục.
Mối nguy từ Ngũ Hiệu Liên Trại năm nay của Hứa Thịnh tạm thời được loại bỏ.
Bọn Hầu Tuấn cũng xuống khỏi khán đài, chen nhau lên: “Trạm ca! Trạm ca cực kỳ, vô cùng đẹp trai. Trận này đánh quá đẹp!”
Hầu Tuấn nói xong còn nói: “Chỉ là hàng xóm Lập Dương đáng sợ phết…Hai người này, đây chính là sức mạnh của sấm sét sao? Nhất là cái cậu thi được một nửa thì ngủ đó, lại còn vượt qua được cả người bên Anh Hoa.”
Khi máy quay lia đến cảnh Tạ Du kéo mũ lên nằm bò ra ngủ, cả khán đài đều choáng váng trước anh chàng đẹp trai này.
Năm nay Đoàn Diệu Thắng không có ở đây, nhưng thực lực tổng hợp của Anh Hoa không thể coi thường, nói thế nào cũng là trường trọng điểm xếp hạng thứ nhất, vậy mà lại bị ngôi trường coi trọng Mỹ thuật như Lập Dương chèn ép gắt gao.
Thực lực của Thiệu Trạm kinh khủng, đó là chuyện từ trước đến nay ai cũng biết, thế nhưng năm nay là lần đầu tiên hai thí sinh của Lập Dương tham gia thi đấu, vì vậy trở thành nhân vật trung tâm của đề tài. Khi phần thi đấu tập thể và phần thi đấu cá nhân kết thúc, Nhị Trung Lập Dương đều nộp những phần bài thi hết sức tuyệt vời.
Bởi vì Lập Dương mới gia nhập, từ trước đến giờ chưa đạt được thứ hạng nào trong thi đấu vòng tròn, vì vậy lấy số chỗ ngồi cũng ở cuối cùng———-Đây vốn là vị trí không có ai quan tâm tới.
Hai nhân vật trung tâm của đề tài bàn tán hoàn toàn không có cảm giác, Hạ Triều đi đến bên cạnh bàn học của Tạ Du, tự nhiên giơ tay lên kéo mũ đội trên đầu Tạ Du xuống, sau đó cúi người nói với cậu: “Bạn nhỏ ơi, dậy thôi.”
Mấy ngày nay Tạ Du đều giải đề thi đấu, ngủ chưa đủ, thiệt là phiền.
Cậu giơ tay lên gãi đầu, gấp bài thi trong tay bọn họ lại rồi đứng lên: “Đã thi xong rồi à?”
Trước khi tan cuộc, trọng tài đi đến vị trí của hai người, mục đích ban đầu là muốn nhắc nhở hai em học sinh này đừng quên đồ: “Cái kia…” Chỗ ngồi bên cạnh treo áo khoác của ai thì nhớ mang đi.
Rõ ràng Hạ Triều hiểu sai ý, bởi vì lúc trọng tài nói thì micro rất gần cậu: “Gì thế, bây giờ khi kết thúc còn phải phát biểu cảm nghĩ giành giải sao?”
Trọng tài: “???” Gì cơ?
“Em biết rồi, ô kê.” Trọng tài hoàn toàn không lấy lại tinh thần, chỉ thấy em học sinh của Nhị Trung Lập Dương vừa nói vừa tiếp lấy micro trong tay anh, một tay chống lên bàn học, rất thoải mái dựa lên, nhìn giống như là nửa ngồi trên bàn vậy, sau đó xít lại gần micro thử tiếng: “Alo.”
“…”
Nhà thi đấu rộng mênh mông, thiết kế mái tròn và bề mặt tòa nhà mang lại hiệu quả âm thanh xung quanh. Tiếng giải thích đã lởn vởn trong tai những người ở đây đã lâu, bất thình lình nghe được một tiếng này.
Những người xem vốn đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời trường và cả những thí sinh khác đều bị tiếng “Alo” qua micro này làm chấn động phải dừng chân tại chỗ.
Tình huống gì đấy?
Không phải kết thúc cuộc thi, nên đi về rồi sao??
“Em cũng không biết phải nói gì, vậy cứ nói bừa đi”, Hạ Triều nhìn chằm chằm trọng tài, mở bài thi vừa bị Tạ Du gấp vào ra, “Bài thi không có gì đáng nói, tương đối đơn giản. Hi vọng lần sau có thể tăng độ khó lên——-Sau cùng vẫn là câu nói kia, lần thi đấu này còn chưa nắm bắt được trình độ của các bạn học. Đừng nhụt chí, năm sau các cậu vẫn còn cơ hội.”
Hạ Triều nói xong, xoay cổ tay sang bên cạnh: “Lão Tạ, nói vài câu đi.”
Tạ Du vô cùng chắc chắn, hẳn là trọng tài không có ý định bảo bọn họ phát biểu.
“…” Tạ Du nói, “Tôi nói cái quái gì?”
Hạ Triều sửng sốt: “Không phải muốn phát biểu cảm nghĩ giành giải sao?”
“…”
Tạ Du muốn nói, anh không nhìn thử phản ứng của trọng tài à?
Nhưng sau một ngày thi đấu, lại thêm nằm ngủ trên bàn học không thoải mái, cậu lười nói nhiều, sau khi trả lại micro thì xắn tay áo lên: “Đi.”
Bài phát biểu của Hạ Triều đã tạo nên sự kết thúc thú vị cho cuộc thi. Tất cả những người từng tham gia đấu vòng tròn mấy lần đều chưa từng có ai chủ động phát biểu “cảm nghĩ giành giải”, đừng nhắc đến nội dung còn vô cùng phách lối như thế.
Những thí sinh đang vây quanh Hứa Thịnh nói về nhà Toán học Ấn Độ bị cắt ngang suy nghĩ: “…”
Hứa Thịnh cũng không khỏi bội phục “người anh em” từng tán gẫu mấy câu trên bàn cơm này.
Cuối cùng cậu nhìn thấy chàng trai không nói nhiều lời, xắn tay áo lên lôi thẳng người anh em kia xuống đài.
“Ngạo mạn ghê, cảm nghĩ giành giải, xuất sắc.” Lúc Thiệu Trạm tới, Hứa Thịnh đang xúc động, “Cậu có muốn không? Dù gì cũng là hạng nhất, không thể mất mặt được.”
Thiệu Trạm: “Không có thời gian.”
“Bận rộn dẹp yên cho người nào đó”, Thiệu Trạm nói, “Vừa mới chặn chủ nhiệm Cố lại, nếu ông ấy hỏi lại, cậu cứ nói như tôi dặn là được.”
Hứa Thịnh đang rầu rĩ phải nói chuyện với Cố Diêm vương thế nào, không nghĩ đến Thiệu Trạm đã giải thích xong rồi. Kết thúc tranh tài, cậu chẳng còn sợ sệt gì nữa, khôi phục lại dáng vẻ uể oải như cũ. Xung quanh còn nhiều người, thí sinh lại vây xung quanh Thiệu Trạm, Thiệu Trạm giải quyết xong vấn đề hộ mình, Hứa Thịnh làm khẩu hình nói: “Cảm ơn anh.”
Mấy chiếc xe buýt trường học đều dừng ở khu vực đỗ xe, sau khi tất cả học sinh Lâm Giang tập hợp, đi lại theo đường cũ ra quảng trường, lại cảm thán mức độ của cải vật chất của trung học Tinh Kiếm: “Vừa rồi tôi còn chẳng chú ý, lại còn có cả đài phun nước.”
“Hoàng gia Tinh Kiếm danh bất hư truyền.”
Hứa Thịnh đứng cuối hàng chờ xe buýt quay đầu, đúng lúc thấy xe của Nhị Trung Lập Dương cách đó không xa. Cậu trai ngủ giữa giờ thi đi trước, hơi cúi người xuống lên xe buýt, sau khi lên thì đi thẳng xuống hàng cuối, bị từng hàng lưng ghế cản trở nên đi sâu vào trong không còn thấy rõ nữa.
Hứa Thịnh nhàn rỗi không có chuyện gì làm, mở WeChat xem, thấy trong nhóm lớp 7 có tin nhắn mới, ấn vào xem thử.
Trong nhóm đang phát biểu cảm nghĩ xem thi đấu.
[Khưu Thu]: Tiếc chết đi được!
[Hầu Tuấn]: Đúng vậy, sang năm không còn thấy Trạm ca lên đài nữa….
Lời Hầu Tuấn còn chưa đánh xong, Khưu Thu đã vả ngay một câu: Tôi tiếc cho Lập Dương quá.
[Hầu Tuấn]: …
[Hứa Thịnh]: Tôi tưởng là cậu tiếc cho tôi, chị Thu à chị làm sao thế?
Nếu là trước đây, Hứa Thịnh nói một câu như thế, Khưu Thu đã gào khóc đến n câu từ lâu rồi, nhưng mà bây giờ lực sát thương của Hứa Thịnh trước mặt cô nàng đã giảm hơn nửa uy lực.
[Khưu Thu]: Hai người bên Lập Dương ý, cậu không cảm thấy bọn họ đẹp trai lắm à?
[Hứa Thịnh]: Khuyên cậu nghĩ xong hẵng nói, cậu rất dễ đánh mất tôi đấy.
[Khưu Thu]: Cậu và Trạm ca cũng đẹp trai, nhưng mà có cái gì đó, chắc là hai người lượn lờ trước mặt tôi nhiều quá, ngắm quen rồi.
Hứa Thịnh và Thiệu Trạm lúc nào ngắm chẳng được, hai cậu trai bên Lập Dương không tranh thủ ngắm cho đã mắt, sau này làm gì còn cơ hội.
Học sinh của Lục Trung Lâm Giang—–nhất là người của lớp 7, trong lớp có hai hotboy đã khiến khiếu thẩm mỹ tăng lên nhiều, bình thường rất khó có ai khiến bọn họ ấn tượng, lần thi đấu vòng tròn này hiếm khi nào còn gặp được tận hai người.
Hứa Thịnh thoát ra ngoài, mở tin nhắn chưa đọc của Trương Phong và Khang Khải.
Khang Khải: Bạn trai anh còn thu nhận học sinh không? Con bà nó chứ tiếng Anh của em vẫn chưa đạt tiêu chuẩn, giấy chứng nhận hợp lệ vào Học viện Mỹ thuật Trung ương thì có ích gì??
Thời gian gửi tin nhắn là buổi sáng.
Hứa Thịnh: Chẳng phải bảo cậu học từ vựng đi rồi sao?
Khang Khải: Sao mãi mà anh mới trả lời thế? Em rất kiên quyết muốn bước ra khỏi cái bóng thất bại nhé.
Hứa Thịnh không biết nói thế nào, chỉ có thể ậm ờ không rõ ràng: Tôi, có một cuộc thi.
Khang Khải thi xong thì quay trở về chìm nổi trong đại dương kiến thức, cũng sắp chết chìm rồi, nghe đến hai chữ “cuộc thi” thì ngạc nhiên. Trong lòng cứ nghĩ thầm không đúng, thời gian gần đây thành phố C làm gì tổ chức cuộc thi hội họa nào đâu, biết bọn họ sắp phải thi Đại học nên không có tổ chức thi đấu gì hết.
Cậu ta bèn nghĩ lại: Chẳng lẽ là trên mạng?
Khang Khải: Cuộc thi gì? Sao em không biết?
Mọi người đều là học tra, thành tích của cậu không thấy giỏi hơn tôi chỗ nào, biết được mới lạ đấy.
Vì vậy Hứa Thịnh thở dài, đánh chữ trả lời: Thi đấu.
Khang Khải: ???
Hứa Thịnh bổ sung: Thi đấu Toán học.
Khang Khải: Trò đùa à?
Hứa Thịnh: Tóm lại có hơi bất ngờ… Đúng là có chút ngoài ý muốn, nhưng mà không quan trọng.
Khang Khải: …
Người anh em Hứa Thịnh của cậu điên rồi sao?
Sau khi Ngũ Hiệu Liên Trại kết thúc, cuối cùng Hứa Thịnh cũng tự lấp xong cái hố mà mình đào năm ngoái, trừ việc Hứa Nhã Bình vẫn luôn nhắc đến “Hứa Trạm”, nhắc nhở cậu đừng quên mình vẫn là một người có nguy cơ tiềm ẩn mắc bệnh tâm thần.
Quay lại trường học, học sinh lớp 12 bước vào đợt ôn tập cuối cùng.
Sau khi giành được tư cách vào vòng nhỏ, áp lực lớp văn hóa của Hứa Thịnh đã nhẹ đi nhiều, nhưng mức điểm của Học viện Mỹ thuật Trung ương không hề thấp, cậu không dám thả lỏng.
Buổi tối, Hứa Thịnh vẫn giải đề trong phòng Thiệu Trạm như bình thường.
Trên bàn học của Thiệu Trạm lẫn lộn bài thi và sách giáo khoa của hai người, có lúc tìm của mình rất mất thời gian. Hứa Thịnh tắm xong, tìm bài thi: “Bài thi thử môn Hóa học của tôi đâu rồi, tìm giúp tôi đi, cảm ơn…”
Hai chữ phía sau vừa nói ra khỏi miệng.
Thiệu Trạm: “Mỗi lần cảm ơn cứ phải nói ra khỏi miệng mới được à?”
Hứa Thịnh còn chưa tìm thấy sách đã bị đè lên bàn học đón lấy nụ hôn.
Tay Hứa Thịnh chống lên bàn học, ngửa người ra đằng sau, trên người chỉ mặc chiếc áo phông mỏng vẫn cảm thấy nóng, trên môi truyền đến sự đau nhói nhẹ, cậu không tránh né mà còn trực tiếp nghênh đón: “Chỉ hôn thôi sao?”
Đúng lúc này, Cố Diêm vương đi lên đài.
Cố Diêm vương giẫm lên bậc thang, không ngừng nhìn xung quanh Hứa Thịnh, một tay vươn ra————Ngón tay không ngừng run rẩy trong không khí, dường như muốn vượt qua khoảng cách túm cậu qua.
Thiệu Trạm tỉnh bơ chặn Cố Diêm vương lại: “Chủ nhiệm Cố.”
Cố Diêm vương: “Mười điểm! Hứa Thịnh, làm sao thế? Sao em thi cá nhân lại chỉ thi được mười điểm? Chẳng phải em nên cạnh tranh cao thấp với hai học sinh bên Lập Dương sao?”
Bên kia, Hứa Thịnh vẫn còn đang nghe các thí sinh khác giải thích sinh động câu chuyện nhà Toán học Ấn Độ.
“Có phải giống Ramanujan không?”
Hứa Thịnh nghe xong, suy nghĩ cũng sắp loạn:”Ramanujan nào?
“Ramanujan, nhà Toán học người Ấn Độ ý. Ông ta nói nữ thần Namakkal đã gợi ý cho ông biết trong giấc mơ. Vì vậy lúc tỉnh lại ông ta viết ra được một đống công thức.”
Hứa Thịnh: “…Không khoa trương như thế, nhưng mà cũng không…khác lắm?”
Thiệu Trạm bèn vội vàng giải thích: “Trước lần thi này cậu ấy đều bổ túc tiếng Anh, định hướng em đặt đề cho cậu ấy không đúng, trùng hợp lần này thi lại toàn vào phần kiến thức cậu ấy không làm được.”
Cố Diêm vương ngẩn người.
Một lời nói dối cần dùng nhiều lời nói dối khác để chắp vá hoàn thiện.
Thiệu Trạm chỉ có thể tiếp tục trợn mắt nói xạo: “Thiên phú thi đấu của Hứa Thịnh…sẽ vượt trội hơn nếu thi vào những dạng đề khác.”
“Chuyện này”, Cố Diêm vương kinh ngạc nói, “Thiên phú cũng phân loại sao?”
Thiệu Trạm: “Cậu ấy giải những đề hình học rất tốt.”
Thi đấu vòng tròn hàng năm đều do những giáo viên khác nhau ra đề, phong cách ra đề cũng khác nhau, ngay cả phương hướng khảo sát cũng sẽ bị nghiêng lệch, đúng như lời Thiệu Trạm nói. Năm ngoái câu hỏi hình học chiếm tỉ lệ lớn trong bài, mà trong phần thi cá nhân năm nay, gần như không còn xuất hiện nữa.
Tư tưởng của Cố Diêm vương thả lỏng một nửa.
Một nửa kia nghe được Thiệu Trạm nói không định hướng đúng câu hỏi cũng thả lỏng theo.
Từ trước đến giờ, Cố Diêm vương không bao giờ nghĩ đến khả năng Thiệu Trạm nói dối, ông luôn bị thuyết phục.
Mối nguy từ Ngũ Hiệu Liên Trại năm nay của Hứa Thịnh tạm thời được loại bỏ.
Bọn Hầu Tuấn cũng xuống khỏi khán đài, chen nhau lên: “Trạm ca! Trạm ca cực kỳ, vô cùng đẹp trai. Trận này đánh quá đẹp!”
Hầu Tuấn nói xong còn nói: “Chỉ là hàng xóm Lập Dương đáng sợ phết…Hai người này, đây chính là sức mạnh của sấm sét sao? Nhất là cái cậu thi được một nửa thì ngủ đó, lại còn vượt qua được cả người bên Anh Hoa.”
Khi máy quay lia đến cảnh Tạ Du kéo mũ lên nằm bò ra ngủ, cả khán đài đều choáng váng trước anh chàng đẹp trai này.
Năm nay Đoàn Diệu Thắng không có ở đây, nhưng thực lực tổng hợp của Anh Hoa không thể coi thường, nói thế nào cũng là trường trọng điểm xếp hạng thứ nhất, vậy mà lại bị ngôi trường coi trọng Mỹ thuật như Lập Dương chèn ép gắt gao.
Thực lực của Thiệu Trạm kinh khủng, đó là chuyện từ trước đến nay ai cũng biết, thế nhưng năm nay là lần đầu tiên hai thí sinh của Lập Dương tham gia thi đấu, vì vậy trở thành nhân vật trung tâm của đề tài. Khi phần thi đấu tập thể và phần thi đấu cá nhân kết thúc, Nhị Trung Lập Dương đều nộp những phần bài thi hết sức tuyệt vời.
Bởi vì Lập Dương mới gia nhập, từ trước đến giờ chưa đạt được thứ hạng nào trong thi đấu vòng tròn, vì vậy lấy số chỗ ngồi cũng ở cuối cùng———-Đây vốn là vị trí không có ai quan tâm tới.
Hai nhân vật trung tâm của đề tài bàn tán hoàn toàn không có cảm giác, Hạ Triều đi đến bên cạnh bàn học của Tạ Du, tự nhiên giơ tay lên kéo mũ đội trên đầu Tạ Du xuống, sau đó cúi người nói với cậu: “Bạn nhỏ ơi, dậy thôi.”
Mấy ngày nay Tạ Du đều giải đề thi đấu, ngủ chưa đủ, thiệt là phiền.
Cậu giơ tay lên gãi đầu, gấp bài thi trong tay bọn họ lại rồi đứng lên: “Đã thi xong rồi à?”
Trước khi tan cuộc, trọng tài đi đến vị trí của hai người, mục đích ban đầu là muốn nhắc nhở hai em học sinh này đừng quên đồ: “Cái kia…” Chỗ ngồi bên cạnh treo áo khoác của ai thì nhớ mang đi.
Rõ ràng Hạ Triều hiểu sai ý, bởi vì lúc trọng tài nói thì micro rất gần cậu: “Gì thế, bây giờ khi kết thúc còn phải phát biểu cảm nghĩ giành giải sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trọng tài: “???” Gì cơ?
“Em biết rồi, ô kê.” Trọng tài hoàn toàn không lấy lại tinh thần, chỉ thấy em học sinh của Nhị Trung Lập Dương vừa nói vừa tiếp lấy micro trong tay anh, một tay chống lên bàn học, rất thoải mái dựa lên, nhìn giống như là nửa ngồi trên bàn vậy, sau đó xít lại gần micro thử tiếng: “Alo.”
“…”
Nhà thi đấu rộng mênh mông, thiết kế mái tròn và bề mặt tòa nhà mang lại hiệu quả âm thanh xung quanh. Tiếng giải thích đã lởn vởn trong tai những người ở đây đã lâu, bất thình lình nghe được một tiếng này.
Những người xem vốn đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời trường và cả những thí sinh khác đều bị tiếng “Alo” qua micro này làm chấn động phải dừng chân tại chỗ.
Tình huống gì đấy?
Không phải kết thúc cuộc thi, nên đi về rồi sao??
“Em cũng không biết phải nói gì, vậy cứ nói bừa đi”, Hạ Triều nhìn chằm chằm trọng tài, mở bài thi vừa bị Tạ Du gấp vào ra, “Bài thi không có gì đáng nói, tương đối đơn giản. Hi vọng lần sau có thể tăng độ khó lên——-Sau cùng vẫn là câu nói kia, lần thi đấu này còn chưa nắm bắt được trình độ của các bạn học. Đừng nhụt chí, năm sau các cậu vẫn còn cơ hội.”
Hạ Triều nói xong, xoay cổ tay sang bên cạnh: “Lão Tạ, nói vài câu đi.”
Tạ Du vô cùng chắc chắn, hẳn là trọng tài không có ý định bảo bọn họ phát biểu.
“…” Tạ Du nói, “Tôi nói cái quái gì?”
Hạ Triều sửng sốt: “Không phải muốn phát biểu cảm nghĩ giành giải sao?”
“…”
Tạ Du muốn nói, anh không nhìn thử phản ứng của trọng tài à?
Nhưng sau một ngày thi đấu, lại thêm nằm ngủ trên bàn học không thoải mái, cậu lười nói nhiều, sau khi trả lại micro thì xắn tay áo lên: “Đi.”
Bài phát biểu của Hạ Triều đã tạo nên sự kết thúc thú vị cho cuộc thi. Tất cả những người từng tham gia đấu vòng tròn mấy lần đều chưa từng có ai chủ động phát biểu “cảm nghĩ giành giải”, đừng nhắc đến nội dung còn vô cùng phách lối như thế.
Những thí sinh đang vây quanh Hứa Thịnh nói về nhà Toán học Ấn Độ bị cắt ngang suy nghĩ: “…”
Hứa Thịnh cũng không khỏi bội phục “người anh em” từng tán gẫu mấy câu trên bàn cơm này.
Cuối cùng cậu nhìn thấy chàng trai không nói nhiều lời, xắn tay áo lên lôi thẳng người anh em kia xuống đài.
“Ngạo mạn ghê, cảm nghĩ giành giải, xuất sắc.” Lúc Thiệu Trạm tới, Hứa Thịnh đang xúc động, “Cậu có muốn không? Dù gì cũng là hạng nhất, không thể mất mặt được.”
Thiệu Trạm: “Không có thời gian.”
“Bận rộn dẹp yên cho người nào đó”, Thiệu Trạm nói, “Vừa mới chặn chủ nhiệm Cố lại, nếu ông ấy hỏi lại, cậu cứ nói như tôi dặn là được.”
Hứa Thịnh đang rầu rĩ phải nói chuyện với Cố Diêm vương thế nào, không nghĩ đến Thiệu Trạm đã giải thích xong rồi. Kết thúc tranh tài, cậu chẳng còn sợ sệt gì nữa, khôi phục lại dáng vẻ uể oải như cũ. Xung quanh còn nhiều người, thí sinh lại vây xung quanh Thiệu Trạm, Thiệu Trạm giải quyết xong vấn đề hộ mình, Hứa Thịnh làm khẩu hình nói: “Cảm ơn anh.”
Mấy chiếc xe buýt trường học đều dừng ở khu vực đỗ xe, sau khi tất cả học sinh Lâm Giang tập hợp, đi lại theo đường cũ ra quảng trường, lại cảm thán mức độ của cải vật chất của trung học Tinh Kiếm: “Vừa rồi tôi còn chẳng chú ý, lại còn có cả đài phun nước.”
“Hoàng gia Tinh Kiếm danh bất hư truyền.”
Hứa Thịnh đứng cuối hàng chờ xe buýt quay đầu, đúng lúc thấy xe của Nhị Trung Lập Dương cách đó không xa. Cậu trai ngủ giữa giờ thi đi trước, hơi cúi người xuống lên xe buýt, sau khi lên thì đi thẳng xuống hàng cuối, bị từng hàng lưng ghế cản trở nên đi sâu vào trong không còn thấy rõ nữa.
Hứa Thịnh nhàn rỗi không có chuyện gì làm, mở WeChat xem, thấy trong nhóm lớp 7 có tin nhắn mới, ấn vào xem thử.
Trong nhóm đang phát biểu cảm nghĩ xem thi đấu.
[Khưu Thu]: Tiếc chết đi được!
[Hầu Tuấn]: Đúng vậy, sang năm không còn thấy Trạm ca lên đài nữa….
Lời Hầu Tuấn còn chưa đánh xong, Khưu Thu đã vả ngay một câu: Tôi tiếc cho Lập Dương quá.
[Hầu Tuấn]: …
[Hứa Thịnh]: Tôi tưởng là cậu tiếc cho tôi, chị Thu à chị làm sao thế?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu là trước đây, Hứa Thịnh nói một câu như thế, Khưu Thu đã gào khóc đến n câu từ lâu rồi, nhưng mà bây giờ lực sát thương của Hứa Thịnh trước mặt cô nàng đã giảm hơn nửa uy lực.
[Khưu Thu]: Hai người bên Lập Dương ý, cậu không cảm thấy bọn họ đẹp trai lắm à?
[Hứa Thịnh]: Khuyên cậu nghĩ xong hẵng nói, cậu rất dễ đánh mất tôi đấy.
[Khưu Thu]: Cậu và Trạm ca cũng đẹp trai, nhưng mà có cái gì đó, chắc là hai người lượn lờ trước mặt tôi nhiều quá, ngắm quen rồi.
Hứa Thịnh và Thiệu Trạm lúc nào ngắm chẳng được, hai cậu trai bên Lập Dương không tranh thủ ngắm cho đã mắt, sau này làm gì còn cơ hội.
Học sinh của Lục Trung Lâm Giang—–nhất là người của lớp 7, trong lớp có hai hotboy đã khiến khiếu thẩm mỹ tăng lên nhiều, bình thường rất khó có ai khiến bọn họ ấn tượng, lần thi đấu vòng tròn này hiếm khi nào còn gặp được tận hai người.
Hứa Thịnh thoát ra ngoài, mở tin nhắn chưa đọc của Trương Phong và Khang Khải.
Khang Khải: Bạn trai anh còn thu nhận học sinh không? Con bà nó chứ tiếng Anh của em vẫn chưa đạt tiêu chuẩn, giấy chứng nhận hợp lệ vào Học viện Mỹ thuật Trung ương thì có ích gì??
Thời gian gửi tin nhắn là buổi sáng.
Hứa Thịnh: Chẳng phải bảo cậu học từ vựng đi rồi sao?
Khang Khải: Sao mãi mà anh mới trả lời thế? Em rất kiên quyết muốn bước ra khỏi cái bóng thất bại nhé.
Hứa Thịnh không biết nói thế nào, chỉ có thể ậm ờ không rõ ràng: Tôi, có một cuộc thi.
Khang Khải thi xong thì quay trở về chìm nổi trong đại dương kiến thức, cũng sắp chết chìm rồi, nghe đến hai chữ “cuộc thi” thì ngạc nhiên. Trong lòng cứ nghĩ thầm không đúng, thời gian gần đây thành phố C làm gì tổ chức cuộc thi hội họa nào đâu, biết bọn họ sắp phải thi Đại học nên không có tổ chức thi đấu gì hết.
Cậu ta bèn nghĩ lại: Chẳng lẽ là trên mạng?
Khang Khải: Cuộc thi gì? Sao em không biết?
Mọi người đều là học tra, thành tích của cậu không thấy giỏi hơn tôi chỗ nào, biết được mới lạ đấy.
Vì vậy Hứa Thịnh thở dài, đánh chữ trả lời: Thi đấu.
Khang Khải: ???
Hứa Thịnh bổ sung: Thi đấu Toán học.
Khang Khải: Trò đùa à?
Hứa Thịnh: Tóm lại có hơi bất ngờ… Đúng là có chút ngoài ý muốn, nhưng mà không quan trọng.
Khang Khải: …
Người anh em Hứa Thịnh của cậu điên rồi sao?
Sau khi Ngũ Hiệu Liên Trại kết thúc, cuối cùng Hứa Thịnh cũng tự lấp xong cái hố mà mình đào năm ngoái, trừ việc Hứa Nhã Bình vẫn luôn nhắc đến “Hứa Trạm”, nhắc nhở cậu đừng quên mình vẫn là một người có nguy cơ tiềm ẩn mắc bệnh tâm thần.
Quay lại trường học, học sinh lớp 12 bước vào đợt ôn tập cuối cùng.
Sau khi giành được tư cách vào vòng nhỏ, áp lực lớp văn hóa của Hứa Thịnh đã nhẹ đi nhiều, nhưng mức điểm của Học viện Mỹ thuật Trung ương không hề thấp, cậu không dám thả lỏng.
Buổi tối, Hứa Thịnh vẫn giải đề trong phòng Thiệu Trạm như bình thường.
Trên bàn học của Thiệu Trạm lẫn lộn bài thi và sách giáo khoa của hai người, có lúc tìm của mình rất mất thời gian. Hứa Thịnh tắm xong, tìm bài thi: “Bài thi thử môn Hóa học của tôi đâu rồi, tìm giúp tôi đi, cảm ơn…”
Hai chữ phía sau vừa nói ra khỏi miệng.
Thiệu Trạm: “Mỗi lần cảm ơn cứ phải nói ra khỏi miệng mới được à?”
Hứa Thịnh còn chưa tìm thấy sách đã bị đè lên bàn học đón lấy nụ hôn.
Tay Hứa Thịnh chống lên bàn học, ngửa người ra đằng sau, trên người chỉ mặc chiếc áo phông mỏng vẫn cảm thấy nóng, trên môi truyền đến sự đau nhói nhẹ, cậu không tránh né mà còn trực tiếp nghênh đón: “Chỉ hôn thôi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro