Câu Hỏi Này Nằm Ngoài Đề Cương
Chương 66
Mộc Qua Hoàng
2024-11-19 02:35:31
Một ngày đẹp trời, Trương Phong vốn định vui vẻ duỗi người một cái, sau đó sẽ kéo rèm cửa sổ ra, chào đón ánh nắng ban mai rực rỡ. Cậu thoải mái dễ chịu mở điện thoại di động ra: “…”
Sự buồn ngủ còn sót lại của Trương Phong lập tức bay sạch: “??!”
Cậu còn chưa kịp hỏi rốt cuộc Tứ Hiệu Liên Trại lần này Hứa Thịnh bị làm sao, đã nói cùng nhau không học tập, sao cậu ấy còn len lén thi được hạng hai, kết quả Hứa Thịnh lại hung hăng đả kích cậu ta lần thứ hai.
Đại ca cậu, Hứa Thịnh, hỏi cậu, còn thừa bộ đồng phục nào không.
Trương Phong dụi mắt, xác nhận mình không có nhìn lầm, trong khung chat thật sự là có chữ đồng phục: “Mẹ kiếp, mình…chẳng lẽ mình còn chưa tỉnh ngủ hả?”
Trương Phong ném điện thoại di động đi, kéo chăn lên, hai tay đặt cố định trước ngực trở lại thế giới hiện thực: “Hẳn là nằm mơ rồi.”
“Nhất định là nằm mơ…Làm sao Hứa Thịnh có thể hỏi mượn mình đồng phục chứ? Chuyện này so với chuyện cậu ấy thi đấu vòng tròn đạt hạng hai còn khiến người ta không tưởng tượng nổi hơn.”
Hứa Thịnh không mặc đồng phục là chuyện ai cũng biết.
Con người này ăn mặc hoàn toàn không hề ăn khớp với môi trường quanh mình, khác hẳn với những học sinh khác, sắp biến Lục Trung Lâm Giang thành một danh lam thắng cảnh rồi.
Đi trong đám người nhìn một cái là thấy, không huênh hoang không được.
…
Không chỉ Trương Phong không ngờ, sợ rằng tất cả học sinh của Lục Trung Lâm Giang cũng sẽ không tưởng tượng nổi Hứa Thịnh đàng hoàng mặc đồng phục học sinh sẽ có bộ dạng thế nào.
“Trương Phong——-con muốn chết à? Mấy giờ rồi vẫn chưa chịu dậy, còn muốn đi học không hả?” Trương Phong vừa ném điện thoại di động đi thì nghe thấy tiếng cộc cộc mẹ gõ cửa.
Gần như cùng một lúc, điện thoại di động lại rung lên, đoán chừng là vị đại ca ở bên kia không đợi kịp, lại nhắn thêm cái tin nữa: Đừng giả bộ không thấy.
Trương Phong: “…” Cho nên thật sự mình đúng là không phải đang nằm mơ sao?
Hứa Thịnh lười biếng, nhìn thời gian rồi suy nghĩ, sau đó dứt khoát gọi thẳng điện thoại cho Trương Phong.
Trương Phong loạng choạng bò dậy từ trên giường, một giây nhận điện thoại kia thì nghe thấy tiếng “Alo” khàn khàn của Hứa Thịnh.
“Mấy giờ rồi mày còn chưa dậy?” Hứa Thịnh uống nước xong cổ họng đã khá hơn nhiều, “Đọc tin nhắn chưa?”
Trương Phong: “Đọc thì đọc rồi, chỉ là, có đúng ý tao hiểu không? Mày mặc đồng phục hả?”
Hứa Thịnh: “Không phải tao mặc thì ai mặc?”
Trương Phong nghẹn lời: “…Mày nghiêm túc à? Mày thế này rất không bình thường nhá, mày vì bộ đồng phục này mà viết bao nhiêu bản kiểm điểm rồi đấy.”
Hứa Thịnh: “Trước kia tao nghĩ không thông, người nào rồi cũng sẽ thay đổi.”
Trương Phong bị thuyết phục.
Cậu ta cảm thấy hôm nay không chỉ riêng cậu, toàn bộ thầy trò cả trường cũng gặp bạo kích.
“Đúng là tao còn một bộ đồng phục mới, chưa mặc”, Trương Phong nói, “Vậy mày đợi tao một lát, chắc là nửa tiếng nữa tao mới ra khỏi nhà. Mày ở phòng ký túc xá à? Lúc đến tao mang thẳng lên phòng cho mày nhé.”
Sáng sớm của tuần mới, dòng xe trước cổng trường chạy qua không ngừng.
Trước cổng trường Lục Trung Lâm Giang có dựng bốn tấm biển lớn chữ viết theo lối thư pháp, nghe nói là do một nhà thư pháp cực kỳ nổi tiếng viết riêng cho Lục Trung, bút pháp mạnh mẽ. Cố Diêm vương đứng ở cổng trường kiểm tra như thường lệ, nhưng mà hôm nay Cố Diêm vương hòa nhã hơn rất nhiều so với bình thường. Lục Trung thi đấu vòng tròn thắng được cả hai giải khiến vị chủ nhiệm nóng tính này cũng phải mỉm cười: “Em bảo quần đồng phục phơi chưa khô phải không? Ôi, không sao hết, lần sau không được thế đâu nhé. Thầy chính là kiểu giáo viên không biết nói phải trái sao, vào đi thôi.”
Học sinh kia rất muốn nói: Ngài có bình thường không thế?
Học sinh lục tục đeo cặp sách vào trường, qua giờ cao điểm, âm thanh ồn ào ở cổng trường mới lắng xuống.
Lớp 11-7.
“Thịnh ca còn chưa tới à?” Đêm qua Thẩm Văn Hào say rượu, hôm nay đầu vẫn còn đau, cậu ta gãi đầu hỏi Thiệu Trạm.
Buổi sáng Thiệu Trạm đi gõ cửa phòng Hứa Thịnh, tối hôm qua say rượu làm ra mấy hành động không dám nhớ lại, người trong cửa rõ ràng muốn né tránh cậu. Cuối cùng cách một cánh cửa chỉ hỏi câu muốn biết nhất “Cậu còn khó chịu không?”, xác nhận cái kẻ vô tâm trêu ghẹo cậu xong rồi bỏ chạy không sao, lúc này mới lên lớp.
Thiệu Trạm: “Lúc tôi qua cậu ấy vừa mới dậy.”
Thẩm Văn Hào gật đầu: “Vậy cậu nhớ bảo Thịnh ca nộp bài tập nhé, bài tập cuối tuần cậu ấy làm chưa?”
Thiệu Trạm: “Làm rồi.”
Lúc trước vì muốn vào đội hình thi đấu vòng tròn, Hứa Thịnh đã phải ký một loạt hiệp ước bất bình đẳng trong phòng làm việc, cộng thêm rất thích đến phòng Thiệu Trạm giết thời gian, khoảng thời gian này cũng nộp bài tập rất đúng hạn.
Hứa Thịnh không hoàn toàn là muốn tránh cậu, có một phần nguyên nhân đúng là vì cái câu “Ôm” ngày hôm qua quá xấu hổ, nhưng mà da mặt cậu dày, sau khi tiếp nhận được chuyện này thì cũng không có gì. Nguyên nhân chủ yếu là vì lúc nãy cậu đang thử đồng phục, để trần thân trên, không tiện ra mở cửa.
Lần đầu mặc đồng phục học sinh có cảm giác…hơi kỳ lạ.
Quần đồng phục của Lục Trung rộng thùng thình, eo Hứa Thịnh lại nhỏ.
Hứa Thịnh mặc xong, đứng trước giương hai mắt nhìn chính mình, không quá thoải mái kéo cổ áo, trong lúc bất chợt không dám đi ra ngoài.
Cuối cùng Hứa Thịnh nhét thẳng sợi dây đen trên cổ vào trong cổ áo đồng phục, khôi phục lại tâm trạng “tự mình đấm vào mặt mình”, đi ra khỏi ký túc xá nam sinh.
Cổng trường đã vắng người hơn, nhưng người đi đi lại lại trong trường lại trở nên rất đông, nhất là con đường từ nhà ăn, quầy bán đồ ăn vặt đến tòa nhà lớp học, học sinh túm năm tụm ba thành từng tốp từng tốp xuất hiện quanh đó.
Mấy nữ sinh tết tóc, thắt bím và cả buộc đuôi ngựa ôm sách giáo khoa trong tay đi ra từ tòa nhà lớp học.
“Sao nóng như vậy mà ồn ào thế?”
“Hôm nay quầy bán đồ ăn vặt có chân gà chiên, số lượng giới hạn 50 cái, đều phải tranh giành nhau đấy.”
“Vậy chúng ta cũng đi——–”
Một nữ sinh trong số đó bước xuống bậc thang, nói đến đây thì ngẩng đầu lên, sau đó không biết thấy cái gì mà khiến cô nàng ngây ra tại chỗ, nửa câu “xem thử đi” phía sau cũng chưa nói xong: “…”
Mấy nữ sinh khác đang tập trung cúi đầu tán gẫu, không để ý một chàng trai mặc đồng phục học sinh đi qua bên cạnh: “Sao thế?”
Nữ sinh kia quay đầu lại, chàng trai đi sượt qua vai nên chỉ có thể nhìn thấy được bóng lưng, dáng cao chân dài, bộ đồng phục màu xanh xám rộng thùng thình mặc lên người ngược lại càng tăng thêm vẻ ngoài xuất chúng, còn cả khí chất thoải mái tùy tiện kia, không chỉ không chìm nghỉm trong đám người ai ai cũng mặc đồng phục mà còn cực kỳ chói mắt.
Nữ sinh kia cười khanh khách, há hốc khó tin nói: “Cái người vừa rồi mặc đồng phục đó là…Hứa Thịnh hả?”
Chuyện Hứa Thịnh mặc đồng phục, còn chưa vào đến lớp đã khiến người trên đường kinh hãi.
Ai cũng biết từ lúc nhập học đến nay, giáo bá chưa từng mặc đồng phục.
Hôm nay là thế nào vậy?
Giáo bá mặc đồng phục.
Năm chữ này gây chấn động, làm tất cả những người mà Hứa Thịnh chạm mặt sáng hôm nay mất đi năng lực suy nghĩ.
Chỉ có Trương Phong sau khi đưa đồng phục cho Hứa Thịnh xong thì vào lớp, vừa chép bài tập vừa lắc đầu, đã sớm dự cảm được hôm nay thầy trò toàn trường sẽ bị chấn động đến thế nào.
Trong lớp 11-7.
Mấy người Hầu Tuấn như thường lệ vây xung quanh Thiệu Trạm, xin học thần chỉ điểm: “Trạm ca, thỉnh cầu dạy bảo, đề này nghĩ mãi không ra, khó thật đấy. Tôi trầm tư suy nghĩ———-”
Thiệu Trạm nhận lấy bút, đề này là gia sư tại nhà của Viên Tự Cường giao cho cậu ta, không có trong phạm vi bài tập bình thường. Cậu vừa đọc đề vừa để ý động tĩnh bên ngoài hành lang: “Câu này, hình học không gian à?”
Viên Tự Cường: “Đúng đúng đúng.”
Thiệu Trạm cầm bút bắt đầu giải đề, giải được một nửa, đề-xi-ben trên hành lang đột nhiên hạ xuống.
Mới đầu bọn Viên Tự Cường cảm thấy kỳ quái: “Sao bên ngoài tự nhiên yên tĩnh thế nhỉ? Cố Diêm vương tới kiểm tra à?”
Cho đến khi một bóng người xuất hiện ở cửa sau phòng học.
Cậu không vào thẳng lớp mà đi ra cửa sổ phía sau, cổ tay hơi cong, trong tay cầm một chai nước suối, thò tay đưa chai nước còn bốc khí lạnh qua cửa sổ đặt lên bàn, trên người thiếu niên mặc đồng phục, có thể do say rượu vẫn còn khó chịu khiến cả người cậu trông hơi mệt mỏi, thế nhưng vẫn như cũ không che được cái khí chất đặc biệt huênh hoang trên người mình. Sau khi cậu đặt chai nước xuống, lại dựa lên cửa sổ phòng học lên tiếng chào hỏi bọn họ: “Chào buổi sáng.”
Vị đại ca trước mặt này, bất ngờ là Hứa Thịnh mặc đồng phục học sinh.
Hầu Tuấn: “…”
Đàm Khải: “…”
Viên Tự Cường: “…”
Những bạn học khác lớp 7: “…”
Bên ngoài hành lang và cả lớp 7 đều yên tĩnh, chỉ có một tiếng “cạch” do Hầu Tuấn cầm bút trong tay không chắc, vô tình rơi xuống.
Mãi đến khi bọn Hầu Tuấn không biết làm sao phát ra một câu “Mẹ kiếp”, đúng lúc chuông vào học vang lên.
Mạnh Quốc Vĩ cầm sách giáo khoa vào lớp, còn hồn nhiên chưa nhận ra được chuyện gì vừa xảy ra trong lớp mình: “Nào, giờ tự học sáng sớm của chúng ta…”
Mạnh Quốc Vĩ nhìn lướt qua phòng học theo thói quen, đột nhiên quay ngoắt: “Hàng cuối cùng, em vào nhầm lớp rồi… Đợi đã, em là Hứa Thịnh ư?”
Bị chấn động không chỉ có Mạnh Quốc Vĩ, giờ tự học sáng sớm ban nãy, Cố Diêm vương cũng nhận được tin tức, lén lút đi vòng qua lớp 6 ở bên cạnh, giống như kẻ gian trốn ngoài cửa sổ quan sát Hứa Thịnh đến nửa ngày trời, trên mặt hận không thể viết lên một hàng chữ lớn: Hôm nay Hứa Thịnh bị điên rồi sao?
Bên cạnh Cố Diêm vương còn có một giáo viên khác cùng đi kiểm tra: “Thầy nói xem có phải em ấy bị điên rồi không? Kiếp này tôi ở trường lại có thể nhìn thấy Hứa Thịnh mặc đồng phục một ngày? Không phải tôi đang nằm mơ chứ? Thầy đánh tôi một phát đi.”
Giáo viên đi kiểm tra cùng không dám hành động: “Việc này không được đâu.”
Cố Diêm vương: “Nhanh lên, đánh tôi phát.”
Giáo viên kiểm tra chỉ có thể nhéo một cái lên mu bàn tay của Cố Diêm vương.
Đau. Xem ra là thật rồi.
Cố Diêm vương lại nói: “Thầy cảm thấy chuyện này có liên quan đến việc em ấy đấu vòng tròn được hạng nhì không? Bây giờ Hứa Thịnh không chỉ theo kịp học tập, ngay cả nội quy nề nếp cũng theo kịp, xem ra thằng nhóc lạc đường này dưới sự dạy dỗ mẫn cán của tôi đã tìm được về con đường đúng đắn!”
Không biết đám người này đang tưởng tượng cái gì, Hứa Thịnh thầm nghĩ: Cậu là động vật để mấy người bọn họ ngắm sao?
Hứa Thịnh đi từ ký túc xá đến tòa nhà lớp học thu hoạch được không ít ánh mắt, còn có người sau khi gặp đối diện cậu suýt chút nữa đã ngã từ trên cầu thang xuống.
Bây giờ bên ngoài cửa sổ lại có một Cố Diêm vương đang nhìn với ánh mắt say mê.
“Tôi mặc đồng phục thật sự kỳ lạ thế à?” Hứa Thịnh ngồi một lúc quả thực ngồi không yên, hỏi, “Sao lại phản ứng như vậy?”
Thiệu Trạm vừa nhìn thấy cậu xong, bao nhiêu cách tính hình học không gian trong đầu giống như bị người ta bấm phím một cái xóa sạch sẽ, tính toán đến đâu, câu này giải thế nào, toàn bộ suy nghĩ bay sạch: “Không kỳ lạ.”
Thật ra Hứa Thịnh mặc đồng phục thật sự không kỳ lạ.
Điều mà các bạn học khiếp sợ chủ yếu chia thành hai lý do.
Lý do thứ nhất là sự thật Hứa Thịnh mặc đồng phục.
Lý do thứ hai chiếm tỉ lệ tương đối lớn, đó là dáng vẻ Hứa Thịnh mặc đồng phục trông…quá ngầu.
Đã theo thói quen nhìn thấy Hứa Thịnh mặc áo phông đen, bây giờ đột nhiên đổi thành đồng phục thật ra không hề đột ngột, cổ áo cậu cởi mấy khuy, đồng phục học sinh mà cũng có thể mặc được ra cảm giác không đứng đắn như thế. Cổ áo hở ra, xương quai xanh hơi lộ, có cảm giác rất tương phản hài hòa, hoàn toàn khác với Thiệu Trạm nhưng cũng rất thu hút ánh mắt người khác.
Hứa Thịnh không tin, cậu không được tự nhiên kéo cổ áo một cái, càng kéo lại càng mở rộng ra: “Thật hay giả?”
Biết thế này đã không mặc rồi.
“Thật”, Thiệu Trạm không hỏi cậu tại sao mặc đồng phục, chỉ nói, “Hôm nay câu này là thật, tối hôm qua câu kia cũng là thật.”
Ngón tay đang cầm cổ áo của Hứa Thịnh khựng lại.
Cảm giác chếnh choáng vốn phải tan hết tựa như lại dâng lên trong nháy mắt.
Cậu phát hiện ra sau khi thật sự đối mặt với Thiệu Trạm, có rất nhiều chi tiết không nhớ lại cẩn thận lại xuất hiện trước mặt, ví dụ như sau khi cậu nói “Ôm” xong, thiếu niên đột nhiên đến gần mang theo khí chất lạnh lùng, bàn tay vừa chạm vào bên eo cậu rồi biến mất.
Còn có trên con phố thật dài, Thiệu Trạm để mặc cậu nắm tay một lúc lâu, nhiệt độ trên cổ tay tựa như quấn lấy nhịp tim đập dồn dập của hai người.
Ban đầu Hứa Thịnh kéo cổ áo chẳng qua là vì không được tự nhiên, bây giờ bỗng dưng cảm thấy hơi nóng.
Sự buồn ngủ còn sót lại của Trương Phong lập tức bay sạch: “??!”
Cậu còn chưa kịp hỏi rốt cuộc Tứ Hiệu Liên Trại lần này Hứa Thịnh bị làm sao, đã nói cùng nhau không học tập, sao cậu ấy còn len lén thi được hạng hai, kết quả Hứa Thịnh lại hung hăng đả kích cậu ta lần thứ hai.
Đại ca cậu, Hứa Thịnh, hỏi cậu, còn thừa bộ đồng phục nào không.
Trương Phong dụi mắt, xác nhận mình không có nhìn lầm, trong khung chat thật sự là có chữ đồng phục: “Mẹ kiếp, mình…chẳng lẽ mình còn chưa tỉnh ngủ hả?”
Trương Phong ném điện thoại di động đi, kéo chăn lên, hai tay đặt cố định trước ngực trở lại thế giới hiện thực: “Hẳn là nằm mơ rồi.”
“Nhất định là nằm mơ…Làm sao Hứa Thịnh có thể hỏi mượn mình đồng phục chứ? Chuyện này so với chuyện cậu ấy thi đấu vòng tròn đạt hạng hai còn khiến người ta không tưởng tượng nổi hơn.”
Hứa Thịnh không mặc đồng phục là chuyện ai cũng biết.
Con người này ăn mặc hoàn toàn không hề ăn khớp với môi trường quanh mình, khác hẳn với những học sinh khác, sắp biến Lục Trung Lâm Giang thành một danh lam thắng cảnh rồi.
Đi trong đám người nhìn một cái là thấy, không huênh hoang không được.
…
Không chỉ Trương Phong không ngờ, sợ rằng tất cả học sinh của Lục Trung Lâm Giang cũng sẽ không tưởng tượng nổi Hứa Thịnh đàng hoàng mặc đồng phục học sinh sẽ có bộ dạng thế nào.
“Trương Phong——-con muốn chết à? Mấy giờ rồi vẫn chưa chịu dậy, còn muốn đi học không hả?” Trương Phong vừa ném điện thoại di động đi thì nghe thấy tiếng cộc cộc mẹ gõ cửa.
Gần như cùng một lúc, điện thoại di động lại rung lên, đoán chừng là vị đại ca ở bên kia không đợi kịp, lại nhắn thêm cái tin nữa: Đừng giả bộ không thấy.
Trương Phong: “…” Cho nên thật sự mình đúng là không phải đang nằm mơ sao?
Hứa Thịnh lười biếng, nhìn thời gian rồi suy nghĩ, sau đó dứt khoát gọi thẳng điện thoại cho Trương Phong.
Trương Phong loạng choạng bò dậy từ trên giường, một giây nhận điện thoại kia thì nghe thấy tiếng “Alo” khàn khàn của Hứa Thịnh.
“Mấy giờ rồi mày còn chưa dậy?” Hứa Thịnh uống nước xong cổ họng đã khá hơn nhiều, “Đọc tin nhắn chưa?”
Trương Phong: “Đọc thì đọc rồi, chỉ là, có đúng ý tao hiểu không? Mày mặc đồng phục hả?”
Hứa Thịnh: “Không phải tao mặc thì ai mặc?”
Trương Phong nghẹn lời: “…Mày nghiêm túc à? Mày thế này rất không bình thường nhá, mày vì bộ đồng phục này mà viết bao nhiêu bản kiểm điểm rồi đấy.”
Hứa Thịnh: “Trước kia tao nghĩ không thông, người nào rồi cũng sẽ thay đổi.”
Trương Phong bị thuyết phục.
Cậu ta cảm thấy hôm nay không chỉ riêng cậu, toàn bộ thầy trò cả trường cũng gặp bạo kích.
“Đúng là tao còn một bộ đồng phục mới, chưa mặc”, Trương Phong nói, “Vậy mày đợi tao một lát, chắc là nửa tiếng nữa tao mới ra khỏi nhà. Mày ở phòng ký túc xá à? Lúc đến tao mang thẳng lên phòng cho mày nhé.”
Sáng sớm của tuần mới, dòng xe trước cổng trường chạy qua không ngừng.
Trước cổng trường Lục Trung Lâm Giang có dựng bốn tấm biển lớn chữ viết theo lối thư pháp, nghe nói là do một nhà thư pháp cực kỳ nổi tiếng viết riêng cho Lục Trung, bút pháp mạnh mẽ. Cố Diêm vương đứng ở cổng trường kiểm tra như thường lệ, nhưng mà hôm nay Cố Diêm vương hòa nhã hơn rất nhiều so với bình thường. Lục Trung thi đấu vòng tròn thắng được cả hai giải khiến vị chủ nhiệm nóng tính này cũng phải mỉm cười: “Em bảo quần đồng phục phơi chưa khô phải không? Ôi, không sao hết, lần sau không được thế đâu nhé. Thầy chính là kiểu giáo viên không biết nói phải trái sao, vào đi thôi.”
Học sinh kia rất muốn nói: Ngài có bình thường không thế?
Học sinh lục tục đeo cặp sách vào trường, qua giờ cao điểm, âm thanh ồn ào ở cổng trường mới lắng xuống.
Lớp 11-7.
“Thịnh ca còn chưa tới à?” Đêm qua Thẩm Văn Hào say rượu, hôm nay đầu vẫn còn đau, cậu ta gãi đầu hỏi Thiệu Trạm.
Buổi sáng Thiệu Trạm đi gõ cửa phòng Hứa Thịnh, tối hôm qua say rượu làm ra mấy hành động không dám nhớ lại, người trong cửa rõ ràng muốn né tránh cậu. Cuối cùng cách một cánh cửa chỉ hỏi câu muốn biết nhất “Cậu còn khó chịu không?”, xác nhận cái kẻ vô tâm trêu ghẹo cậu xong rồi bỏ chạy không sao, lúc này mới lên lớp.
Thiệu Trạm: “Lúc tôi qua cậu ấy vừa mới dậy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Văn Hào gật đầu: “Vậy cậu nhớ bảo Thịnh ca nộp bài tập nhé, bài tập cuối tuần cậu ấy làm chưa?”
Thiệu Trạm: “Làm rồi.”
Lúc trước vì muốn vào đội hình thi đấu vòng tròn, Hứa Thịnh đã phải ký một loạt hiệp ước bất bình đẳng trong phòng làm việc, cộng thêm rất thích đến phòng Thiệu Trạm giết thời gian, khoảng thời gian này cũng nộp bài tập rất đúng hạn.
Hứa Thịnh không hoàn toàn là muốn tránh cậu, có một phần nguyên nhân đúng là vì cái câu “Ôm” ngày hôm qua quá xấu hổ, nhưng mà da mặt cậu dày, sau khi tiếp nhận được chuyện này thì cũng không có gì. Nguyên nhân chủ yếu là vì lúc nãy cậu đang thử đồng phục, để trần thân trên, không tiện ra mở cửa.
Lần đầu mặc đồng phục học sinh có cảm giác…hơi kỳ lạ.
Quần đồng phục của Lục Trung rộng thùng thình, eo Hứa Thịnh lại nhỏ.
Hứa Thịnh mặc xong, đứng trước giương hai mắt nhìn chính mình, không quá thoải mái kéo cổ áo, trong lúc bất chợt không dám đi ra ngoài.
Cuối cùng Hứa Thịnh nhét thẳng sợi dây đen trên cổ vào trong cổ áo đồng phục, khôi phục lại tâm trạng “tự mình đấm vào mặt mình”, đi ra khỏi ký túc xá nam sinh.
Cổng trường đã vắng người hơn, nhưng người đi đi lại lại trong trường lại trở nên rất đông, nhất là con đường từ nhà ăn, quầy bán đồ ăn vặt đến tòa nhà lớp học, học sinh túm năm tụm ba thành từng tốp từng tốp xuất hiện quanh đó.
Mấy nữ sinh tết tóc, thắt bím và cả buộc đuôi ngựa ôm sách giáo khoa trong tay đi ra từ tòa nhà lớp học.
“Sao nóng như vậy mà ồn ào thế?”
“Hôm nay quầy bán đồ ăn vặt có chân gà chiên, số lượng giới hạn 50 cái, đều phải tranh giành nhau đấy.”
“Vậy chúng ta cũng đi——–”
Một nữ sinh trong số đó bước xuống bậc thang, nói đến đây thì ngẩng đầu lên, sau đó không biết thấy cái gì mà khiến cô nàng ngây ra tại chỗ, nửa câu “xem thử đi” phía sau cũng chưa nói xong: “…”
Mấy nữ sinh khác đang tập trung cúi đầu tán gẫu, không để ý một chàng trai mặc đồng phục học sinh đi qua bên cạnh: “Sao thế?”
Nữ sinh kia quay đầu lại, chàng trai đi sượt qua vai nên chỉ có thể nhìn thấy được bóng lưng, dáng cao chân dài, bộ đồng phục màu xanh xám rộng thùng thình mặc lên người ngược lại càng tăng thêm vẻ ngoài xuất chúng, còn cả khí chất thoải mái tùy tiện kia, không chỉ không chìm nghỉm trong đám người ai ai cũng mặc đồng phục mà còn cực kỳ chói mắt.
Nữ sinh kia cười khanh khách, há hốc khó tin nói: “Cái người vừa rồi mặc đồng phục đó là…Hứa Thịnh hả?”
Chuyện Hứa Thịnh mặc đồng phục, còn chưa vào đến lớp đã khiến người trên đường kinh hãi.
Ai cũng biết từ lúc nhập học đến nay, giáo bá chưa từng mặc đồng phục.
Hôm nay là thế nào vậy?
Giáo bá mặc đồng phục.
Năm chữ này gây chấn động, làm tất cả những người mà Hứa Thịnh chạm mặt sáng hôm nay mất đi năng lực suy nghĩ.
Chỉ có Trương Phong sau khi đưa đồng phục cho Hứa Thịnh xong thì vào lớp, vừa chép bài tập vừa lắc đầu, đã sớm dự cảm được hôm nay thầy trò toàn trường sẽ bị chấn động đến thế nào.
Trong lớp 11-7.
Mấy người Hầu Tuấn như thường lệ vây xung quanh Thiệu Trạm, xin học thần chỉ điểm: “Trạm ca, thỉnh cầu dạy bảo, đề này nghĩ mãi không ra, khó thật đấy. Tôi trầm tư suy nghĩ———-”
Thiệu Trạm nhận lấy bút, đề này là gia sư tại nhà của Viên Tự Cường giao cho cậu ta, không có trong phạm vi bài tập bình thường. Cậu vừa đọc đề vừa để ý động tĩnh bên ngoài hành lang: “Câu này, hình học không gian à?”
Viên Tự Cường: “Đúng đúng đúng.”
Thiệu Trạm cầm bút bắt đầu giải đề, giải được một nửa, đề-xi-ben trên hành lang đột nhiên hạ xuống.
Mới đầu bọn Viên Tự Cường cảm thấy kỳ quái: “Sao bên ngoài tự nhiên yên tĩnh thế nhỉ? Cố Diêm vương tới kiểm tra à?”
Cho đến khi một bóng người xuất hiện ở cửa sau phòng học.
Cậu không vào thẳng lớp mà đi ra cửa sổ phía sau, cổ tay hơi cong, trong tay cầm một chai nước suối, thò tay đưa chai nước còn bốc khí lạnh qua cửa sổ đặt lên bàn, trên người thiếu niên mặc đồng phục, có thể do say rượu vẫn còn khó chịu khiến cả người cậu trông hơi mệt mỏi, thế nhưng vẫn như cũ không che được cái khí chất đặc biệt huênh hoang trên người mình. Sau khi cậu đặt chai nước xuống, lại dựa lên cửa sổ phòng học lên tiếng chào hỏi bọn họ: “Chào buổi sáng.”
Vị đại ca trước mặt này, bất ngờ là Hứa Thịnh mặc đồng phục học sinh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hầu Tuấn: “…”
Đàm Khải: “…”
Viên Tự Cường: “…”
Những bạn học khác lớp 7: “…”
Bên ngoài hành lang và cả lớp 7 đều yên tĩnh, chỉ có một tiếng “cạch” do Hầu Tuấn cầm bút trong tay không chắc, vô tình rơi xuống.
Mãi đến khi bọn Hầu Tuấn không biết làm sao phát ra một câu “Mẹ kiếp”, đúng lúc chuông vào học vang lên.
Mạnh Quốc Vĩ cầm sách giáo khoa vào lớp, còn hồn nhiên chưa nhận ra được chuyện gì vừa xảy ra trong lớp mình: “Nào, giờ tự học sáng sớm của chúng ta…”
Mạnh Quốc Vĩ nhìn lướt qua phòng học theo thói quen, đột nhiên quay ngoắt: “Hàng cuối cùng, em vào nhầm lớp rồi… Đợi đã, em là Hứa Thịnh ư?”
Bị chấn động không chỉ có Mạnh Quốc Vĩ, giờ tự học sáng sớm ban nãy, Cố Diêm vương cũng nhận được tin tức, lén lút đi vòng qua lớp 6 ở bên cạnh, giống như kẻ gian trốn ngoài cửa sổ quan sát Hứa Thịnh đến nửa ngày trời, trên mặt hận không thể viết lên một hàng chữ lớn: Hôm nay Hứa Thịnh bị điên rồi sao?
Bên cạnh Cố Diêm vương còn có một giáo viên khác cùng đi kiểm tra: “Thầy nói xem có phải em ấy bị điên rồi không? Kiếp này tôi ở trường lại có thể nhìn thấy Hứa Thịnh mặc đồng phục một ngày? Không phải tôi đang nằm mơ chứ? Thầy đánh tôi một phát đi.”
Giáo viên đi kiểm tra cùng không dám hành động: “Việc này không được đâu.”
Cố Diêm vương: “Nhanh lên, đánh tôi phát.”
Giáo viên kiểm tra chỉ có thể nhéo một cái lên mu bàn tay của Cố Diêm vương.
Đau. Xem ra là thật rồi.
Cố Diêm vương lại nói: “Thầy cảm thấy chuyện này có liên quan đến việc em ấy đấu vòng tròn được hạng nhì không? Bây giờ Hứa Thịnh không chỉ theo kịp học tập, ngay cả nội quy nề nếp cũng theo kịp, xem ra thằng nhóc lạc đường này dưới sự dạy dỗ mẫn cán của tôi đã tìm được về con đường đúng đắn!”
Không biết đám người này đang tưởng tượng cái gì, Hứa Thịnh thầm nghĩ: Cậu là động vật để mấy người bọn họ ngắm sao?
Hứa Thịnh đi từ ký túc xá đến tòa nhà lớp học thu hoạch được không ít ánh mắt, còn có người sau khi gặp đối diện cậu suýt chút nữa đã ngã từ trên cầu thang xuống.
Bây giờ bên ngoài cửa sổ lại có một Cố Diêm vương đang nhìn với ánh mắt say mê.
“Tôi mặc đồng phục thật sự kỳ lạ thế à?” Hứa Thịnh ngồi một lúc quả thực ngồi không yên, hỏi, “Sao lại phản ứng như vậy?”
Thiệu Trạm vừa nhìn thấy cậu xong, bao nhiêu cách tính hình học không gian trong đầu giống như bị người ta bấm phím một cái xóa sạch sẽ, tính toán đến đâu, câu này giải thế nào, toàn bộ suy nghĩ bay sạch: “Không kỳ lạ.”
Thật ra Hứa Thịnh mặc đồng phục thật sự không kỳ lạ.
Điều mà các bạn học khiếp sợ chủ yếu chia thành hai lý do.
Lý do thứ nhất là sự thật Hứa Thịnh mặc đồng phục.
Lý do thứ hai chiếm tỉ lệ tương đối lớn, đó là dáng vẻ Hứa Thịnh mặc đồng phục trông…quá ngầu.
Đã theo thói quen nhìn thấy Hứa Thịnh mặc áo phông đen, bây giờ đột nhiên đổi thành đồng phục thật ra không hề đột ngột, cổ áo cậu cởi mấy khuy, đồng phục học sinh mà cũng có thể mặc được ra cảm giác không đứng đắn như thế. Cổ áo hở ra, xương quai xanh hơi lộ, có cảm giác rất tương phản hài hòa, hoàn toàn khác với Thiệu Trạm nhưng cũng rất thu hút ánh mắt người khác.
Hứa Thịnh không tin, cậu không được tự nhiên kéo cổ áo một cái, càng kéo lại càng mở rộng ra: “Thật hay giả?”
Biết thế này đã không mặc rồi.
“Thật”, Thiệu Trạm không hỏi cậu tại sao mặc đồng phục, chỉ nói, “Hôm nay câu này là thật, tối hôm qua câu kia cũng là thật.”
Ngón tay đang cầm cổ áo của Hứa Thịnh khựng lại.
Cảm giác chếnh choáng vốn phải tan hết tựa như lại dâng lên trong nháy mắt.
Cậu phát hiện ra sau khi thật sự đối mặt với Thiệu Trạm, có rất nhiều chi tiết không nhớ lại cẩn thận lại xuất hiện trước mặt, ví dụ như sau khi cậu nói “Ôm” xong, thiếu niên đột nhiên đến gần mang theo khí chất lạnh lùng, bàn tay vừa chạm vào bên eo cậu rồi biến mất.
Còn có trên con phố thật dài, Thiệu Trạm để mặc cậu nắm tay một lúc lâu, nhiệt độ trên cổ tay tựa như quấn lấy nhịp tim đập dồn dập của hai người.
Ban đầu Hứa Thịnh kéo cổ áo chẳng qua là vì không được tự nhiên, bây giờ bỗng dưng cảm thấy hơi nóng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro