Câu Hỏi Này Nằm Ngoài Đề Cương
Chương 76
Mộc Qua Hoàng
2024-11-19 02:35:31
“Xin thông báo lần cuối cùng tới các thí sinh, môn thi đầu tiên là Ngữ văn, thời gian thi 120 phút, không được mang những đồ dùng không liên quan đến bài thi…”
Thiệu Trạm mang dụng cụ thi mới cùng với Hứa Thịnh một người trước một người sau vừa đi ra khỏi lớp 7, gặp phải “Vạn niên lão nhị”. Vạn niên lão nhị đang muốn đến phòng thi đầu tiên, cậu ta dừng lại chặn Thiệu Trạm: “Tôi có lời muốn nói với cậu.”
Thiệu Trạm nhìn Hứa Thịnh, Hứa Thịnh chỉ về phía cửa cầu thang ở phía đối diện: Tôi chờ cậu ở đó.
Lúc này Thiệu Trạm mới nhìn Vạn niên lão nhị, không biết cậu ta tìm mình có việc gì: “Có chuyện gì không?”
Vạn niên lão nhị muốn nói lại thôi, dường như có rất nhiều câu hỏi: “Lần trước cậu nói với tôi trên thế giới này còn rất nhiều chuyện có ý nghĩa hơn so với học tập, muốn tôi mở mắt ra ngắm nhìn thế giới. Tôi đã suy nghĩ rất lâu những lời này, nghĩ đến nên muốn hỏi cậu rốt cuộc có ý gì.”
Thiệu Trạm: “…”
Thiệu Trạm chắc chắn mình chưa từng nói thế, nghĩ thử lại mà xem, đây chắc chắn là vị đại ca vừa ra kia đợi không quá hai phút đã ngồi bệt xuống bậc thang kia nói.
Phong cách nói chuyện này vừa nghe là biết của Hứa Thịnh.
Hứa Thịnh ở trong thân thể cậu tiếp xúc với Vạn niên lão nhị không nhiều, hẳn là trong hội nghị trước khi thi đấu vòng tròn.
Làm sao cậu biết là ý gì được?
Đối mặt với cặp mắt cố chấp của Vạn niên lão nhị, Thiệu Trạm thở dài, chỉ có thể xử lý cục diện rối rắm cho bạn trai, đẩy câu hỏi này trở lại: “Cậu nên tự hỏi bản thân mình.”
Vạn niên lão nhị: “?”
“Có một số chuyện”, Thiệu Trạm nói,”Người khác nói cũng vô dụng, bản thân phải tự suy nghĩ.”
Mà bên kia, Hứa Thịnh ngồi trên bậc thang tranh thủ thời gian đọc lại đề làm sai lần nữa, nhớ lại những câu hỏi Thiệu Trạm ra cho cậu. Bên cạnh có một người ngồi xuống, Trương Phong mang tâm trạng phức tạp quan sát người anh em ngày xưa của mình: “Nghe nói Cố Diêm vương gọi mày là hùng sư.”
Hứa Thịnh: “…”
Rốt cuộc cái biệt hiệu này lan truyền bao xa rồi?
Hứa Thịnh hỏi: “Mày nghe từ chỗ nào thế?”
Trương Phong nói: “Phỏng vấn sau thi đấu chứ sao. Mày không biết à, thời gian trước Cố Diêm vương chấp nhận một bài tin tức, khiến mày trở thành một nhân vật kinh điển, dùng cái này thể hiện tinh thần lực lượng Lục Trung Lâm Giang có chất lượng tốt, tuyệt đối không từ bỏ những học sinh kém.”
“…
Trương Phong chỉ đơn thuần đi ngang qua, thời gian gần đây bận bịu học tập, cũng không có nhiều thời gian liên lạc bồi dưỡng tình anh em với Hứa Thịnh. Cậu ta phức tạp nói: “Mày đúng là thay đổi thật rồi, từ khi mày đổi bạn cùng bàn, từ khi mày nói với tao sẽ bắt đầu học tập cho thật tốt, mày trở nên xa lạ quá. Mày ở trong Tứ Hiệu Liên Trại lạ đến nỗi tao cũng không dám nhận.”
Hứa Thịnh có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa, chỉ có thể dán hai mắt vào tập đề.
Không chỉ Trương Phong có tâm trạng phức tạp, Vạn niên lão nhị cũng thế. Hàng năm cậu ta đều coi Thiệu Trạm là đối thủ, nhưng đối thủ của cậu ta càng ngày càng khó lường, không tài nào đoán nổi, cậu ta tưởng Thiệu Trạm đã bỏ cuộc rồi, nhưng lại nhanh chóng giữ lấy hạng nhất của thi đấu vòng tròn. Vì vậy Vạn niên lão nhị trơ mắt nhìn Thiệu Trạm đi tới cửa cầu thang, kéo cậu trai đang ngồi trên bậc thang dậy, đi về phòng thi cuối cùng.
Hứa Thịnh miễn cưỡng đối phó xong với Trương Phong, hỏi: “Cậu ta nói gì với cậu vậy?”
Thiệu Trạm: “Cậu nghĩ thử lại đi, nghĩ xem cậu đã nói gì với cậu ta.”
Hứa Thịnh: “…”
Chắc cậu cũng biết đại khái rồi.
Trong phòng thi cuối cùng, bầu không khí vô cùng khẩn trương, hoàn toàn không náo nhiệt ồn ào như những ngày trước.
Cái đuôi cần trục của Lục Trung Lâm Giang trước đây đều là một loạt các học tra thi cử bừa bãi, nhưng lần thi này không như thế, học thần lại thi ở phòng thi của bọn họ, dẫn đến chuyện Thiệu Trạm đột nhiên phải đón nhận cái nhìn chằm chằm của cả phòng thi cuối cùng.
“Con bà nó thế cũng quá ảo rồi”, một bạn học ngồi thẳng lưng ở hàng sau, “Tôi lại có thể thi cùng một phòng với học thần…”
“Tâm trạng tôi bây giờ chính là căng thẳng, chính là phấn khích, cuộc đời tôi viên mãn rồi.”
“Chờ lát nữa học thần đi vào, chúng ta có muốn cả tập thể đứng dậy khom người cúi chào không?”
Thiệu Trạm ở Lục Trung là hiện thân của bốn chữ “thần lừa nghịch thiên*”, không ít bạn học đi ngang qua phòng thi cuối cùng cũng thả chậm bước chân, muốn nhìn học thần một cái.
*Xem lại chú thích ở chương 31
Từ khi nhập học đến nay mỗi lần thi đều là hạng nhất, xuất hiện ở phòng thi cuối cùng khiến người ta náo động đến mức nào cơ chứ.
Vừa mới bắt đầu thi, trên Tieba đã xây thêm một viên gạch cho tòa nhà couple.
Do học sinh trong phòng thi chụp lén cho nên bức hình rất mờ, nhưng có mờ đến mấy vẫn không che được ánh sáng mặt trời rực rỡ. Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, rọi đến từng ngóc ngách trong phòng thi. Chàng trai ngồi ở vị trí cuối cùng gục xuống bàn, ánh mắt khép hờ, thò tay ra, trong tay cầm bút chọc người ngồi trước.
Môn Ngữ văn thi đầu tiên không có gì khó khăn, lần này Hứa Thịnh chỉ tập trung vào môn Toán, những môn học khác ngay cả đọc đề cũng không đọc, điền kín bài thi cho xong chuyện. Môn Ngữ văn thi 120 phút trôi qua rất nhanh.
Môn thứ hai là Toán học, rất hóc búa.
Lúc này Hứa Thịnh vẫn là hạng nhất từ dưới lên, là vị trí quen thuộc của cậu. Cậu đi thẳng xuống hàng cuối cùng, gập lại tập đề làm sai, dựa tường, quay bút trong tay, quang minh chính đại ngồi phía sau quan sát Thiệu Trạm.
Nhìn tư thế ngồi thẳng tắp của cậu ấy, cổ áo sạch sẽ, còn có cần cổ trắng bóc của thiếu niên.
…Bạn trai cậu ngồi trong phòng thi này, đúng là hoàn toàn xa lạ.
Hứa Thịnh chưa từng biết thi cử lại căng thẳng như vậy, vừa gấp tập đề làm sai lại cũng cảm giác nội dung bên trong loạn xì ngậu muốn bay hết kiến thức khỏi đầu, gần như sắp loạn thành một cục, trái lại ngắm bóng lưng của Thiệu Trạm khiến cậu bình tĩnh hơn nhiều. Sau đó tự dưng cậu nhớ lại dáng vẻ Thiệu Trạm giảng đề cho mình hôm qua.
Tối hôm qua bài thi mà Hứa Thịnh làm có thang điểm hơn 100. Cậu thừa dịp Thiệu Trạm đang chấm bài rảnh rỗi không có gì làm đi tắm qua loa, tắm xong đi ra lại mệt mỏi rã rời, ngồi ở mép giường híp mắt nhìn Thiệu Trạm.
Thiệu Trạm đặt bút xuống, Hứa Thịnh mới miễn cưỡng mở mắt, muốn hỏi bao nhiêu điểm, một giây kế tiếp không đề phòng bị Thiệu Trạm đè xuống giường.
Ngón tay Thiệu Trạm khẽ cắm vào mái tóc ẩm ướt của cậu, một tay khác chống bên tai cậu, hơi thở cả người giống như tuyết tùng*, lại mang theo hương sữa tắm bạc hà hay dùng: “Hôm nay có thưởng động viên, đoán xem lần này cậu được bao nhiêu điểm?”
*Tuyết tùng (hay còn gọi là Thông tuyết): là một chi thực vật lá kim thuộc họ Thông. Chúng có nguồn gốc từ phía Tây dãy núi Himalaya và khu vực Địa Trung Hải, thường sống ở độ cao 1.500-3.200 m ở dãy Himalaya và 1.000-2.200 m ở Địa Trung Hải.
Hứa Thịnh nghĩ tới đây, bút trong tay đang xoay một vòng thì dừng lại, sau đó cậu chọc vào lưng Thiệu Trạm.
Thiệu Trạm tỉnh bơ dựa ra đằng sau, Hứa Thịnh gục xuống bàn nói: “Tôi căng thẳng.”
Lúc này, tiếng loa phát thanh vang lên một hồi âm thanh rè rè, là thông báo nhắc nhở cuộc thi: “Môn thi thứ hai là Toán học, thời gian thi là…”
Cùng với tiếng phát thanh vang lên còn có giọng nói nghiêm nghị của giám thị, giám thị phòng thi cuối cùng là một giáo viên lớn tuổi. Ông trầm giọng nói: “Đến giờ phát bài thi, đồ dùng nào cần thu lại thì đưa cho tôi.”
Đầu tiên phát giấy nháp, giấy nháp chuyền từ đầu hàng tới chỗ Thiệu Trạm chỉ còn lại hai tờ.
Hứa Thịnh không để ý tới động tác chuyền giấy của Thiệu Trạm chậm một nhịp, sau khi nhận lấy giấy từ tay Thiệu Trạm, tiếng ma sát sột soạt trong phòng thi biến mất, xung quanh rơi vào yên tĩnh. Cậu cầm bút định viết tên lên giấy nháp, lúc này mới nhìn thấy trên tờ giấy vốn phải trống trơn có thêm ba chữ.
Ngòi bút sắc bén, thậm chí còn viết hơi ẩu.
-Cố gắng lên.
Hứa Thịnh nhìn ba chữ này một hồi, không nhịn được cười mãi. Biết rõ cũng không phải nói chuyện phiếm ngay lập tức như bình thường, cho dù trả lời Thiệu Trạm cũng không đọc được, Hứa Thịnh vẫn viết bên cạnh một chữ “Được“, tiện thể vẽ thêm một hình vẽ đơn giản.
Bài thi nhanh chóng được phát xuống, cậu trấn tĩnh bản thân viết tên xuống, sau đó đọc đề bài.
Bài thi giữa kỳ môn Toán học lớp 11 năm 2018.
Câu hỏi thứ nhất…
Sau khi thật sự trả lời câu hỏi, Hứa Thịnh mới nhận ra đề thi lần này có 80% câu hỏi vừa sức cậu, 10% nhìn thì quen mắt nhưng chưa chắc làm được, còn lại 10% quá khó đọc không hiểu.
Trước đây Hứa Thịnh chưa từng có lòng tin vào thi cử.
Nếu chăm chỉ hơn nữa, cậu sẽ thấy rằng hầu hết các câu hỏi trong bài thi đều có 80% là cơ bản, 20% là bài khó.
Lần trước thi tháng Hứa Thịnh đã cảm giác được Thiệu Trạm đoán đề rất chính xác, lần này còn chính xác kinh người———trừ câu hỏi lớn cuối cùng ra, tất cả những câu hỏi đơn giản Thiệu Trạm đoán không hề trật chút nào, bài điền vào chỗ trống cũng được xác định gần như chính xác, tất cả đều là những phần kiến thức quan trọng đã được điểm qua.
Trong đầu Hứa Thịnh chỉ còn lại một câu nói: Đậu má, bạn trai cậu thật sự quá đỉnh.
Câu “Tôi tin tưởng chính tôi” mà Thiệu Trạm nói cũng không phải nói quá.
Cậu ấy thật sự có thể đoán được đề.
Thi được một nửa, giám thị lên tiếng nhắc nhở: “Thời gian thi còn 20 phút.”
Hứa Thịnh dựa vào phương pháp giải đề mà Thiệu Trạm nói xử lý xong những câu hỏi trắc nghiệm, không có câu nào quá khó hay tốn nhiều thời gian lắm, chờ sau khi quét xong một lượt mới quay lại xem thử những câu hỏi khó không làm được.
Trừ câu hỏi cuối cùng nghĩ mãi không ra buộc phải từ bỏ, những câu hỏi khác Hứa Thịnh đều điền kín câu trả lời.
Cậu không thể giống như Thiệu Trạm liếc một cái là tính toán ra được đáp án chính xác, sau khi trả lời xong cậu cũng không biết mình làm có đúng không, lại không dám tin tưởng giác quan thứ sáu của mình: Học tra không có giác quan thứ sáu.
Kỳ thi giữa kỳ kéo dài hai ngày, sau khi kết thúc toàn bộ kỳ thi, giáo viên Lục Trung tiến vào khâu chấm bài thi hỏa tốc.
Hứa Thịnh quay lại lớp 7, nhận ra bầu không khí trong lớp không hẳn quá tốt, mới vừa thi xong, trừ những ai phát huy vượt xa bình thường ra, nếu không làm thế nào cũng không cao hứng nổi. Hầu Tuấn ngồi trước bục giảng than thở: “Mọi người tự học đi, thất bại một lần không sao hết…”
Đàm Khải: “Đổi đề tài ha? Cuối tuần này là sinh nhật Khưu Thu, ai có ý định tham gia thì tới báo với tôi.”
Hầu Tuấn: “Cuối tuần này sinh nhật bà chị Thu lớp mình hả?”
Khưu Thu ngồi hàng thứ hai, cô gái cười cười nói: “Đúng, tuần này nha. Chuyện đó thì, các anh em, có quà đến là được, người có tới được hay không không quan trọng.”
Cả lớp cười ầm lên.
Hứa Thịnh cười theo, sau đó lại lo lắng: “…Đệt, nhỡ lần này thi hỏng thì sao?”
Thiệu Trạm tìm tờ giấy trống trong vở Toán, định ước lượng điểm cho cậu: “Muốn biết điểm số không?”
Trước đây Hứa Thịnh hoàn toàn không quan tâm tới điểm thi, lúc này ngoại trừ muốn giữ được “thiên phú Toán học” của bản thân ra, cậu phát hiện miễn là cậu chăm chỉ nỗ lực, đương nhiên sẽ dám nhìn thẳng vào chuyện này.
“Có thể ước lượng được sao?”
“Có thể dự đoán được đại khái.”
Hứa Thịnh đang muốn nói cũng được, ước lượng trước một chút trong lòng cũng có cơ sở, nhưng mà cậu không ngờ giáo viên Lục Trung chấm bài còn nhanh hơn cả tưởng tượng của cậu. Cửa lớp 7 thò ra một cái đầu: “Hứa, Hứa Thịnh, tới phòng làm việc của giáo viên đi, thầy Mạnh tìm cậu.”
Bên trong phòng làm việc giáo viên.
Tốc độ chấm bài thi của giáo viên Lục Trung thật sự rất là nhanh.
Ngày hôm qua thi xong Toán đã bắt đầu chấm, hiện tại bài thi đã được chấm xong hơn một nửa.
Trước khi Hứa Thịnh gõ cửa, Mạnh Quốc Vĩ đang nhập điểm vào máy tính, trong tay có một xấp bài thi rất rất dày, thấy Hứa Thịnh đi vào thì ngừng tay đang làm việc: “Đến rồi à?”
Hứa Thịnh: “Thầy Mạnh.”
Mạnh Quốc Vĩ chắp hai tay, dừng lại ở cao trào khiến người nghe phải hồi hộp, biểu cảm nghiêm túc nói: “Em biết lần này em thi thế nào không?”
Bây giờ mỗi lần Hứa Thịnh bước chân vào phòng làm việc của giáo viên đều thấp thỏm bất an, đi ra đi vào như muốn bay nửa cái mạng luôn: “Em…”
Mạnh Quốc Vĩ muốn tăng thêm phần bất ngờ thì không giấu được nội tâm vui sướng: “Hứa Thịnh, thầy quả nhiên không nhìn nhầm em! Em đúng là một thiên tài lệch môn!”
“…?”
“113 điểm.”
“Điểm thi Toán học của em lần này là 113!”
“Em có thiên phú Toán học, em không phải học sinh kém, em chỉ là học lệch môn thôi!”
Không.
Không có cái gì gọi là “thiên tài lệch môn”, đằng sau lưng của “thiên tài lệch môn” có một người bạn trai đoán đề rất giỏi.
Thiệu Trạm mang dụng cụ thi mới cùng với Hứa Thịnh một người trước một người sau vừa đi ra khỏi lớp 7, gặp phải “Vạn niên lão nhị”. Vạn niên lão nhị đang muốn đến phòng thi đầu tiên, cậu ta dừng lại chặn Thiệu Trạm: “Tôi có lời muốn nói với cậu.”
Thiệu Trạm nhìn Hứa Thịnh, Hứa Thịnh chỉ về phía cửa cầu thang ở phía đối diện: Tôi chờ cậu ở đó.
Lúc này Thiệu Trạm mới nhìn Vạn niên lão nhị, không biết cậu ta tìm mình có việc gì: “Có chuyện gì không?”
Vạn niên lão nhị muốn nói lại thôi, dường như có rất nhiều câu hỏi: “Lần trước cậu nói với tôi trên thế giới này còn rất nhiều chuyện có ý nghĩa hơn so với học tập, muốn tôi mở mắt ra ngắm nhìn thế giới. Tôi đã suy nghĩ rất lâu những lời này, nghĩ đến nên muốn hỏi cậu rốt cuộc có ý gì.”
Thiệu Trạm: “…”
Thiệu Trạm chắc chắn mình chưa từng nói thế, nghĩ thử lại mà xem, đây chắc chắn là vị đại ca vừa ra kia đợi không quá hai phút đã ngồi bệt xuống bậc thang kia nói.
Phong cách nói chuyện này vừa nghe là biết của Hứa Thịnh.
Hứa Thịnh ở trong thân thể cậu tiếp xúc với Vạn niên lão nhị không nhiều, hẳn là trong hội nghị trước khi thi đấu vòng tròn.
Làm sao cậu biết là ý gì được?
Đối mặt với cặp mắt cố chấp của Vạn niên lão nhị, Thiệu Trạm thở dài, chỉ có thể xử lý cục diện rối rắm cho bạn trai, đẩy câu hỏi này trở lại: “Cậu nên tự hỏi bản thân mình.”
Vạn niên lão nhị: “?”
“Có một số chuyện”, Thiệu Trạm nói,”Người khác nói cũng vô dụng, bản thân phải tự suy nghĩ.”
Mà bên kia, Hứa Thịnh ngồi trên bậc thang tranh thủ thời gian đọc lại đề làm sai lần nữa, nhớ lại những câu hỏi Thiệu Trạm ra cho cậu. Bên cạnh có một người ngồi xuống, Trương Phong mang tâm trạng phức tạp quan sát người anh em ngày xưa của mình: “Nghe nói Cố Diêm vương gọi mày là hùng sư.”
Hứa Thịnh: “…”
Rốt cuộc cái biệt hiệu này lan truyền bao xa rồi?
Hứa Thịnh hỏi: “Mày nghe từ chỗ nào thế?”
Trương Phong nói: “Phỏng vấn sau thi đấu chứ sao. Mày không biết à, thời gian trước Cố Diêm vương chấp nhận một bài tin tức, khiến mày trở thành một nhân vật kinh điển, dùng cái này thể hiện tinh thần lực lượng Lục Trung Lâm Giang có chất lượng tốt, tuyệt đối không từ bỏ những học sinh kém.”
“…
Trương Phong chỉ đơn thuần đi ngang qua, thời gian gần đây bận bịu học tập, cũng không có nhiều thời gian liên lạc bồi dưỡng tình anh em với Hứa Thịnh. Cậu ta phức tạp nói: “Mày đúng là thay đổi thật rồi, từ khi mày đổi bạn cùng bàn, từ khi mày nói với tao sẽ bắt đầu học tập cho thật tốt, mày trở nên xa lạ quá. Mày ở trong Tứ Hiệu Liên Trại lạ đến nỗi tao cũng không dám nhận.”
Hứa Thịnh có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa, chỉ có thể dán hai mắt vào tập đề.
Không chỉ Trương Phong có tâm trạng phức tạp, Vạn niên lão nhị cũng thế. Hàng năm cậu ta đều coi Thiệu Trạm là đối thủ, nhưng đối thủ của cậu ta càng ngày càng khó lường, không tài nào đoán nổi, cậu ta tưởng Thiệu Trạm đã bỏ cuộc rồi, nhưng lại nhanh chóng giữ lấy hạng nhất của thi đấu vòng tròn. Vì vậy Vạn niên lão nhị trơ mắt nhìn Thiệu Trạm đi tới cửa cầu thang, kéo cậu trai đang ngồi trên bậc thang dậy, đi về phòng thi cuối cùng.
Hứa Thịnh miễn cưỡng đối phó xong với Trương Phong, hỏi: “Cậu ta nói gì với cậu vậy?”
Thiệu Trạm: “Cậu nghĩ thử lại đi, nghĩ xem cậu đã nói gì với cậu ta.”
Hứa Thịnh: “…”
Chắc cậu cũng biết đại khái rồi.
Trong phòng thi cuối cùng, bầu không khí vô cùng khẩn trương, hoàn toàn không náo nhiệt ồn ào như những ngày trước.
Cái đuôi cần trục của Lục Trung Lâm Giang trước đây đều là một loạt các học tra thi cử bừa bãi, nhưng lần thi này không như thế, học thần lại thi ở phòng thi của bọn họ, dẫn đến chuyện Thiệu Trạm đột nhiên phải đón nhận cái nhìn chằm chằm của cả phòng thi cuối cùng.
“Con bà nó thế cũng quá ảo rồi”, một bạn học ngồi thẳng lưng ở hàng sau, “Tôi lại có thể thi cùng một phòng với học thần…”
“Tâm trạng tôi bây giờ chính là căng thẳng, chính là phấn khích, cuộc đời tôi viên mãn rồi.”
“Chờ lát nữa học thần đi vào, chúng ta có muốn cả tập thể đứng dậy khom người cúi chào không?”
Thiệu Trạm ở Lục Trung là hiện thân của bốn chữ “thần lừa nghịch thiên*”, không ít bạn học đi ngang qua phòng thi cuối cùng cũng thả chậm bước chân, muốn nhìn học thần một cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
*Xem lại chú thích ở chương 31
Từ khi nhập học đến nay mỗi lần thi đều là hạng nhất, xuất hiện ở phòng thi cuối cùng khiến người ta náo động đến mức nào cơ chứ.
Vừa mới bắt đầu thi, trên Tieba đã xây thêm một viên gạch cho tòa nhà couple.
Do học sinh trong phòng thi chụp lén cho nên bức hình rất mờ, nhưng có mờ đến mấy vẫn không che được ánh sáng mặt trời rực rỡ. Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, rọi đến từng ngóc ngách trong phòng thi. Chàng trai ngồi ở vị trí cuối cùng gục xuống bàn, ánh mắt khép hờ, thò tay ra, trong tay cầm bút chọc người ngồi trước.
Môn Ngữ văn thi đầu tiên không có gì khó khăn, lần này Hứa Thịnh chỉ tập trung vào môn Toán, những môn học khác ngay cả đọc đề cũng không đọc, điền kín bài thi cho xong chuyện. Môn Ngữ văn thi 120 phút trôi qua rất nhanh.
Môn thứ hai là Toán học, rất hóc búa.
Lúc này Hứa Thịnh vẫn là hạng nhất từ dưới lên, là vị trí quen thuộc của cậu. Cậu đi thẳng xuống hàng cuối cùng, gập lại tập đề làm sai, dựa tường, quay bút trong tay, quang minh chính đại ngồi phía sau quan sát Thiệu Trạm.
Nhìn tư thế ngồi thẳng tắp của cậu ấy, cổ áo sạch sẽ, còn có cần cổ trắng bóc của thiếu niên.
…Bạn trai cậu ngồi trong phòng thi này, đúng là hoàn toàn xa lạ.
Hứa Thịnh chưa từng biết thi cử lại căng thẳng như vậy, vừa gấp tập đề làm sai lại cũng cảm giác nội dung bên trong loạn xì ngậu muốn bay hết kiến thức khỏi đầu, gần như sắp loạn thành một cục, trái lại ngắm bóng lưng của Thiệu Trạm khiến cậu bình tĩnh hơn nhiều. Sau đó tự dưng cậu nhớ lại dáng vẻ Thiệu Trạm giảng đề cho mình hôm qua.
Tối hôm qua bài thi mà Hứa Thịnh làm có thang điểm hơn 100. Cậu thừa dịp Thiệu Trạm đang chấm bài rảnh rỗi không có gì làm đi tắm qua loa, tắm xong đi ra lại mệt mỏi rã rời, ngồi ở mép giường híp mắt nhìn Thiệu Trạm.
Thiệu Trạm đặt bút xuống, Hứa Thịnh mới miễn cưỡng mở mắt, muốn hỏi bao nhiêu điểm, một giây kế tiếp không đề phòng bị Thiệu Trạm đè xuống giường.
Ngón tay Thiệu Trạm khẽ cắm vào mái tóc ẩm ướt của cậu, một tay khác chống bên tai cậu, hơi thở cả người giống như tuyết tùng*, lại mang theo hương sữa tắm bạc hà hay dùng: “Hôm nay có thưởng động viên, đoán xem lần này cậu được bao nhiêu điểm?”
*Tuyết tùng (hay còn gọi là Thông tuyết): là một chi thực vật lá kim thuộc họ Thông. Chúng có nguồn gốc từ phía Tây dãy núi Himalaya và khu vực Địa Trung Hải, thường sống ở độ cao 1.500-3.200 m ở dãy Himalaya và 1.000-2.200 m ở Địa Trung Hải.
Hứa Thịnh nghĩ tới đây, bút trong tay đang xoay một vòng thì dừng lại, sau đó cậu chọc vào lưng Thiệu Trạm.
Thiệu Trạm tỉnh bơ dựa ra đằng sau, Hứa Thịnh gục xuống bàn nói: “Tôi căng thẳng.”
Lúc này, tiếng loa phát thanh vang lên một hồi âm thanh rè rè, là thông báo nhắc nhở cuộc thi: “Môn thi thứ hai là Toán học, thời gian thi là…”
Cùng với tiếng phát thanh vang lên còn có giọng nói nghiêm nghị của giám thị, giám thị phòng thi cuối cùng là một giáo viên lớn tuổi. Ông trầm giọng nói: “Đến giờ phát bài thi, đồ dùng nào cần thu lại thì đưa cho tôi.”
Đầu tiên phát giấy nháp, giấy nháp chuyền từ đầu hàng tới chỗ Thiệu Trạm chỉ còn lại hai tờ.
Hứa Thịnh không để ý tới động tác chuyền giấy của Thiệu Trạm chậm một nhịp, sau khi nhận lấy giấy từ tay Thiệu Trạm, tiếng ma sát sột soạt trong phòng thi biến mất, xung quanh rơi vào yên tĩnh. Cậu cầm bút định viết tên lên giấy nháp, lúc này mới nhìn thấy trên tờ giấy vốn phải trống trơn có thêm ba chữ.
Ngòi bút sắc bén, thậm chí còn viết hơi ẩu.
-Cố gắng lên.
Hứa Thịnh nhìn ba chữ này một hồi, không nhịn được cười mãi. Biết rõ cũng không phải nói chuyện phiếm ngay lập tức như bình thường, cho dù trả lời Thiệu Trạm cũng không đọc được, Hứa Thịnh vẫn viết bên cạnh một chữ “Được“, tiện thể vẽ thêm một hình vẽ đơn giản.
Bài thi nhanh chóng được phát xuống, cậu trấn tĩnh bản thân viết tên xuống, sau đó đọc đề bài.
Bài thi giữa kỳ môn Toán học lớp 11 năm 2018.
Câu hỏi thứ nhất…
Sau khi thật sự trả lời câu hỏi, Hứa Thịnh mới nhận ra đề thi lần này có 80% câu hỏi vừa sức cậu, 10% nhìn thì quen mắt nhưng chưa chắc làm được, còn lại 10% quá khó đọc không hiểu.
Trước đây Hứa Thịnh chưa từng có lòng tin vào thi cử.
Nếu chăm chỉ hơn nữa, cậu sẽ thấy rằng hầu hết các câu hỏi trong bài thi đều có 80% là cơ bản, 20% là bài khó.
Lần trước thi tháng Hứa Thịnh đã cảm giác được Thiệu Trạm đoán đề rất chính xác, lần này còn chính xác kinh người———trừ câu hỏi lớn cuối cùng ra, tất cả những câu hỏi đơn giản Thiệu Trạm đoán không hề trật chút nào, bài điền vào chỗ trống cũng được xác định gần như chính xác, tất cả đều là những phần kiến thức quan trọng đã được điểm qua.
Trong đầu Hứa Thịnh chỉ còn lại một câu nói: Đậu má, bạn trai cậu thật sự quá đỉnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Câu “Tôi tin tưởng chính tôi” mà Thiệu Trạm nói cũng không phải nói quá.
Cậu ấy thật sự có thể đoán được đề.
Thi được một nửa, giám thị lên tiếng nhắc nhở: “Thời gian thi còn 20 phút.”
Hứa Thịnh dựa vào phương pháp giải đề mà Thiệu Trạm nói xử lý xong những câu hỏi trắc nghiệm, không có câu nào quá khó hay tốn nhiều thời gian lắm, chờ sau khi quét xong một lượt mới quay lại xem thử những câu hỏi khó không làm được.
Trừ câu hỏi cuối cùng nghĩ mãi không ra buộc phải từ bỏ, những câu hỏi khác Hứa Thịnh đều điền kín câu trả lời.
Cậu không thể giống như Thiệu Trạm liếc một cái là tính toán ra được đáp án chính xác, sau khi trả lời xong cậu cũng không biết mình làm có đúng không, lại không dám tin tưởng giác quan thứ sáu của mình: Học tra không có giác quan thứ sáu.
Kỳ thi giữa kỳ kéo dài hai ngày, sau khi kết thúc toàn bộ kỳ thi, giáo viên Lục Trung tiến vào khâu chấm bài thi hỏa tốc.
Hứa Thịnh quay lại lớp 7, nhận ra bầu không khí trong lớp không hẳn quá tốt, mới vừa thi xong, trừ những ai phát huy vượt xa bình thường ra, nếu không làm thế nào cũng không cao hứng nổi. Hầu Tuấn ngồi trước bục giảng than thở: “Mọi người tự học đi, thất bại một lần không sao hết…”
Đàm Khải: “Đổi đề tài ha? Cuối tuần này là sinh nhật Khưu Thu, ai có ý định tham gia thì tới báo với tôi.”
Hầu Tuấn: “Cuối tuần này sinh nhật bà chị Thu lớp mình hả?”
Khưu Thu ngồi hàng thứ hai, cô gái cười cười nói: “Đúng, tuần này nha. Chuyện đó thì, các anh em, có quà đến là được, người có tới được hay không không quan trọng.”
Cả lớp cười ầm lên.
Hứa Thịnh cười theo, sau đó lại lo lắng: “…Đệt, nhỡ lần này thi hỏng thì sao?”
Thiệu Trạm tìm tờ giấy trống trong vở Toán, định ước lượng điểm cho cậu: “Muốn biết điểm số không?”
Trước đây Hứa Thịnh hoàn toàn không quan tâm tới điểm thi, lúc này ngoại trừ muốn giữ được “thiên phú Toán học” của bản thân ra, cậu phát hiện miễn là cậu chăm chỉ nỗ lực, đương nhiên sẽ dám nhìn thẳng vào chuyện này.
“Có thể ước lượng được sao?”
“Có thể dự đoán được đại khái.”
Hứa Thịnh đang muốn nói cũng được, ước lượng trước một chút trong lòng cũng có cơ sở, nhưng mà cậu không ngờ giáo viên Lục Trung chấm bài còn nhanh hơn cả tưởng tượng của cậu. Cửa lớp 7 thò ra một cái đầu: “Hứa, Hứa Thịnh, tới phòng làm việc của giáo viên đi, thầy Mạnh tìm cậu.”
Bên trong phòng làm việc giáo viên.
Tốc độ chấm bài thi của giáo viên Lục Trung thật sự rất là nhanh.
Ngày hôm qua thi xong Toán đã bắt đầu chấm, hiện tại bài thi đã được chấm xong hơn một nửa.
Trước khi Hứa Thịnh gõ cửa, Mạnh Quốc Vĩ đang nhập điểm vào máy tính, trong tay có một xấp bài thi rất rất dày, thấy Hứa Thịnh đi vào thì ngừng tay đang làm việc: “Đến rồi à?”
Hứa Thịnh: “Thầy Mạnh.”
Mạnh Quốc Vĩ chắp hai tay, dừng lại ở cao trào khiến người nghe phải hồi hộp, biểu cảm nghiêm túc nói: “Em biết lần này em thi thế nào không?”
Bây giờ mỗi lần Hứa Thịnh bước chân vào phòng làm việc của giáo viên đều thấp thỏm bất an, đi ra đi vào như muốn bay nửa cái mạng luôn: “Em…”
Mạnh Quốc Vĩ muốn tăng thêm phần bất ngờ thì không giấu được nội tâm vui sướng: “Hứa Thịnh, thầy quả nhiên không nhìn nhầm em! Em đúng là một thiên tài lệch môn!”
“…?”
“113 điểm.”
“Điểm thi Toán học của em lần này là 113!”
“Em có thiên phú Toán học, em không phải học sinh kém, em chỉ là học lệch môn thôi!”
Không.
Không có cái gì gọi là “thiên tài lệch môn”, đằng sau lưng của “thiên tài lệch môn” có một người bạn trai đoán đề rất giỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro