Câu Hỏi Này Nằm Ngoài Đề Cương
Chương 94
Mộc Qua Hoàng
2024-11-19 02:35:31
Bỗng nhiên một cơn mưa xối xả trút xuống, đến nhanh rồi đi nhanh, mặt trời lấp ló ngoài cửa sổ.
Hứa Nhã Bình hé lộ chuyện này rất nhanh, chẳng mấy chốc mà đến tai Khang Khải: “Mẹ em nói là mẹ anh đồng ý rồi à? Hôm nay dì gọi điện cho mẹ em hỏi chuyện thi Học viện Mỹ thuật, còn hỏi có thể để anh đến phòng vẽ nhà em không cơ. Mặt trời mọc đằng Tây rồi hả? Có phải người anh em này nói mấy lời tác động đến anh rồi đúng không?”
Hứa Thịnh nằm trên giường gọi điện thoại, nghe được chuyện này bật cười, rất biết cho mặt mũi nói: “Ừ.”
Khang Khải: “Con mẹ nó, không uổng công em thổi mấy trận rainbow-fart, tốn sức nghiên cứu kỹ———–”
Hứa Thịnh: “Thổi cầu vồng cũng được đó.”
Hứa Thịnh: “Muốn tôi thành thật không? Thật ra mấy lời chém gió của cậu đằng nào cũng là sự thật mà.”
Khang Khải: “…”
Hứa Thịnh nói đến đây, thu bớt sự đùa giỡn trong giọng nói lại, bỗng nhiên nói: “Cảm ơn.”
Khang Khải ngẩn người, ngượng ngùng gãi đầu: “Anh nói cảm ơn em làm gì, chủ yếu là vì anh không vẽ nữa, em không tìm được đối thủ trong giới hội họa, còn quá cô đơn trống vắng. Anh hiểu không? Cao thủ rất dễ thấy cô độc.”
“Sao mà tôi hiểu được?” Hứa Thịnh bật cười nói, “Cậu biến đi.”
Kỳ nghỉ mười lăm ngày đối với học sinh của lớp 7 mà nói chỉ trôi qua trong nháy mắt, mỗi ngày bọn họ đều đắm chìm trong bài tập và sự yêu thương, che chở của giáo viên Lục Trung.
[Mạnh Quốc Vĩ]: Lần này lớp chúng ta thi cuối kỳ không tệ, nhất là điểm trung bình môn Toán khá cao. Nhớ tự giác học tập, thầy sẽ gửi tài liệu học tập cho các em trước khi tựu trường. Các em có thời gian thì xem kỹ nhiều lần vào, củng cố kiến thức, còn thừa thời gian thì chuẩn bị bài mới. Đến lúc đó chúng ta sẽ đẩy nhanh tốc độ bài học lên.
[Mạnh Quốc Vĩ]: Tải lên một tệp văn bản.
[Mạnh Quốc Vĩ]: Tải lên phần mềm học liệu mới.
[Hầu Tuấn]: Cảm ơn thầy, thầy vất vả rồi. Thầy ơi, ngài cứ nghỉ ngơi thật nhiều đi.
Trong nhóm nhỏ của lớp lại hoàn toàn khác với nhóm lớn.
[Hầu Tuấn]: Tại sao lại có văn bản chứ?!! Mấy cậu cũng lên nhóm lớn phối hợp tí đê, sao cứ để mình tôi lên tiếng thế?
[Khưu Thu]: Lớp trưởng cậu là người có hai mặt, tôi thì không.
[Viên Tự Cường]: Tôi cũng không có.
Trong lớp ai cũng đang thoái thác, đột nhiên trong nhóm xuất hiện một chữ cái nổi bật.
S: Thiếu người à?
Hứa Thịnh không thèm để ý những điều này, ranh giới cuối cùng cũng thấp, cái gì cũng có thể nói, sau khi hỏi xong thì tiện tay chuyển sang nhóm lớn.
[Hứa Thịnh]: Cảm ơn thầy, bọn em chắc chắn sẽ học cho tốt, lấy mục tiêu chính là chạy nước rút cho kỳ thi Đại học, lên dây cót 120 000 điểm tinh thần.
[Mạnh Quốc Vĩ]: …
Mặc dù thiếu người nhưng đoạn văn này được gửi dưới cái tên của Hứa Thịnh, đọc kiểu gì cũng thấy bất thường.
S: Đủ chưa?
[Hầu Tuấn]: Đủ rồi đủ rồi, Thịnh ca, skill này của cậu mạnh thật đó.
Hầu Tuấn quyết định lướt qua vấn đề này, chia sẻ tin đồn mình đi hóng hớt được từ các lớp khác: Đúng rồi các cậu biết gì chưa? Năm nay trường bọn mình tổ chức một buổi giao lưu giữa các trường đó.
Một tay Hứa Thịnh đánh chữ.
S: Giao lưu cái gì cơ?
[Khưu Thu]: Hình như tôi biết. Chẳng phải khối 12 trường chúng ta sắp thi Đại học năm nay sao? Giờ này hàng năm cũng tổ chức một lần, tất cả trường học cùng tập trung một nơi, trao đổi chia sẻ kinh nghiệm.
…
Bạn học lớp 7 đang chia sẻ tin đồn giữa chừng, một người vô cùng hiếm khi có mặt trên nhóm lớp lại xuất hiện ngay sau cái tên S, ngay cả chú thích cũng lười đổi.
[Thiệu Trạm]: Làm bài thi xong rồi à?
[Thiệu Trạm]: Quay về.
Bạn học lớp 7: ???
Hai câu này cắt ngang cả chủ đề mà nhóm lớp đang thảo luận, đọc cũng không hiểu rốt cuộc là đang nói chuyện với ai. Hầu Tuấn muốn hỏi học thần có phải bị lag máy không hay là nhắm nhầm, nhưng mà cậu ta còn chưa hỏi thành lời thì cả nhóm lớp cùng thấy “S” trả lời một chữ.
S: Ờm.
Sau đó trước sự không kịp phản ứng của mọi người, Hứa Thịnh lại nhắn tin câu nữa.
S: Nghỉ ngơi một chút cũng không được à? Làm với cậu hai tiếng trôi qua nhanh lắm, rất mệt mỏi.
[Hầu Tuấn]: …
[Đàm Khải]: …
[Khưu Thu]: …
Tập thể bạn học lớp 7 hoảng hốt: Làm gì cơ? Mặc dù liên quan tới bài thi Văn thì chắc chắn là làm đề rồi, nhưng mà vẫn cứ cảm thấy quái lạ chỗ nào đấy.
Hứa Thịnh ngồi trước bàn học, trước mặt đặt một chồng bài thi, cả buổi chiều cậu đều ngồi học với Thiệu Trạm, vừa nghe vừa làm bài. Điện thoại di động đặt bên cạnh, một bên tai nghe thả xuống.
Cậu chỉ đeo một bên tai, trả lời “Ờm” xong cũng không quan tâm nội tâm bọn Hầu Tuấn chịu bao nhiêu chấn động, thoát khỏi nhóm chat của lớp, nghe thấy được từ trong tai nghe truyền tới tiếng vang rất nhỏ, cậu đặt bút xuống: “Cậu cố ý à?”
Phía bên kia truyền tới một loạt tiếng lật trang bài thi.
Giọng nói chàng trai cách một dòng điện nghe vẫn lạnh lùng, cậu hỏi ngược lại: “Cố ý cái gì?”
Hứa Thịnh đoán được tâm tư bạn trai, vẫn cố ý bóc phốt: “Không phải mở giọng nói sao? Không nói trực tiếp đi, lại còn lên nhóm lớp bắt tôi.”
Nhất là với tính cách Thiệu Trạm không hay lên nhóm lớp, bình thường chỉ có bọn Hầu Tuấn gắn tag cậu mới lên nói mấy chữ, lời này không khó đoán ý tứ, như vậy là muốn nói cho người khác biết bọn họ ở cạnh nhau giải đề.
Thiệu Trạm không chối: “Cậu đoán đúng rồi đấy.”
Hứa Thịnh vốn dĩ giải đề rất mệt, muốn nghỉ ngơi một lúc, nhưng câu hai tiếng đồng hồ trôi qua cũng mang nhiều nghĩa. Cậu dựa người ra đằng sau, nói: “Vừa rồi tôi cũng cố ý đấy.”
Khi giải đề hai người rất ít nói chuyện, phần lớn thời gian đều tập trung tinh thần giải đề thi thử.
Thiệu Trạm vẫn bổ túc cho Hứa Thịnh, nhưng lần bổ túc này không giống với những lần khác. Lần thi tháng đó, cả người Hứa Thịnh từ trên xuống dưới đều viết đầy chữ kháng cự, hơn nữa nội dung học thật sự quá nhiều, đọc đề bài xong là hai mắt tối sầm lại. Sau này mới dần dần không ghét việc học nữa, còn bị Tứ Hiệu Liên Trại ép chủ động học Toán.
Lần này hoàn toàn do Hứa Thịnh chủ động.
Thay đổi tính cách thật sự là một chuyện kỳ diệu. Trước đây cậu chỉ là không ghét việc học nữa, nhưng mà bây giờ cậu rất muốn học bù lại những giờ học đã bỏ lỡ, con người giống như quay trở lại thời gian ôn thi vào cao trung.
“Đề vừa làm xong ấy”, Hứa Thịnh thả bút ra nói, “Nội dung câu thứ ba tôi vẫn chưa hiểu rõ, có thể luyện tập thêm những dạng bài khác tương tự thế không?”
“Có.”
Thiệu Trạm đang định lật bài thi, đột nhiên Hứa Thịnh hỏi: “Tờ giấy ghi nguyện vọng đó…Cậu tìm được ở đâu?”
Đã trôi qua hơn một tuần từ ngày sấm đánh đổi trở lại, Hứa Thịnh vẫn chưa hỏi đến ngôi sao giấy kia.
Thiệu Trạm: “Trong phòng làm việc của lão Mạnh, ông ấy bảo tôi sắp xếp lại.”
Ngày đó cậu được Mạnh Quốc Vĩ gọi lên sắp xếp lại giấy ghi nguyện vọng, bản thân cũng không biết nghĩ thế nào mà rút tờ giấy của Hứa Thịnh ra, còn kẹp trong sách giáo khoa rất lâu. Sau đó nghe được chuyện vẽ tranh từ miệng Hứa Nhã Bình, mọi đầu mối đều liên kết với nhau.
Thiệu Trạm còn nói: “Gấp không được đẹp lắm.”
Hứa Thịnh nhìn ngôi sao giấy đã được khôi phục về hình dáng cũ theo nếp gấp, trong lòng giống như bị một thứ gì không nặng không nhẹ chạm vào khiến cho cảm động, sau đó cảm xúc dạt dào tràn ra nhanh hơn: “Rất đẹp mà.”
Thiệu Trạm nghe thấy sự nghiêm túc bất thường trong câu chữ của đối phương, nhưng mà chỉ nghiêm túc được ba giây là nhanh chóng tổ lái sang chuyện khác, uể oải kéo dài giọng: “Nhìn thấy em cố gắng học tập mấy ngày qua như vậy, có thưởng khích lệ không anh?”
Thiệu Trạm: “Nhìn thấy anh cố gắng mấy ngày hôm nay dạy em như thế, anh có được thưởng không?”
Hứa Thịnh: “Có chứ.”
Hứa Thịnh cúi đầu xuống cắn nắp bút, tư thế ngồi thoải mái, chân không ngay ngắn đạp lên trên ghế, khẽ cười: “Khen thưởng khích lệ chính là…hôm nay còn thích anh hơn một chút so với hôm qua, như thế đủ chưa?”
Hứa Thịnh chỉ tiện miệng hỏi thôi, cho dù có nhớ đến thưởng khích lệ qua điện thoại cậu cũng không đòi được, chỉ có thể nói sau khi tựu trường.
Hứa Thịnh nhẩm tính thời gian, còn chưa đến ba ngày nữa là đến ngày tựu trường.
Còn chưa học được một nửa môn Hóa học, Hứa Thịnh nhận được hai tin nhắn từ Khang Khải.
Khang Khải: Qua đây vẽ đi anh.
Khang Khải: Mấy ngày nay anh chạy đâu đấy? Không phải nghỉ sao, mẹ anh cũng đồng ý rồi mà, em phải tranh thủ luyện tập thêm hai môn vẽ cảnh mới có của năm nay mới được.
Khang Khải rất nóng lòng mong mỏi chuyện hẹn nhau vẽ tranh, không thua gì Trương Phong tìm cậu hẹn chơi game.
S: Học tập, đừng quấy rầy.
Khang Khải: ?
S: Thêm hai môn vẽ cảnh cũng đơn giản thôi. Thành tích của tôi mới là vấn đề, cậu biết cuối kỳ tôi thi được bao nhiêu điểm không?
Hứa Thịnh tìm từ trong album gửi ảnh thành tích mà Mạnh Quốc Vĩ gửi vào nhóm lớp mấy hôm trước, trừ môn Toán màu đỏ ra, ngay cả những người học bết bát như Khang Khải cũng cảm thấy thê thảm không nỡ nhìn, đừng nói là Học viện Mỹ thuật, ngay cả trường top 2* cũng không vào được.
*Top 2 ở đây không phải chỉ hai ngôi trường đứng đầu. Sẽ có một số trường điểm cao gọi là trường top đầu, còn những ngôi trường điểm thấp hơn sẽ lần lượt xếp vào top 2, top 3, …
Hứa Thịnh nói câu này rất thiếu đánh.
Hết lần này tới lần khác Khang Khải vẫn không thể phản bác được gì, bởi vì đây là sự thật, với trình độ của Hứa Thịnh, vẽ cảnh thật sự không phải vấn đề gì lớn.
Khang Khải chỉ có thể chọn một môn có điểm số tương đối bình thường để khen: …Điểm Toán của anh, thi không tệ ha? Lại còn được tận ba chữ số, đúng là không tưởng tượng nổi.
S: Bạn trai dạy đấy.
Khang Khải: …
Tuy Hứa Thịnh nói như vậy nhưng hôm sau vẫn ngâm mình trong phòng vẽ nửa ngày, luyện thêm hai môn vẽ cảnh.
Khang Khải ở bên cạnh dùng cái bay* khẩy những mảng màu bị mốc trong khay màu ra, tay khẩy mà mặt không đổi sắc, đề tài không thể nào thoát khỏi chuyện liên thi: “Mấy năm nay thành tích liên thi của Lập Dương không tệ, tháng 12 năm nay thi xong là thành tích liên thi cũng có luôn. Hạng nhất vẫn ở Lập Dương, tỉ lệ Lập Dương đạt tiêu chuẩn cũng cao dọa người, tính cả năm ngoái năm kia thì ba năm liên tục hạng nhất liên thi đều ở Lập Dương, chỉ là không biết sang năm…”
Khang Khải đang nói dở thì nhớ ra năm trước vị đại ca ngồi bên cạnh cậu đã không được thi vào Lập Dương, chắc chắn sẽ không vui.
Khi vẽ Hứa Thịnh sẽ hoàn toàn không quan tâm tới người khác, màu sắc bức tranh trong tay đã vẽ được một nửa, cậu đưa tay sang: “Đưa lọ màu trắng cho tôi.”
Hứa Thịnh mở nắp thêm thuốc màu xong mới nhận ra Khang Khải đang nói chuyện với cậu: “Cậu vừa nói gì ý nhỉ?”
Khang Khải: “Em nói ba năm liên thi Mỹ thuật liên tiếp hạng nhất đều ở Lập Dương.”
Hứa Thịnh không quá để tâm chuyện này.
Cậu nhận ra bây giờ khi nghe đến hai chữ “Lập Dương”, tâm trạng đã hoàn toàn khác trước đây.
Trước ngày tựu trường một hôm, Hứa Thịnh thu dọn đồ đạc xong, cậu suy nghĩ một chút, tháo sợi dây đen trên cổ xuống, đúng lúc ra khỏi phòng thì Hứa Nhã Bình làm xong một bàn cơm. Khi ăn cơm Hứa Nhã Bình dặn dò: “Sau khi đến trường nhất định phải ăn cơm đúng giờ, có chuyện gì thì gọi điện cho mẹ.”
Hứa Thịnh gắp một đũa thức ăn: “Vâng.”
Hứa Nhã Bình ăn dở thì hạ đũa xuống, vẫn không yên lòng: “Gần đây Hứa Trạm không xuất hiện nữa chứ?”
Người mắc bệnh đa nhân cách trong mắt mẹ mình – Hứa Thịnh nói: “…Không có.”
Hứa Thịnh thở dài, nhấn mạnh bổ sung: “Thật sự không có mà.”
“Mẹ nghĩ kỹ rồi vẫn cảm thấy không yên tâm. Nếu còn nhận ra được động tĩnh gì của Hứa Trạm thì phải lập tức gọi điện cho mẹ đấy”, Hứa Nhã Bình nói, “Chuyện đến bệnh viện tâm thần không được trì hoãn.”
“…”
Hứa Thịnh thật sự không biết rốt cuộc lúc nào bản thân mới thoát khỏi cái danh bị bệnh tâm thần.
Khối 11 và khối 12 trở lại trường trước, sân trường im ắng hơn hai tuần sống động trở lại. Dòng xe chạy không ngừng trước cổng trường, ánh mặt trời mùa đông chiếu rọi xuống bốn chữ “Lục Trung Lâm Giang” được viết theo lối thư pháp ở cổng trường.
Bên cạnh dòng người nô nức đi học trở lại, buổi giao lưu giữa các ngôi trường được tổ chức ở Lục Trung cũng có tương đối đại diện tham gia.
Đúng như tên gọi, buổi giao lưu này là sự quy tụ của tất cả các ngôi trường cao trung trên địa bàn thành phố A, mỗi trường sẽ lên phát biểu phương châm và chiến lược giáo dục đối với học sinh khối 12 của mình.
Mạnh Quốc Vĩ và Cố Diêm vương cũng được mời tham dự, mấy hàng lãnh đạo nhà trường ngồi kín phòng học.
“Chủ nhiệm Khương”, Cố Diêm vương vừa thấy giáo viên đại diện bên Lập Dương đến, hai người gặp mặt hết sức khách khí, “Đã lâu không gặp.”
Bình thường các ngôi trường thường xuyên tham gia trao đổi thảo luận, mặc dù ngôi trường Lập Dương lấy Mỹ thuật là trọng điểm có hơi “hẻo lánh”, cũng không phải quá thân cận với Lâm Giang bọn họ, thế nhưng đa số các giáo viên đặc thù đều biết. Cho dù không biết cũng từng nghe qua tên, tiếng tăm của chủ nhiệm Khương rất có uy danh khắp bốn phương.
Chủ nhiệm Khương cao gầy, đeo gọng kính vàng thể hiện sự “nho nhã hiền lành”, ông đứng dậy bắt tay nói: “Đúng là lâu rồi không gặp.”
Trường đầu tiên lên phát biểu là Lập Dương.
Nhị Trung Lập Dương tuy “hẻo lánh” nhưng khá là có khí thế. Vị chủ nhiệm Khương này sau khi lên sân khấu, tay vịn lên bệ giảng ở bên cạnh, vừa mở miệng đã tách biệt với vẻ ngoài, sinh ra sự tương phản vi diệu. Ông vô cùng hào hùng lên tiếng: “Lập Dương chúng tôi năm nay vừa kết thúc liên thi đạt được những thành tích không tầm thường, tính luôn cả năm nay———-đã có ba năm liên tiếp hạng nhất của liên thi đều đến từ trường chúng tôi, sang năm chúng tôi có lòng tin 100% sẽ nắm chắc! Đạt hạng nhất lần nữa! Khởi đầu sự huy hoàng một lần nữa!”
“Bài diễn thuyết của trường ta có phần này không?” Cố Diêm vương bị bài phát biểu hào hùng khí phách này làm chấn động, nói thầm với Mạnh Quốc Vĩ: “Không có thì phải thêm vào, nhấn mạnh Lục Trung chúng ta năm ngoái cũng có thủ khoa, chúng ta cũng phải tạo ra huy hoàng lần nữa.”*cái bay (铲刀): cái này chúng ta hay nghe thấy trong xây dựng, dùng để trét xi măng, còn ở đây là một họa cụ
Về một số kiến thức về hội họa mình không rõ lắm nên trong truyện có thể edit nhiều thuật ngữ chưa chuẩn xác. Mình đã tham khảo thêm ý kiến của bạn mình là sinh viên học trường Mỹ thuật thì bạn ấy có nói là dụng cụ bay này thường dùng khi vẽ bằng màu bột. Nghĩa là có khả năng trong chương này KK và HT vẽ bằng màu bột, còn các chương trước có thể dùng màu nước. Bởi vì dùng màu nước thì chỉ cần chấm bút vào nước rồi nhúng vào màu để pha màu luôn, còn màu bột thì mới cần nghiền và gạt màu các kiểu bằng bay. Màu bột khi mua về sẽ trộn với nước và hồ, những màu đậm đậm thì còn thêm cả cồn nữa để nó dễ tan pha. Nếu màu nước dùng khay màu thì màu bột dùng pallet to luôn.
Khay màu nước
Hộp màu bột
Pallet màu
Hứa Nhã Bình hé lộ chuyện này rất nhanh, chẳng mấy chốc mà đến tai Khang Khải: “Mẹ em nói là mẹ anh đồng ý rồi à? Hôm nay dì gọi điện cho mẹ em hỏi chuyện thi Học viện Mỹ thuật, còn hỏi có thể để anh đến phòng vẽ nhà em không cơ. Mặt trời mọc đằng Tây rồi hả? Có phải người anh em này nói mấy lời tác động đến anh rồi đúng không?”
Hứa Thịnh nằm trên giường gọi điện thoại, nghe được chuyện này bật cười, rất biết cho mặt mũi nói: “Ừ.”
Khang Khải: “Con mẹ nó, không uổng công em thổi mấy trận rainbow-fart, tốn sức nghiên cứu kỹ———–”
Hứa Thịnh: “Thổi cầu vồng cũng được đó.”
Hứa Thịnh: “Muốn tôi thành thật không? Thật ra mấy lời chém gió của cậu đằng nào cũng là sự thật mà.”
Khang Khải: “…”
Hứa Thịnh nói đến đây, thu bớt sự đùa giỡn trong giọng nói lại, bỗng nhiên nói: “Cảm ơn.”
Khang Khải ngẩn người, ngượng ngùng gãi đầu: “Anh nói cảm ơn em làm gì, chủ yếu là vì anh không vẽ nữa, em không tìm được đối thủ trong giới hội họa, còn quá cô đơn trống vắng. Anh hiểu không? Cao thủ rất dễ thấy cô độc.”
“Sao mà tôi hiểu được?” Hứa Thịnh bật cười nói, “Cậu biến đi.”
Kỳ nghỉ mười lăm ngày đối với học sinh của lớp 7 mà nói chỉ trôi qua trong nháy mắt, mỗi ngày bọn họ đều đắm chìm trong bài tập và sự yêu thương, che chở của giáo viên Lục Trung.
[Mạnh Quốc Vĩ]: Lần này lớp chúng ta thi cuối kỳ không tệ, nhất là điểm trung bình môn Toán khá cao. Nhớ tự giác học tập, thầy sẽ gửi tài liệu học tập cho các em trước khi tựu trường. Các em có thời gian thì xem kỹ nhiều lần vào, củng cố kiến thức, còn thừa thời gian thì chuẩn bị bài mới. Đến lúc đó chúng ta sẽ đẩy nhanh tốc độ bài học lên.
[Mạnh Quốc Vĩ]: Tải lên một tệp văn bản.
[Mạnh Quốc Vĩ]: Tải lên phần mềm học liệu mới.
[Hầu Tuấn]: Cảm ơn thầy, thầy vất vả rồi. Thầy ơi, ngài cứ nghỉ ngơi thật nhiều đi.
Trong nhóm nhỏ của lớp lại hoàn toàn khác với nhóm lớn.
[Hầu Tuấn]: Tại sao lại có văn bản chứ?!! Mấy cậu cũng lên nhóm lớn phối hợp tí đê, sao cứ để mình tôi lên tiếng thế?
[Khưu Thu]: Lớp trưởng cậu là người có hai mặt, tôi thì không.
[Viên Tự Cường]: Tôi cũng không có.
Trong lớp ai cũng đang thoái thác, đột nhiên trong nhóm xuất hiện một chữ cái nổi bật.
S: Thiếu người à?
Hứa Thịnh không thèm để ý những điều này, ranh giới cuối cùng cũng thấp, cái gì cũng có thể nói, sau khi hỏi xong thì tiện tay chuyển sang nhóm lớn.
[Hứa Thịnh]: Cảm ơn thầy, bọn em chắc chắn sẽ học cho tốt, lấy mục tiêu chính là chạy nước rút cho kỳ thi Đại học, lên dây cót 120 000 điểm tinh thần.
[Mạnh Quốc Vĩ]: …
Mặc dù thiếu người nhưng đoạn văn này được gửi dưới cái tên của Hứa Thịnh, đọc kiểu gì cũng thấy bất thường.
S: Đủ chưa?
[Hầu Tuấn]: Đủ rồi đủ rồi, Thịnh ca, skill này của cậu mạnh thật đó.
Hầu Tuấn quyết định lướt qua vấn đề này, chia sẻ tin đồn mình đi hóng hớt được từ các lớp khác: Đúng rồi các cậu biết gì chưa? Năm nay trường bọn mình tổ chức một buổi giao lưu giữa các trường đó.
Một tay Hứa Thịnh đánh chữ.
S: Giao lưu cái gì cơ?
[Khưu Thu]: Hình như tôi biết. Chẳng phải khối 12 trường chúng ta sắp thi Đại học năm nay sao? Giờ này hàng năm cũng tổ chức một lần, tất cả trường học cùng tập trung một nơi, trao đổi chia sẻ kinh nghiệm.
…
Bạn học lớp 7 đang chia sẻ tin đồn giữa chừng, một người vô cùng hiếm khi có mặt trên nhóm lớp lại xuất hiện ngay sau cái tên S, ngay cả chú thích cũng lười đổi.
[Thiệu Trạm]: Làm bài thi xong rồi à?
[Thiệu Trạm]: Quay về.
Bạn học lớp 7: ???
Hai câu này cắt ngang cả chủ đề mà nhóm lớp đang thảo luận, đọc cũng không hiểu rốt cuộc là đang nói chuyện với ai. Hầu Tuấn muốn hỏi học thần có phải bị lag máy không hay là nhắm nhầm, nhưng mà cậu ta còn chưa hỏi thành lời thì cả nhóm lớp cùng thấy “S” trả lời một chữ.
S: Ờm.
Sau đó trước sự không kịp phản ứng của mọi người, Hứa Thịnh lại nhắn tin câu nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
S: Nghỉ ngơi một chút cũng không được à? Làm với cậu hai tiếng trôi qua nhanh lắm, rất mệt mỏi.
[Hầu Tuấn]: …
[Đàm Khải]: …
[Khưu Thu]: …
Tập thể bạn học lớp 7 hoảng hốt: Làm gì cơ? Mặc dù liên quan tới bài thi Văn thì chắc chắn là làm đề rồi, nhưng mà vẫn cứ cảm thấy quái lạ chỗ nào đấy.
Hứa Thịnh ngồi trước bàn học, trước mặt đặt một chồng bài thi, cả buổi chiều cậu đều ngồi học với Thiệu Trạm, vừa nghe vừa làm bài. Điện thoại di động đặt bên cạnh, một bên tai nghe thả xuống.
Cậu chỉ đeo một bên tai, trả lời “Ờm” xong cũng không quan tâm nội tâm bọn Hầu Tuấn chịu bao nhiêu chấn động, thoát khỏi nhóm chat của lớp, nghe thấy được từ trong tai nghe truyền tới tiếng vang rất nhỏ, cậu đặt bút xuống: “Cậu cố ý à?”
Phía bên kia truyền tới một loạt tiếng lật trang bài thi.
Giọng nói chàng trai cách một dòng điện nghe vẫn lạnh lùng, cậu hỏi ngược lại: “Cố ý cái gì?”
Hứa Thịnh đoán được tâm tư bạn trai, vẫn cố ý bóc phốt: “Không phải mở giọng nói sao? Không nói trực tiếp đi, lại còn lên nhóm lớp bắt tôi.”
Nhất là với tính cách Thiệu Trạm không hay lên nhóm lớp, bình thường chỉ có bọn Hầu Tuấn gắn tag cậu mới lên nói mấy chữ, lời này không khó đoán ý tứ, như vậy là muốn nói cho người khác biết bọn họ ở cạnh nhau giải đề.
Thiệu Trạm không chối: “Cậu đoán đúng rồi đấy.”
Hứa Thịnh vốn dĩ giải đề rất mệt, muốn nghỉ ngơi một lúc, nhưng câu hai tiếng đồng hồ trôi qua cũng mang nhiều nghĩa. Cậu dựa người ra đằng sau, nói: “Vừa rồi tôi cũng cố ý đấy.”
Khi giải đề hai người rất ít nói chuyện, phần lớn thời gian đều tập trung tinh thần giải đề thi thử.
Thiệu Trạm vẫn bổ túc cho Hứa Thịnh, nhưng lần bổ túc này không giống với những lần khác. Lần thi tháng đó, cả người Hứa Thịnh từ trên xuống dưới đều viết đầy chữ kháng cự, hơn nữa nội dung học thật sự quá nhiều, đọc đề bài xong là hai mắt tối sầm lại. Sau này mới dần dần không ghét việc học nữa, còn bị Tứ Hiệu Liên Trại ép chủ động học Toán.
Lần này hoàn toàn do Hứa Thịnh chủ động.
Thay đổi tính cách thật sự là một chuyện kỳ diệu. Trước đây cậu chỉ là không ghét việc học nữa, nhưng mà bây giờ cậu rất muốn học bù lại những giờ học đã bỏ lỡ, con người giống như quay trở lại thời gian ôn thi vào cao trung.
“Đề vừa làm xong ấy”, Hứa Thịnh thả bút ra nói, “Nội dung câu thứ ba tôi vẫn chưa hiểu rõ, có thể luyện tập thêm những dạng bài khác tương tự thế không?”
“Có.”
Thiệu Trạm đang định lật bài thi, đột nhiên Hứa Thịnh hỏi: “Tờ giấy ghi nguyện vọng đó…Cậu tìm được ở đâu?”
Đã trôi qua hơn một tuần từ ngày sấm đánh đổi trở lại, Hứa Thịnh vẫn chưa hỏi đến ngôi sao giấy kia.
Thiệu Trạm: “Trong phòng làm việc của lão Mạnh, ông ấy bảo tôi sắp xếp lại.”
Ngày đó cậu được Mạnh Quốc Vĩ gọi lên sắp xếp lại giấy ghi nguyện vọng, bản thân cũng không biết nghĩ thế nào mà rút tờ giấy của Hứa Thịnh ra, còn kẹp trong sách giáo khoa rất lâu. Sau đó nghe được chuyện vẽ tranh từ miệng Hứa Nhã Bình, mọi đầu mối đều liên kết với nhau.
Thiệu Trạm còn nói: “Gấp không được đẹp lắm.”
Hứa Thịnh nhìn ngôi sao giấy đã được khôi phục về hình dáng cũ theo nếp gấp, trong lòng giống như bị một thứ gì không nặng không nhẹ chạm vào khiến cho cảm động, sau đó cảm xúc dạt dào tràn ra nhanh hơn: “Rất đẹp mà.”
Thiệu Trạm nghe thấy sự nghiêm túc bất thường trong câu chữ của đối phương, nhưng mà chỉ nghiêm túc được ba giây là nhanh chóng tổ lái sang chuyện khác, uể oải kéo dài giọng: “Nhìn thấy em cố gắng học tập mấy ngày qua như vậy, có thưởng khích lệ không anh?”
Thiệu Trạm: “Nhìn thấy anh cố gắng mấy ngày hôm nay dạy em như thế, anh có được thưởng không?”
Hứa Thịnh: “Có chứ.”
Hứa Thịnh cúi đầu xuống cắn nắp bút, tư thế ngồi thoải mái, chân không ngay ngắn đạp lên trên ghế, khẽ cười: “Khen thưởng khích lệ chính là…hôm nay còn thích anh hơn một chút so với hôm qua, như thế đủ chưa?”
Hứa Thịnh chỉ tiện miệng hỏi thôi, cho dù có nhớ đến thưởng khích lệ qua điện thoại cậu cũng không đòi được, chỉ có thể nói sau khi tựu trường.
Hứa Thịnh nhẩm tính thời gian, còn chưa đến ba ngày nữa là đến ngày tựu trường.
Còn chưa học được một nửa môn Hóa học, Hứa Thịnh nhận được hai tin nhắn từ Khang Khải.
Khang Khải: Qua đây vẽ đi anh.
Khang Khải: Mấy ngày nay anh chạy đâu đấy? Không phải nghỉ sao, mẹ anh cũng đồng ý rồi mà, em phải tranh thủ luyện tập thêm hai môn vẽ cảnh mới có của năm nay mới được.
Khang Khải rất nóng lòng mong mỏi chuyện hẹn nhau vẽ tranh, không thua gì Trương Phong tìm cậu hẹn chơi game.
S: Học tập, đừng quấy rầy.
Khang Khải: ?
S: Thêm hai môn vẽ cảnh cũng đơn giản thôi. Thành tích của tôi mới là vấn đề, cậu biết cuối kỳ tôi thi được bao nhiêu điểm không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Thịnh tìm từ trong album gửi ảnh thành tích mà Mạnh Quốc Vĩ gửi vào nhóm lớp mấy hôm trước, trừ môn Toán màu đỏ ra, ngay cả những người học bết bát như Khang Khải cũng cảm thấy thê thảm không nỡ nhìn, đừng nói là Học viện Mỹ thuật, ngay cả trường top 2* cũng không vào được.
*Top 2 ở đây không phải chỉ hai ngôi trường đứng đầu. Sẽ có một số trường điểm cao gọi là trường top đầu, còn những ngôi trường điểm thấp hơn sẽ lần lượt xếp vào top 2, top 3, …
Hứa Thịnh nói câu này rất thiếu đánh.
Hết lần này tới lần khác Khang Khải vẫn không thể phản bác được gì, bởi vì đây là sự thật, với trình độ của Hứa Thịnh, vẽ cảnh thật sự không phải vấn đề gì lớn.
Khang Khải chỉ có thể chọn một môn có điểm số tương đối bình thường để khen: …Điểm Toán của anh, thi không tệ ha? Lại còn được tận ba chữ số, đúng là không tưởng tượng nổi.
S: Bạn trai dạy đấy.
Khang Khải: …
Tuy Hứa Thịnh nói như vậy nhưng hôm sau vẫn ngâm mình trong phòng vẽ nửa ngày, luyện thêm hai môn vẽ cảnh.
Khang Khải ở bên cạnh dùng cái bay* khẩy những mảng màu bị mốc trong khay màu ra, tay khẩy mà mặt không đổi sắc, đề tài không thể nào thoát khỏi chuyện liên thi: “Mấy năm nay thành tích liên thi của Lập Dương không tệ, tháng 12 năm nay thi xong là thành tích liên thi cũng có luôn. Hạng nhất vẫn ở Lập Dương, tỉ lệ Lập Dương đạt tiêu chuẩn cũng cao dọa người, tính cả năm ngoái năm kia thì ba năm liên tục hạng nhất liên thi đều ở Lập Dương, chỉ là không biết sang năm…”
Khang Khải đang nói dở thì nhớ ra năm trước vị đại ca ngồi bên cạnh cậu đã không được thi vào Lập Dương, chắc chắn sẽ không vui.
Khi vẽ Hứa Thịnh sẽ hoàn toàn không quan tâm tới người khác, màu sắc bức tranh trong tay đã vẽ được một nửa, cậu đưa tay sang: “Đưa lọ màu trắng cho tôi.”
Hứa Thịnh mở nắp thêm thuốc màu xong mới nhận ra Khang Khải đang nói chuyện với cậu: “Cậu vừa nói gì ý nhỉ?”
Khang Khải: “Em nói ba năm liên thi Mỹ thuật liên tiếp hạng nhất đều ở Lập Dương.”
Hứa Thịnh không quá để tâm chuyện này.
Cậu nhận ra bây giờ khi nghe đến hai chữ “Lập Dương”, tâm trạng đã hoàn toàn khác trước đây.
Trước ngày tựu trường một hôm, Hứa Thịnh thu dọn đồ đạc xong, cậu suy nghĩ một chút, tháo sợi dây đen trên cổ xuống, đúng lúc ra khỏi phòng thì Hứa Nhã Bình làm xong một bàn cơm. Khi ăn cơm Hứa Nhã Bình dặn dò: “Sau khi đến trường nhất định phải ăn cơm đúng giờ, có chuyện gì thì gọi điện cho mẹ.”
Hứa Thịnh gắp một đũa thức ăn: “Vâng.”
Hứa Nhã Bình ăn dở thì hạ đũa xuống, vẫn không yên lòng: “Gần đây Hứa Trạm không xuất hiện nữa chứ?”
Người mắc bệnh đa nhân cách trong mắt mẹ mình – Hứa Thịnh nói: “…Không có.”
Hứa Thịnh thở dài, nhấn mạnh bổ sung: “Thật sự không có mà.”
“Mẹ nghĩ kỹ rồi vẫn cảm thấy không yên tâm. Nếu còn nhận ra được động tĩnh gì của Hứa Trạm thì phải lập tức gọi điện cho mẹ đấy”, Hứa Nhã Bình nói, “Chuyện đến bệnh viện tâm thần không được trì hoãn.”
“…”
Hứa Thịnh thật sự không biết rốt cuộc lúc nào bản thân mới thoát khỏi cái danh bị bệnh tâm thần.
Khối 11 và khối 12 trở lại trường trước, sân trường im ắng hơn hai tuần sống động trở lại. Dòng xe chạy không ngừng trước cổng trường, ánh mặt trời mùa đông chiếu rọi xuống bốn chữ “Lục Trung Lâm Giang” được viết theo lối thư pháp ở cổng trường.
Bên cạnh dòng người nô nức đi học trở lại, buổi giao lưu giữa các ngôi trường được tổ chức ở Lục Trung cũng có tương đối đại diện tham gia.
Đúng như tên gọi, buổi giao lưu này là sự quy tụ của tất cả các ngôi trường cao trung trên địa bàn thành phố A, mỗi trường sẽ lên phát biểu phương châm và chiến lược giáo dục đối với học sinh khối 12 của mình.
Mạnh Quốc Vĩ và Cố Diêm vương cũng được mời tham dự, mấy hàng lãnh đạo nhà trường ngồi kín phòng học.
“Chủ nhiệm Khương”, Cố Diêm vương vừa thấy giáo viên đại diện bên Lập Dương đến, hai người gặp mặt hết sức khách khí, “Đã lâu không gặp.”
Bình thường các ngôi trường thường xuyên tham gia trao đổi thảo luận, mặc dù ngôi trường Lập Dương lấy Mỹ thuật là trọng điểm có hơi “hẻo lánh”, cũng không phải quá thân cận với Lâm Giang bọn họ, thế nhưng đa số các giáo viên đặc thù đều biết. Cho dù không biết cũng từng nghe qua tên, tiếng tăm của chủ nhiệm Khương rất có uy danh khắp bốn phương.
Chủ nhiệm Khương cao gầy, đeo gọng kính vàng thể hiện sự “nho nhã hiền lành”, ông đứng dậy bắt tay nói: “Đúng là lâu rồi không gặp.”
Trường đầu tiên lên phát biểu là Lập Dương.
Nhị Trung Lập Dương tuy “hẻo lánh” nhưng khá là có khí thế. Vị chủ nhiệm Khương này sau khi lên sân khấu, tay vịn lên bệ giảng ở bên cạnh, vừa mở miệng đã tách biệt với vẻ ngoài, sinh ra sự tương phản vi diệu. Ông vô cùng hào hùng lên tiếng: “Lập Dương chúng tôi năm nay vừa kết thúc liên thi đạt được những thành tích không tầm thường, tính luôn cả năm nay———-đã có ba năm liên tiếp hạng nhất của liên thi đều đến từ trường chúng tôi, sang năm chúng tôi có lòng tin 100% sẽ nắm chắc! Đạt hạng nhất lần nữa! Khởi đầu sự huy hoàng một lần nữa!”
“Bài diễn thuyết của trường ta có phần này không?” Cố Diêm vương bị bài phát biểu hào hùng khí phách này làm chấn động, nói thầm với Mạnh Quốc Vĩ: “Không có thì phải thêm vào, nhấn mạnh Lục Trung chúng ta năm ngoái cũng có thủ khoa, chúng ta cũng phải tạo ra huy hoàng lần nữa.”*cái bay (铲刀): cái này chúng ta hay nghe thấy trong xây dựng, dùng để trét xi măng, còn ở đây là một họa cụ
Về một số kiến thức về hội họa mình không rõ lắm nên trong truyện có thể edit nhiều thuật ngữ chưa chuẩn xác. Mình đã tham khảo thêm ý kiến của bạn mình là sinh viên học trường Mỹ thuật thì bạn ấy có nói là dụng cụ bay này thường dùng khi vẽ bằng màu bột. Nghĩa là có khả năng trong chương này KK và HT vẽ bằng màu bột, còn các chương trước có thể dùng màu nước. Bởi vì dùng màu nước thì chỉ cần chấm bút vào nước rồi nhúng vào màu để pha màu luôn, còn màu bột thì mới cần nghiền và gạt màu các kiểu bằng bay. Màu bột khi mua về sẽ trộn với nước và hồ, những màu đậm đậm thì còn thêm cả cồn nữa để nó dễ tan pha. Nếu màu nước dùng khay màu thì màu bột dùng pallet to luôn.
Khay màu nước
Hộp màu bột
Pallet màu
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro