Cầu Ma

Ba mươi bảy lần!

Nhĩ Căn

2024-01-18 17:43:34

Khoảnh khắc tu vi đạt tới Man Hồn đại viên mãn, phong ấn trong đầu Tô Minh lập tức truyền đến đau đớn cực kỳ. Đau nhức làm mặt hắn nổi gân xanh, làm phong ấn xuất hiện tê liệt, khiến hắn lại cảm nhận lực lượng cách không gian truyền đến, giống như không phải cách không gian mà là ở gần đó dùng đôi mắt nhìn chằm chằm hắn, quấy nhiễu phong ấn đầu óc. Khiến nó không thể mở ra, trong xé rách không ngừng khép lại, lần lượt đối kháng với ý thức của hắn.

Tô Minh có thể rõ ràng phán đoán chính là lực lượng này ở trước kia và hiện tại không ngừng định phong ấn ký ức của hắn, trước là cách không gian, bây giờ thì như trước mắt, đến từ Man tộc.

Tô Minh chậm rãi ngẩng đầu lên, tu vi bùng phát, ý thức đối kháng. Phong ấn xé rách dần khép lại, đôi mắt Tô Minh xuất hiện nhiều tơ máu trông đỏ rực, ánh mắt hắn quét bốn phía, dừng lại ở cọt sáng trận pháp đang giáng xuống!

“Các ngươi...chuẩn bị tốt chưa?” Tô Minh khàn khàn nói, trong cơ thể tràn ngập lực lượng thiên địa k thể tưởng tượng, hắn thậm chí có cảm giác chỉ cần mình động ý niệm là sẽ dẫn đến trời đất tan vỡ.

Như là hắn là trời, trời chính là hắn!

Lời thốt ra, giọng hắn như lôi luật đồng nhất ồm ồm, lại giống nói cấp cấp như luật lệnh, chấn động khung trời bát hoang. Thanh âm quanh quẩn, hai cột sáng vòng xoáy trong khoảnh khắc chỉ là thanh âm của Tô Minh đã run rẩy như sắp không thể chịu đựng, muốn tan vỡ ra.

Trong cột sáng có gần trăm bóng dáng tiên tộc bây giờ đó hơn phân nửa hoàn chỉnh giáng trần, nhưng ai nấy im lặng hoảng sợ nhìn Tô Minh.

Chúng thấy quá trình Tô Minh trở thành Man Hồn đại viên mãn, thấy đằng trước hắn, Man tượng to lớn ngàn mét, đặc biệt là từ Man tượng toát ra uy nhiếp khủng bố làm tim chúng đập nhanh. Thêm vào giọng Tô Minh dẫn động cột sáng run rẩy khiến đám người trong một giây hoảng sợ lộ ra không thể tin.

“Hoan nghênh đi tới... Man tộc!” Tô Minh bỗng ngẩng đầu, khi lời thốt khỏi môi, trời đất chấn động, hai cột sáng giáng tràn run bần bật, tan vỡ.

Cột sáng ta vỡ, gần trăm người bên trong chớp mắt lao ra tứ phía. Gần trăm người này tu vi đều không tầm thường, có mấy cái càng là vấn đỉnh đại viên mãn. Thậm chí có hai người có thể so với phân thân Đế Thiên.

Nhưng khoảnh khắc chúng lao ra, Tô Minh nâng lên tay phải hướng phía trước, tựa như năm đó ở bất tử bất diệt giới nhìn ông lão hướng bất tử bất diệt hồn xòe bàn tay chộp lấy vậy.

Bây giờ Tô Minh làm giống hệt, hắn nâng lên tay phải, Man tượng cũng làm động tác tương tự như nhau.

Tiếng nổ ngập trời, gần trăm tiên tộc khoảnh khắc có hơn phân nửa thân thể khựng lại, run rẩy, phát ra tiếng hét thê thảm tuyệt vọng, bùm một tiếng nổ tung.

Theo chúng tan vỡ, từng lũ sự sống bắn ra lao hướng tay phải Tô Minh, bị hắn nắm lấy, lực nguyền rủa tản ra ngược dòng đến đất tiên tộc!

Cùng lúc đó, Tô Minh tiến tới một bước, khoảnh khắc xuất hiện bên cạnh tu sĩ gần bằng phân thân Đế Thiên. Tu sĩ chợt ngoái đầu, người toát ra ánh sáng xanh biếc, định thụt lùi thì Tô Minh nâng lên tay trái, không thèm để ý màn sáng xanh, xuyên thấu vào chụp ngực tu sĩ, năm ngón siết lại. Tu sĩ trợn to mắt, trái tim bị Tô Minh bóp nát. Có nguyền rủa tản ra, hủy diệt nguyên thần của người này, đuổi thẳng hướng bản tôn ở tiên tộc, tiêu diệt!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Từ nay về sau Man tộc là cấm khu của tiên tộc! “

Tô Minh bình tĩnh nói, thả lỏng tay, xoay người tóc bay lên, nâng ngón trỏ tay trái chỉ về phía trước. Khoảnh khắc hắn xoay người, một tu sĩ khác tu vi có thể so với phân thân Đế Thiên thuấn di đến, tay biến hóa ra sông nước, trời trăng sao, đều ẩn chứa cả bầu trời hình thành cây cờ to múa hướng hắn.

Ngón trỏ tay phải của Tô Minh không ngừng lại, xuyên thấu qua cờ chỉ vào ngực tu sĩ. Tu sĩ hộc máu, vẻ mặt hoảng sợ thụt lùi. Tô Minh nhấc chân bước ra, tay phải cướp lấy cờ to, tay trái cách không đánh hướng tu sĩ.

“Người tiên tộc đến đều giết!” Tô Minh lạnh nhạt nói vang vọng.

Nắm đấm rơi xuống, một tiếng ầm ầm dao động thiên địa vang, toàn thân tu sĩ tan vỡ thành mảnh vụn tứ tán. Gã và người lúc trước xuất hiện đều không phải phân thân bình thường mà là pháp thân!

Pháp thân so với phân thân cao một đẳng cấp, là tu sĩ tiên tộc có thể so với nguyên thần, là có thể giao sinh mệnh, giữ lại sinh mệnh tế luyện. Cho nên về tu vi có thể so với phân thân Đế Thiên, nhưng dù bây giờ có phân thân Đế Thiên thì tu vi của Tô Minh đã đạt Man Hồn đại viên mãn, được nguyên khí vận Man tộc chống lưng, giết y không khó.

Tô Minh vung tay áo, đạp bước xuất hiện trên vai Man tượng của mình. Hắn đứng đó nhìn lên trời, trong mắt toát ra sát khí.

“Đế Thiên, nếu đã đến lâu rồi sao không hiện ra? “

Theo Tô Minh thốt lời, bầu trời Man tộc thật sự, trong vòng xoáy to lớn tồn tại hai trận pháp giáng trần rực rỡ lại truyền đến tiếng nổ. Cùng lúc đó, bên dưới trận pháp tay phải có một người đàn ông đội đế quan đen, mặc đế bào đen chậm rãi lộ ra.

Khi y xuất hiện, tu vi dao động cường đại mà chân thật lấy người này làm trung tâm hướng bốn phía thành sấm sét ngập trời cuồn cuộn.

Đây không phải là phân thân!

Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh nhìn Đế Thiên áo đen. Hắn thấy ra Đế Thiên lần này xuất hiện khác với ba cái từng bị hắn giết. Người này khiến Tô Minh có cảm giác máu thịt không phải đoạt xá mà thật sự ngưng tụ trong thiên địa ra, diện mạo càng chân thật không hề mơ hồ. Tô Minh thậm chí cảm giác đây là lần thứ hai thấy Đế Thiên. Trong đầu xuất hiện lúc rời Ô Sơn vào Nam Thần, trong hố đen hắn bị xiềng xích trói buộc, người đàn ông đứng trên cái đầu to.

Lần đầu xuất hiện loại cảm giác này là năm đó khi Tô Minh gặp phân thân Đế Thiên, lấy tu vi của hắn chưa nhìn ra nhiều manh mối, nên cảm giác đầu tiên đó bị bỏ qua.

Từ đó về sau hắn thấy phân thân Đế Thiên thứ hai, ba, mặc dù đối phương cường đại nhưng không thể khiến Tô Minh lại có cảm giác đó, chỉ duy nhất...bây giờ!

Có thể nói lấy tu vi hiện nay của Đế Thiên, khi hắn nhìn Đế Thiên áo đen, phong ấn ký ức xé rách phạm vi lớn, hắn như trông thấy thứ gì. Nhưng nó mơ hồ, rõ ràng là hắn có trực giác không phải lần đầu tiên trông thấy Đế Thiên áo đen. Xuất hiện trong hố đen chính là Đế Thiên áo đen này!!!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hay nên nói đây mới là Đế Thiên thật sự, lúc trước bị Tô Minh giết chết đều là phân thân bị y khống chế ngưng tụ ra ý thức!

“Đây là bổn đế lần thứ ba mươi bảy giáng xuống pháp thân.” Đế Thiên áo đen bình tĩnh nói, thanh âm tang thương khác hẳn với phân thân. Trong thanh âm kia không có uy nghiêm nhưng tồn tại cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh. Y nhìn Tô Minh, chậm rãi nhấc chân từng bước một đi hướng hắn.

“ Ba mươi sáu lần trước đều là ngươi không tuân theo lời hứa, không thực hiện ước hẹn năm đó với ta, định phản kháng, cuối cùng bị ta diệt trừ ba mươi sáu lần. Mỗi lần ta đều không thật sự giết ngươi mà khiến ngươi lại trầm luân. Đây là lần thứ ba mươi bảy, cũng là lần cuối cùng.” Giọng lạnh nhạt của Đế Thiên như là ẩn chứa phép tắc.

Theo y tới gần, phong ấn trong ký ức Tô Minh đau đớn càng nhức nhối, xé rách buông lỏng càng nhiều.

“Cũng là một lần biến động duy nhất, cũng là một lần duy nhất hủy diệt toàn bộ phân thân của ta. Nhưng ngươi cuối cùng vẫn phải...ngủ say! “

Đế Thiên cách Tô Minh chỉ có mấy trăm mét, não hắn xuất hiện đau nhức tê liệt làm phát điên. Ký ức...đang dần mở ra.

Khi Đế Thiên lại nhấc chân thì đầu óc Tô Minh bùm một tiếng, có nhiều hình ảnh bỗng tạc nổ, hình thành hỗn loạn trong óc.

Trong hỗn loạn hắn thấy hình ảnh từ...một ngàn năm trước!

Một ngàn năm trước thiếu niên trong Ô Sơn kịch biến bị cuốn vào hố đen, nơi hắn xuất hiện không phải Nam Thần mà là đại lục hắn chưa từng đi. Nơi ấy tràn ngập gió tuyết, có người xa lạ, mọi thứ lạ lẫm. Mấy trăm năm sau tu vi đạt đến hậu kỳ Man Hồn, hắn tìm đến ký ức của mình, định nghịch chuyển bầu trời thì Đế Thiên xuất hiện. Trận chiến ấy hắn bị vô số xiềng xích trói buộc, cuộc chiến đó hắn thua cực thảm. Người đánh bại hắn là người đàn ông đứng trên cái đầu khổng lồ, chính là Đế Thiên áo đen trước mắt!

[Đây là lần thứ ba mươi sáu bổn đế giáng xuống, vẫn như lần thứ ba mươi lăm giáng trần, nếu ngươi có thể hủy pháp thân này của bổn đế thì từ nay về sau bổn đế không thể giáng xuống Man tộc nữa, ngươi có thể chân chính tự do, ta thậm chí cho ngươi lệnh bài này...] Đây là Tô Minh vỡ ra trí nhớ, một ngàn năm trước khi hắn và Đế Thiên áo đen bắt đầu chiến đấu thì đối phương đã nói như vậy.

[Ngươi khiến ta rất thất vọng...] Đây là kết thúc ký ức một ngàn năm trước, lời Đế Thiên áo đen nói.

“Nghĩ ra rồi?” Đế Thiên áo đen chầm chậm bước tới, lạnh nhạt nói.

Mắt Tô Minh đỏ rực, ngẩng đầu nhìn Đế Thiên áo đen, mắt lóe sát khí.

“ Giống như ba mươi sáu lần trước, nếu ngươi có thể diệt pháp thân của bổn đế thì nay ngươi sẽ chân chính tự do, ta có thể đưa ngươi...lệnh bài này.” Đế Thiên nói, tay phải nâng lên, một lệnh bài đen bay ra, trên lệnh bài có một sống lưng hoàn chỉnh toát ra vẻ âm lạnh tràn ngập hai bên lệnh bài.

Khoảnh khắc thấy lệnh bài kia, tinh thần Tô Minh chấn động. Hắn từng thấy nó!!!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cầu Ma

Số ký tự: 0