Cầu Ma

Chiến Vu!

Nhĩ Căn

2024-01-18 17:43:34

Trên chiến trường này, Tô Minh sau từng đợt chém giết cảm nhận ra bản thân nhỏ bé. Nhưng cùng lúc đó, hắn ở trong chiến tranh tàn khốc tìm đến con đường biến mình mạnh hơn.

Ý chí, là dùng chiến trường đẫm máu rèn luyện ra ý chí cường giả thuộc về chính mình!

Ý chí, là trải qua bao nhiêu kiếp nạn sẽ không bị mài mòn, cho dù năm tháng thay đổi, biển hóa bể dâu sẽ vẫn rực cháy ngọn lửa bất diệt, thiêu đốt tất cả sự vật trong cõi trời đất ngăn cản bước chân hắn.

‘Trận chiến tranh này chẳng những ta phải sống sót mà còn từ trong đó đạt được kinh nghiệm!’

Mắt Tô Minh lộ tia sáng, trên người hắn là chiến ý hiếm thấy. Chiến ý như lửa, thiêu đốt sinh mệnh hiện tại của Tô Minh.

Tốc độ của hắn rất nhanh, từ trước mặt Tử Xa và Diên Bác lao đến kẻ săn Man Vu tộc từ phía xa liếc hắn. Màu trắng kia và cả khe hở hình chữ thập khiến Tô Minh vừa liếc mắt liền nhận ra ngay, người này là kẻ đã đâm trường mâu vào ngực mình, khiến hắn suýt bị trọng thương.

‘Ý chí là một từ rất hư ảo. Là cứng cỏi trong tính cách, là chùm sáng trong sinh mệnh. Nhưng dù sao thì nó vẫn là hư ảo.’ Tay phải Tô Minh cầm kiếm nhỏ xanh.

Kiếm quang gần một mét, khi Tô Minh lao nhanh đi qua đâu, hễ có Vu tộc ngăn cản trước mặt thì đều phát ra tiếng hét thảm, nhanh chóng lùi ra sau.

Bởi vì chúng nhận ra, người Tô Minh muốn đấu là Săn của Vu tộc chúng. Trên người Tô Minh truyền ra sát khí hiển nhiên không tầm thường.

Đây là chiến đấu thuộc về Săn, người ngoài đều sẽ không chen vào.

Người đàn ông Vu tộc đội mặt nạ bây giờ đang lạnh lùng nhìn Tô Minh. Nhưng hắn không ngừng tới gần, gã vẫn không hề động đậy. Dù gã không động đậy nhưng như tòa núi lớn, cho người cảm giác trời sụp đất nứt thì sẽ không bị đánh ngã.

‘Trong trận chiến tranh này, đầu tiên mình phải có nguyên tắc riêng. Nguyên tắc này là hư vô trống rỗng như ở trong chiến tranh không ngừng bị rèn luyện, vậy có một ngày nguyên tắc sẽ hóa thành ý chí của mình! Khi ngày nào đó đến, ý chí nguyên tắc sẽ bị mình mang đi từ chiến trường này, trở thành…cả đời!’

Tô Minh cất bước, tiếng gió rít gào. Trước người hắn lóe tia chớp hình thành bảy, tám lôi cầu. Hàm Sơn Chuông bay giữa không trung cùng theo sát. Xung quanh có tia sáng đen, lấp lóe khiến các mãnh thú kinh sợ rút lui.

‘Nguyên tắc của mình là…’ Tô Minh nhoáng người, cách người đàn ông chưa đến ba trăm mét. Hắn chưa dốc hết tốc độ nhưng vẫn kinh người.

‘Người không phạm ta thì ta không phạm người. Nhưng nếu người phạm ta thì ta sẽ giết người! Trên chiến trường, mặt kệ là chủ động hay bị động, hễ có người ra tay với ta, vậy người này trừ phi bị ai khác giết chết, nếu không thì mình nhất định phải giết! Đây là nguyên tắc của mình, cũng sẽ vào một ngày nào đó hóa thành ý chí!’

Tô Minh mạnh ngẩng đầu, giây phút cách người đàn ông Vu tộc đội mặt nạ chưa đến hai trăm mét thì tốc độ tăng vọt, đạt tới khả năng cực hạn. Với tốc độ cực hạn này, thân thể Tô Minh trông như tạm dừng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng khựng lại chỉ là tàn ảnh.

Giây phút Tô Minh tăng tốc độ, cách hơn một trăm mét, người đàn ông Vu tộc đội mặt nạ vốn lạnh lùng nhìn Tô Minh đến, con ngươi dưới mặt nạ bỗng co rút. Gã chẳng chút chần chờ lập tức lùi ra sau vài bước. Tốc độ của gã không nhanh, nhưng mỗi bước đạp xuống thì mặt đất như rung động. Cùng lúc đó, gã nâng lên tay phải hướng tới không khí trước mặt, năm ngón thành vuốt xẹt qua.

Khi xẹt qua thì mặt nạ của người này tỏa ra ánh sáng âm u. Thân thể gã làm trung tâm, bốn phía không khí lập tức vặn vẹo hình thành từng mảng gợn sóng nhanh chóng lan tràn.

Một chỗ bên cạnh thân thể người này, gợn sóng khuếch tán bỗng nhiên bật ngược. Giây phút Tô Minh vọt ra, người đàn ông đội mặt nạ cười nhạt, nhoáng người lên, thoáng chốc đùi phải theo thân thể chuyển động phát ra tiếng xé gió sắc nhọn. Không ngờ gã mượn thế xoay người, chân như roi quét hướng Tô Minh.

Tiếng *ầm ầm* vang vọng giữa hai người. Đây là lần đầu tiên Tô Minh dưới tốc độ cực hạn này bị người nhận ra, phát động phản kích.

Lực lượng cú đá của người đàn ông Vu tộc, đầu tiên là đụng chạm với lôi cầu trước người Tô Minh. Tiếng nổ ầm ĩ, đụng vào kiếm nhỏ xanh của Tô Minh.

Giây phút chân gã đụng vào kiếm nhỏ thì mắt Tô Minh hoa lên, mơ hồ hắn thấy cái chân người đàn ông Vu tộc vung tới xuất hiện trước mắt hắn, đó là cái đuôi một mãnh thú xé gió lao đến.

Không thể nói rõ đây là đuôi thuộc về mãnh thú gì. Dù biết rõ đây là ảo ảnh, là một loại thần thông biến thành, nhưng mặt trên truyền đến lực lượng khổng lồ lập tức đánh trúng kiếm nhỏ xanh thì khựng lại, đập vào người Tô Minh.

Tô Minh chỉ cảm thấy như bị ngọn núi lớn ở giữa không trung đánh vào người. Hắn hộc ra búng máu, thân thể bắn ngược ra gần trăm mét mới đáp xuống đất, lại lùi vài bước mới đứng vững. Khóe miệng tràn máu tươi.

Người đàn ông Vu tộc lạnh lùng nhìn Tô Minh, tiến lên một bước. Sát khí cường đại phát ra từ người gã. Sát khí kia dưới ánh hoàng hôn như hóa thành thực chất, hình thành vùng âm u bao phủ bốn phía, ở ngoài thân thể người đàn ông Vu tộc như mơ hồ xuất hiện vô số oan hồn thét gào.

Những oan hồn có hơn phân nửa là người Man tộc. Họ đa số là thân thể rách nát, đang thê lương kêu gào. Thậm chí ở bên trong Tô Minh còn nhìn thấy săn Vu Man tộc đội mặt nạ.

Tô Minh hiểu về Vu tộc tuy không nói nhiều nhưng cũng không tính ít ỏi. Mấy lần tiếp xúc, đặc biệt là loại Linh Môi, hắn đã thấy rất nhiều. Bây giờ hắn liếc mắt liền nhận ra, oan hồn lượn lờ ngoài thân thể người đàn ông Vu tộc tuyệt đối không phải Linh Môi ngưng tụ ra.

Những oan hồn này là bị sát khí của người đàn ông vĩnh viễn trói buộc quanh người gã, không thể rời đi, chỉ có thể kêu gào trong năm tháng vô tận, mãi đến khi người đàn ông chết mới có thể rời đi.

“Chiến Vu!” Tô Minh lau máu nơi khóe miệng, thân thể cảm giác từng đợt đau đớn.

Mới nãy cú đá của người đàn ông Vu tộc khiến Tô Minh cảm nhận được sức mạnh thân thể từ đối phương.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Loại lực lượng này, loại sát khí này, loại phương pháp khốn oán không phải Linh Môi, trong Vu tộc chỉ có người tu hành cảnh giới Chiến Vu, sau khi đạt tới trình độ nhất định mới có thể làm được.

Người đàn ông Vu tộc nhấc chân, chỉ dùng bốn bước đã tới trước mặt Tô Minh. Gã đội mặt nạ, chỉ có thể thấy đôi mắt lạnh lùng, không trông thấy biểu tình. Khoảnh khắc tới gần, người đàn ông Vu tộc nâng lên nắm đấm, dùng cách trực tiếp nhất đánh hướng Tô Minh.

Đây không phải lần đầu tiên Tô Minh đụng độ Chiến Vu. Trên chiến trường, Chiến Vu Vu tộc là nhiều nhất, Tô Minh cũng giết không ít. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp cường giả Chiến Vu!

Trong cảnh giới số lượng nhiều nhất Vu tộc, Chiến Vu nhìn thì bình thường lại khiến Tô Minh cảm giác áp lực to lớn. Đặc biệt là nắm đấm này mơ hồ khiến Tô Minh như thấy người đàn ông Vu tộc trước mắt hóa thành mãnh thú to lớn. Mãnh thú toàn thân đụng hướng mình.

Tô Minh không lùi lại, hắn vừa định ra nguyên tắc thuộc về mình, phải đem nguyên tắc rèn luyện thành ý chí. Nếu không thể chiến thắng người đàn ông, vậy hắn đừng mơ rèn luyện ý chí, sợ là ngay cả sống sót cũng khó thể thực hiện trên chiến trường này.

Giây phút nắm đấm của người đàn ông Vu tộc đội mặt nạ đánh tới, Thần Tướng giáp trên người Tô Minh lập tức biến ảo ra. Nhưng lúc Thần Tướng giáp xuất hiện lại lập tức bị áp lực cường đại đến từ thân thể người đàn ông Vu tộc đánh tan rã, dường như trước áp lực này nó khó thể tồn tại!

“Ở trước mặt ta, khí huyết trong người ngươi ngay cả Thần Tướng giáp Man tộc các ngươi đều không dám ngưng tụ ra. Ngươi…còn làm Thần Tướng cái gì?” Đây là người đàn ông Vu tộc lần đầu tiên mở miệng.

Giây phút thốt lời, nắm đấm của gã rơi vào trước mặt Tô Minh, cách không chấn động. Thân thể Tô Minh lần nữa lùi ra sau.

Nhưng mặc dù hắn lùi ra sau vẫn không phản kích. Nắm đấm của người đàn ông Vu tộc cách không tán đi không trực tiếp đánh vào người Tô Minh là bởi vì đòn phản kích của hắn rơi từ đỉnh đầu người đàn ông Vu tộc, Hàm Sơn Chuông đập xuống!

Chuông rít gào lao thẳng đến người đàn ông Vu tộc. Người đàn ông Vu tộc bỗng nhiên ngẩng đầu, không ngờ chẳng hề trốn tránh, vọt lên lao thẳng đến Hàm Sơn Chuông, đánh ra một đấm!

Tiếng ầm ầm vang vọng. Không ngờ Hàm Sơn Chuông bị nắm đấm đánh bay nhưng không bị tổn hại. Còn về người đàn ông Vu tộc thì thân thể bị phản lực đập xuống đất, mặt nạ trào ra máu tươi.

Tô Minh lùi ra sau lập tức ngẩng đầu, vọt hướng người đàn ông Vu tộc. Lôi cầu ở trước người rít gào, kiếm quang xé gió. Nhưng khi lôi cầu và kiếm quang tới gần người đàn ông Vu tộc bị đập té xuống đất thì gã há miệng phát ra tiếng rống to.

Tiếng rống kinh thiên, ẩn chứa lực lượng kỳ lạ. Lực lượng như mãnh thú rống gầm, như là áp lực từ sự sống cấp bậc cao. Giống như người thường gặp phải mãnh hổ, khi nó rống to sẽ nhũn chân ra. Tựa như con nít gặp chó sói, nghe tiếng chó sủa sẽ cảm thấy sợ hãi.

Thanh âm, đặc biệt là thanh âm của mãnh thú, có nhiều lúc làm đến loại chấn nhiếp không thể khống chế được.

Tếng gầm của người đàn ông Vu tộc chính là như thế, khiến Tô Minh chấn động tinh thần, thần thức tán loạn. Ánh sáng kiếm nhỏ chợt tối đi, thậm chí lôi cầu cũng nhanh chóng thu nhỏ.

Đây là thuộc về Chiến Vu của Vu tộc, dùng cách tu hành đặc biệt lộ ra Vu thuật cường giả thuộc về Chiến Vu!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cầu Ma

Số ký tự: 0