Cơ hội!
Nhĩ Căn
2024-01-18 17:43:34
“Gương, hèn chi ta ở đây có thể cảm giác hơi thở của Đạo Thần chân
giới, bởi vì nếu đây là thế giới trong gương thì tại đây sẽ tồn tại bốn
chân giới. Tất cả chỗ này chắc giống như tam hoang đại giới, nhưng không biết có tồn tại sinh mệnh không. Hơn nữa có chút khác biệt, Đạo Thần
chân giới ở tam hoang đại giới là thuộc về ta, nơi đó có gió lốc, có lỗ
hổng tam hoang. chỗ này là mảnh đất trống, tồn tại nhiều tu chân tinh.”
Con ngươi Tô Minh co rút, lắc người lao ra xa, nhưng nửa tiếng sau thì
hắn khựng lại.
Làm Tô Minh đứng lại là bởi vì toàn chân giới này vào giây phút hắn bước vào thì có biến đổi kỳ lạ. Loại biến đổi này ban đầu không rõ ràng, nhưng qua nửa tiếng sau chợt biến mãnh liệt hơn. Xung quanh vốn trống trải lập tức xuất hiện gió lốc, dường như gió lốc mới sinh ra nhưng ngày càng mãnh liệt, một lát sau tràn ngập bát phương. Tình cảnh này làm Tô Minh khựng lại, con ngươi co rút.
Tô Minh cảm nhận được trong chân giới này mới nãy những tu chân tinh mau chóng vỡ ra phạm vi lớn, như có lực lượng nào đó giáng xuống, thay đổi chân giới này. Bộ dạng gió lốc chính là giới lực phong đang xuất hiện trong Đạo Thần chân giới ở tam hoang đại giới.
Những tu chân tinh vốn hoàn chỉnh lúc này mau chóng vỡ ra, thay đổi nhanh chóng giống như Đạo Thần chân giới trong tam hoang đại giới, như muốn biến thành y như đúc.
Khi Tô Minh ngẩng đầu, hắn nhìn bên trên chân giới, gió lốc rít gào nhanh chóng ngưng tụ lại, mơ hồ thấy tận cùng hư vô, không trung bị xé rách, tiếng nổ truyền khắp chân giới, xuất hiện một lỗ hổng lớn.
“Lỗ hổng tam hoang đại giới!” Con ngươi Tô Minh co rút.
Tô Minh nhìn ra chân giới bình tĩnh, trống trải này tùy theo hắn đến đã xảy ra biến đổi kinh người, biến thành giống như Đạo Thần chân giới ở tam hoang đại giới. Giây phút này Tô Minh cảm nhận rõ ràng Đạo Thần chân giới trước đó chậm rãi có hơi thở của hắn. Đó là hơi thở của Tô Minh, hắn tuyệt đối sẽ không nhận lầm. Tô Minh ngơ ngác đứng, chính mắt thấy toàn chân giới trong hai tiếng đồng hồ ngăn ngủi hoàn toàn biến thành Đạo Thần chân giới ở tam hoang đại giới. Có lỗ hổng tam hoang, có gió lốc, có sơn môn Đạo Thần Tông, dù là kết cấu hay hình dạng đều giống y như đúc. Còn có ý chí chân giới, dường như lúc trước ý chí Đạo Thần đã bị bôi xóa, mức độ không thể chống lại, dường như đã nhất định, không thể thay đổi chút gì, chỉ có thể phát ra tiếng rít gào câm lặng không cam lòng chỉ mình Tô Minh nghe thấy.
Ý chí kia cuồn cuộn đang mau chóng bị ý chí của Tô Minh thay thế, nhưng cố tình hắn chưa xuất thủ, hắn chỉ là đứng ở nơi đó, ngơ ngác nhìn mọi chuyện xảy ra.
Mãi khi hai tiếng đồng hồ trôi qua hết, chân giới này hoàn toàn giống với Đạo Thần chân giới của Tô Minh ở tam hoang đại giới, trở thành chân giới của hắn. Tô Minh do dự một chút, tỏa ra ý chí, thử va chạm với ý chí của mình ở giới này. Hai ý chí giống hệt nhau va đụng, người Tô Minh bùm một tiếng, đầu óc như nổ tung. Người Tô Minh run rẩy, mắt đầy tơ máu, vẻ mặt hung tợn, nhưng trong mắt hắn chứa sự kích động, hưng phấn vượt sức tưởng tượng.
Thần thức của Tô Minh nổ tung, hồn hắn đang dao động, đẳng cấp sinh mệnh đang tăng vọt, ý linh tiên, ý chí của hắn trong chớp mắt này bỗng tăng gấp đôi. Là tăng gấp đôi hoàn chỉnh, như là hắn có thêm một chân giới, giống như chân giới này dung hợp hoàn mỹ với chân giới của hắn, khiến ý chí của hắn trong giây phút này tăng vọt mãnh liệt, vượt qua trước kia, tăng lên cảnh giới mà hắn không thể tưởng tượng. cảnh giới này giống như là Tô Minh đoạt xá hai trong bốn chân giới của tam hoang đại giới.
Đầu óc Tô Minh ù vang, làm hắn ngửa đầu hú dài, thanh âm kia kinh thiên động địa, dấy lên vô tận sóng gợn nơi chân giới, như tuyên bố mọi thứ nơi đây, hắn là chủ nhân. Tô Minh chẳng những là chủ của Đạo Thần chân giới ở tam hoang đại giới mà còn là chủ Đạo Thần chân giới trong thế giới trong gương này.
“Ta hiểu rồi, chỗ này là thời gian gương, mọi thứ đã định ở bên ngoài, trong này sẽ biến đổi theo, chẳng qua loại thay đổi này không đồng bộ mà cần một cơ hội, ví dụ như ... ta đến, đây chính là cơ hội. Bởi vì tại tam hoang đại giới thì ta chính là Đạo Thần chân giới, cho nên sau khi ta đến đây, mọi thứ chỗ này xảy ra biến đổi. Chân giới như vậy ròi, không biết sinh mệnh tại đây có tương tự như thế không?"
Tô Minh đè nén nỗi lòng kích động, hắn cảm nhận được mình bỗng biến mạnh. Tô Minh có cảm giác dù cho hắn đối diện bất khả ngôn thì cũng không như trước kia khó thể chống cự. Mắt Tô Minh sáng ngời, bây giờ hắn có tự tin nếu đối diện kiếp thứ ba thì sẽ càng thong dong độ qua. Dù là kiếp thứ bốn cũng đừng mơ giống như lúc trước khiến hắn cửu tử nhất sinh!
Thậm chí là kiếp thứ năm thì Tô Minh cũng có tin chắc độ kiếp.
Rõ ràng cường đại không phải thể hiện ở tu vi mà là ý chí, linh hồn, đẳng cấp sinh mệnh của Tô Minh.
“Mọi thứ ở tam hoang có thể thay đổi cách cục nơi đây, vậy phải chăng biến đổi tại đây cũng có thể ảnh hưởng cách cục của tam hoang đại giới? Thậm chí phải chăng ta ở đây gặp một ... ta khác?"
Tô Minh nghĩ tới đây thì lòng bỗng run lên, hắn cảm thấy cách nghĩ này quá điên cuồng, nhưng cố tình trong tâm thần hắn cho rằng suy nghĩ quá chính xác.
“Chỗ này có một ta khác, còn có mọi người ta từng biết, thậm chí sinh mệnh trong tam hoang đại giới đều tồn tại trên thế giớin ày. Nếu thật sự như vậy thì suy đoán của Thiên Linh tiền bối là chính xác, trong khung trời này sinh mệnh nào cũng có thiên địch, dù là ý chí Tam Hoang cũng như thế. Mọi thứ đều có trái và phải, có âm có dương."
“Chỗ này có Đạo Thần chân giới cũng có ba chân giới khác, còn có Thần Nguyên Phế Địa, thậm chí nơi này có Chúng Linh điện!"
Mắt Tô Minh chớp lóe tia sáng, bây giờ hắn khó thể bình tĩnh với suy đoán làm chấn động tinh thần này.
“Nếu chỗ này cũng có Chúng Linh điện thì ta vừa được gấp đôi ý chí vì chân giới, nếu như ta lại trải qua một lần thăng tiên như trước, nếu chỗ này và tam hoang đại giới trải qua chín lần thăng tiên vậy thì tu vi của ta sẽ mạnh cỡ nào?"
Tim Tô Minh đập nhanh, hắn không cần suy nghĩ xa như vậy, chỉ cần nghĩ tới nếu như thăng tiên bốn lần tại đây, ở tam hoang đại giới đã tiến hành ba lần, vậy thì tương đương với hắn có tám lần thăng tiên!
Loại thăng tiên cỡ này sẽ mạnh bao nhiêu? Giờ phút này Tô Minh không dám tưởng tượng.
“Quan trọng nhất là ta cần tìm một ta khác trong chỗ này, không biết 'bản thân' có quỹ tích Tô Minha hoang không, vận mệnh cuộc đời của hắn có giống như ta? Nhưng chắc điều này là không thành lập, 'bản thân' ở nơi này có quỹ tích khác, vì dù nói là gương nhưng cần một cơ hội mới chồng lên nhau được, mới xảy ra thay đổi. Lúc trước ta không đến, không có cơ hội này, nên 'bản thân' có cuộc sống hoàn toàn khác. Chẳng những là 'bản thân' ta, tất cả sinh mệnh nơi đây đều như vậy, không có liên kết giống như bên ngoài, nói là gương nhưng sự thật lại không giống gương, ngược lại như hai đại giới. Có lẽ cách một đoạn thời gian sẽ chồng lên nhau, nhưng sau đó sẽ lại tách ra. Trừ phi có người có thể xuyên qua mới lại xuất hiện cơ hội thay đổi, đúng là vậy.” Mắt Tô Minh lóe tia sáng.
“Xem đạo lý thì trong đại giới này chắc cũng tồn tại một loại như ý chí tam hoang, nó là ... ” Tô Minh nghĩ tới đây thì tâm hồn chấn động, chợt nhớ tới suy đoán mà Thiên Linh lão nhân từng nói.
“Nó là thiên địch của ý chí Tam Hoang, nó là ... Tang Tương!"
Tô Minh biến sắc mặt, hắn nghĩ đến rất nhiều, ví dụ như ba ý chí cổ xư,a chắc chắn họ là sinh mệnh đến từ thế giới này, chẳng qua vì chút tình huống đặc biệt nên mới tồn tại trong vòng xoáy âm tử.
“Nơi này có thể dung hợp cùng tam hoang đại giới, nhưng cũng tương khắc, nói vậy là chỗ này tồn tại 'bản thân' cũng có thể dung hợp với ta. Nếu ta dung hợp được 'bản thân', vậy ta chính là duy nhất tại đây và tam hoang đại giới, có lẽ như vậy thì ta mới là ta thật sự!
Tô Minh liên tục suy đoán, hắn nghĩ đến rất nhiều rất nhiều điều. Mãi đến giờ phút này, không biết tại trong óc hắn nhớ tới nghe một người trong Man tộc nói một câu.
“Khi ngươi biết ngươi là ngươi thì ngươi không phải ngươi, khi ngươi không biết ngươi là ngươi, mới chính là ngươi!”
“Ta rốt cuộc đã hiểu ... ” Tô Minh khẽ thở dài.
“Vậy là Thiên Linh lão nhân nói ý chí chỗ này liên quan đến ta, đã đại khái đoán được lý do, còn về suy đoán có chính xác hay không sẽ phán đoán ra lúc trước ta đoán có hợp với sự thật không. Bây giờ phải xem 'bản thân' ở trong thế giới này có thân phận gì.” Mắt Tô Minh lóe tia sáng.
Tất cả suy đoán đã nối liền trong một điểm, chỉ cần điểmn ày thành lập thì trước mắt Tô Minh sẽ rộng mở.
“Chắc bây giờ 'bản thân' cũng cảm nhận được chút biến đổi rồi.” Mắt Tô Minh chợt lóe, tỏa ra thần thức, dùng ý chí hóa thành thần thức, trở thành thiên ý quét khắp chân giới.
Vì ý chí của Tô Minh tương đương với hai chân giới nên phạm vi khuếch tán thần thức lớn đến có thể nói là vô biên vô hạn.
Một lát sau, Tô Minh bỗng nhiên biến sắc mặt, có vẻ quái dị và do dự. Tô Minh không nhìn thấy 'bản thân’, ngược lại thần thức tìm được người khác.
“Hắn là ... ” Tô Minh ngẩn ra, lắc người lao đi xa.
Làm Tô Minh đứng lại là bởi vì toàn chân giới này vào giây phút hắn bước vào thì có biến đổi kỳ lạ. Loại biến đổi này ban đầu không rõ ràng, nhưng qua nửa tiếng sau chợt biến mãnh liệt hơn. Xung quanh vốn trống trải lập tức xuất hiện gió lốc, dường như gió lốc mới sinh ra nhưng ngày càng mãnh liệt, một lát sau tràn ngập bát phương. Tình cảnh này làm Tô Minh khựng lại, con ngươi co rút.
Tô Minh cảm nhận được trong chân giới này mới nãy những tu chân tinh mau chóng vỡ ra phạm vi lớn, như có lực lượng nào đó giáng xuống, thay đổi chân giới này. Bộ dạng gió lốc chính là giới lực phong đang xuất hiện trong Đạo Thần chân giới ở tam hoang đại giới.
Những tu chân tinh vốn hoàn chỉnh lúc này mau chóng vỡ ra, thay đổi nhanh chóng giống như Đạo Thần chân giới trong tam hoang đại giới, như muốn biến thành y như đúc.
Khi Tô Minh ngẩng đầu, hắn nhìn bên trên chân giới, gió lốc rít gào nhanh chóng ngưng tụ lại, mơ hồ thấy tận cùng hư vô, không trung bị xé rách, tiếng nổ truyền khắp chân giới, xuất hiện một lỗ hổng lớn.
“Lỗ hổng tam hoang đại giới!” Con ngươi Tô Minh co rút.
Tô Minh nhìn ra chân giới bình tĩnh, trống trải này tùy theo hắn đến đã xảy ra biến đổi kinh người, biến thành giống như Đạo Thần chân giới ở tam hoang đại giới. Giây phút này Tô Minh cảm nhận rõ ràng Đạo Thần chân giới trước đó chậm rãi có hơi thở của hắn. Đó là hơi thở của Tô Minh, hắn tuyệt đối sẽ không nhận lầm. Tô Minh ngơ ngác đứng, chính mắt thấy toàn chân giới trong hai tiếng đồng hồ ngăn ngủi hoàn toàn biến thành Đạo Thần chân giới ở tam hoang đại giới. Có lỗ hổng tam hoang, có gió lốc, có sơn môn Đạo Thần Tông, dù là kết cấu hay hình dạng đều giống y như đúc. Còn có ý chí chân giới, dường như lúc trước ý chí Đạo Thần đã bị bôi xóa, mức độ không thể chống lại, dường như đã nhất định, không thể thay đổi chút gì, chỉ có thể phát ra tiếng rít gào câm lặng không cam lòng chỉ mình Tô Minh nghe thấy.
Ý chí kia cuồn cuộn đang mau chóng bị ý chí của Tô Minh thay thế, nhưng cố tình hắn chưa xuất thủ, hắn chỉ là đứng ở nơi đó, ngơ ngác nhìn mọi chuyện xảy ra.
Mãi khi hai tiếng đồng hồ trôi qua hết, chân giới này hoàn toàn giống với Đạo Thần chân giới của Tô Minh ở tam hoang đại giới, trở thành chân giới của hắn. Tô Minh do dự một chút, tỏa ra ý chí, thử va chạm với ý chí của mình ở giới này. Hai ý chí giống hệt nhau va đụng, người Tô Minh bùm một tiếng, đầu óc như nổ tung. Người Tô Minh run rẩy, mắt đầy tơ máu, vẻ mặt hung tợn, nhưng trong mắt hắn chứa sự kích động, hưng phấn vượt sức tưởng tượng.
Thần thức của Tô Minh nổ tung, hồn hắn đang dao động, đẳng cấp sinh mệnh đang tăng vọt, ý linh tiên, ý chí của hắn trong chớp mắt này bỗng tăng gấp đôi. Là tăng gấp đôi hoàn chỉnh, như là hắn có thêm một chân giới, giống như chân giới này dung hợp hoàn mỹ với chân giới của hắn, khiến ý chí của hắn trong giây phút này tăng vọt mãnh liệt, vượt qua trước kia, tăng lên cảnh giới mà hắn không thể tưởng tượng. cảnh giới này giống như là Tô Minh đoạt xá hai trong bốn chân giới của tam hoang đại giới.
Đầu óc Tô Minh ù vang, làm hắn ngửa đầu hú dài, thanh âm kia kinh thiên động địa, dấy lên vô tận sóng gợn nơi chân giới, như tuyên bố mọi thứ nơi đây, hắn là chủ nhân. Tô Minh chẳng những là chủ của Đạo Thần chân giới ở tam hoang đại giới mà còn là chủ Đạo Thần chân giới trong thế giới trong gương này.
“Ta hiểu rồi, chỗ này là thời gian gương, mọi thứ đã định ở bên ngoài, trong này sẽ biến đổi theo, chẳng qua loại thay đổi này không đồng bộ mà cần một cơ hội, ví dụ như ... ta đến, đây chính là cơ hội. Bởi vì tại tam hoang đại giới thì ta chính là Đạo Thần chân giới, cho nên sau khi ta đến đây, mọi thứ chỗ này xảy ra biến đổi. Chân giới như vậy ròi, không biết sinh mệnh tại đây có tương tự như thế không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Minh đè nén nỗi lòng kích động, hắn cảm nhận được mình bỗng biến mạnh. Tô Minh có cảm giác dù cho hắn đối diện bất khả ngôn thì cũng không như trước kia khó thể chống cự. Mắt Tô Minh sáng ngời, bây giờ hắn có tự tin nếu đối diện kiếp thứ ba thì sẽ càng thong dong độ qua. Dù là kiếp thứ bốn cũng đừng mơ giống như lúc trước khiến hắn cửu tử nhất sinh!
Thậm chí là kiếp thứ năm thì Tô Minh cũng có tin chắc độ kiếp.
Rõ ràng cường đại không phải thể hiện ở tu vi mà là ý chí, linh hồn, đẳng cấp sinh mệnh của Tô Minh.
“Mọi thứ ở tam hoang có thể thay đổi cách cục nơi đây, vậy phải chăng biến đổi tại đây cũng có thể ảnh hưởng cách cục của tam hoang đại giới? Thậm chí phải chăng ta ở đây gặp một ... ta khác?"
Tô Minh nghĩ tới đây thì lòng bỗng run lên, hắn cảm thấy cách nghĩ này quá điên cuồng, nhưng cố tình trong tâm thần hắn cho rằng suy nghĩ quá chính xác.
“Chỗ này có một ta khác, còn có mọi người ta từng biết, thậm chí sinh mệnh trong tam hoang đại giới đều tồn tại trên thế giớin ày. Nếu thật sự như vậy thì suy đoán của Thiên Linh tiền bối là chính xác, trong khung trời này sinh mệnh nào cũng có thiên địch, dù là ý chí Tam Hoang cũng như thế. Mọi thứ đều có trái và phải, có âm có dương."
“Chỗ này có Đạo Thần chân giới cũng có ba chân giới khác, còn có Thần Nguyên Phế Địa, thậm chí nơi này có Chúng Linh điện!"
Mắt Tô Minh chớp lóe tia sáng, bây giờ hắn khó thể bình tĩnh với suy đoán làm chấn động tinh thần này.
“Nếu chỗ này cũng có Chúng Linh điện thì ta vừa được gấp đôi ý chí vì chân giới, nếu như ta lại trải qua một lần thăng tiên như trước, nếu chỗ này và tam hoang đại giới trải qua chín lần thăng tiên vậy thì tu vi của ta sẽ mạnh cỡ nào?"
Tim Tô Minh đập nhanh, hắn không cần suy nghĩ xa như vậy, chỉ cần nghĩ tới nếu như thăng tiên bốn lần tại đây, ở tam hoang đại giới đã tiến hành ba lần, vậy thì tương đương với hắn có tám lần thăng tiên!
Loại thăng tiên cỡ này sẽ mạnh bao nhiêu? Giờ phút này Tô Minh không dám tưởng tượng.
“Quan trọng nhất là ta cần tìm một ta khác trong chỗ này, không biết 'bản thân' có quỹ tích Tô Minha hoang không, vận mệnh cuộc đời của hắn có giống như ta? Nhưng chắc điều này là không thành lập, 'bản thân' ở nơi này có quỹ tích khác, vì dù nói là gương nhưng cần một cơ hội mới chồng lên nhau được, mới xảy ra thay đổi. Lúc trước ta không đến, không có cơ hội này, nên 'bản thân' có cuộc sống hoàn toàn khác. Chẳng những là 'bản thân' ta, tất cả sinh mệnh nơi đây đều như vậy, không có liên kết giống như bên ngoài, nói là gương nhưng sự thật lại không giống gương, ngược lại như hai đại giới. Có lẽ cách một đoạn thời gian sẽ chồng lên nhau, nhưng sau đó sẽ lại tách ra. Trừ phi có người có thể xuyên qua mới lại xuất hiện cơ hội thay đổi, đúng là vậy.” Mắt Tô Minh lóe tia sáng.
“Xem đạo lý thì trong đại giới này chắc cũng tồn tại một loại như ý chí tam hoang, nó là ... ” Tô Minh nghĩ tới đây thì tâm hồn chấn động, chợt nhớ tới suy đoán mà Thiên Linh lão nhân từng nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nó là thiên địch của ý chí Tam Hoang, nó là ... Tang Tương!"
Tô Minh biến sắc mặt, hắn nghĩ đến rất nhiều, ví dụ như ba ý chí cổ xư,a chắc chắn họ là sinh mệnh đến từ thế giới này, chẳng qua vì chút tình huống đặc biệt nên mới tồn tại trong vòng xoáy âm tử.
“Nơi này có thể dung hợp cùng tam hoang đại giới, nhưng cũng tương khắc, nói vậy là chỗ này tồn tại 'bản thân' cũng có thể dung hợp với ta. Nếu ta dung hợp được 'bản thân', vậy ta chính là duy nhất tại đây và tam hoang đại giới, có lẽ như vậy thì ta mới là ta thật sự!
Tô Minh liên tục suy đoán, hắn nghĩ đến rất nhiều rất nhiều điều. Mãi đến giờ phút này, không biết tại trong óc hắn nhớ tới nghe một người trong Man tộc nói một câu.
“Khi ngươi biết ngươi là ngươi thì ngươi không phải ngươi, khi ngươi không biết ngươi là ngươi, mới chính là ngươi!”
“Ta rốt cuộc đã hiểu ... ” Tô Minh khẽ thở dài.
“Vậy là Thiên Linh lão nhân nói ý chí chỗ này liên quan đến ta, đã đại khái đoán được lý do, còn về suy đoán có chính xác hay không sẽ phán đoán ra lúc trước ta đoán có hợp với sự thật không. Bây giờ phải xem 'bản thân' ở trong thế giới này có thân phận gì.” Mắt Tô Minh lóe tia sáng.
Tất cả suy đoán đã nối liền trong một điểm, chỉ cần điểmn ày thành lập thì trước mắt Tô Minh sẽ rộng mở.
“Chắc bây giờ 'bản thân' cũng cảm nhận được chút biến đổi rồi.” Mắt Tô Minh chợt lóe, tỏa ra thần thức, dùng ý chí hóa thành thần thức, trở thành thiên ý quét khắp chân giới.
Vì ý chí của Tô Minh tương đương với hai chân giới nên phạm vi khuếch tán thần thức lớn đến có thể nói là vô biên vô hạn.
Một lát sau, Tô Minh bỗng nhiên biến sắc mặt, có vẻ quái dị và do dự. Tô Minh không nhìn thấy 'bản thân’, ngược lại thần thức tìm được người khác.
“Hắn là ... ” Tô Minh ngẩn ra, lắc người lao đi xa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro