Có lẽ đã định trước ...
Nhĩ Căn
2024-01-18 17:43:34
Khi thuật nguyền rủa của búp bê Ngũ Diện Thần Thú giáng xuống người Phi Hoa lại thông qua cô lan tới Tiêu Tùng, nguyền rủa ngưng tụ trên thân hai người dẫn động nguyền rủa trong cơ thể Huyền Lâu Nghịch Thánh phản phệ, làm mẩu xương vỡ nát, chất lỏng hồng tan biến.
Trước vài giây định mệnh đó, trong đường thịt, Tô Minh ngưng tụ ý chí, sinh mệnh, tu vi, linh hồn đánh ra một kích mạnh nhất vào đầu thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành.
Thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành né tránh, không thể đánh lại vì Tô Minh ra một kích đó chiếm quyền chủ động, tiên cơ, đã chuẩn bị sẵn khi y định ngăn cản búp bê Ngũ Diện Thần Thú. Chẳng qua thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành tính sai sức chống cự của búp bê Ngũ Diện Thần Thú, vậy Tô Minh có phạm sai lầm không? Nghi vấn này hiện ra trong đầu thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành khi thần thông của Tô Minh đến gần.
Vang tiếng nổ điếc tai kinh thiên động địa. Một kích của Tô Minh hoàn toàn đập vào người thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành. Một kích mạnh nhất, từ xa nhìn thì khí thế bàng bạc, ngưng tụ mọi thứ của Tô Minh, nhưng nếu nhìn gần, một kích kia chỉ là một ngón tay phải của hắn. Một ngón tay nho nhỏ ngưng tụ lực lượng khủng bố làm con ngươi thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành co rút chỉ vào trán y.
Một chỉ điểm vào trán thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành, tiếng nổ liên miên không dứt. Thế giới biến tĩnh lặng, sương không cuồn cuộn nữa, đường thịt không nổ ầm ĩ. Bên ngoài như đông lại, Tam Hoang đại giới run mạnh, Ám Thần, Nghịch Thánh chấn động theo.
Đạo Thần chân giới, Minh Hoàng chân giới, Tiên Tông chân giới héo rút, Cương Thiên chân giới, tất cả lặng yên như chết.
Sinh mệnh trong đại giới không phát hiện sự tĩnh lặng này, dù búp bê Ngũ Diện Thần Thú đang xuyên qua từng giới cũng không phát hiện. Chỉ có Tô Minh, Tam Hoang, có thể nói họ là sinh mệnh cùng đẳng cấp nên mới cảm nhận được loại yên lặng này. Còn hai sinh mệnh nữa có thể cảm nhận được, một là ý chí Tang Tương trong Tang Tương đại giới. Nó nhận ra Tô Minh và thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành bùng phát đối kháng, khiến Tang Tương hồi hộp, trông chờ.
Người cuối cùng phát hiện là Diệt Sinh lão nhân ở trong Đệ Tứ giới, bên cạnh lỗ hổng cánh thứ bốn của Tang Tương. Diệt Sinh lão nhân ngồi trên chiếc thuyền cổ tàng hình, mắt nhìn ra xa, ánh mắt sâu thẳm. Diệt Sinh lão nhân cảm nhận rõ ràng thế giới này tĩnh lặng.
Diệt Sinh lão nhân thì thào:
- Ở quê hương xưa của ta có một câu nói, nếu trời muốn ngươi chết thì sẽ làm ngươi cuồng trước, câu này rất có lý. Tang Tương sắp đi lên con đường cũ của quê hương ta, cho nên lúc này mới xuất hiện điên cuồng. Một là thiên tài tuyệt thế trong trăm triệu kỷ đoạt xá Tang Tương, một là mạnh nhất bản kỷ đã định trước sẽ xuất hiện ở kỷ cuối cùng trước khi Tang Tương hủy diệt. Ta rất mong chờ khi hai người biết sự thật sẽ hối hận như thế nào, có giống ta năm xưa không?
Diệt Sinh lão nhân khẽ thở dài, ngẩng đầu, ánh mắt cố chấp.
- Ta làm như vậy không phải vì bản thân ta mà vì quê hương, dù có hy sinh tất cả Tang Tương thì cũng đáng giá.
Giọng Diệt Sinh lão nhân vang vọng.
Trong đường thịt, Tô Minh, thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành bốn mắt nhìnn hau. Ngón tay phải của Tô Minh chỉ vào trán thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành, hai người không nhúc nhích, giữ tư thế cũ như đông lại vĩnh viễn.
Môi thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành không khép mở nhưng xung quanh có tiếng thở dài.
- Ta thua rồi.
- Ta tính sao Ngũ Diện Thần Thú, cũng tính sai một kích mạnh nhất của ngươi. Giờ phút này, trong Nghịch Thánh trận doanh không còn trợ lực, ngươi đã phá cục này.
Tô Minh không đáp, biểu tình hời hợt, lạnh lùng.
Thanh âm của thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành chất chứa tang thương:
- Ước hẹn trăm năm của ngươi và ta có thể tiêu trừ.
Tô Minh lạnh nhạt nói:
- Dù không tiêu trừ thì sau trăm năm ta và ngươi vẫn sẽ đấu một trận.
- Ngươi không suy nghĩ lại chuyện hợp tác với ta sao?
Tô Minh lạnh nhạt nói:
- Cổ thụ sinh trưởng trong biển trên bản tinh Minh Hoàng tồn tại chỉ là tàn hồn, cổ thụ thật sự đã sớm héo tàn, không biết chết từ bao nhiêu kỷ nguyên trước. Có lẽ có một ngày ngươi nhớ lại lời hứa năm xưa với nó, sáng tạo ra một cái cây nhưng ngươi không thể thay đổi nó bản năng cố chấp, chờ đợi lời hứa của ngươi. Ta có thể hợp tác với người như vậy không?
Thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành im lặng.
Dường như đường thịt hai người đang ở biến thành cổ thụ năm đó, sương xung quanh thành biển, như ngoài biển rộng, bên cổ thụ, xanh nối liền với trời.
Thật lâu sau, thanh âm già nau của thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành lại vang lên:
- Ta có hai nghi vấn.
Tô Minh bình tĩnh nói:
- Nói đi.
- Ý chí của ngươi không thể nào ngưng tụ ra một chỉ như vậy. Một chỉ kia không phải mạnh vì ý chí nhiều ít, không phải sinh mệnh hưng suy, không phải tu vi cao thấp, không phải trọng lượng linh hồn. Trọng điểm một chỉ đó là loại quyết tâm, quyết chết chứ không nghĩ đến còn sống. Trong một chỉ đó, ta cảm nhận ngươi từng sợ hãi, giãy dụa, chắc là khi ngươi chết chắc, bị sự tồn tại nào đó uy hiếp vì không cam lòng nhận mệnh nên phát ra sức sống mạnh nhất. Ta cảm nhận được một thức kia ngươi vẫn chưa dùng hết. Ta muốn biết lần đầu tiên ngươi thi triển thức này là đối diện với ai?
Giọng tang thương của thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành vang vọng, rơi vào tai Tô Minh, hắn im lặng.
- Một sự tồn tại lúc trước ngươi không tin. Hắn mặc áo dài màu đen, mái tóc đen dài, tay phải đeo chuỗi hạt kỳ dị, ngồi trên la bàn to lớn. Ta chính mắt thấy người này nuốt một con Tang Tương.
Câu trả lời của Tô Minh khiến thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành im lặng.
Giọng thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành chất chứa khẳng định:
- Ta không biết ngươi nói tới ai, nhưng sau khi ta đoạt xá Tang Tương có thể cảm nhận trong ký ức của nó có một bóng dáng như vậy, chẳng qua Tang Tương cảm thấy rất thân thiết. Bởi vậy mặc kệ ngươi nhìn thấy cái gì, không cần quá lo về việc này.
Tô Minh lắc đầu, hắn tin vào điều mình thấy, phân tích, hắn không tin đáp án của thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành.
Thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành lại lên tiếng:
- Nghi vấn thứ hai của ta là lúc trước ngươi nói đến Diệt Sinh lão nhân, ta biết lão, nhưng tại sao ngươi lo âu về lão?
Tô Minh nói:
- Người đã từng hủy diệt một Tang Tương, trong khi cắn nuốt thì lão chạy thoát, xâm nhập vào thế giới của chúng ta, mưu đồ bí ẩn mà chúng ta không biết, ngươi nói xem ta đang lo cái gì?
Thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành quá tự tin, Tô Minh thấy đó là dấu hiệu sẽ bị hủy diệt.
Thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành lên tiếng:
- Không cần lo, lão đến kỷ này hơn bốn trăm năm sau, khi bốn cánh Tang Tương chồng lên nhau, bản kỷ hủy diệt, nhất kỷ xuất hiện thì lão sẽ bị tiêu trừ.
Thanh âm chất chứa tự tin làm Tô Minh nhíu mày.
Tô Minh chậm rãi nói:
- Nếu không ... Nhất kỷ tiếp theo thì sao?
Thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành không chút do dự nói:
- Không thể nào!
Thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành nhìn chằm chằm vào Tô Minh.
- Giữa ngươi và ta sau hơn bốn trăm năm, khi tai kiếp đến sẽ gặp lại. Bây giờ có thể thi triển ra một thức thần thông ngươi vẫn chưa đánh xong.
Thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành nói tới đây thì giọng nhỏ dần cho đến khi tan biến.
Mắt Tô Minh chợt lóe, nói câu cuối:
- Linh!
Đây là mấu chốt cuối cùng trong thần thông mạnh nhất của Tô Minh, năm đó trong thần thông quá khứ, khi đối mặt thanh niên áo đen, ý chí tan vỡ thì hắn cảm nhận chữ tồn tại trong vô hình này.
Tô Minh thốt ra chữ linh, ngón tay đụng vào thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành, thân thể y run lên nhưng không tan biến mà chồng thành ảo ảnh. Ảo ảnh phút chốc biến mười, trăm, ngàn, vạn cái, ảo ảnh chồng chất vượt qua phạm vi mắt thường của tu sĩ có thể đếm, dù sao chồng lên nhau khiến người ta khó nhìn rõ.
Chỉ có Tô Minh trong khoảnh khắc ngắn gủi đếm ra có mười vạn bóng chồng trên người thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành không tan vỡ. Mười vạn bóng chồng lên một chỗ, ngón tay Tô Minh chạm vào trán thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành kêu két két, trán xuất hiện vết nứt nhanh chóng khuếch tán ra toàn thân y, amĩ khi bùm một tiếng, thân hình y thành bốn, năm mảnh, hóa thành tro bụi tan biến, cùng tán đi còn có mười vạn bóng chồng. Cái này tương đương với mười vạn thân ảo của Tam Hoang bị hủy diệt sạch trong chớp mắt.
Điều này đối với Tam Hoang không có thân thể là bị tổn thất nặng nề, vốn y có lực lượng lại đấu với Tô Minh, hắn không nắm chắc chạy theo giết được y không, vì chưa đến thời cơ. Chỉ có lúc tai kiếp nổi lên, bốn cánh chồng lại mới là cơ hội đoạt xá duy nhất.
Mọi chuyện kết thúc, khi thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành biến mất, độc dục vọng xung quanh hình thành sương mù không tăng thêm mà có dấu hiệu dần tan biến. Lúc này biểu tình Tô Minh lộ ra mệt mỏi, đôi mắt không còn sắc bén mà tan rã. Độc dục vọng Tô Minh luôn đè nén vào khoảnh khắc này sôi tròa trong cơ thể, may mắn xung quanh không có nhiều độc dục vọng, đang dần biến mất. Tô Minh lập tức khoanh chân ngồi, vận chuyển tu vi trong người, thu lại ý chí tập trung áp chế độc dục vọng.
Nếu không có bên ngoài kích thích thì không lâu sau độc dục vọng biến thành sương tan biến trong đường thịt là Tô Minh có thể trở lại bình thường, không còn bị ảnh hưởng nữa. Nhưng Tô Minh đã quên Tử Nhược.
Tô Minh mới khoanh chân ngồi không bao lâu thì trong sương mù có tiếng thở gâó, một thân hình trần trụi lao ra ôm lấy Tô Minh.
Tử Nhược ôm Tô Minh, độc dục vọng trong người hắn như bị hấp dẫn, kích thích, bùng phát.
Trước vài giây định mệnh đó, trong đường thịt, Tô Minh ngưng tụ ý chí, sinh mệnh, tu vi, linh hồn đánh ra một kích mạnh nhất vào đầu thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành.
Thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành né tránh, không thể đánh lại vì Tô Minh ra một kích đó chiếm quyền chủ động, tiên cơ, đã chuẩn bị sẵn khi y định ngăn cản búp bê Ngũ Diện Thần Thú. Chẳng qua thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành tính sai sức chống cự của búp bê Ngũ Diện Thần Thú, vậy Tô Minh có phạm sai lầm không? Nghi vấn này hiện ra trong đầu thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành khi thần thông của Tô Minh đến gần.
Vang tiếng nổ điếc tai kinh thiên động địa. Một kích của Tô Minh hoàn toàn đập vào người thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành. Một kích mạnh nhất, từ xa nhìn thì khí thế bàng bạc, ngưng tụ mọi thứ của Tô Minh, nhưng nếu nhìn gần, một kích kia chỉ là một ngón tay phải của hắn. Một ngón tay nho nhỏ ngưng tụ lực lượng khủng bố làm con ngươi thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành co rút chỉ vào trán y.
Một chỉ điểm vào trán thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành, tiếng nổ liên miên không dứt. Thế giới biến tĩnh lặng, sương không cuồn cuộn nữa, đường thịt không nổ ầm ĩ. Bên ngoài như đông lại, Tam Hoang đại giới run mạnh, Ám Thần, Nghịch Thánh chấn động theo.
Đạo Thần chân giới, Minh Hoàng chân giới, Tiên Tông chân giới héo rút, Cương Thiên chân giới, tất cả lặng yên như chết.
Sinh mệnh trong đại giới không phát hiện sự tĩnh lặng này, dù búp bê Ngũ Diện Thần Thú đang xuyên qua từng giới cũng không phát hiện. Chỉ có Tô Minh, Tam Hoang, có thể nói họ là sinh mệnh cùng đẳng cấp nên mới cảm nhận được loại yên lặng này. Còn hai sinh mệnh nữa có thể cảm nhận được, một là ý chí Tang Tương trong Tang Tương đại giới. Nó nhận ra Tô Minh và thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành bùng phát đối kháng, khiến Tang Tương hồi hộp, trông chờ.
Người cuối cùng phát hiện là Diệt Sinh lão nhân ở trong Đệ Tứ giới, bên cạnh lỗ hổng cánh thứ bốn của Tang Tương. Diệt Sinh lão nhân ngồi trên chiếc thuyền cổ tàng hình, mắt nhìn ra xa, ánh mắt sâu thẳm. Diệt Sinh lão nhân cảm nhận rõ ràng thế giới này tĩnh lặng.
Diệt Sinh lão nhân thì thào:
- Ở quê hương xưa của ta có một câu nói, nếu trời muốn ngươi chết thì sẽ làm ngươi cuồng trước, câu này rất có lý. Tang Tương sắp đi lên con đường cũ của quê hương ta, cho nên lúc này mới xuất hiện điên cuồng. Một là thiên tài tuyệt thế trong trăm triệu kỷ đoạt xá Tang Tương, một là mạnh nhất bản kỷ đã định trước sẽ xuất hiện ở kỷ cuối cùng trước khi Tang Tương hủy diệt. Ta rất mong chờ khi hai người biết sự thật sẽ hối hận như thế nào, có giống ta năm xưa không?
Diệt Sinh lão nhân khẽ thở dài, ngẩng đầu, ánh mắt cố chấp.
- Ta làm như vậy không phải vì bản thân ta mà vì quê hương, dù có hy sinh tất cả Tang Tương thì cũng đáng giá.
Giọng Diệt Sinh lão nhân vang vọng.
Trong đường thịt, Tô Minh, thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành bốn mắt nhìnn hau. Ngón tay phải của Tô Minh chỉ vào trán thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành, hai người không nhúc nhích, giữ tư thế cũ như đông lại vĩnh viễn.
Môi thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành không khép mở nhưng xung quanh có tiếng thở dài.
- Ta thua rồi.
- Ta tính sao Ngũ Diện Thần Thú, cũng tính sai một kích mạnh nhất của ngươi. Giờ phút này, trong Nghịch Thánh trận doanh không còn trợ lực, ngươi đã phá cục này.
Tô Minh không đáp, biểu tình hời hợt, lạnh lùng.
Thanh âm của thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành chất chứa tang thương:
- Ước hẹn trăm năm của ngươi và ta có thể tiêu trừ.
Tô Minh lạnh nhạt nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Dù không tiêu trừ thì sau trăm năm ta và ngươi vẫn sẽ đấu một trận.
- Ngươi không suy nghĩ lại chuyện hợp tác với ta sao?
Tô Minh lạnh nhạt nói:
- Cổ thụ sinh trưởng trong biển trên bản tinh Minh Hoàng tồn tại chỉ là tàn hồn, cổ thụ thật sự đã sớm héo tàn, không biết chết từ bao nhiêu kỷ nguyên trước. Có lẽ có một ngày ngươi nhớ lại lời hứa năm xưa với nó, sáng tạo ra một cái cây nhưng ngươi không thể thay đổi nó bản năng cố chấp, chờ đợi lời hứa của ngươi. Ta có thể hợp tác với người như vậy không?
Thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành im lặng.
Dường như đường thịt hai người đang ở biến thành cổ thụ năm đó, sương xung quanh thành biển, như ngoài biển rộng, bên cổ thụ, xanh nối liền với trời.
Thật lâu sau, thanh âm già nau của thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành lại vang lên:
- Ta có hai nghi vấn.
Tô Minh bình tĩnh nói:
- Nói đi.
- Ý chí của ngươi không thể nào ngưng tụ ra một chỉ như vậy. Một chỉ kia không phải mạnh vì ý chí nhiều ít, không phải sinh mệnh hưng suy, không phải tu vi cao thấp, không phải trọng lượng linh hồn. Trọng điểm một chỉ đó là loại quyết tâm, quyết chết chứ không nghĩ đến còn sống. Trong một chỉ đó, ta cảm nhận ngươi từng sợ hãi, giãy dụa, chắc là khi ngươi chết chắc, bị sự tồn tại nào đó uy hiếp vì không cam lòng nhận mệnh nên phát ra sức sống mạnh nhất. Ta cảm nhận được một thức kia ngươi vẫn chưa dùng hết. Ta muốn biết lần đầu tiên ngươi thi triển thức này là đối diện với ai?
Giọng tang thương của thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành vang vọng, rơi vào tai Tô Minh, hắn im lặng.
- Một sự tồn tại lúc trước ngươi không tin. Hắn mặc áo dài màu đen, mái tóc đen dài, tay phải đeo chuỗi hạt kỳ dị, ngồi trên la bàn to lớn. Ta chính mắt thấy người này nuốt một con Tang Tương.
Câu trả lời của Tô Minh khiến thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành im lặng.
Giọng thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành chất chứa khẳng định:
- Ta không biết ngươi nói tới ai, nhưng sau khi ta đoạt xá Tang Tương có thể cảm nhận trong ký ức của nó có một bóng dáng như vậy, chẳng qua Tang Tương cảm thấy rất thân thiết. Bởi vậy mặc kệ ngươi nhìn thấy cái gì, không cần quá lo về việc này.
Tô Minh lắc đầu, hắn tin vào điều mình thấy, phân tích, hắn không tin đáp án của thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành.
Thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành lại lên tiếng:
- Nghi vấn thứ hai của ta là lúc trước ngươi nói đến Diệt Sinh lão nhân, ta biết lão, nhưng tại sao ngươi lo âu về lão?
Tô Minh nói:
- Người đã từng hủy diệt một Tang Tương, trong khi cắn nuốt thì lão chạy thoát, xâm nhập vào thế giới của chúng ta, mưu đồ bí ẩn mà chúng ta không biết, ngươi nói xem ta đang lo cái gì?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành quá tự tin, Tô Minh thấy đó là dấu hiệu sẽ bị hủy diệt.
Thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành lên tiếng:
- Không cần lo, lão đến kỷ này hơn bốn trăm năm sau, khi bốn cánh Tang Tương chồng lên nhau, bản kỷ hủy diệt, nhất kỷ xuất hiện thì lão sẽ bị tiêu trừ.
Thanh âm chất chứa tự tin làm Tô Minh nhíu mày.
Tô Minh chậm rãi nói:
- Nếu không ... Nhất kỷ tiếp theo thì sao?
Thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành không chút do dự nói:
- Không thể nào!
Thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành nhìn chằm chằm vào Tô Minh.
- Giữa ngươi và ta sau hơn bốn trăm năm, khi tai kiếp đến sẽ gặp lại. Bây giờ có thể thi triển ra một thức thần thông ngươi vẫn chưa đánh xong.
Thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành nói tới đây thì giọng nhỏ dần cho đến khi tan biến.
Mắt Tô Minh chợt lóe, nói câu cuối:
- Linh!
Đây là mấu chốt cuối cùng trong thần thông mạnh nhất của Tô Minh, năm đó trong thần thông quá khứ, khi đối mặt thanh niên áo đen, ý chí tan vỡ thì hắn cảm nhận chữ tồn tại trong vô hình này.
Tô Minh thốt ra chữ linh, ngón tay đụng vào thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành, thân thể y run lên nhưng không tan biến mà chồng thành ảo ảnh. Ảo ảnh phút chốc biến mười, trăm, ngàn, vạn cái, ảo ảnh chồng chất vượt qua phạm vi mắt thường của tu sĩ có thể đếm, dù sao chồng lên nhau khiến người ta khó nhìn rõ.
Chỉ có Tô Minh trong khoảnh khắc ngắn gủi đếm ra có mười vạn bóng chồng trên người thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành không tan vỡ. Mười vạn bóng chồng lên một chỗ, ngón tay Tô Minh chạm vào trán thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành kêu két két, trán xuất hiện vết nứt nhanh chóng khuếch tán ra toàn thân y, amĩ khi bùm một tiếng, thân hình y thành bốn, năm mảnh, hóa thành tro bụi tan biến, cùng tán đi còn có mười vạn bóng chồng. Cái này tương đương với mười vạn thân ảo của Tam Hoang bị hủy diệt sạch trong chớp mắt.
Điều này đối với Tam Hoang không có thân thể là bị tổn thất nặng nề, vốn y có lực lượng lại đấu với Tô Minh, hắn không nắm chắc chạy theo giết được y không, vì chưa đến thời cơ. Chỉ có lúc tai kiếp nổi lên, bốn cánh chồng lại mới là cơ hội đoạt xá duy nhất.
Mọi chuyện kết thúc, khi thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành biến mất, độc dục vọng xung quanh hình thành sương mù không tăng thêm mà có dấu hiệu dần tan biến. Lúc này biểu tình Tô Minh lộ ra mệt mỏi, đôi mắt không còn sắc bén mà tan rã. Độc dục vọng Tô Minh luôn đè nén vào khoảnh khắc này sôi tròa trong cơ thể, may mắn xung quanh không có nhiều độc dục vọng, đang dần biến mất. Tô Minh lập tức khoanh chân ngồi, vận chuyển tu vi trong người, thu lại ý chí tập trung áp chế độc dục vọng.
Nếu không có bên ngoài kích thích thì không lâu sau độc dục vọng biến thành sương tan biến trong đường thịt là Tô Minh có thể trở lại bình thường, không còn bị ảnh hưởng nữa. Nhưng Tô Minh đã quên Tử Nhược.
Tô Minh mới khoanh chân ngồi không bao lâu thì trong sương mù có tiếng thở gâó, một thân hình trần trụi lao ra ôm lấy Tô Minh.
Tử Nhược ôm Tô Minh, độc dục vọng trong người hắn như bị hấp dẫn, kích thích, bùng phát.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro