Cổ tranh như nguyệt ánh song ảnh
Nhĩ Căn
2024-01-18 17:43:34
"Ừ, tên của con là Nha Cửu.” Đứa trẻ không sợ người lạ, có lẽ vì cảm nhận được Tô Minh có thiện ý nên lớn tiếng đáp.
Nó thốt lời xong khiến đám người Bạch Thường Tại ngẩn ra, cùng nghiêng đầu nhìn, họ phát hiện Nha Cửu nói chuyện với không khí.
Mọi người ngây ra, đặc biệt là Bạch Thường Tại, mắt gã chớp lóe, thần thức tán ra nhưng không phát hiện có gì khác lạ.
“Cửu nhi đang nói chuyện với ai vậy?” Tử Yên tiến lên vài bước, đi tới trước mặt Nha Cửu, nhỏ giọng hỏi.
“Nơi này có đại ca ca hỏi tên của con có phải là Nha Cửu không.” Đứa trẻ ngây thơ chớp mắt chỉ vào Tô Minh, nói.
Nha Cửu không biết là lời này làm Tử Yên biến sắc mặt, đặc biệt là chỗ Nha Mộc dù ngày thường bộ dạng thành thật nhưng giờ thì mắt chợt lóe, xuất hiện ở trước mặt Nha Cửu. Bạch Thường Tại phát ra sát khí, cười nhạt âm trầm nói chuyện với không khí.
“Không ngờ có người đến Nam Trạch đảo, nếu người đã xuất hiện thì cần gì giấu đầu giấu đuôi? Xin hãy xuất hiện đi!"
“Bạch gia gia, đại ca ca đã đi rồi.” Nha Cửu vội nói sau lưng cha của mình.
“Đại ca ca đã đi, có đưa cho con cái này, nói con là đứa bé ngoan.” Nha Cửu giơ tay lên, trong lòng bàn tay có có một cái vảy trắng.
Trông cái vảy rất bình thường, người ở Nam Trạch đảo cực kỳ quen thuộc, đó là nghịch lân duy nhất trên người mỗi một con hải long.
Bạch Thường Tại biến sắc mặt, vụt xoay người nhìn hướng hải long cách không xa bị gã bắt được. Chỗ nghịch lân người trên người hải long giờ đã trống rỗng.
“Đại ca ca rất tốt, còn khen con thông minh. Hắn cho con lễ vật này, nói là sau này con lớn lên nếu gặp phải nguy hiểm thì lễ vật này sẽ cứu con bình an chín lần.” Nha Cửu nhìn thân nhân quanh mình, thanh âm non nớt vang vọng.
Mặt Tử Yên tái nhợt, cô tưởng tượng ra nếu bọn họ không thấy được bóng dáng của ai thì người đó cường đại đến cỡ nào. Nên biết rằng tu vi của Bạch Thường Tại cho dù là trong đám lão quái xa xưa từng được sắc phong ở thời đại Man Thần đời thứ bốn trong chín thế lực Man tộc bây giờ cũng không làm được việc khiến gã không hề phát hiện ra.
Uyển Thu nhíu mày nhìn xung quanh, không nói gì. Mắt Tử Xa chớp lóe, dường như đang suy tư điều gì, nhìn ra xa.
Bạch Thường Tại do dự một chút, cầm cái vảy trắng trong tay Nha Cửu, cẩn thạn nhìn. Con ngươi Bạch Thường Tại co rút, hít thở dồn dập.
Thấy tình hình này làm mọi người căng thẳng.
“Bạch tiền bối ... ” Nha Mộc ngập ngừng hỏi nhỏ.
“Người này không có ác ý. Hắn ... tu vi của hắn vượt qua khả năng ta hiểu, chỉ là cái vảy này cho ta cảm giác có thể hủy diệt lão phu trăm ngàn lần." Bạch Thường Tại im lặng giây lát sau nghiêm túc nói.
Bạch Thường Tại thốt lời khiến người xung quanh hút ngụm khí lạnh, Tử Yên ôm Nha Cửu, sắc mặt liên tục thay đổi. Nha Mộc đứng bên cạnh thì trầm ổn hơn, nhưng biểu tình lộ vẻ không tin.
Uyển Thu vẫn nhíu mày, trong mắt chất chứa nghiêm túc nặng nề hơn theo lời nói của Bạch Thường Tại.
Chỉ mình Tử Xa là nhìn ra xa, không biết đang nghĩ cái gì.
“Người này chắc không phải Phương Mộc ở giới này. Trong giới này dù là đám lão già cũng không ai đạt tới tu vi như vậy. Đây là mức độ ta không thể nói rõ, cũng không cách nào hiểu được. Ta cảm giác tu vi của người này muốn hủy diệt toàn Man tộc chỉ cần một ý nghĩ. Trên vảy có cảm giác làm máu ta sôi sục, chắc lúc trước các ngươi cũng từng cảm nhận được nó, cảm giác giống y như nhau. Cho nên ta kết luận, người này ... đến từ bên ngoài!” Vẻ mặt Bạch Thường Tại nghiêm túc, có vẻ lo âu.
Xung quanh tĩnh lặng, đám người Tử Yên sẽ không nghi ngờ lời Bạch Thường Tại nói, nhưng cũng vì vậy nên họ mới nghĩ mà run.
“Phải rồi, ai dà, con nhớ ra rồi, đại ca ca nói là Bạch gia gia hãy đặt vảy này lên trán là có thể lành vết thương trong người, cái này xem như hắn báo đáp lại ân tình năm xưa.” Nha Cửu vội nói.
Nha Cửu nói ra câu này làm tinh thần mọi người run lên, đặc biểt là Bạch Thường Tại biến sắc mặt. Vết thương của gã như thế nào thì chỉ mình Bạch Thường Tại hiểu rõ, đó là tai họa tồn tại nhiều năm qua, không thể khu trừ. Lấy tu vi của gã bị thương không tìm thấy ai có thể giúp ích được.
Bạch Thường Tại trầm ngâm, mắt chợt lóe, lập tức ấn vảy vào trán. Khoảnh khắc vảy đụng vào trán Bạch Thường Tại thì người gã bùm một tiếng, có lực lượng nhu hòa dọc theo cái vảy xông vào người, quét một vòng, dễ dàng đánh tan vết thương tiềm ẩn nhiều năm qua không cách nào trừ bỏ.
Vết thương tán biến, giây lát sau tu vi của Bạch Thường Tại tăng vọt, nhưng tu vi bùng phát không thể khiến gã chú ý, trong đầu luôn quanh quẩn lời Nha Cửu đã nói.
“Báo đáp ân tình lúc xưa ... người này ... người này ... " Bạch Thường Tại thì thào, không thể nghĩ ra được đó là ai.
“Cửu nhi, con hãy tả hình dạng của tiền bối kia đi." Uyển Thu ngồi xổm xuống nhìn Nha Cửu, nhẹ giọng nói.
“Hắn ... "
Nha Cửu chưa nói xong thì Tử Xa chợt lên tiếng.
“Là chủ công trở về."
Tử Xa không nói ra chủ công là ai, nhưng mọi người biến sắc mặt, hít thở dồn dập, trong đầu họ cùng hiện ra một bóng người.
“Và đại ca ca hỏi con một cái tên, gọi là Phương Thương Lan. Phương Thương Lan là ai?"
... ... ..
Trong hải vực cách Nam Trạch đảo không xa tồn tại một hòn đảo có địa vị chí cao vô thượng trong toàn Man tộc, bởi vì nơi này là bản bộ của Mệnh tộc, càng là thánh địa của Man tộc.
Trong cung điện trên ngọn núi cư ngụ Man Phi, tượng trưng cho tinh thần Man tộc hiện nay.
Phương Thương Lan yên lặng ngồi trong cung điện trống trải, cô có thân phận cao quý, được vô số tu sĩ Man tộc sùng bái, thậm chí là tu sĩ Mệnh tộc bên ngoài cung điện, chỉ cần cô nói một câu là có thể quyết định sống chết của họ. Nhưng đối với cô thì nắm giữ địa vị như vậy không có gì vui, trong cung điện này đã nhất định đại biểu cho cô độc. Tên của cô chỉ vài người trong Man tộc biết, bao gồm cả mấy người ở Nam Trạch đảo, rồi cường giả các bộ lạc lúc trước được Tô Minh sắc phong.
Man Phi không cần có tên, chỉ hai chữ Man Phi là được, đây là cái giá để giữ cho Man Phi bí ẩn. Man Phi chỉ là sự tượng trưng, một pho tượng sống. Cô không thể có bộ lạc, càng không thể đề nhiều người biết tên của mình.
Bởi vì bộ lạc và tên sẽ làm nhạt đi sự thần thánh từ hai chữ Man Phi, là cô độc chỗ cao lạnh lẽo, là ký thác trong lòng người Man tộc đối với Man Thần.
Bí ẩn mới là thể hiện tượng trưng tốt nhất, cho nên Man Phi cần bí ẩn.
Phương Thương Lan chịu đựng mọi thứ, cô chịu đựng cô độc, rời khỏi Nam Trạch đảo, không nghe không gặp tộc nhân còn sót lại trong bộ lạc. Phương Thương Lan tập quen cô độc, quen một mình yên tĩnh, yên lặng có tiếng đàn tranh làm bạn.
Hoàng hôn ngày hôm nay, bầu trời như vĩnh hằng, như sẽ không ngã về tây, mặt trời bị treo trên cao khiến ánh chiều tà xuyên qua cẩ sổ, rơi vào cung điện yên tĩnh.
Phương Thương Lan yên lặng ngồi bên đàn tranh, nhắm mắt lại, tiếp túc đàn khúc nhạc da diết như đang chờ đợi ai. Tiếng nhạc văng vẳng xuyên qua cung điện, khuếch tán ra đảo, cũng rơi vào tai Tô Minh đứng giữa không trung, ánh mắt xuyên qua cửa sổ ngơ ngác nhìn Phương Thương Lan.
Tô Minh đi tới đây không phải vì thần thức quét qua mà vì hơi thở duyên pháp đậm nhất trong bốn biển Man tộc. Bởi vậy Tô Minh đi ngang qua, sau đó ánh mắt nhìn đăm đăm một nơi.
Tô Minh thấy pho tượng của mình trên đảo, thấy mệnh tu nơi đây, và cung điện trên ngọn núi. Bộ dạng của cung điện không bình thường, là điển hình phong cách hoàng cung Man tộc. Tô Minh dám khẳng định điều này, vì hắn từng thấy qua Đại Ngu hoàng cung.
Đây là cung điện duy nhất trên các đảo Tử Hải toàn Man tộc, cung điện này đại biểu ý nghĩa gì nếu Tô Minh còn chưa nhìn ra thì uổng hắn tự cho là thông minh.
Tô Minh yên lặng đi vào đảo này, đi lên núi, tới nơi phát ra tiếng nhạc, đến bên cạnh Phương Thương Lan trong đại điện. Phương Thương Lan không thấy Tô Minh nhưng hắn thì trông thấy cô.
Phương Thương Lan già một chút, không như năm đó môi hồng răng trắng, nhưng sự dịu dàng càng mềm mại như nước, khiến người nhìn thì sẽ chìm trong dịu dàng.
Tô Minh đứng bên cạnh Phương Thương Lan nghe trong tiếng đàn kể ra cô độc, chờ đợi ngàn năm, khiến lòng hắn theo khúc nhạc trở lại quá khứ, theo Phương Thương Lan đi qua ... ngàn năm.
Thật lâu, thật lâu sau tiếng nhạc ngừng.
Thanh âm ngừng lại, trong cung điện có một góc hư vô vặn vẹo, bên trong lộ ra một người. Bóng dáng ấy vẻ mặt lạnh lùng, cúi đầu hướng Phương Thương Lan.
“Tuân theo ý chỉ của Man Phi, đã tra rõ lúc trước huyết mạch dị động không phải chỉ chỗ này mà tất cả khu vực toàn đất Man tộc, mọi tu sĩ Man tộc đều sôi trào huyết mạch. Chuyện có này có liên quan đến bên ngoài mặt trời không lặn.
“Thông báo cho toàn Mệnh tộc mở trạn Man thủ, thông báo cho toàn bộ đảo Man tộc chuẩn bị từng giây từng phút. Có lẽ đây là dấu hiệu thú triệu hoặc là hung phạm bên ngoài buông xuống.” Phương Thương Lan im lặng giây lát sau lạnh nhạt nói.
Theo lời nói, uy nghiêm chỉ thuộc về Man Phi thật tự nhiên toát ra.
“Tuân lệnh Man Phi." Bóng dáng kia cung kính nói, lập tức biến mất.
'Man ... Phi ... '
Tô Minh ngẩn ra, thần thức của hắn chẳng chút chần chừ, lần đầu tiên khuếch tán phạm vi lớn kể từ khi đến thế giới Man tộc. Tô Minh muốn biết trong thế giới Man tộc, trong ký ức của các tu sĩ Man tộc, hắn muốn tìm trong ký ức nguồn gốc hai chữ Man Phi.
Nó thốt lời xong khiến đám người Bạch Thường Tại ngẩn ra, cùng nghiêng đầu nhìn, họ phát hiện Nha Cửu nói chuyện với không khí.
Mọi người ngây ra, đặc biệt là Bạch Thường Tại, mắt gã chớp lóe, thần thức tán ra nhưng không phát hiện có gì khác lạ.
“Cửu nhi đang nói chuyện với ai vậy?” Tử Yên tiến lên vài bước, đi tới trước mặt Nha Cửu, nhỏ giọng hỏi.
“Nơi này có đại ca ca hỏi tên của con có phải là Nha Cửu không.” Đứa trẻ ngây thơ chớp mắt chỉ vào Tô Minh, nói.
Nha Cửu không biết là lời này làm Tử Yên biến sắc mặt, đặc biệt là chỗ Nha Mộc dù ngày thường bộ dạng thành thật nhưng giờ thì mắt chợt lóe, xuất hiện ở trước mặt Nha Cửu. Bạch Thường Tại phát ra sát khí, cười nhạt âm trầm nói chuyện với không khí.
“Không ngờ có người đến Nam Trạch đảo, nếu người đã xuất hiện thì cần gì giấu đầu giấu đuôi? Xin hãy xuất hiện đi!"
“Bạch gia gia, đại ca ca đã đi rồi.” Nha Cửu vội nói sau lưng cha của mình.
“Đại ca ca đã đi, có đưa cho con cái này, nói con là đứa bé ngoan.” Nha Cửu giơ tay lên, trong lòng bàn tay có có một cái vảy trắng.
Trông cái vảy rất bình thường, người ở Nam Trạch đảo cực kỳ quen thuộc, đó là nghịch lân duy nhất trên người mỗi một con hải long.
Bạch Thường Tại biến sắc mặt, vụt xoay người nhìn hướng hải long cách không xa bị gã bắt được. Chỗ nghịch lân người trên người hải long giờ đã trống rỗng.
“Đại ca ca rất tốt, còn khen con thông minh. Hắn cho con lễ vật này, nói là sau này con lớn lên nếu gặp phải nguy hiểm thì lễ vật này sẽ cứu con bình an chín lần.” Nha Cửu nhìn thân nhân quanh mình, thanh âm non nớt vang vọng.
Mặt Tử Yên tái nhợt, cô tưởng tượng ra nếu bọn họ không thấy được bóng dáng của ai thì người đó cường đại đến cỡ nào. Nên biết rằng tu vi của Bạch Thường Tại cho dù là trong đám lão quái xa xưa từng được sắc phong ở thời đại Man Thần đời thứ bốn trong chín thế lực Man tộc bây giờ cũng không làm được việc khiến gã không hề phát hiện ra.
Uyển Thu nhíu mày nhìn xung quanh, không nói gì. Mắt Tử Xa chớp lóe, dường như đang suy tư điều gì, nhìn ra xa.
Bạch Thường Tại do dự một chút, cầm cái vảy trắng trong tay Nha Cửu, cẩn thạn nhìn. Con ngươi Bạch Thường Tại co rút, hít thở dồn dập.
Thấy tình hình này làm mọi người căng thẳng.
“Bạch tiền bối ... ” Nha Mộc ngập ngừng hỏi nhỏ.
“Người này không có ác ý. Hắn ... tu vi của hắn vượt qua khả năng ta hiểu, chỉ là cái vảy này cho ta cảm giác có thể hủy diệt lão phu trăm ngàn lần." Bạch Thường Tại im lặng giây lát sau nghiêm túc nói.
Bạch Thường Tại thốt lời khiến người xung quanh hút ngụm khí lạnh, Tử Yên ôm Nha Cửu, sắc mặt liên tục thay đổi. Nha Mộc đứng bên cạnh thì trầm ổn hơn, nhưng biểu tình lộ vẻ không tin.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Uyển Thu vẫn nhíu mày, trong mắt chất chứa nghiêm túc nặng nề hơn theo lời nói của Bạch Thường Tại.
Chỉ mình Tử Xa là nhìn ra xa, không biết đang nghĩ cái gì.
“Người này chắc không phải Phương Mộc ở giới này. Trong giới này dù là đám lão già cũng không ai đạt tới tu vi như vậy. Đây là mức độ ta không thể nói rõ, cũng không cách nào hiểu được. Ta cảm giác tu vi của người này muốn hủy diệt toàn Man tộc chỉ cần một ý nghĩ. Trên vảy có cảm giác làm máu ta sôi sục, chắc lúc trước các ngươi cũng từng cảm nhận được nó, cảm giác giống y như nhau. Cho nên ta kết luận, người này ... đến từ bên ngoài!” Vẻ mặt Bạch Thường Tại nghiêm túc, có vẻ lo âu.
Xung quanh tĩnh lặng, đám người Tử Yên sẽ không nghi ngờ lời Bạch Thường Tại nói, nhưng cũng vì vậy nên họ mới nghĩ mà run.
“Phải rồi, ai dà, con nhớ ra rồi, đại ca ca nói là Bạch gia gia hãy đặt vảy này lên trán là có thể lành vết thương trong người, cái này xem như hắn báo đáp lại ân tình năm xưa.” Nha Cửu vội nói.
Nha Cửu nói ra câu này làm tinh thần mọi người run lên, đặc biểt là Bạch Thường Tại biến sắc mặt. Vết thương của gã như thế nào thì chỉ mình Bạch Thường Tại hiểu rõ, đó là tai họa tồn tại nhiều năm qua, không thể khu trừ. Lấy tu vi của gã bị thương không tìm thấy ai có thể giúp ích được.
Bạch Thường Tại trầm ngâm, mắt chợt lóe, lập tức ấn vảy vào trán. Khoảnh khắc vảy đụng vào trán Bạch Thường Tại thì người gã bùm một tiếng, có lực lượng nhu hòa dọc theo cái vảy xông vào người, quét một vòng, dễ dàng đánh tan vết thương tiềm ẩn nhiều năm qua không cách nào trừ bỏ.
Vết thương tán biến, giây lát sau tu vi của Bạch Thường Tại tăng vọt, nhưng tu vi bùng phát không thể khiến gã chú ý, trong đầu luôn quanh quẩn lời Nha Cửu đã nói.
“Báo đáp ân tình lúc xưa ... người này ... người này ... " Bạch Thường Tại thì thào, không thể nghĩ ra được đó là ai.
“Cửu nhi, con hãy tả hình dạng của tiền bối kia đi." Uyển Thu ngồi xổm xuống nhìn Nha Cửu, nhẹ giọng nói.
“Hắn ... "
Nha Cửu chưa nói xong thì Tử Xa chợt lên tiếng.
“Là chủ công trở về."
Tử Xa không nói ra chủ công là ai, nhưng mọi người biến sắc mặt, hít thở dồn dập, trong đầu họ cùng hiện ra một bóng người.
“Và đại ca ca hỏi con một cái tên, gọi là Phương Thương Lan. Phương Thương Lan là ai?"
... ... ..
Trong hải vực cách Nam Trạch đảo không xa tồn tại một hòn đảo có địa vị chí cao vô thượng trong toàn Man tộc, bởi vì nơi này là bản bộ của Mệnh tộc, càng là thánh địa của Man tộc.
Trong cung điện trên ngọn núi cư ngụ Man Phi, tượng trưng cho tinh thần Man tộc hiện nay.
Phương Thương Lan yên lặng ngồi trong cung điện trống trải, cô có thân phận cao quý, được vô số tu sĩ Man tộc sùng bái, thậm chí là tu sĩ Mệnh tộc bên ngoài cung điện, chỉ cần cô nói một câu là có thể quyết định sống chết của họ. Nhưng đối với cô thì nắm giữ địa vị như vậy không có gì vui, trong cung điện này đã nhất định đại biểu cho cô độc. Tên của cô chỉ vài người trong Man tộc biết, bao gồm cả mấy người ở Nam Trạch đảo, rồi cường giả các bộ lạc lúc trước được Tô Minh sắc phong.
Man Phi không cần có tên, chỉ hai chữ Man Phi là được, đây là cái giá để giữ cho Man Phi bí ẩn. Man Phi chỉ là sự tượng trưng, một pho tượng sống. Cô không thể có bộ lạc, càng không thể đề nhiều người biết tên của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vì bộ lạc và tên sẽ làm nhạt đi sự thần thánh từ hai chữ Man Phi, là cô độc chỗ cao lạnh lẽo, là ký thác trong lòng người Man tộc đối với Man Thần.
Bí ẩn mới là thể hiện tượng trưng tốt nhất, cho nên Man Phi cần bí ẩn.
Phương Thương Lan chịu đựng mọi thứ, cô chịu đựng cô độc, rời khỏi Nam Trạch đảo, không nghe không gặp tộc nhân còn sót lại trong bộ lạc. Phương Thương Lan tập quen cô độc, quen một mình yên tĩnh, yên lặng có tiếng đàn tranh làm bạn.
Hoàng hôn ngày hôm nay, bầu trời như vĩnh hằng, như sẽ không ngã về tây, mặt trời bị treo trên cao khiến ánh chiều tà xuyên qua cẩ sổ, rơi vào cung điện yên tĩnh.
Phương Thương Lan yên lặng ngồi bên đàn tranh, nhắm mắt lại, tiếp túc đàn khúc nhạc da diết như đang chờ đợi ai. Tiếng nhạc văng vẳng xuyên qua cung điện, khuếch tán ra đảo, cũng rơi vào tai Tô Minh đứng giữa không trung, ánh mắt xuyên qua cửa sổ ngơ ngác nhìn Phương Thương Lan.
Tô Minh đi tới đây không phải vì thần thức quét qua mà vì hơi thở duyên pháp đậm nhất trong bốn biển Man tộc. Bởi vậy Tô Minh đi ngang qua, sau đó ánh mắt nhìn đăm đăm một nơi.
Tô Minh thấy pho tượng của mình trên đảo, thấy mệnh tu nơi đây, và cung điện trên ngọn núi. Bộ dạng của cung điện không bình thường, là điển hình phong cách hoàng cung Man tộc. Tô Minh dám khẳng định điều này, vì hắn từng thấy qua Đại Ngu hoàng cung.
Đây là cung điện duy nhất trên các đảo Tử Hải toàn Man tộc, cung điện này đại biểu ý nghĩa gì nếu Tô Minh còn chưa nhìn ra thì uổng hắn tự cho là thông minh.
Tô Minh yên lặng đi vào đảo này, đi lên núi, tới nơi phát ra tiếng nhạc, đến bên cạnh Phương Thương Lan trong đại điện. Phương Thương Lan không thấy Tô Minh nhưng hắn thì trông thấy cô.
Phương Thương Lan già một chút, không như năm đó môi hồng răng trắng, nhưng sự dịu dàng càng mềm mại như nước, khiến người nhìn thì sẽ chìm trong dịu dàng.
Tô Minh đứng bên cạnh Phương Thương Lan nghe trong tiếng đàn kể ra cô độc, chờ đợi ngàn năm, khiến lòng hắn theo khúc nhạc trở lại quá khứ, theo Phương Thương Lan đi qua ... ngàn năm.
Thật lâu, thật lâu sau tiếng nhạc ngừng.
Thanh âm ngừng lại, trong cung điện có một góc hư vô vặn vẹo, bên trong lộ ra một người. Bóng dáng ấy vẻ mặt lạnh lùng, cúi đầu hướng Phương Thương Lan.
“Tuân theo ý chỉ của Man Phi, đã tra rõ lúc trước huyết mạch dị động không phải chỉ chỗ này mà tất cả khu vực toàn đất Man tộc, mọi tu sĩ Man tộc đều sôi trào huyết mạch. Chuyện có này có liên quan đến bên ngoài mặt trời không lặn.
“Thông báo cho toàn Mệnh tộc mở trạn Man thủ, thông báo cho toàn bộ đảo Man tộc chuẩn bị từng giây từng phút. Có lẽ đây là dấu hiệu thú triệu hoặc là hung phạm bên ngoài buông xuống.” Phương Thương Lan im lặng giây lát sau lạnh nhạt nói.
Theo lời nói, uy nghiêm chỉ thuộc về Man Phi thật tự nhiên toát ra.
“Tuân lệnh Man Phi." Bóng dáng kia cung kính nói, lập tức biến mất.
'Man ... Phi ... '
Tô Minh ngẩn ra, thần thức của hắn chẳng chút chần chừ, lần đầu tiên khuếch tán phạm vi lớn kể từ khi đến thế giới Man tộc. Tô Minh muốn biết trong thế giới Man tộc, trong ký ức của các tu sĩ Man tộc, hắn muốn tìm trong ký ức nguồn gốc hai chữ Man Phi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro