Cầu Ma

Đại bàng

Nhĩ Căn

2024-01-18 17:43:34



Tô Minh đứng lên, ánh mắt rơi vào bức tranh Bạch Tố vẽ, dần nhắm hai mắt lại. Lát sau khi lần nữa mở ra, hắn tiến lên phía trước vài bước, đã đứng trên mép bình đài ngoài động phủ.

Bây giờ sắc trời đã tối đen, nhưng băng tuyết bên dưới vẫn lóe ánh bạc, khiến mảnh đất không tối tăm chút nào.

Bình đài Tô Minh đứng là một phần hướng đỉnh núi Cửu Phong, cách mặt đất phía dưới có thể nói là cao vạn mét. Cúi đầu nhìn, đổi làm người thường khó tránh khỏi tim đập nhanh, có cảm giác chóng mặt.

Tô Minh đứng đó, nhìn chằm chằm bên dưới, mắt lấp lóe.

‘Kim Bằng bay lượn trong trời đất, bay lên chín tầng mây, thánh thú như vậy của Vu tộc tuyệt không chỉ đơn phản mô phỏng là có thể sáng tạo. Nếu không có trái tim đại bàng, không cảm nhận được ý chí đại bàng thì khó thể lĩnh ngộ cái thần. Vậy, tâm và ý chí của Kim Bằng là cái gì?’ Tô Minh đứng đó, im lặng lát sau mắt lần nữa nhắm lại.

Chân phải của hắn mạnh nâng lên, đạp một bước hướng tới mép bình đài, vực sâu vạn mét.

Một bước này, thân thể hắn rơi vào khoảng không. Không vận chuyển lực lượng Khai Trần, thân hình hắn tựa khối đá to nhanh chóng rơi xuống dưới núi.

Tốc độ rơi rất nhanh, đụng chạm ma sát cùng hư không, dấy lên từng đợt xé gió. Tô Minh nhắm mắt, đôi tay duỗi thẳng ra, không ngừng rơi xuống, trong đầu hiện ra hình ảnh Kim Bằng lao vút trong biển mây.

‘Tâm của đại bàng, và ý chí của nó thể hiện trong cách bay lượn trời đất. Trong mắt nó, đằng trước vĩnh viễn không có vật cản. Trên bầu trời mênh mông, bay vô tận.’

Thân hình Tô Minh càng rơi càng nhanh, bên tai truyền đến tiếng gió rít. Tiếng gió như có thể xé rách tất cả, khi vọng đến thì dường như bên trong còn tồn tại thanh âm kỳ lạ.

Ngàn mét, hai ngàn mét, ba ngàn mét….

Thân thể Tô Minh đang rơi xuống, mắt vẫn luôn nhắm, trong đầu hắn trừ bóng dáng Kim Bằng ra không còn gì khác.

Bốn ngàn mét, năm ngàn mét, mãi đến khi rơi tới tám ngàn mét, cách chân núi đã rất gần, như sao băng giáng xuống thì máu toàn thân Tô Minh chảy ngược, tất cả ùa lên đầu, khiến đầu óc chấn động.

Tiếng nổ càng thêm mãnh liệt, dần dần khiến ý thức Tô Minh mơ hồ, dần dần Kim Bằng cũng biến mờ ảo, mắt Tô Minh mạnh mở ra.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khoảnh khắc mở mắt ra, tiếng nổ trong não kinh thiên động địa. Kim Bằng tồn tại trong đầu Tô Minh như đang ngửa đầu phát ra tiếng gầm.

‘Tâm đại bàng đại biểu tự do, ý chí của nó là ở trong tự do truy đuổi không vướng bận ràng buộc! Cho nên nó rất khó bị thuần phục. Bởi vì một khi đại bàng bị thuần phục, không còn tự do, nó tương đương với không có linh hồn! Kim Bằng của sư tôn rõ ràng không bị hạn chế tự do, ở trên đất Vu tộc tùy ý rong ruổi. Chỉ khi sư tôn có cần thì nó mới xuất hiện. Trong đó chắc chắn còn nguyên nhân nào khác, nếu không thì dù là vậy cũng rất khổ.’

Trong mắt Tô Minh lộ ra lĩnh ngộ, thân thể rơi xuống hắn chẳng những không làm nó tạm ngừng, mặc kệ lao nhanh tới gần mặt băng. Chẳng qua hắn nâng lên tay phải hướng bầu trời vẽ hai bút!

Hai bút tung bay ẩn chứa tất cả sức lực của Tô Minh, ẩn chứa lĩnh ngộ, càng ẩn chứa cảm ứng của hắn đối với ý chí Kim Bằng. Khoảnh khắc hai bút này vẽ ra, thân thể Tô Minh đã gần mặt đất không đủ trăm mét. Cảm giác nguy hiểm bao phủ thể xác và tinh thần Tô Minh, nhưng hắn không kháng cự. Giây phút thân thể cách mặt đất chưa tới hai mươi mét, hắn gần như dán mặt đất chỉ vài mét, vẽ ra một đường cong hoàn mỹ.

Bay vọt lên tận trời, thân hình Tô Minh cực nhanh, khiến hắn có ảo giác một phen đánh vào dãy núi, nhưng rõ ràng trước mặt là khung trời rộng lớn.

Loại cảm giác này cực kỳ mãnh liệt, thậm chí có thể nói nó không là cảm giác mà là cảm nhận do thân thể va chạm gây ra đau xót. Cảm nhận sắp đập vào núi, khoảng cách từ mặt đất lên bầu trời, Tô Minh nhìn thấy như là bị kéo gần vô số lần, có hai điểm tồn tại trong thiên địa, hai sợi chỉ dung hợp thành một sinh ra biến đổi vị trí.

Những điều này chỉ là cảm nhận trong nháy mắt của Tô Minh. Khi thân thể hắn hóa thành điểm đen xuất hiện trên bầu trời, ánh mắt lộ ra kích động, nhưng thân thể từng đợt đau nhức. Mới nãy trong chớp mắt, hắn từ mặt đất lấy tốc độ kinh người trực tiếp xuất hiện tại bầu trời. Loại tốc độ này cơ thể hắn không thể chịu đựng quá nhiều. Tô Minh có thể cảm nhận được, lấy sức chịu đựng của bản thân, nếu làm một lần nữa tốc độ như vậy, máu thịt sẽ nổ tung.

‘Đây…chính là tốc độ của đại bàng sao…không, không nhanh bằng đại bàng, còn kém một chút. Nhưng chỉ vậy thôi mà đã kinh khiếp đến thế!’ Tô Minh đè ép nỗi lòng kích động, không dám làm tốc độ như vậy nữa, ổn định hướng tới bình đài Cửu Phong. Lên bình đài hắn lập tức khoanh chân xếp bằng, khóe miệng tuôn trào máu.

Nhưng máu tươi này Tô Minh cảm thấy rất đáng giá. Lấy cái giá chảy ít máu lĩnh ngộ ý chí một bút Kim Bằng giương cánh, đủ rồi!

‘Thân thể mình còn chưa đủ rắn chắc. Nếu đủ mạnh thì có thể kéo dài thời gian lâu chút. Loại tốc độ này…ngay cả Kiếm nhỏ xanh đều không thể đuổi kịp!’ Tim Tô Minh đập nhanh. Lĩnh ngộ ra tốc độ của Kim Bằng có thể nói chỉ là ngẫu nhiên. Nếu không phải nhờ bản vẽ của Bạch Tố thì Tô Minh sẽ không nghĩ tới điều này.

Đôi mắt quét bản vẽ của Bạch Tố, chậm rãi khép kín, trong đầu không ngừng nhớ lại tốc độ và vẽ hai bút lúc trước.

Mãi đến một đêm qua đi, chân trời sáng tỏ thì Tô Minh mới mở mắt ra, trong mắt còn đọng hưng phấn. Cúi đầu nhìn người mình, mắt Tô Minh lóe tia sáng.

“Nếu giờ phút này mình mặc giáp Thần Tướng, nếu áo giáp này có trận pháp tăng mạnh phòng ngự, cùng lúc đó mình lấy xuống tất cả băng thạch, thi triển tốc độ Kim Bằng, vậy mình sẽ nhanh cỡ nào?” Tô Minh thì thào, tính toán, nhưng mà giáp Thần Tướng ngưng tụ ra trận pháp xác suất không cao.

Tô Minh đang muốn thử thì sắc mặt bỗng biến đổi, hắn nhoáng người đi vào động phủ. Bước vào trong động hắn không chút chần chờ đi tới nơi Hòa Phong và Nguyệt Dực dung hợp.

Tại đó Hòa Phong đang từ từ mở mắt ra, trong mắt đỏ rực, ngửa đầu gầm lên. Da toàn thân nhanh chóng nứt ra từng khe hở, nhưng bên trong không có máu mà tỏa ra từng đợt khói đen. Sau lưng có cánh Nguyệt Dực, giờ mạnh vỗ đập, dường như muốn xông ra ngoài động phủ. Nhưng Tô Minh cất bước đi đến, tay phải nâng lên một ngón vạch xuống.

Cùng lúc đó, phía trên đầu Hòa Phong là Hàm Sơn Chuông huyễn hóa ra. Từng đợt tiếng chuông vang vọng, hình thành uy áp và sóng âm chấn động Hòa Phong, khiến gã khựng lại, dường như đã tỉnh táo, trên mặt lộ biểu tình thống khổ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Chủ nhân…ta sắp thành công rồi…ta có thể cảm nhận được nếu chống chọi qua lần này, trải qua thêm một lần dung hợp là ta sẽ thành công…” Giọng Hòa Phong chợt cao chợt thấp, khi truyền đến thì ngón tay Tô Minh đã chỉ vào giữa trán.

Khoảnh khắc ngón tay Tô Minh điểm xuống, quần áo hắn bay phần phất, tóc hất lên. Trong đáy mắt Tô Minh lộ ra nghiêm túc. Khí thế cường đại có thể so với hoàn mỹ Khai Trần, hoặc trên nữa có thể đối kháng với cường giả sơ kỳ Tế Cốt bùng phát từ người Tô Minh. Dọc theo ngón tay rót vào người Hòa Phong dung hợp với Nguyệt Dực.

Người Hòa Phong run bần bật, từ đứng thẳng chậm rãi ngồi xuống.

“Chủ nhân…ta…trong lúc dung hợp…ta nhìn thấy…ký ức…của chúng nó…ta…” Hòa Phong đang nói chuyện bỗng nhiên răng nanh tăng nhanh kỳ dị, chớp mắt đã đâm ra ngoài, lời chưa nói hết trở thành tiếng gầm.

“Hỏa…” Hòa Phong gầm rống.

Có một thanh âm, trong tiếng gầm, từ người gã có ngọn lửa nổ tung khuếch tán ra, như muốn thiêu hủy động phủ Tô Minh tại Cửu Phong. Nhưng khoảnh khắc nó xuất hiện, Huyết Nguyệt trong mắt phải Tô Minh chợt lóe. Tay trái nâng lên ấn vào ngón tay chỉ vào trán Hòa Phong, mạnh đè. Khiến lửa tỏa ra từ người Hòa Phong chợt khựng, đảo vòng sau đó rút trở vào người gã.

Thời gian trôi qua từng chút một, lần này Tô Minh trợ giúp Hòa Phong dung hợp vượt xa dĩ vãng, khi cả ngày qua đi còn chưa hoàn thành hết.

Từ rất sớm Bạch Tố đã đi tới Cửu Phong, chờ giây lát liền tiến vào trong động phủ Tô Minh. Nhưng mới bước vào một bước lập tức bị lực lượng đẩy ra, thử mấy lần đều thất bại, cô tức giận ngồi xuống bên cạnh. Mãi khi buổi tối đến thì cô mới không cam lòng rời đi.

Quá trình này kéo dài bảy ngày, mãi đến khi hoàng hôn ngày thứ bảy tán đi, đêm tối buông xuống thì Tô Minh mở mắt ra. Hòa Phong trước mặt hắn lại hóa thành đoàn sáng đen khổng lồ, hoàn toàn yên tĩnh, nhưng có áp lực cường đại từ đoàn sáng tỏa ra.

Khi Tô Minh nhìn đoàn sáng này thì cảm giác máu thịt liền nhau hiện trong lòng. Sắc mặt hắn có chút mỏi mệt, lại nhìn chốc lát mới đi ra ngoài, ngồi xếp bằng, tĩnh tọa hồi phục.

Chính lúc này, tại Thất Phong, ngoài động phủ Bạch Tố, một khách không mời đã đến. Người này là một cô gái, ở tại Thất Phong nhưng tu vi không cao, bình thường luôn im lặng rất dễ dàng bị người bỏ qua.

Cô gái này đến đưa mộc thẻ tre cho Bạch Tố.

Thẻ tre này viết nét chữ ưu mỹ, viết hai chữ Tư Mã.

“Tư Mã sư huynh muốn gặp ngươi.” Cô gái tặng thẻ tre, lạnh lùng mở miệng, xoay người rời đi.

Bạch Tố cầm thẻ tre, ngây ngốc nhìn, trong đầu hỗn loạn. Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Tư Mã Tín muốn gặp mình thì có nỗi lòng như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cầu Ma

Số ký tự: 0