Đến rồi sao?
Nhĩ Căn
2024-01-18 17:43:34
Mộ của Diệt Sinh lão nhân, đại địa tầng thứ hai, đất nơi này giống như
bầu trời tầng trên, có đất khác nhau, có núi cao, bình nguyên, vực sâu,
có sông, ao, hồ, có biển mênh mông, các loại mặt đất khác biệt khiến
người ta như nhìn toàn thế giới.
Phía xa núi lửa tuôn trào, dung nham chảy ra, khói đen khuếch tán bốn phía. Nơi Tô Minh buông xuống là một chỗ núi lửa dâng trào. Tô Minh không để ý tới núi lửa, tay phải ấn mặt đất. Những linh rít gào lao hướng mặt đất, biến thành vòng xoáy xoay nhanh, như cái chùy đập vào mặt đất, động đất nứt ra khe hở.
Đối với Tô Minh, hắn không cần biết làm sao đi xuống tầng dưới, hắn sẽ dùng cách của mình phá tan mọi chướng ngại. Trên đời này không bao nhiêu người làm được như vậy, Tô Minh thì có tư cách đó. Tô Minh là mạnh nhất bản kỷ, hiểu biết nhiều bí ẩn, dù vẫn mờ mịt về tương lai chẳng hề sợ hãi, ngược lại dào dạt chiến ý.
Giờ phút này, mặt đất rung động, khe hở nhanh chóng lan tràn, mặt đất quanh quẩn tiếng nổ. Tô Minh đứng trên núi lửa, từ giây phút hắn xuất hiện thì núi lửa không tiếp tục bùng phát, dường như hắn xuất hiện làm nó không dám tuôn trào. Vô số mãnh thú sinh tồn ở tầng thứ hai đại địa trong khoảnh khắc run rẩy ẩn núp, không dám lộ ra chút hơi thở. Tô Minh buông xuống đem đến uy nhiếp cực kỳ mãnh liệt khiến chúng nó thấy nguy hiểm sinh mạng.
Khoảng mười lăm phút sau, vang tiếng nổ điếc tai khắp bốn phía, động đất, xuất hiện một lỗ hổng lớn. Khi lỗ hổng hình thành thì bên trong toát ra hơi thở thương mang, Tô Minh cảm nhận được hơi thở đó, con ngươi co rút. Hơi thở này ẩn chứa ý chí mãnh liệt không thuộc về Tang Tương, nếu không phải Tô Minh từng thấy trong thần thông năm tháng thì khó thể nhận ra. Hơi thở này là thương mang vô tận ngoài Tang Tương.
Tô Minh nhìn lỗ hổng, trầm ngâm, vung tay áo bước vào, lúc xuất hiện đã ở tầng thứ ba mộ của Diệt Sinh lão nhân.
Khi Tô Minh bước đi, Tử Nhược cắn răng, cũng vào lỗ hổng theo.
Chỗ này là tầng thứ ba mộ của Diệt Sinh lão nhân cũng là tầng cuối cùng, nơi có trận pháp truyền tống kia. Xung quanh một mảnh thương mang, trông như vô biên vô hạn. Thương mang cho Tô Minh cảm giác rất quen thuộc, giống như thương mang hắn thấy trong thần thông năm tháng. Nhưng cũng có chỗ khác biệt là trong thương mang này có hơi thở Tang Tương chứ không phải thương mang thật sự, hiển nhiên đây là nơi giao nhau.
Tô Minh nghĩ tới bức tranh đã trông thấy lúc đảo ngược thời gian trong đại điện tàn phá ở Thương Thần tộc giới. Tộc nhân của Thương Thần tộc cũng bước vào mộ của Diệt Sinh lão nhân, trong truyền tống trận ở tầng thứ ba bị truyền tống đi, chính mắt thấy lỗ hổng tồn tại trong hư không, nhìn thấy Diệt Sinh lão nhân đến từ thương mang bên ngoài lỗ hổng.
Tô Minh nhíu mày.
"Nói vậy là cái gọi là mộ của Diệt Sinh lão nhân nên xuất hiện trước khi Diệt Sinh lão nhân đến mới đúng, nhưng tại sao Tử Nhược nói mộ này do Diệt Sinh lão nhân xây nên, còn có bốn cái."
Tô Minh nhìn hướng Tử Nhược, cô luôn đi theo, không lộ vẻ gì khác lạ. Mặc dù Tử Nhược quen thuộc chỗ này nhưng với cách phá hai tầng của Tô Minh thì không cần người quen nơi đây. Tô Minh cảm thấy Tử Nhược hơi khờ, nhưng sự thật là cô rất thông minh sắc sảo, thấy ánh mắt của hắn liền hiểu suy nghĩ trong lòng hắn. Tử Nhược biết trên đường đi không biểu lộ ra cái gì, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sợ là Tô Minh sẽ không cho cô đi theo nữa.
"Muốn đẩy ngã hắn, trước hết phải cho hắn biết năng lực của ta."
Tử Nhược không chờ Tô Minh mở miệng, mắt chợt lóe, tay giơ lên bấm pháp quyết chỉ đằng trước. Sau lưng Tử Nhược xuất hiện hình hồ ly màu trắng, bạch hồ ngẩng đầu gầm rống. Một sợi tơ trắng xuất hiện ở trước mặt Tử Nhược, sợi tơ vặn vẹo vươn ra, rất nhanh biến thành một vòng tròn, cùng lúc đó, bạch hồ vẫn đang gầm gừ, cái đuôi biến thành hai cái, ba cái, bốn cái, năm cái. Khi sau lưng bạch hồ có chín cái đuôi thì trước mặt Tử Nhược có chín sợi tơ trắng giao nhau hợp thành một trận pháp. Trận pháp chợt co rút, thành quả cầu trắng cỡ nắm tay. Chín chùm sáng trắng chớp lóe trong quả cầu, lan tràn hư vô xung quanh. Một lúc sau, ánh sáng biến mất, quả cầu trắng trướng ra ngoài, chớp mắt cỡ vài mét.
Tô Minh nhìn trận pháp từ lúc xuất hiện đến khi mở rộng, suy ngẫm. Tơ trắng tổ thành trận pháp dường như là một phần quy tắc nơi đây, thần thông có thể rút quy tắc ở bất kỳ đâu thế này có điểm kỳ diệu.
Mặt Tử Nhược tái nhợt, hiển nhiên thi triển loại thần thông này không đơn giản với cô.
Tử Nhược nói:
- Đây là thần thông thiên phú của Thiên Hồ tộc ta, xin mời tiền bối nhìn xem.
Tử Nhược giơ tay chỉ vào trận pháp do tơ trắng tổ thành. Trận pháp cỡ mấy mét run lên, lại vặn vẹo biến thành đồ họa lập thể, mép bốn phía là giới hạn bức tranh, bên trong có một đoàn điểm trắng, bốn phía là sương khói mông lung. Đây không phải là trận pháp, nó rõ ràng là bản đồ kết cấu tầng thứ ba.
Tô Minh ngẩng đầu liếc Tử Nhược, hỏi:
- Nàng hiểu trận pháp?
- Hiểu được một chút.
Tử Nhược khiêm tốn nói nhưng Tô Minh thấy rõ sự tự tin trong biểu tình của cô, hắn cảm thấy cô gái này dù hơi đần nhưng có điểm đáng yêu.
Tô Minh nhìn Tử Nhược, nói:
- Nói thử xem.
Tô Minh không hiểu rõ về trận pháp, không bằng Hổ Tử, nữ nhân trước mắt tự tin tràn đầy, dường như có nắm chắc.
Tử Nhược nói về trận pháp thì biểu tình tự tin khiến cô càng xinh đẹp hơn:
- Trận pháp chia làm nhiều loại, truyền tống trận khá đặc biệt, nhưng dù là truyền tống trận gì thì tác dụng của nó chỉ có hai chữ truyền tống.
- Nếu là truyền tống, trừ phi không có địa điểm chỉ định, nếu không thì luôn tồn tại một điểm liên tiếp hai điểm lại, trở thành truyền tống. Trong đó chia làm đơn hướng cùng song hướng, có thể nhìn từ kết cấu trận pháp, dù là truyền tống trận phức tạp tới đâu thì sự thật là vì che giấu bên trong truyền tống là đan hướng hay song hướng. Ngươi nhìn trận pháp này đi, dù cổ xưa, phức tạp nhưng sự thật là nhìn lộ trình liền thấy nó là song hướng truyền tống trận. Nhìn kết cấu trong trận pháp, người lúc trước bày ra trận pháp này giấu đầu hở đuôi, dùng phức tạp rườm rà che giấu sự thật, khoảng cách truyền tống này đại khái là ... A?
Tử Nhược vừa nhìn trận pháp vừa giải thích, chợt ngừng lại.
Tử Nhược càng nhìn càng nhíu chặt mày, thì thào:
- Đây là giới diện chi trận, truyền tống trận sẽ đưa người đến giới khác, đây là ... Lạ thật, giới này không thuộc về Ám Thần, Nghịch Thánh, cũng không thuộc về Tam Hoang ...
Tô Minh mắt chợt lóe.
- Mở trận pháp ra, truyền đi liền biết đó là đâu.
Tử Nhược gật đầu, có Tô Minh ở bên cạnh, dù gặp nguy hiểm gì thì cô tin tưởng đối phương có thể hóa giải. Tử Nhược giơ tay phải lên, sau lưng xuất hiện bạch hồ chín đuôi. Tay phải ấn vào trận pháp, bạch hồ chín đuôi biến thành chín luồng sáng trắng dung nhập vào trận pháp. Trận pháp nổ ầm vang, ánh sáng chói mắt bùng phát bao phủ bóng dáng Tô Minh, Tử Nhược. Một lát sau, ánh sáng tối đi, mọi thứ trở lại bình thường, trận pháp vẫn còn nhưng không có bóng dáng Tô Minh, Tử Nhược đâu.
….. …. …. …. …..
Trong Đệ Tứ giới, lỗ hổng đi thông thương mang, trên thuyền cổ đã tàng hình có tiếng thì thào.
- Đến rồi sao?
Phía xa núi lửa tuôn trào, dung nham chảy ra, khói đen khuếch tán bốn phía. Nơi Tô Minh buông xuống là một chỗ núi lửa dâng trào. Tô Minh không để ý tới núi lửa, tay phải ấn mặt đất. Những linh rít gào lao hướng mặt đất, biến thành vòng xoáy xoay nhanh, như cái chùy đập vào mặt đất, động đất nứt ra khe hở.
Đối với Tô Minh, hắn không cần biết làm sao đi xuống tầng dưới, hắn sẽ dùng cách của mình phá tan mọi chướng ngại. Trên đời này không bao nhiêu người làm được như vậy, Tô Minh thì có tư cách đó. Tô Minh là mạnh nhất bản kỷ, hiểu biết nhiều bí ẩn, dù vẫn mờ mịt về tương lai chẳng hề sợ hãi, ngược lại dào dạt chiến ý.
Giờ phút này, mặt đất rung động, khe hở nhanh chóng lan tràn, mặt đất quanh quẩn tiếng nổ. Tô Minh đứng trên núi lửa, từ giây phút hắn xuất hiện thì núi lửa không tiếp tục bùng phát, dường như hắn xuất hiện làm nó không dám tuôn trào. Vô số mãnh thú sinh tồn ở tầng thứ hai đại địa trong khoảnh khắc run rẩy ẩn núp, không dám lộ ra chút hơi thở. Tô Minh buông xuống đem đến uy nhiếp cực kỳ mãnh liệt khiến chúng nó thấy nguy hiểm sinh mạng.
Khoảng mười lăm phút sau, vang tiếng nổ điếc tai khắp bốn phía, động đất, xuất hiện một lỗ hổng lớn. Khi lỗ hổng hình thành thì bên trong toát ra hơi thở thương mang, Tô Minh cảm nhận được hơi thở đó, con ngươi co rút. Hơi thở này ẩn chứa ý chí mãnh liệt không thuộc về Tang Tương, nếu không phải Tô Minh từng thấy trong thần thông năm tháng thì khó thể nhận ra. Hơi thở này là thương mang vô tận ngoài Tang Tương.
Tô Minh nhìn lỗ hổng, trầm ngâm, vung tay áo bước vào, lúc xuất hiện đã ở tầng thứ ba mộ của Diệt Sinh lão nhân.
Khi Tô Minh bước đi, Tử Nhược cắn răng, cũng vào lỗ hổng theo.
Chỗ này là tầng thứ ba mộ của Diệt Sinh lão nhân cũng là tầng cuối cùng, nơi có trận pháp truyền tống kia. Xung quanh một mảnh thương mang, trông như vô biên vô hạn. Thương mang cho Tô Minh cảm giác rất quen thuộc, giống như thương mang hắn thấy trong thần thông năm tháng. Nhưng cũng có chỗ khác biệt là trong thương mang này có hơi thở Tang Tương chứ không phải thương mang thật sự, hiển nhiên đây là nơi giao nhau.
Tô Minh nghĩ tới bức tranh đã trông thấy lúc đảo ngược thời gian trong đại điện tàn phá ở Thương Thần tộc giới. Tộc nhân của Thương Thần tộc cũng bước vào mộ của Diệt Sinh lão nhân, trong truyền tống trận ở tầng thứ ba bị truyền tống đi, chính mắt thấy lỗ hổng tồn tại trong hư không, nhìn thấy Diệt Sinh lão nhân đến từ thương mang bên ngoài lỗ hổng.
Tô Minh nhíu mày.
"Nói vậy là cái gọi là mộ của Diệt Sinh lão nhân nên xuất hiện trước khi Diệt Sinh lão nhân đến mới đúng, nhưng tại sao Tử Nhược nói mộ này do Diệt Sinh lão nhân xây nên, còn có bốn cái."
Tô Minh nhìn hướng Tử Nhược, cô luôn đi theo, không lộ vẻ gì khác lạ. Mặc dù Tử Nhược quen thuộc chỗ này nhưng với cách phá hai tầng của Tô Minh thì không cần người quen nơi đây. Tô Minh cảm thấy Tử Nhược hơi khờ, nhưng sự thật là cô rất thông minh sắc sảo, thấy ánh mắt của hắn liền hiểu suy nghĩ trong lòng hắn. Tử Nhược biết trên đường đi không biểu lộ ra cái gì, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sợ là Tô Minh sẽ không cho cô đi theo nữa.
"Muốn đẩy ngã hắn, trước hết phải cho hắn biết năng lực của ta."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tử Nhược không chờ Tô Minh mở miệng, mắt chợt lóe, tay giơ lên bấm pháp quyết chỉ đằng trước. Sau lưng Tử Nhược xuất hiện hình hồ ly màu trắng, bạch hồ ngẩng đầu gầm rống. Một sợi tơ trắng xuất hiện ở trước mặt Tử Nhược, sợi tơ vặn vẹo vươn ra, rất nhanh biến thành một vòng tròn, cùng lúc đó, bạch hồ vẫn đang gầm gừ, cái đuôi biến thành hai cái, ba cái, bốn cái, năm cái. Khi sau lưng bạch hồ có chín cái đuôi thì trước mặt Tử Nhược có chín sợi tơ trắng giao nhau hợp thành một trận pháp. Trận pháp chợt co rút, thành quả cầu trắng cỡ nắm tay. Chín chùm sáng trắng chớp lóe trong quả cầu, lan tràn hư vô xung quanh. Một lúc sau, ánh sáng biến mất, quả cầu trắng trướng ra ngoài, chớp mắt cỡ vài mét.
Tô Minh nhìn trận pháp từ lúc xuất hiện đến khi mở rộng, suy ngẫm. Tơ trắng tổ thành trận pháp dường như là một phần quy tắc nơi đây, thần thông có thể rút quy tắc ở bất kỳ đâu thế này có điểm kỳ diệu.
Mặt Tử Nhược tái nhợt, hiển nhiên thi triển loại thần thông này không đơn giản với cô.
Tử Nhược nói:
- Đây là thần thông thiên phú của Thiên Hồ tộc ta, xin mời tiền bối nhìn xem.
Tử Nhược giơ tay chỉ vào trận pháp do tơ trắng tổ thành. Trận pháp cỡ mấy mét run lên, lại vặn vẹo biến thành đồ họa lập thể, mép bốn phía là giới hạn bức tranh, bên trong có một đoàn điểm trắng, bốn phía là sương khói mông lung. Đây không phải là trận pháp, nó rõ ràng là bản đồ kết cấu tầng thứ ba.
Tô Minh ngẩng đầu liếc Tử Nhược, hỏi:
- Nàng hiểu trận pháp?
- Hiểu được một chút.
Tử Nhược khiêm tốn nói nhưng Tô Minh thấy rõ sự tự tin trong biểu tình của cô, hắn cảm thấy cô gái này dù hơi đần nhưng có điểm đáng yêu.
Tô Minh nhìn Tử Nhược, nói:
- Nói thử xem.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Minh không hiểu rõ về trận pháp, không bằng Hổ Tử, nữ nhân trước mắt tự tin tràn đầy, dường như có nắm chắc.
Tử Nhược nói về trận pháp thì biểu tình tự tin khiến cô càng xinh đẹp hơn:
- Trận pháp chia làm nhiều loại, truyền tống trận khá đặc biệt, nhưng dù là truyền tống trận gì thì tác dụng của nó chỉ có hai chữ truyền tống.
- Nếu là truyền tống, trừ phi không có địa điểm chỉ định, nếu không thì luôn tồn tại một điểm liên tiếp hai điểm lại, trở thành truyền tống. Trong đó chia làm đơn hướng cùng song hướng, có thể nhìn từ kết cấu trận pháp, dù là truyền tống trận phức tạp tới đâu thì sự thật là vì che giấu bên trong truyền tống là đan hướng hay song hướng. Ngươi nhìn trận pháp này đi, dù cổ xưa, phức tạp nhưng sự thật là nhìn lộ trình liền thấy nó là song hướng truyền tống trận. Nhìn kết cấu trong trận pháp, người lúc trước bày ra trận pháp này giấu đầu hở đuôi, dùng phức tạp rườm rà che giấu sự thật, khoảng cách truyền tống này đại khái là ... A?
Tử Nhược vừa nhìn trận pháp vừa giải thích, chợt ngừng lại.
Tử Nhược càng nhìn càng nhíu chặt mày, thì thào:
- Đây là giới diện chi trận, truyền tống trận sẽ đưa người đến giới khác, đây là ... Lạ thật, giới này không thuộc về Ám Thần, Nghịch Thánh, cũng không thuộc về Tam Hoang ...
Tô Minh mắt chợt lóe.
- Mở trận pháp ra, truyền đi liền biết đó là đâu.
Tử Nhược gật đầu, có Tô Minh ở bên cạnh, dù gặp nguy hiểm gì thì cô tin tưởng đối phương có thể hóa giải. Tử Nhược giơ tay phải lên, sau lưng xuất hiện bạch hồ chín đuôi. Tay phải ấn vào trận pháp, bạch hồ chín đuôi biến thành chín luồng sáng trắng dung nhập vào trận pháp. Trận pháp nổ ầm vang, ánh sáng chói mắt bùng phát bao phủ bóng dáng Tô Minh, Tử Nhược. Một lát sau, ánh sáng tối đi, mọi thứ trở lại bình thường, trận pháp vẫn còn nhưng không có bóng dáng Tô Minh, Tử Nhược đâu.
….. …. …. …. …..
Trong Đệ Tứ giới, lỗ hổng đi thông thương mang, trên thuyền cổ đã tàng hình có tiếng thì thào.
- Đến rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro