Diệt đảo! [2]
Nhĩ Căn
2024-01-18 17:43:34
Giây phút những người còn sót lại đảo hộ vệ chết, tay phải Tô Minh cầm trường thương chậm rãi nâng lên. Giây phút hoang nhân trong đảo Ma La thấy rợn người, chúng chính mắt thấy Tô Minh trên bầu trời mạnh vung tay phải.
Cái vung này trường thương rời tay, hóa thành một cầu vồng tím xé rách hư vô, xé bầu trời ra một cái khe to lớn đánh hướng màn sáng đảo Ma La.
Một tiếng nổ kinh người, toàn đảo Ma La chấn động vang vọng. Màn sáng bảo vệ bị ánh sáng tím xuyên thấu, oành một tiếng đâm vào đất trong đảo, hình thành sóng tím quét bốn phía. Màn sáng phòng hộ từng tấc vỡ, hóa thành vô số mãnh vụn, như có bàn tay to vô hình bỗng đẩy, màn sáng nổ tung, cuốn những mảnh vỡ đi.
Giây phút màn sáng trên đảo tan vỡ, trong núi núi đảo Ma La có một tòa đại điện!
Điện trông rất cổ kính, bên trong bày từng hàng linh vị như được cung phụng. Nhìn như một tòa tháp nhỏ. Những linh vị này khắc không ít phù văn, tỏa ra hơi thở âm trầm quái dị. Dưới các hàng bài vị, ngồi xếp bằng một ông lão áo trắng, trước người lão đặt một thanh trường đao. Đao khí lạnh âm trầm, nếu nhìn lâu sẽ có cảm giác bên tai vang lệ hồn khóc than. Từng đợt khói đen như có như không tỏa ra từ thanh đao, lượn lờ bốn phía.
Ông lão đầu dầy tóc bạc, trên mặt có vết sẹo từ đuôi chân mày phải kéo đến khóe miệng trái. Vết sẹo lồi thịt đỏ trông rất dữ tợn, khiến ông lão cho người cảm giác cực kỳ đáng sợ.
Vẻ mặt lão bình tĩnh, ngồi xếp bằng tại đó, dường như không mấy chú ý chuyện xảy ra bên ngoài.
Bên cạnh lão ngồi một người đàn ông trung niên. Người đàn ông mặc áo dài, biểu tình cũng bình tĩnh, tay có hai cái đầu lâu bị mài bóng loáng, bị gã không ngừng xoay chuyển.
Nơi gần cửa điện đứng ba người, ba người có hai là ông lão tóc trắng, một là con nít. Chúng đứng đó, biểu tình rất cung kính, và còn ẩn chứa sợ hãi.
"Lão tổ, hắn tự xưng là Tô Minh, đến từ Nam Thần, bảy vệ ngoài đảo đã bị người này giết, tầng phòng hộ thứ nhất trong đảo cũng bị người này phá." Đồng Tử trong ba người thấp giọng nói.
"Dư nghiệt Nam Thần bình thường...” Ông lão áo trắng mặt có vết sẹo mở mắt ra, quét mắt ba người, nhìn trường đao dài trước mặt.
“Ba ngươi cầm Ma La đao của ta, triển khai Huyết Hoang đại trận đủ giết người này. Cắt đầu hắn cho ta!"
Khi lão thốt lời thì trường đao đen trước mặt lão phát ra tiếng vù vù. Thanh âm lộ ra giết chóc và tàn bạo, trường đao đen tự bay ra, xoay một vòng trong đại điện rồi lao hướng Đồng Tử. Đồng Tử cung kính hai tay đón, vẻ mặt hưng phấn vội nói.
"Lão tổ yên tâm, có Ma La đao, phối hợp Huyết Hoang đại trận, người này dù là hậu kỳ Man Hồn cũng sẽ bị chém trong trận!" Đồng Tử nói xong lập tức lùi, hai ông lão bên cạnh cũng mắt chớp lóe lộ hung ác cung kính rời đi, cùng Đồng Tử hóa thành ba vệt sáng bay ra đại điện.
“Ngươi nên biết ba người chúng không phải đối thủ của người này, dù có Ma La đao của ngươi." Sau khi ba người rời đi, người đàn ông trung niên tay xoay đầu lâu lạnh nhạt nói.
"Vậy thì sao!” Ông lão biểu tình bình tĩnh, mắt khép.
“Không ngờ trong số người Nam Thần ta có cường giả như vậy, tu vi khiến người nhìn không thấu, rõ ràng nhìn thoáng qua là Tế Cốt, cẩn thận cảm nhận lại hùng hồn khiến lòng người kinh. Xem sức chiến đấu thì giết thất vệ chỉ trong khoảnh khắc, e rằng đã tới đỉnh hậu kỳ Man Hồn Man tộc của ngươi, thậm chí...hơn chút nữa.” Người đàn ông trung niên rất là cảm thán nói.
"Sợ rằng kẻ địch như vậy, dù là ngươi cũng sẽ cực kỳ cẩn thận, cho nên...ngươi mới không muốn lập tức ra ngay?” Người đàn ông trung niên mỉm cười nhìn ông lão.
“Ngươi nói đủ chưa?” Ông lão mở mắt ra, lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên.
"Cũng đúng thôi, dù là người toàn đảo Ma La chết sạch, chỉ cần ngươi còn ở thì đảo có thể tiếp tục càng nhiều người không được Đông Hoang chứa chấp, cũng vẫn sẽ khiến thế lực của ngươi không ngừng lớn mạnh.” Người đàn ông trung niên cười cười.
“Khiến người dưới tay không ngừng thăm dò, là máu tươi và giết chóc khiến người này mỏi mệt, không ngừng thăm dò tìm ra sơ hở của hắn, sau đó xuất hiện chiến đấu, dù đảo Ma La máu chảy thành sông, dù một ngọn cỏ không mọc nổi.” Người đàn ông trung niên rất là cảm thán.
"Huống chi tại điện này ngươi có thể đem hồn tế tổ phát huy đến mạnh nhất, trong thời gian ngắn bùng phát lực Man Hồn đại viên mãn, cho nên tại đây chờ đối phương đến so với ra ngoài mặt đối mặt tốt hơn nhiều. Mặt khác còn có Mặc Tước đại nhân tồn tại, dù xuất hiện ngoại ý muốn thì có Mặc Tước đại nhân, mọi thứ sẽ tan thành mây khói.” Người đàn ông trung niên lắc đầu, dường như có chút tiếc cho người tên Tô Minh bên ngoài đến.
"Có cả ngươi tại đây.” Ông lão có vết sẹo trên mặt bình tĩnh nói.
Người đàn ông trung niên im lặng, thầm than.
Giây phút người đàn ông trung niên im lặng thì từ ngoài đại điện lập tức vang tiếng chấn kịch liệt, có trùng kích khuếch tán, khiến cả đảo chấn động.
Ngoài đại điện, tiếng giết ngập trời. Tô Minh mặc giáp tím, tay cầm trường thương, từng bước một tiến tới trước. Bước chân của hắn không nhanh, nhưng sau lưng tồn tại vô số thi thể vỡ vụn!
Trên trời một luồng sáng xanh vờn quanh, ánh sáng xanh chính là kiếm nhỏ. Có Tô Minh nguyên thần khống chế, hễ kẻ nào từ trên trời lao đến sẽ đối mặt thanh kiếm giết chóc.
Nơi xa hơn, bầu trời nổ vang, có một ảo ảnh to lớn, bộ dạng hiển nhiên là rắn nhỏ Chúc Cửu Âm. Nó gầm gừ, điên cuồng tàn sát.
Nơi đây những hoang nhân mắt đỏ thẫm, bất chấp tất cả vọt tới, triển khai thần thông. Tu vi của chúng thấp nhất là Tế Cốt, giờ vọt đến người đậm đặc sát khí và máu, gào thét tận trời.
Nếu từ trên cao nhìn xuống sẽ thấy rõ, cả đảo Ma La tồn tại từng tầng màn sáng đỏ, màn sáng đỏ bao phủ phân nửa đảo, bao vây Tô Minh và tất cả người đảo Ma La.
Màn sáng đỏ không ngừng chớp lóe ánh sáng đỏ, mỗi lần nhấp nháy sẽcó từng luồng sáng đỏ giáng xuống lao hướng Tô Minh.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy màn sáng đỏ này gồm chín tầng, càng ra ngoài thì càng đậm, tầng tầng bao vây hình thành một trận pháp. Ngoài trận pháp, trên đỉnh trận có một trường đao đen bềnh bồng, ngoài trường đao có ba người khoanh chân trên màn sáng. Ba người chính là hai ông lão, một Đồng Tử mới ra khỏi đại điện. Ba người mắt nắm chặt như đang duy trì trận pháp vận chuyển.
“Ta đã nói, khi ta đi nơi này sẽ máu chảy thành sông.” Tô Minh chậm rãi tiến tới, ngón trỏ tay phải chỉ bên cạnh, lập tức một hoang nhân vọt tới trán xuất hiện lỗ máu, bắn ngược ra sau chết.
“Ta đã nói, kẻ phạm Nam Thần ta dù xa vẫn diệt!” Tô Minh tay phải mạnh ném trường thương tới trước.
Trường thương rít gào rơi trên một ngọn núi phía xa. ầm một tiếng, núi lập tức thành bốn năm mảnh. Tô Minh nâng lên tay phải, chộp ngọn núi vỡ vung ra ngoài. Phút chốc chỗ núi vỡ xuất hiện một lốc xoáy, lốc xoáy cuốn vô số đá vụn rít gào khuếch tán bốn phía. Bên trong từng khối đá vụn ẩn chứa lực Phong Man của Tô Minh, mạnh mẽ dấy lên huyết vũ.
“Ta đã nói, máu Nam Thần phải nợ máu trả bằng máu!” Tô Minh đi tới núi vỡ, đi đến bên trường thương đâm xuống đất, nắm lấy nó, chậm rãi rút ra. Hắn nâng lên tay trái, tùy ý chộp ra sau. Cú chộp này lập tức hai hoang nhân sau lưng hắn bị Tô Minh túm lấy.
Hắn xoay người không nhìn ánh mắt tuyệt vọng sợ hãi của họ, bóp chặt cổ rồi thả lỏng tay, ngẩng đầu nhìn ba người khoanh chân ngồi trên màn sáng đỏ.
Khoảnh khắc hắn nhìn hướng ba người, ba người lập tức nhận ra ánh mắt lạnh lùng của Tô Minh, cùng tinh thần chấn động. Cùng lúc đó, trong màn sáng đỏ bao phủ hơn phân nửa đảo Ma La tồn tại mấy trăm hoang nhân, trong giết chóc kéo dài, bầu trời nhuộm đỏ, đất ướt chất dịch đỏ, tan vỡ.
Chúng sợ, sợ hãi, mọi thứ đều bởi vì Tô Minh trong mắt chúng tàn sát, cái loại tàn sát lãnh khốc, vô tình, điên cuồng đó làm tất cả như ở trong suối vàng.
Chúng gặp phải người còn tàn nhẫn hơn chúng, đối mặt người như vậy, tất cả của chúng đều vỡ vụn!
“Đây chính là bầy hoang nhân các ngươi ư, hoang nhân chỉ biết khi dễ kẻ yếu hả?” Tô Minh bình tĩnh nói, trường thương trong tay mạnh đâm xuốngđất.
Khoảnh khắc trường thương vào mặt đất thì thương lấp lánh ánh sáng tím, hòa tan. Hòa tan cùng nó còn có áo giáp tím trên người Tô Minh. Áo giáp chớp mắt biến thành vô số tơ tím, khi dỡ giáp xuống, toàn thân Tô Minh trong ánh sáng tím chói mắt, những tơ tím như có sinh mệnh điên cuồng chui vào trong đất.
Giây phút chúng nó chui vào đất, trong màn sáng đỏ vang vọng tiếng hét thê lương. Chỉ thấy đất dưới chân mấy trăm người còn sót lại bỗng chui ra từng sợi tơ tím lao hướng thân thể chúng. Chớp mắt, nguyên màn sáng đảo bị nhuộm thành màu tím!
Trong sắc tím, tiếng hét thảm liên tục, từng tiếng bùm bùm nổ tung truyền ra. Đây là trong màn sáng đỏ, tiếng thân thể các hoang nhân tan vỡ. Nơi đây còn sót lại mấy trăm người bị sát chiêu quái dị của Tô Minh, chỉ tím rót len vào người từng tên khiến thân hình xé rách!
Đất máu chảy thành sông, vô số xác mảnh vụn đầy khắp nơi. Trong màn sáng đỏ tất cả hoang nhân đều chết, tơ tím bay ra khỏi thân thể chúng lao hướng Tô Minh. Phút chốc tơ tím lại ngưng tụ ngoài người Tô Minh, vòng quanh, lại lần nữa hình thành áo giáp tím. Ở trong tay Tô Minh, lại hóa thành trường thương to lớn!
Hình ảnh này ba người ngoài màn sáng thấy rõ ràng, con ngươi co rút, biểu tình lộ kinh hoàng. Thật ra không chỉ chúng thấy, còn có ngoài màn sáng đỏ, gần ngàn hoang nhân không bị bao phủ thấy hết.
Cái vung này trường thương rời tay, hóa thành một cầu vồng tím xé rách hư vô, xé bầu trời ra một cái khe to lớn đánh hướng màn sáng đảo Ma La.
Một tiếng nổ kinh người, toàn đảo Ma La chấn động vang vọng. Màn sáng bảo vệ bị ánh sáng tím xuyên thấu, oành một tiếng đâm vào đất trong đảo, hình thành sóng tím quét bốn phía. Màn sáng phòng hộ từng tấc vỡ, hóa thành vô số mãnh vụn, như có bàn tay to vô hình bỗng đẩy, màn sáng nổ tung, cuốn những mảnh vỡ đi.
Giây phút màn sáng trên đảo tan vỡ, trong núi núi đảo Ma La có một tòa đại điện!
Điện trông rất cổ kính, bên trong bày từng hàng linh vị như được cung phụng. Nhìn như một tòa tháp nhỏ. Những linh vị này khắc không ít phù văn, tỏa ra hơi thở âm trầm quái dị. Dưới các hàng bài vị, ngồi xếp bằng một ông lão áo trắng, trước người lão đặt một thanh trường đao. Đao khí lạnh âm trầm, nếu nhìn lâu sẽ có cảm giác bên tai vang lệ hồn khóc than. Từng đợt khói đen như có như không tỏa ra từ thanh đao, lượn lờ bốn phía.
Ông lão đầu dầy tóc bạc, trên mặt có vết sẹo từ đuôi chân mày phải kéo đến khóe miệng trái. Vết sẹo lồi thịt đỏ trông rất dữ tợn, khiến ông lão cho người cảm giác cực kỳ đáng sợ.
Vẻ mặt lão bình tĩnh, ngồi xếp bằng tại đó, dường như không mấy chú ý chuyện xảy ra bên ngoài.
Bên cạnh lão ngồi một người đàn ông trung niên. Người đàn ông mặc áo dài, biểu tình cũng bình tĩnh, tay có hai cái đầu lâu bị mài bóng loáng, bị gã không ngừng xoay chuyển.
Nơi gần cửa điện đứng ba người, ba người có hai là ông lão tóc trắng, một là con nít. Chúng đứng đó, biểu tình rất cung kính, và còn ẩn chứa sợ hãi.
"Lão tổ, hắn tự xưng là Tô Minh, đến từ Nam Thần, bảy vệ ngoài đảo đã bị người này giết, tầng phòng hộ thứ nhất trong đảo cũng bị người này phá." Đồng Tử trong ba người thấp giọng nói.
"Dư nghiệt Nam Thần bình thường...” Ông lão áo trắng mặt có vết sẹo mở mắt ra, quét mắt ba người, nhìn trường đao dài trước mặt.
“Ba ngươi cầm Ma La đao của ta, triển khai Huyết Hoang đại trận đủ giết người này. Cắt đầu hắn cho ta!"
Khi lão thốt lời thì trường đao đen trước mặt lão phát ra tiếng vù vù. Thanh âm lộ ra giết chóc và tàn bạo, trường đao đen tự bay ra, xoay một vòng trong đại điện rồi lao hướng Đồng Tử. Đồng Tử cung kính hai tay đón, vẻ mặt hưng phấn vội nói.
"Lão tổ yên tâm, có Ma La đao, phối hợp Huyết Hoang đại trận, người này dù là hậu kỳ Man Hồn cũng sẽ bị chém trong trận!" Đồng Tử nói xong lập tức lùi, hai ông lão bên cạnh cũng mắt chớp lóe lộ hung ác cung kính rời đi, cùng Đồng Tử hóa thành ba vệt sáng bay ra đại điện.
“Ngươi nên biết ba người chúng không phải đối thủ của người này, dù có Ma La đao của ngươi." Sau khi ba người rời đi, người đàn ông trung niên tay xoay đầu lâu lạnh nhạt nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vậy thì sao!” Ông lão biểu tình bình tĩnh, mắt khép.
“Không ngờ trong số người Nam Thần ta có cường giả như vậy, tu vi khiến người nhìn không thấu, rõ ràng nhìn thoáng qua là Tế Cốt, cẩn thận cảm nhận lại hùng hồn khiến lòng người kinh. Xem sức chiến đấu thì giết thất vệ chỉ trong khoảnh khắc, e rằng đã tới đỉnh hậu kỳ Man Hồn Man tộc của ngươi, thậm chí...hơn chút nữa.” Người đàn ông trung niên rất là cảm thán nói.
"Sợ rằng kẻ địch như vậy, dù là ngươi cũng sẽ cực kỳ cẩn thận, cho nên...ngươi mới không muốn lập tức ra ngay?” Người đàn ông trung niên mỉm cười nhìn ông lão.
“Ngươi nói đủ chưa?” Ông lão mở mắt ra, lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên.
"Cũng đúng thôi, dù là người toàn đảo Ma La chết sạch, chỉ cần ngươi còn ở thì đảo có thể tiếp tục càng nhiều người không được Đông Hoang chứa chấp, cũng vẫn sẽ khiến thế lực của ngươi không ngừng lớn mạnh.” Người đàn ông trung niên cười cười.
“Khiến người dưới tay không ngừng thăm dò, là máu tươi và giết chóc khiến người này mỏi mệt, không ngừng thăm dò tìm ra sơ hở của hắn, sau đó xuất hiện chiến đấu, dù đảo Ma La máu chảy thành sông, dù một ngọn cỏ không mọc nổi.” Người đàn ông trung niên rất là cảm thán.
"Huống chi tại điện này ngươi có thể đem hồn tế tổ phát huy đến mạnh nhất, trong thời gian ngắn bùng phát lực Man Hồn đại viên mãn, cho nên tại đây chờ đối phương đến so với ra ngoài mặt đối mặt tốt hơn nhiều. Mặt khác còn có Mặc Tước đại nhân tồn tại, dù xuất hiện ngoại ý muốn thì có Mặc Tước đại nhân, mọi thứ sẽ tan thành mây khói.” Người đàn ông trung niên lắc đầu, dường như có chút tiếc cho người tên Tô Minh bên ngoài đến.
"Có cả ngươi tại đây.” Ông lão có vết sẹo trên mặt bình tĩnh nói.
Người đàn ông trung niên im lặng, thầm than.
Giây phút người đàn ông trung niên im lặng thì từ ngoài đại điện lập tức vang tiếng chấn kịch liệt, có trùng kích khuếch tán, khiến cả đảo chấn động.
Ngoài đại điện, tiếng giết ngập trời. Tô Minh mặc giáp tím, tay cầm trường thương, từng bước một tiến tới trước. Bước chân của hắn không nhanh, nhưng sau lưng tồn tại vô số thi thể vỡ vụn!
Trên trời một luồng sáng xanh vờn quanh, ánh sáng xanh chính là kiếm nhỏ. Có Tô Minh nguyên thần khống chế, hễ kẻ nào từ trên trời lao đến sẽ đối mặt thanh kiếm giết chóc.
Nơi xa hơn, bầu trời nổ vang, có một ảo ảnh to lớn, bộ dạng hiển nhiên là rắn nhỏ Chúc Cửu Âm. Nó gầm gừ, điên cuồng tàn sát.
Nơi đây những hoang nhân mắt đỏ thẫm, bất chấp tất cả vọt tới, triển khai thần thông. Tu vi của chúng thấp nhất là Tế Cốt, giờ vọt đến người đậm đặc sát khí và máu, gào thét tận trời.
Nếu từ trên cao nhìn xuống sẽ thấy rõ, cả đảo Ma La tồn tại từng tầng màn sáng đỏ, màn sáng đỏ bao phủ phân nửa đảo, bao vây Tô Minh và tất cả người đảo Ma La.
Màn sáng đỏ không ngừng chớp lóe ánh sáng đỏ, mỗi lần nhấp nháy sẽcó từng luồng sáng đỏ giáng xuống lao hướng Tô Minh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy màn sáng đỏ này gồm chín tầng, càng ra ngoài thì càng đậm, tầng tầng bao vây hình thành một trận pháp. Ngoài trận pháp, trên đỉnh trận có một trường đao đen bềnh bồng, ngoài trường đao có ba người khoanh chân trên màn sáng. Ba người chính là hai ông lão, một Đồng Tử mới ra khỏi đại điện. Ba người mắt nắm chặt như đang duy trì trận pháp vận chuyển.
“Ta đã nói, khi ta đi nơi này sẽ máu chảy thành sông.” Tô Minh chậm rãi tiến tới, ngón trỏ tay phải chỉ bên cạnh, lập tức một hoang nhân vọt tới trán xuất hiện lỗ máu, bắn ngược ra sau chết.
“Ta đã nói, kẻ phạm Nam Thần ta dù xa vẫn diệt!” Tô Minh tay phải mạnh ném trường thương tới trước.
Trường thương rít gào rơi trên một ngọn núi phía xa. ầm một tiếng, núi lập tức thành bốn năm mảnh. Tô Minh nâng lên tay phải, chộp ngọn núi vỡ vung ra ngoài. Phút chốc chỗ núi vỡ xuất hiện một lốc xoáy, lốc xoáy cuốn vô số đá vụn rít gào khuếch tán bốn phía. Bên trong từng khối đá vụn ẩn chứa lực Phong Man của Tô Minh, mạnh mẽ dấy lên huyết vũ.
“Ta đã nói, máu Nam Thần phải nợ máu trả bằng máu!” Tô Minh đi tới núi vỡ, đi đến bên trường thương đâm xuống đất, nắm lấy nó, chậm rãi rút ra. Hắn nâng lên tay trái, tùy ý chộp ra sau. Cú chộp này lập tức hai hoang nhân sau lưng hắn bị Tô Minh túm lấy.
Hắn xoay người không nhìn ánh mắt tuyệt vọng sợ hãi của họ, bóp chặt cổ rồi thả lỏng tay, ngẩng đầu nhìn ba người khoanh chân ngồi trên màn sáng đỏ.
Khoảnh khắc hắn nhìn hướng ba người, ba người lập tức nhận ra ánh mắt lạnh lùng của Tô Minh, cùng tinh thần chấn động. Cùng lúc đó, trong màn sáng đỏ bao phủ hơn phân nửa đảo Ma La tồn tại mấy trăm hoang nhân, trong giết chóc kéo dài, bầu trời nhuộm đỏ, đất ướt chất dịch đỏ, tan vỡ.
Chúng sợ, sợ hãi, mọi thứ đều bởi vì Tô Minh trong mắt chúng tàn sát, cái loại tàn sát lãnh khốc, vô tình, điên cuồng đó làm tất cả như ở trong suối vàng.
Chúng gặp phải người còn tàn nhẫn hơn chúng, đối mặt người như vậy, tất cả của chúng đều vỡ vụn!
“Đây chính là bầy hoang nhân các ngươi ư, hoang nhân chỉ biết khi dễ kẻ yếu hả?” Tô Minh bình tĩnh nói, trường thương trong tay mạnh đâm xuốngđất.
Khoảnh khắc trường thương vào mặt đất thì thương lấp lánh ánh sáng tím, hòa tan. Hòa tan cùng nó còn có áo giáp tím trên người Tô Minh. Áo giáp chớp mắt biến thành vô số tơ tím, khi dỡ giáp xuống, toàn thân Tô Minh trong ánh sáng tím chói mắt, những tơ tím như có sinh mệnh điên cuồng chui vào trong đất.
Giây phút chúng nó chui vào đất, trong màn sáng đỏ vang vọng tiếng hét thê lương. Chỉ thấy đất dưới chân mấy trăm người còn sót lại bỗng chui ra từng sợi tơ tím lao hướng thân thể chúng. Chớp mắt, nguyên màn sáng đảo bị nhuộm thành màu tím!
Trong sắc tím, tiếng hét thảm liên tục, từng tiếng bùm bùm nổ tung truyền ra. Đây là trong màn sáng đỏ, tiếng thân thể các hoang nhân tan vỡ. Nơi đây còn sót lại mấy trăm người bị sát chiêu quái dị của Tô Minh, chỉ tím rót len vào người từng tên khiến thân hình xé rách!
Đất máu chảy thành sông, vô số xác mảnh vụn đầy khắp nơi. Trong màn sáng đỏ tất cả hoang nhân đều chết, tơ tím bay ra khỏi thân thể chúng lao hướng Tô Minh. Phút chốc tơ tím lại ngưng tụ ngoài người Tô Minh, vòng quanh, lại lần nữa hình thành áo giáp tím. Ở trong tay Tô Minh, lại hóa thành trường thương to lớn!
Hình ảnh này ba người ngoài màn sáng thấy rõ ràng, con ngươi co rút, biểu tình lộ kinh hoàng. Thật ra không chỉ chúng thấy, còn có ngoài màn sáng đỏ, gần ngàn hoang nhân không bị bao phủ thấy hết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro