Cầu Ma

Diệt đảo! [4]

Nhĩ Căn

2024-01-18 17:43:34

Theo lời thốt ra, người đàn ông trung niên đứng lên, gã nhìn Tô Minh, im lặng nhoáng người lên, lập tức ở mặt đất để lại tàn ảnh, người thật đi ra ngoài điện. Tay phải gã nắm thành đấm, cả người bùng phát khí thế mạnh mẽ, thậm chí trong người tiếng bùm bùm vang vọng, một đấm đánh vào mặt đất.

“Tuyệt Vu Bảo Sơn, Chiến Dự Tư!” Giây phút gã nói ra câu này, lập tức nắm đấm đánh vào mặt đất, nhưng đất không chấn động mà ở dưới chân Bảo Sơn, đất phát ra khí thế xông lên trời, khí thế cực kỳ tinh thuần, có ràng là lực lượng thiên địa.

Cùng lúc đó, tóc Bảo Sơn chớp mắt thành màu trắng, trên mặt cung xuất hiện vài nếp nhăn, giống như đổi linh hồn, cho Tô Minh cảm giác giống đối mặt Chiến Vu!

“Nhân phát địa nguyên, dự chuyển vu chiến!"

Toàn thân gã vang tiếng nổ ầm ĩ, mạnh ngẩng đầu, mặt gồ gân xanh cất bước hướng Tô Minh. Theo gã đến gần, khí thếdười núi lấp biển từ người gã bùng phát áp hướng hắn!

Giây phút Bảo Sơn đi ra, trong điện Ma La mắt chợt lóe, lão đứng đó, tay phải nâng lên lập tức tỏa ra ánh sáng đen. Ánh sáng phủ toàn thân lão, chớp mắt nửa người lão tràn ngập ánh sáng đen, đôi mắt âm trầm nhìn Tô Minh.

Bảo Sơn đánh một đấm hoàn toàn có lực lượng Chiến Vu Tuyệt cảnh. Nắm đấm đánh ra, không khí giữa gã và Tô Minh lập tức xuất hiện vô số khe nứt, dường như không thể chịu đựng, có xu hướng sụp xuống!

Tô Minh nâng lên tay phải, nắm lấy trường thương chớp mắt lượn lờ ánh sáng tím quét hướng Bảo Sơn. Cùng lúc đó, tay trái Tô Minh nâng lên chộp không trung, phút chốc trên trời vòng xoáy ầm ầm, dấy lên gió to lao hướng tay trái Tô Minh, bị hắn nắm lấy. Trong tay nắm giữ gió lốc vô tận, trường thương và Bảo Sơn va chạm, một tiếng nổ vang vọng, lốc xoáy ở tay trái Tô Minh ấn hướng Bảo Sơn.

Tiếng ầm ầm điếc tai, dưới lớp giáp tím, trong người Tô Minh ánh sáng vàng vận chuyển, toàn thân Man Cốt trong giây phút này mạnh mẽ phát lực.

Cùng lúc đó, Tô Minh đạp một bước xuống, chớp mắt biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện đã ở bên cạnh Bảo Sơn, ngoài giáp tím tia điện lợn lờ, chính là lực Lôi Man của Tô Minh bây giờ bùng phát ra.

Điện quang ầm ầm, chớp mắt phu bốn phía, bao phủ Bảo Sơn. Tay trái Tô Minh ấn pháp quyết, mắt sâu thẳm, từng đợt tơ đen từ ấn pháp quyết tay trái nảy sinh, như từng đoàn sợi tóc len lỏi khe hở bàn tay ấn hướng Bảo Sơn bị sấm sét vòng quanh.

Tơ đen là lực nguyền rủa Tô Minh lĩnh ngộc từ Chúc Cửu Âm, giờ tơ đen ở trong tay hắn tỏa ra, ấn hướng Bảo Sơn thì gã mạnh xoay người, con ngươi co rút, không chống cự mà nâng lên chân phải mạnh giẫm đất.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Địa phát thiên kiền. Chuyển nhiếp thành hồn!"

Một bước đạp xuống, dưới chân Bảo Sơn có một cột trụ khí đen lao ra, bao phủ gã vào trong, mái tóc lập tức từ trắng biến thành đỏ, khuôn mặt càng già hơn nhưng đôi mắt biến sâu thẳm, khí thế thuộc về Nhiếp Hồn từ người gã cực kỳ tinh thuần bùng phát ra.

Khi Tô Minh ấn một chưởng thì Bảo Sơn nâng tay phải, ấn pháp quyết, bàn tay cũng xuất hiện tơ đen, dù tơ đen trông rất nhạt nhưng truyền ra lực nguyền rủa giống hệt Tô Minh.

Giây phút bàn tay hai người va chạm, Ma La trong điện toàn thân bị ánh sáng đen bao phủ, đôi mắt chớp lóe sát khí.

“Kiềm chế hắn ngươi liền tự do!” Ma La khẽ quát một tiếng, tiến lên một bước, tốc độ cực nhanh, khoảnh khắc đã tới gần Tô Minh.

Giây phút lão đến, mắt Tô Minh chợt lóe, hắn đã thấy ra không đúng. Ma La Lão Nhân này vẫn không đi ra khỏi đại điện, dù lúc trước hắn ở trên đảo giết chóc cũng không thấy người này ra tay.

Tất cả điều này chắc có liên quan đến đại điện, vậy nên Tô Minh mới không bước vào điện mà ở ngoài nâng trường thương, cho dù đấu với Bảo Sơn thì hắn vẫn đang chờ, chờ lúc ông lão bước ra khỏi điện!

Nếu ông lão vẫn không đi ra vậy Tô Minh cũng có cách khiến lão ra. Tô Minh cho rằng một khi mình lộ ra yếu thế thì đối phương rất có thể sẽ không mặc kệ!

Đấu với Bảo Sơn, mãi đến phút trước, Tô Minh rốt cuộc thành công dẫn Ma La Lão Nhân ra khỏi đại điện. Giây phút đối phương ra khỏi điện thì mắt Tô Minh chợt lóe, định rút lui. Bỗng nhiên biểu tình của Bảo Sơn lộ quyết tuyệt, không chút do dự nhắm mắt lại.

Khi mắt khép lại mở ra, miệng Bảo Sơn phun ra bốn chữ!

“Thiên phát giai chúng!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khi gã thốt ra bốn chữ, xung quanh Tô Minh không khí lập tức xuất hiện từng ảo ảnh, những ảo ảnh này có già có trẻ, không phải oan hồn, bộ dạng giống nhau như đúc!

Dù là nam nữ, hay là già trẻ, trên khuôn mặt chỉ có chia nam nữ khác ra, dấu vết năm tháng khác nhau. Tô Minh thấy những ảo ảnh vô biến vô hạn, như chìm trong ảo giác, vô số người. Khiến hắn tinh thần rung động là cảm giác rõ ràng khuôn mặt mình đang nhanh chóng biến đổi, có loại dung hợp với chúng.

Đây là lần đầu Tô Minh gặp thần thông quái dị như vậy. Giây phút hắn bị thuật của Bảo Sơn kiềm chế thì Ma La Lão Nhân đi ra đại điện, toàn thân mạnh tỏa khí đen, ở giữa không trung thành sương khói lao hướng Tô Minh, bộ dạng như muốn lấy hắn làm trung tâm ngưng tụ.

Mắt thấy khói đen sắp tới gần Tô Minh, vòng quanh ngoài người hắn, mạnh co rút như sắp huyễn hóa ra một pho tượng. Sương khói đem Tô Minh hoàn toàn ngưng tụ, như bao phủ hắn rồi trở thành pho tượng.

Pho tượng kia chính là Ma La Man tượng, thuật thần thông này là một trong sát chiêu lão sở trường nhất, Man Hồn Liệt!

Nhưng Tô Minh dám đến đảo Ma La này, dám cùng Bảo Sơn chiến đấu dẫn ra Ma La thì tất nhiên có chuẩn bị. Giây phút hắn phát hiện bị vây trong khí quái dị thì Tô Minh nâng lên tay trái, lòng bàn tay hướng lên trời.

"Quá khứ, tương lai, dung hợp trở thành số mệnh!” Tô Minh bình tĩnh nói, thì thào, khói đen đã bao phủ hắn, một pho tượng to lớn biến ảo ngoài người hắn.

"Liệt!” Ma la khuôn mặt dữ tợn lập tức gầm lên.

Nhưng giây phút lão phát ra tiếng rống thì pho tượng trước mặt Tô Minh nổ tung. Nó nổ, mặc Bảo Sơn tái xanh liên tục lùi ra sau, khóe miệng tràn máu tươi. Cùng lúc đó, gã phát hiện Thiên Phát Giai Chúng thuật của mình bí phát. Và trong pho tượng tan vỡ chậm rãi đi ra bóng dáng một thiếu niên...nửa bên tróc trắng, nửa bên tóc tím.

Thân hình xuất hiện, lực lượng điên đảo càn khôn khiến trời đất vô sắc, khiến thương khung nhắm mắt, lực số mệnh!

“Nếu đã đi ra thì đừng trở về.” Thanh âm lạnh lúc có chút con nít vang lên thì Tô Minh ngẩng đầu nhìn hướng Ma La và Bảo Sơn!

Giây phút nhìn ánh mắt Tô Minh, hai người cùng chấn động tinh thần.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cầu Ma

Số ký tự: 0