Gặp mặt
Nhĩ Căn
2024-01-18 17:43:34
Khi kết thứ mười một bị Tô Minh đánh ra thì theo thế giới trước mắt hắn tan vỡ, từng mảnh vỡ như gương nát tản ra, mỗi một mảnh vỡ đều có một cô gái bi thương nhìn hắn. Cô gái bộ dạng tuyệt đẹp trong thế giới tan vỡ dần đi xa. Mãi đến bên người Tô Minh lại trở thành tuyết trắng, gian nhà thấp bé và cỏ dại trên mặt tuyết. Thế giới của hắn lại trở về bình thường, trở lại dưới núi Tà Linh tông.
Cùng lúc đó, giữa sườn núi Tà Linh tông, trong nhà lầu hai tầng, khói đen lượn lờ, bộ dạng bà lão biến thành thiếu nữ người run bần bật, mặt tái nhợt cắn răng chống cự. Nhưng tất cả khi trên sợi tóc bạc ảo ảnh bốn phía xuất hiện kết thứ mười một thì hoàn toàn thay đổi!
Kết thứ mười một xuất hiện khiến thanh âm quanh quẩn trong linh hồn thiếu nữ tăng gấp mấy lần, như có thể hình thành loại phép tắc nào đó, nổ tung trong linh hồn thiếu nữ, cuối cùng khắc ấn!
“Ta là chủ nhân của ngươi, ngươi phải tuân theo mệnh lệnh của ta!”
Thiếu nữ run lên hộc ra búng máu, giây phút cô hộc máu thì khói đen lao hướng cô, chớp mắt khói chui hết vào người thiếu nữ, không còn bóng dáng. Ngay sau đó, sợi tóc mười một kết ảo ảnh tan biến, dường như mọi chuyện không hề xảy ra. Nhưng mặt thiếu nữ trắng bệch ghi rõ mới nãy là chân thật.
'Người này đến cùng là ai!’ Thiếu nữ nhắm mắt lại, cô thua, thua hoàn toàn, thua vào thần thông cô sở trường nhất.
Từ đầu đến cuối cô không thấy bộ dạng của đối phương, mới nãy những ảo cảnh trên người đối phương là do thuật pháp của cô tạo thành. Nếu cô thành công khiến đối phương chìm đắm vào trong thì sẽ thấy được mặt đối phương, cũng khiến đối phương làm nô lệ cho mình!
Nhưng mà, cô thất bại. Mặt thiếu nữ lộ cay đắng, khắc ghi rõ ý nghĩa câu nói đối phương khắc trong linh hồn mình. Bây giờ cô không thể làm gì có hại cho đối phương, đây không là chơi đùa về mặt chữ, đây là câu nói kích động khắc linh hồn. Cô biết dù mình không biết đối phương là ai nhưng người đó sẽ đến.
Trận đấu pháp vô hình này, một loại chém giếp giữa thuật nhiếp hồn của thiếu nữ và thảo kết ký sự của Tô Minh, như là bão tố tinh thần càn quét thể xác và tâm hồn hai người. Giờ phút này, kết thứ mười một xuất hiện, trận đấu kết thúc.
Cái giá kết thúc không phải chết chóc mà là linh hồn bị khống chế.
Trên mặt tuyết dưới núi Tà Linh tông, Tô Minh mở mắt ra, tay cầm sợi tóc bạc, bên trên có mười một cái kết, bị hắn vòng quanh bện thành hình dạng tiểu nhân.
Mắt Tô Minh có mệt mỏi, mới nãy cách đấu nguy hiểm hơn hắn tưởng tượng. Hắn không thể không thừa nhận đã xem thường bà lão, hoặc nên nói là thiếu nữ hóa thân bà lão.
'Người có thuật nhiếp hồn đã đến mức độ ảnh hưởng ký ức. Nếu cô ta có thể tăng tiến một bước thì kết quả cuộc chiến chưa biết.’ Mắt Tô Minh chợt lóe, cầm cỏ dại bên cạnh nhanh chóng bện, lát sau trong tay xuất hiện búp bê cỏ dại.
Bên trong búp bê là sợi tóc bạc mười một cái kết.
Khi bện ra búp bê thì ánh mắt Tô Minh quét qua, cảm nhận hơi thở thuộc về đối phương.
'Người này không mất đi lý trí, cô ta chỉ nghe theo lệnh người cầm búp bê, đó là việc linh hồn không thể phản kháng.'
Tô Minh nhìn sắc trời, cất đi búp bê, nhắm mắt tĩnh tọa tu hành, đây là từ khi hắn đi tới chỗ này không có vài lần tĩnh tâm tu hành. Bây giờ mọi chuyện đã chuẩn bị xong, gió đông tới, Tô Minh yên lòng tĩnh tọa chờ trời sáng.
Một đêm nhanh chóng trôi qua, khi nắng sớm lấp lánh chiếu trời đất rơi vào mặt đất, khiến tuyết phản chiếu ánh sáng chói mắt, Tô Minh mở mắt ra đứng dậy, sửa sang quần áo, không nhanh không chậm đi hướng phía xa, mãi đến đi ngoài đại điện chỗ tạp dịch.
Hắn thấy Tiền Thần vẻ mặt hằn học chỉ vào mấy tạp dịch gục đầu, không ngừng răn dạy, nước miếng tứ tung. Mấy tạp dịch không dám né, liên tục dạ thưa. Tiền Thần bộ dạng đắc ý so với lúc ở chỗ Tô Minh cách biệt quá xa. Tô Minh nhìn Tiền Thần, ho khan một tiếng.
Tiếng ho truyền vào tai Tiền Thần, khiến gã đang chửi hăng say chợt ngừng, thân thể rùng mình, thấy Tô Minh thì biểu tình do dự rồi biến thành nịnh nọt vội chạy tới. Gã dừng lại trước mặt Tô Minh, gần như muốn quỳ xuống.
“Tiểu nhân kính chào Trần sư huynh, sư huynh có việc gì cứ dặn bảo, mặc kệ tiểu nhân có làm được hay không đều hết sức làm!"
Bộ dạng của gã khiến mấy tạp dịch bị răn dạy mở to mắt vẻ mặt ngây ngẩn.
“Đưa ta một miếng bài đi ngoại tông.” Tô Minh lạnh lùng nói.
Hắn muốn thẻ bài là vì trong Tà Linh tông càng lên trên thì cấm chế càng nhiều, nếu không có thẻ bài cũng không phải không thể, nhưng có miếng bài thì đơn giản nhiều.
Tiền Thần nghe vậy lập tức vỗ ngực lấy ra một lệnh bài màu xanh, cung kính đưa cho Tô Minh.
“Trần sư huynh, đừng nhìn thẻ bài này chỉ có màu lam nhưng là lệnh bài cao nhất chỗ tạp dịch. Cầm tấm bài thậm chí có thể đi nội tông, nhưng sẽ bị ngăn ở sơn môn nội tông, cần có người bên trong kêu mới vào được."
Tô Minh nhận lệnh bài, gật đầu với Tiền Thần.
Tiền Thần lập tức nâng cao tinh thần, cái gật đầu của Tô Minh với gã là công nhận lớn nhất, khiến gã hơi bị kích động.
Tô Minh không để ý Tiền Thần, cầm thẻ bài xoay người rời đi.
Mãi đến Tô Minh khuất xa, Tiền Thần còn cung kính đứng đưa tiễn giây lát rồi mới vẻ mặt đắc ý dào dạt trở về, phất tay với mấy tạp dịch. Hiển nhiên tâm tình gã rất tốt tha cho mấy người kia.
Tô Minh đi trên đường núi Tà Linh tông, hai bên đứng pho tượng, oan hồn quanh quẩn nhưng không dám tới gần. Tô Minh từng bước một tiến lên, hắn không chọn buổi tối đi lên mà là sáng sớm.
Vì có thẻ bài lam, trên đường những cấm chế ẩn tàng khi Tô Minh cất bước, thẻ bài lam chớp lóe, hắn thong dong bước qua. Mãi khi hắn tới gần nhà lầu hai tầng cũng chính là đường nhỏ hướng Vấn Tâm Điện thì bị hai đệ tử ngoại tông đứng canh cản lại.
Hai đệ tử vẻ mặt chết lặng đôi mắt lạnh lùng như bên trong chẳng có chút cảm xúc, nhìn chằm chằm Tô Minh không nói lời nào, cản đường.
Tô Minh biểu tình bình thản quăng thẻ bài lam hướng hai người.
“Trần Tô dưới núi đến theo lệnh Vấn Tâm Điện."
Hai đệ tử ngoại tông lạnh lùng có một người nhận lệnh bài, nhíu mày nhìn Tô Minh. Gã không nhận được lệnh có người dưới núi đến, nhưng nhìn lệnh bài màu lam, không nói một lời xoay người đi hướng Vấn Tâm Điện.
Vấn Tâm Điện, trong nhà lầu hai tầng, thiếu nữ đang tĩnh tọa, vẻ mặt âm trầm. Cô vốn tưởng đêm qua đối phương sẽ xuất hiện nhưng chờ một đêm mà không thấy bóng dáng. Bây giờ trời đã sáng, cô nghĩ chắc đối phương có e dè, buổi tối mới đến. Đang lúc bực mình thì cô nhíu mày ngẩng đầu nhìn ngoài lầu các.
Lát sau một thanh âm từ ngoài lầu các truyền vào.
"Bẩm điện chủ, có đệ tử Trần Tô dưới núi xin gặp."
Thiếu nữ đang cực kỳ bực bội, nghe đến hai chữ Trần Tô thì trong đầu hiện ra thiếu niên ngốc nghếch mấy tháng trước. Người này sau đó bị đưa đến đâu cô không để ý, bây giờ nghe nói hiển nhiên bị phân phối làm tạp dịch. Thiếu nữ không nghĩ nhiều, lập tức trách rằng.
“Một tạp dịch xin gặp mà ngươi cũng muốn đến hỏi? Nếu một ngày có vài chục tạp dịch đến xin gặp có phải là ngươi cũng sẽ hỏi mấy chục lần?"
Đệ tử ngoài lầu các biểu tình lạnh lùng biến lúng túng, còn có chút khủng hoảng, vội quỳ xuống vâng dạ, lòng ghi hạn Tô Minh. Gã đứng dậy định rời đi cho đối phương bài học thì bỗng nhiên sau lưng truyền đến giọng thiếu nữ.
“Khoan đã, người này có nói tại sao đến không?"
Thiếu nữ trong nhà lầu hai tầng lòngm yas động, mặc dù cô thấy hơi khó tin, ý nghĩ của mình quá hoang đường nhưng bản năng hỏi một câu.
"Bẩm điện chủ, người này nói là nhận lệnh người mới đến, nếu không thì đệ tử đã chẳng tới hỏi...” Đệ tử Tà Linh tông vẻ mặt oan uổng.
Thiếu nữ mắt chợt lóe, trầm ngâm lát sau phát ra lời nói.
“Cho hắn vào!"
Đệ tử Tà Linh tông ngẩn ra, dù khó hiểu nhưng không dám biểu lộ, lòng do dự về Tô Minh, bỏ đi ý muốn trả thù, bước nhanh ra sơn môn ngoài Vấn Tâm Điện.
Không lâu sau có gã dẫn đường Tô Minh lại tới đây nữa, vẻ mặt thản nhiên nhìn bốn phía dù trong đông lạnh vẫn có hoa cỏ, cảm nhận chốn này lực lượng thiên địa đậm đặc. Hắn đi tới ngoài nhà lầu hai tầng, bên cạnh đệ tử Tà Linh tông do dự lùi lại vài bước, đứng đó.
"Ngươi đi xuống đi.” Trong nhà lầu hai tầng truyền đến giọng thiếu nữ, thanh âm rất lạnh.
Đệ tử Tà Linh tông nghe vậy lập tức thưa dạ, cúi đầu đi nhanh.
Sau khi gã rời đi, ngoài lầu các chỉ còn lại Tô Minh và thiếu nữ.
“Từ khi nào lão thân có lệnh triệu kiến ngươi?” Lát sau trong nhà lầu hai tầng truyền ra tiếng hừ lạnh bất mãn.
Tô Minh vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh liếc lầu các, chậm rãi nói.
“Thấy ta đến còn không xuống bái lạy?"
Lời nói thốt ra nghe vào tai thiếu nữ như sét đánh ngang mày!
Cùng lúc đó, giữa sườn núi Tà Linh tông, trong nhà lầu hai tầng, khói đen lượn lờ, bộ dạng bà lão biến thành thiếu nữ người run bần bật, mặt tái nhợt cắn răng chống cự. Nhưng tất cả khi trên sợi tóc bạc ảo ảnh bốn phía xuất hiện kết thứ mười một thì hoàn toàn thay đổi!
Kết thứ mười một xuất hiện khiến thanh âm quanh quẩn trong linh hồn thiếu nữ tăng gấp mấy lần, như có thể hình thành loại phép tắc nào đó, nổ tung trong linh hồn thiếu nữ, cuối cùng khắc ấn!
“Ta là chủ nhân của ngươi, ngươi phải tuân theo mệnh lệnh của ta!”
Thiếu nữ run lên hộc ra búng máu, giây phút cô hộc máu thì khói đen lao hướng cô, chớp mắt khói chui hết vào người thiếu nữ, không còn bóng dáng. Ngay sau đó, sợi tóc mười một kết ảo ảnh tan biến, dường như mọi chuyện không hề xảy ra. Nhưng mặt thiếu nữ trắng bệch ghi rõ mới nãy là chân thật.
'Người này đến cùng là ai!’ Thiếu nữ nhắm mắt lại, cô thua, thua hoàn toàn, thua vào thần thông cô sở trường nhất.
Từ đầu đến cuối cô không thấy bộ dạng của đối phương, mới nãy những ảo cảnh trên người đối phương là do thuật pháp của cô tạo thành. Nếu cô thành công khiến đối phương chìm đắm vào trong thì sẽ thấy được mặt đối phương, cũng khiến đối phương làm nô lệ cho mình!
Nhưng mà, cô thất bại. Mặt thiếu nữ lộ cay đắng, khắc ghi rõ ý nghĩa câu nói đối phương khắc trong linh hồn mình. Bây giờ cô không thể làm gì có hại cho đối phương, đây không là chơi đùa về mặt chữ, đây là câu nói kích động khắc linh hồn. Cô biết dù mình không biết đối phương là ai nhưng người đó sẽ đến.
Trận đấu pháp vô hình này, một loại chém giếp giữa thuật nhiếp hồn của thiếu nữ và thảo kết ký sự của Tô Minh, như là bão tố tinh thần càn quét thể xác và tâm hồn hai người. Giờ phút này, kết thứ mười một xuất hiện, trận đấu kết thúc.
Cái giá kết thúc không phải chết chóc mà là linh hồn bị khống chế.
Trên mặt tuyết dưới núi Tà Linh tông, Tô Minh mở mắt ra, tay cầm sợi tóc bạc, bên trên có mười một cái kết, bị hắn vòng quanh bện thành hình dạng tiểu nhân.
Mắt Tô Minh có mệt mỏi, mới nãy cách đấu nguy hiểm hơn hắn tưởng tượng. Hắn không thể không thừa nhận đã xem thường bà lão, hoặc nên nói là thiếu nữ hóa thân bà lão.
'Người có thuật nhiếp hồn đã đến mức độ ảnh hưởng ký ức. Nếu cô ta có thể tăng tiến một bước thì kết quả cuộc chiến chưa biết.’ Mắt Tô Minh chợt lóe, cầm cỏ dại bên cạnh nhanh chóng bện, lát sau trong tay xuất hiện búp bê cỏ dại.
Bên trong búp bê là sợi tóc bạc mười một cái kết.
Khi bện ra búp bê thì ánh mắt Tô Minh quét qua, cảm nhận hơi thở thuộc về đối phương.
'Người này không mất đi lý trí, cô ta chỉ nghe theo lệnh người cầm búp bê, đó là việc linh hồn không thể phản kháng.'
Tô Minh nhìn sắc trời, cất đi búp bê, nhắm mắt tĩnh tọa tu hành, đây là từ khi hắn đi tới chỗ này không có vài lần tĩnh tâm tu hành. Bây giờ mọi chuyện đã chuẩn bị xong, gió đông tới, Tô Minh yên lòng tĩnh tọa chờ trời sáng.
Một đêm nhanh chóng trôi qua, khi nắng sớm lấp lánh chiếu trời đất rơi vào mặt đất, khiến tuyết phản chiếu ánh sáng chói mắt, Tô Minh mở mắt ra đứng dậy, sửa sang quần áo, không nhanh không chậm đi hướng phía xa, mãi đến đi ngoài đại điện chỗ tạp dịch.
Hắn thấy Tiền Thần vẻ mặt hằn học chỉ vào mấy tạp dịch gục đầu, không ngừng răn dạy, nước miếng tứ tung. Mấy tạp dịch không dám né, liên tục dạ thưa. Tiền Thần bộ dạng đắc ý so với lúc ở chỗ Tô Minh cách biệt quá xa. Tô Minh nhìn Tiền Thần, ho khan một tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng ho truyền vào tai Tiền Thần, khiến gã đang chửi hăng say chợt ngừng, thân thể rùng mình, thấy Tô Minh thì biểu tình do dự rồi biến thành nịnh nọt vội chạy tới. Gã dừng lại trước mặt Tô Minh, gần như muốn quỳ xuống.
“Tiểu nhân kính chào Trần sư huynh, sư huynh có việc gì cứ dặn bảo, mặc kệ tiểu nhân có làm được hay không đều hết sức làm!"
Bộ dạng của gã khiến mấy tạp dịch bị răn dạy mở to mắt vẻ mặt ngây ngẩn.
“Đưa ta một miếng bài đi ngoại tông.” Tô Minh lạnh lùng nói.
Hắn muốn thẻ bài là vì trong Tà Linh tông càng lên trên thì cấm chế càng nhiều, nếu không có thẻ bài cũng không phải không thể, nhưng có miếng bài thì đơn giản nhiều.
Tiền Thần nghe vậy lập tức vỗ ngực lấy ra một lệnh bài màu xanh, cung kính đưa cho Tô Minh.
“Trần sư huynh, đừng nhìn thẻ bài này chỉ có màu lam nhưng là lệnh bài cao nhất chỗ tạp dịch. Cầm tấm bài thậm chí có thể đi nội tông, nhưng sẽ bị ngăn ở sơn môn nội tông, cần có người bên trong kêu mới vào được."
Tô Minh nhận lệnh bài, gật đầu với Tiền Thần.
Tiền Thần lập tức nâng cao tinh thần, cái gật đầu của Tô Minh với gã là công nhận lớn nhất, khiến gã hơi bị kích động.
Tô Minh không để ý Tiền Thần, cầm thẻ bài xoay người rời đi.
Mãi đến Tô Minh khuất xa, Tiền Thần còn cung kính đứng đưa tiễn giây lát rồi mới vẻ mặt đắc ý dào dạt trở về, phất tay với mấy tạp dịch. Hiển nhiên tâm tình gã rất tốt tha cho mấy người kia.
Tô Minh đi trên đường núi Tà Linh tông, hai bên đứng pho tượng, oan hồn quanh quẩn nhưng không dám tới gần. Tô Minh từng bước một tiến lên, hắn không chọn buổi tối đi lên mà là sáng sớm.
Vì có thẻ bài lam, trên đường những cấm chế ẩn tàng khi Tô Minh cất bước, thẻ bài lam chớp lóe, hắn thong dong bước qua. Mãi khi hắn tới gần nhà lầu hai tầng cũng chính là đường nhỏ hướng Vấn Tâm Điện thì bị hai đệ tử ngoại tông đứng canh cản lại.
Hai đệ tử vẻ mặt chết lặng đôi mắt lạnh lùng như bên trong chẳng có chút cảm xúc, nhìn chằm chằm Tô Minh không nói lời nào, cản đường.
Tô Minh biểu tình bình thản quăng thẻ bài lam hướng hai người.
“Trần Tô dưới núi đến theo lệnh Vấn Tâm Điện."
Hai đệ tử ngoại tông lạnh lùng có một người nhận lệnh bài, nhíu mày nhìn Tô Minh. Gã không nhận được lệnh có người dưới núi đến, nhưng nhìn lệnh bài màu lam, không nói một lời xoay người đi hướng Vấn Tâm Điện.
Vấn Tâm Điện, trong nhà lầu hai tầng, thiếu nữ đang tĩnh tọa, vẻ mặt âm trầm. Cô vốn tưởng đêm qua đối phương sẽ xuất hiện nhưng chờ một đêm mà không thấy bóng dáng. Bây giờ trời đã sáng, cô nghĩ chắc đối phương có e dè, buổi tối mới đến. Đang lúc bực mình thì cô nhíu mày ngẩng đầu nhìn ngoài lầu các.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lát sau một thanh âm từ ngoài lầu các truyền vào.
"Bẩm điện chủ, có đệ tử Trần Tô dưới núi xin gặp."
Thiếu nữ đang cực kỳ bực bội, nghe đến hai chữ Trần Tô thì trong đầu hiện ra thiếu niên ngốc nghếch mấy tháng trước. Người này sau đó bị đưa đến đâu cô không để ý, bây giờ nghe nói hiển nhiên bị phân phối làm tạp dịch. Thiếu nữ không nghĩ nhiều, lập tức trách rằng.
“Một tạp dịch xin gặp mà ngươi cũng muốn đến hỏi? Nếu một ngày có vài chục tạp dịch đến xin gặp có phải là ngươi cũng sẽ hỏi mấy chục lần?"
Đệ tử ngoài lầu các biểu tình lạnh lùng biến lúng túng, còn có chút khủng hoảng, vội quỳ xuống vâng dạ, lòng ghi hạn Tô Minh. Gã đứng dậy định rời đi cho đối phương bài học thì bỗng nhiên sau lưng truyền đến giọng thiếu nữ.
“Khoan đã, người này có nói tại sao đến không?"
Thiếu nữ trong nhà lầu hai tầng lòngm yas động, mặc dù cô thấy hơi khó tin, ý nghĩ của mình quá hoang đường nhưng bản năng hỏi một câu.
"Bẩm điện chủ, người này nói là nhận lệnh người mới đến, nếu không thì đệ tử đã chẳng tới hỏi...” Đệ tử Tà Linh tông vẻ mặt oan uổng.
Thiếu nữ mắt chợt lóe, trầm ngâm lát sau phát ra lời nói.
“Cho hắn vào!"
Đệ tử Tà Linh tông ngẩn ra, dù khó hiểu nhưng không dám biểu lộ, lòng do dự về Tô Minh, bỏ đi ý muốn trả thù, bước nhanh ra sơn môn ngoài Vấn Tâm Điện.
Không lâu sau có gã dẫn đường Tô Minh lại tới đây nữa, vẻ mặt thản nhiên nhìn bốn phía dù trong đông lạnh vẫn có hoa cỏ, cảm nhận chốn này lực lượng thiên địa đậm đặc. Hắn đi tới ngoài nhà lầu hai tầng, bên cạnh đệ tử Tà Linh tông do dự lùi lại vài bước, đứng đó.
"Ngươi đi xuống đi.” Trong nhà lầu hai tầng truyền đến giọng thiếu nữ, thanh âm rất lạnh.
Đệ tử Tà Linh tông nghe vậy lập tức thưa dạ, cúi đầu đi nhanh.
Sau khi gã rời đi, ngoài lầu các chỉ còn lại Tô Minh và thiếu nữ.
“Từ khi nào lão thân có lệnh triệu kiến ngươi?” Lát sau trong nhà lầu hai tầng truyền ra tiếng hừ lạnh bất mãn.
Tô Minh vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh liếc lầu các, chậm rãi nói.
“Thấy ta đến còn không xuống bái lạy?"
Lời nói thốt ra nghe vào tai thiếu nữ như sét đánh ngang mày!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro