Hắn có chết hay không?
Nhĩ Căn
2024-01-18 17:43:34
Người tu tới Chưởng Duyên Sinh Diệt há có thể dễ dàng bị lừa gạt? Cho dù có vật chí bảo kia cộng thêm Hạc trọc lông, không lộ chút sơ hở nào, cho dù là biểu hiện của Tô Minh không có bất cứ đầu mối này, chẳng
những tương tự mà thần thái lại rất giống!
Cho dù là tu vi bộc phát ra kia, cả lúc biến thành Phần Linh màu lam kia cũng giống nhau.
Nhưng... Nếu có thể dễ dàng lừa gạt lão tổ Trần Phần tộc như vậy thì Trần Phần tộc cũng không còn tồn tại được tới ngày nay. Lão tổ Trần Phần tộc này cũng không xứng được gọi là Chưởng Duyên Sinh Diệt.
Người có thể sống lâu như vậy, đại năng có được tu vi như vậy, tâm trí đã thành quái rồi.
Tộc trưởng Trần Phần tộc hô hấp dồn dập hơn một chút. Hắn nhìn lão tổ có hình dạng đứa trẻ trước mắt này, tâm thần không cách nào bình tĩnh trở lại. Hắn lại... Bị lừa sao.
Thậm chí lúc trước hắn vẫn cho rằng Tô Minh chính là đứa con côi của ca ca hắn, nhưng hôm nay một câu nói của lão tổ Trần Phần tộc, hiển nhiên mọi thứ đã biến hóa nghiêng trời lệch đất.
- Thế ...
Nam tử trung niên hồi lầu không nói ra lời.
- Thế thì tại sao lão tổ còn muốn mở hỏa lò, còn để người này tới gần, hơn nữa vì người này mà... Không tiếc thừa nhận ngọn lửa tràn ngập tinh hải sau khi hỏa lò mở ra, thậm chí còn phải trả giá lớn bằng việc để Trần Phần tộc ta phong bế gần một tháng?
Lão tổ Trần Phần tộc trầm mặc. Hắn đứng trên đỉnh tháp cao cao, bên cạnh con mắt lửa, nhìn không trung hồi lâu rồi than nhẹ một tiếng.
- Người này lão phu dù không biết là do ai phái tới nhưng... Ta coi trọng dũng khí của hắn, cũng coi trọng lời nói thật của hắn. Trong thiên địa này có mấy người có thể trong hoàn cảnh như vậy mà có thể nói thật chứ?
Lão tổ Trần Phần tộc nói nhỏ.
- Ta có thể nhìn ra sự phức tạp của hắn. Đó là một mặt yêu mến người trên như ta, một mặt là lừa gạt ta nên phức tạo. Hắn không che dấu. Nếu không có sự phức tạp này thì lão phu cũng không chần chừ, cũng không tản sát cơ trong nội tâm đi, lúc trước nhất định giết chết người này.
Lão tổ Trần Phần tộc lắc đầu, vẻ mặt lộ nét bể dâu.
- Ta còn chưa hiểu....
Ánh mắt tộc trưởng Trần Phần tộc lộ vẻ lạnh lẽo nói. Nếu như là hắn thì nhất định sẽ không để Tô Minh tùacute; rời đi. Người dám giả mạo tộc nhân Trần Phần tộc, đó chính là động vào vảy ngược của Trần Phần tộc bọn họ.
- Không hiểu sao...
Lão tổ Trần Phần tộc thu hồi ánh mắt nhìn bầu trời, rơi vào trên người nam tử trung niên.
- Vậy thì không cần phải nghĩ làm gì. Mở hỏa lò đi.
Lão tổ Trần Phần tộc không nói thêm tiếng nào nữa, lạnh nhạt nói. Nam tử trung niên kia mặc dù trong lòng cũng biến hóa bởi chuyện Tô Minh nhưng vẫn cúi đầu nghe theo, bước chân một mạch tới trong con mắt lửa kia. Thân thể hắn nhoáng lên một cái, chớp mắt liền biến thành một hỏa linh.
Trong nháy mắt, ngọn lửa này liền khuếch tán ra. Từ xa xa nhìn lại, cả tòa tháp cao đã trở thành một cây đuốc lớn.
Một tiếng gào chói tai đột nhiên từ trong ngọn lửa truyền ra khắp bốn phương tám hướng. Phàm là tộc nhân Trần Phần tộc nghe được, cả đám sửng sốt một chút nhưng cũng không dừng lại, nhanh chóng tới tháp cao gần mình nhất.
Chỉ chốc lát sau, vô số tháp cao trên vùng đất này đều liên tiếp bùng lên ngọn lửa, tạo thành những cây đuốc. Sau thời gian hai nén hương, cả vùng đất này, cả tháp cao đã trở thành các ngọn đuốc. Một luồng lực lượng mênh mông cuồn cuộn liền bộc phát ra.
Tiếng vù vù vang vọng bốn phía. Vùng đất của cả Trần Phần tộc run rẩy. Hầu như tất cả tộc nhân Trần Phần tộc giờ phút này đều đã hóa thành Hỏa linh thân.
Quá trình này kéo dài ba ngày. Đây là một lần tế hiến. Muốn mở Đệ Ngũ Hỏa lò ra thì nhất định cần toàn bộ tộc nhân Trần Phần tộc bọn họ tế hiến mới được.
Ba ngày sau, cả vùng đất của Trần Phần tộc biến mất. Sương mù bốn phía bao phủ hoàn toàn nơi này. Đến lúc này, biển lửa ngập trời của Đệ Ngũ Hỏa lò mới có thể bốn phát ra từ đó, quét ngang cả Thần Nguyên tinh hải, để cho vô số sinh linh run rẩy mà trốn chạy, một khi lộ ra ngoài thì phải chết chứ không còn nghi ngờ gì nữa.
Quá trình này sẽ kéo dài gần một tháng, cho tới sau khi kết thúc, Trần Phần tộc mới có thể xuất hiện trong Thần Nguyên tinh hải một lần nữa.
Nhìn tất cả tộc nhân đủ tư cách hiến tế đều dung nhập vào trong ngọn lưa, sau đó biến thân, tạo thành những cây đuốc trên vùng đất này, thân thể lão tổ Trần Phần tộc cũng nhoáng lên, biến mất khỏi tháp cao, khi xuất hiện đã ở trên đỉnh núi cao nhất của vùng đất này. Hắn yên lặng ngồi xuống, nhìn về không trung, vẻ mặt lộ nét già nua mệt mỏi.
- Vì sao lại giúp hắn...
Lão tổ Trần Phần tộc lắc đầu.
- Đó là vì ta không muốn Trần Phần tộc trêu chọc vào một mầm tai vạ như vậy. Đó làởi hắn lựa chọn phương pháp trong phạm vi ta có thể tiếp nhận. Đó là vì... Hắn để cho ta thật sự cảm thấy như tìm được cho Trần Phần tộc chúng ta một chỗ dựa sau này.
- Bảo vật biến thành Trần Phần tộc trên người hắn phải là do Chưởng Duyên Sinh Diệt tuyệt không tầm thường mới sáng tạo ra được. Tu vi của hắn có thể đạt được như vậy, thế thì người sau lưng hắn sẽ cao hơn rất nhiều.
- Ta sắp tới thời kỳ suy kiệt rồi, trong tộc có người có thể tiếp nhận, tu vi đủ nhưng nắm trọng trách của một tộc quần, yêu cầu không chỉ ở tu vi mà còn ở lựa chọn.
- Thôi, hắn muốn đi Đệ ngũ chân giới, ta cần gì phải ngăn trở. Đây là rước chuyện rắc rối không cần thiết cho tộc quần.... Chỉ có điều ta có thể mở hỏa lò ra cho ngươi, còn ngươi có thực lực bước vào hay không thì phải xem số phận của ngươi vậy.
Lão tổ Trần Phần tộc cúi đầu. Toàn bộ lời nói của hắn đối với Tô Minh đều là sự thật. Ngọn lửa màu tím đúng là ngọn lửa yếu nhất trong lò. Nhưng ngọn lửa màu tím kia cũng gần với nhiệt độ của ngọn lửa màu đen rồi. Dưới nhiệt độ cao như vậy mà muốn đến gần rồi bước vào hỏa lò thì ngoài tu vi ra còn cần tới vận may.
- Nếu hắn thật sự là tộc nhân Trần Phần tộc ta, thế thì... Thật tốt quá.
Lão tổ Trần Phần tộc lẩm bẩm. Thân ảnh hắn dưới sự chiếu rọi của vô số cây đuốc này, lộ vẻ già nua, cô tịch, giống như không có người kế tục, lo lắng cho tương lai của tộc quần vậy.
Đây là một lão nhân đã đi tới cuối con đường. Hắn không muốn tộc quần của mình gieo mầm tai họa, cho nên cứ bỏ qua như vậy, âm thầm đưa ra lựa chọn tốt nhất.
...
Tại khu vực Đệ Ngũ Hỏa lò, Tô Minh ngồi khoanh chân ở đó, nhìn hỏa lò chói mắt kia. Hắn không nhìn thấy hình dáng hỏa lò, chỉ có thể thấy đó là một luồng sáng mạnh.
Hơn nữa hắn có thể cảm nhận được uy áp mênh mông cuồn cuộn tới từ đó.
Đệ Ngũ Hỏa lò này giống như là một mặt trời, làm cho ai cũng phải xuất hiện sự kính sợ. Mà Tô Minh ở đây lại trầm mặc, không kính sợ, chỉ tồn tại một cảm giác phức tạp.
- Năm đó hắn chính từ hỏa lò này tới... Mang theo thê tử và thai nhi bị nguyền rủa của hắn.
Tô Minh nhìn hỏa lò kia, từ từ trong hai mắt đột nhiên hiện lên vẻ cố chấp.
- Hắn rốt cục đã chết thật hay là...
Vẻ mặt Tô Minh chần chừ, hồi lâu mới thở dài. Chuyện này hắn không muốn suy nghĩ tiếp.
Nếu như Tô Hiên Y kia chết thì thôi, nhưng nếu người này còn sống, vậy thì Tô Minh không khỏi dâng lên oán khí mãnh liệt. Luồng oán khí này khiến hắn phải nắm chặt quả đấm.
- Tiền bối... vừa rồi... Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Trong tâm thần của Tô Minh, vang vọng tiếng nói của Huyền Thương, cắt đứt hoài niệm của hắn về chuyện Tô Hiên Y mà gây nên chấn động tâm tư.
- Từ sau khi lão tổ Trần Phần tộc trở về nói gì đó với ngươi thì chúng ta đều không nghe được gì. Có lực lượng nào đó chặt đứt liên lạc giữa chúng ta với thân thể này vậy.
Hứa Tuệ nói nhỏ.
Hai mắt Tô Minh chợt co rụt lại.
- Không sai, tiền bối, Trần Phần tộc lão tổ kia nói gì với ngươi? Còn nữa, nơi này là... Đây là...
- Đây... Đây chẳng lẽ là Đệ Ngũ Hỏa lò !!!
- Chúng ta đã tới nơi này!!
Bốn người Huyền Thương hiển nhiên giờ mới khôi phục liên lạc với Tô Minh, cũng khôi phục cảm ứng với cơ thể này, lập tức nhận ra Đệ Ngũ Hỏa lò phát ra ánh sáng chói mắt kia.
Hai mắt Tô Minh co rút lại, nhíu mày, hồi lâu mới thầm than một tiếng. Chuyện này như còn chưa nhìn rõ. Hắn cũng có kinh nghiệm nói dối nhiều năm rồi.
- Hắn biết ta không phải là tộc nhân Trần Phần tộc. Những lời nói trước kia cũng chỉ là nói với ta thôi, không muốn người bên cạnh nghe được.
Hai mắt Tô Minh lóe sáng, trở nên trầm ngâm.
Một lát sau, Tô Minh không để ý tới bốn người Huyền Thương nữa, chẳng qua chỉ truyền thần niệm bảo Hứa Tuệ an tâm, thân thể nhoáng một cái liền bay về phía xa xa, chớp mắt đã biến mất bên ngoài Đệ Ngũ Hỏa lò.
......
Ngày thứ nhất khi Đệ Ngũ Hỏa lò mở ra.
Trong nội hoàn của Thần Nguyên tinh hải, tinh không nổi lên gió. Đây là một chuyện cực kỳ hiếm thấy. Tinh không vốn không có gió nhưng lúc này gió lại thổi ra bốn phương tám hương, cũng khiến tất cả những sinh linh cảm nhận được gió này đều run rẩy toàn thân. Dù bọn họ có đang làm chuyện gì, chém giết cũng tốt, kiếm ăn cũng được hoặc đang ngủ say, toàn bộ đều lộ vẻ mặt vô cùng sợ hãi trong làn gió tại Thần Nguyên tinh hải này.
Trong sào huyệt của Hỏa Khôi, những thân thể bị chúng chiếm cứ thành hình người, vốn đều đang ngủ say, giờ phút này thức tỉnh toàn bộ. Bọn chúng nhìn không trung, cảm nhận được làn gió tới từ tinh không kia, cảm nhận trong đó có một tia hỏa độc. Bọn chúng liền lập tức hét rầm lên.
Trong tinh không hư vô tồn tại rất nhiều hư vô thú. Những gió này thổi qua, đám hư vô thú kia liền nhanh chóng hiển lộ thân thể, triển khai tốc độ chưa từng có về phía xa xa, ánh mắt mang theo vẻ sợ hãi, còn có âm thanh gào thét vang vọng bốn phương tám hướng.
Trong sào huyệt của mọi hung thú, cảnh tượng như vậy khi gặp gió thổi lập tức xảy ra.
Bởi vì trong ký ức của bọn chúng có dấu vết rất sâu của làn gió này. Chuyện này khi xuất hiện sẽ là hạo kiếp tại Thần Nguyên tinh hải. Trước hạo kiếp này, bọn chúng nhất định phải tìm được nơi trốn, một tháng sau mới có thể đi ra ngoài.
Một khi chậm thì chờ đợi bọn chúng chỉ là tử vong.
Trên vô số ngôi sao, vốn tồn tại màu xanh lá nhưng khi gió trong tinh không thổi qua, phút chốc nó liền biến thành màu đen. Toàn bộ đều khô héo rồi hóa thành tro bụi, khiến các ngôi sao trong Thần Nguyên tinh hải thoạt nhìn như đã chết cả vậy.
Hoành Thiên tộc nhân giờ phút này đã dời tới bộ lạc mới nhưng khi gió thổi qua, Hoành Thiên lão tổ biến sắc, dùng tốc độ nhanh nhất triển khai toàn bộ thần thông, trong tiếng nổ vang liền hóa thành một bàn tay khổng lồ, bao phủ toàn bộ Hoành Thiên tộc nhân.
Còn cả Đức Tạp tộc, tộc quần có thân rắn trong làn gió này, tất cả tộc nhân đều núp sâu xuống dưới đất. Bọn họ sẽ không đi ra ngoài nữa.
Cảnh tượng tương tự cũng phát sinh trong toàn bộ phạm vi Thần Nguyên tinh hải, cho dù là hung thú mạnh mẽ cũng đều như vậy cả.
Bởi vì bọn chúng biết... Đệ Ngũ Hỏa lò sắp mở ra rồi.
Cho dù là tu vi bộc phát ra kia, cả lúc biến thành Phần Linh màu lam kia cũng giống nhau.
Nhưng... Nếu có thể dễ dàng lừa gạt lão tổ Trần Phần tộc như vậy thì Trần Phần tộc cũng không còn tồn tại được tới ngày nay. Lão tổ Trần Phần tộc này cũng không xứng được gọi là Chưởng Duyên Sinh Diệt.
Người có thể sống lâu như vậy, đại năng có được tu vi như vậy, tâm trí đã thành quái rồi.
Tộc trưởng Trần Phần tộc hô hấp dồn dập hơn một chút. Hắn nhìn lão tổ có hình dạng đứa trẻ trước mắt này, tâm thần không cách nào bình tĩnh trở lại. Hắn lại... Bị lừa sao.
Thậm chí lúc trước hắn vẫn cho rằng Tô Minh chính là đứa con côi của ca ca hắn, nhưng hôm nay một câu nói của lão tổ Trần Phần tộc, hiển nhiên mọi thứ đã biến hóa nghiêng trời lệch đất.
- Thế ...
Nam tử trung niên hồi lầu không nói ra lời.
- Thế thì tại sao lão tổ còn muốn mở hỏa lò, còn để người này tới gần, hơn nữa vì người này mà... Không tiếc thừa nhận ngọn lửa tràn ngập tinh hải sau khi hỏa lò mở ra, thậm chí còn phải trả giá lớn bằng việc để Trần Phần tộc ta phong bế gần một tháng?
Lão tổ Trần Phần tộc trầm mặc. Hắn đứng trên đỉnh tháp cao cao, bên cạnh con mắt lửa, nhìn không trung hồi lâu rồi than nhẹ một tiếng.
- Người này lão phu dù không biết là do ai phái tới nhưng... Ta coi trọng dũng khí của hắn, cũng coi trọng lời nói thật của hắn. Trong thiên địa này có mấy người có thể trong hoàn cảnh như vậy mà có thể nói thật chứ?
Lão tổ Trần Phần tộc nói nhỏ.
- Ta có thể nhìn ra sự phức tạp của hắn. Đó là một mặt yêu mến người trên như ta, một mặt là lừa gạt ta nên phức tạo. Hắn không che dấu. Nếu không có sự phức tạp này thì lão phu cũng không chần chừ, cũng không tản sát cơ trong nội tâm đi, lúc trước nhất định giết chết người này.
Lão tổ Trần Phần tộc lắc đầu, vẻ mặt lộ nét bể dâu.
- Ta còn chưa hiểu....
Ánh mắt tộc trưởng Trần Phần tộc lộ vẻ lạnh lẽo nói. Nếu như là hắn thì nhất định sẽ không để Tô Minh tùacute; rời đi. Người dám giả mạo tộc nhân Trần Phần tộc, đó chính là động vào vảy ngược của Trần Phần tộc bọn họ.
- Không hiểu sao...
Lão tổ Trần Phần tộc thu hồi ánh mắt nhìn bầu trời, rơi vào trên người nam tử trung niên.
- Vậy thì không cần phải nghĩ làm gì. Mở hỏa lò đi.
Lão tổ Trần Phần tộc không nói thêm tiếng nào nữa, lạnh nhạt nói. Nam tử trung niên kia mặc dù trong lòng cũng biến hóa bởi chuyện Tô Minh nhưng vẫn cúi đầu nghe theo, bước chân một mạch tới trong con mắt lửa kia. Thân thể hắn nhoáng lên một cái, chớp mắt liền biến thành một hỏa linh.
Trong nháy mắt, ngọn lửa này liền khuếch tán ra. Từ xa xa nhìn lại, cả tòa tháp cao đã trở thành một cây đuốc lớn.
Một tiếng gào chói tai đột nhiên từ trong ngọn lửa truyền ra khắp bốn phương tám hướng. Phàm là tộc nhân Trần Phần tộc nghe được, cả đám sửng sốt một chút nhưng cũng không dừng lại, nhanh chóng tới tháp cao gần mình nhất.
Chỉ chốc lát sau, vô số tháp cao trên vùng đất này đều liên tiếp bùng lên ngọn lửa, tạo thành những cây đuốc. Sau thời gian hai nén hương, cả vùng đất này, cả tháp cao đã trở thành các ngọn đuốc. Một luồng lực lượng mênh mông cuồn cuộn liền bộc phát ra.
Tiếng vù vù vang vọng bốn phía. Vùng đất của cả Trần Phần tộc run rẩy. Hầu như tất cả tộc nhân Trần Phần tộc giờ phút này đều đã hóa thành Hỏa linh thân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quá trình này kéo dài ba ngày. Đây là một lần tế hiến. Muốn mở Đệ Ngũ Hỏa lò ra thì nhất định cần toàn bộ tộc nhân Trần Phần tộc bọn họ tế hiến mới được.
Ba ngày sau, cả vùng đất của Trần Phần tộc biến mất. Sương mù bốn phía bao phủ hoàn toàn nơi này. Đến lúc này, biển lửa ngập trời của Đệ Ngũ Hỏa lò mới có thể bốn phát ra từ đó, quét ngang cả Thần Nguyên tinh hải, để cho vô số sinh linh run rẩy mà trốn chạy, một khi lộ ra ngoài thì phải chết chứ không còn nghi ngờ gì nữa.
Quá trình này sẽ kéo dài gần một tháng, cho tới sau khi kết thúc, Trần Phần tộc mới có thể xuất hiện trong Thần Nguyên tinh hải một lần nữa.
Nhìn tất cả tộc nhân đủ tư cách hiến tế đều dung nhập vào trong ngọn lưa, sau đó biến thân, tạo thành những cây đuốc trên vùng đất này, thân thể lão tổ Trần Phần tộc cũng nhoáng lên, biến mất khỏi tháp cao, khi xuất hiện đã ở trên đỉnh núi cao nhất của vùng đất này. Hắn yên lặng ngồi xuống, nhìn về không trung, vẻ mặt lộ nét già nua mệt mỏi.
- Vì sao lại giúp hắn...
Lão tổ Trần Phần tộc lắc đầu.
- Đó là vì ta không muốn Trần Phần tộc trêu chọc vào một mầm tai vạ như vậy. Đó làởi hắn lựa chọn phương pháp trong phạm vi ta có thể tiếp nhận. Đó là vì... Hắn để cho ta thật sự cảm thấy như tìm được cho Trần Phần tộc chúng ta một chỗ dựa sau này.
- Bảo vật biến thành Trần Phần tộc trên người hắn phải là do Chưởng Duyên Sinh Diệt tuyệt không tầm thường mới sáng tạo ra được. Tu vi của hắn có thể đạt được như vậy, thế thì người sau lưng hắn sẽ cao hơn rất nhiều.
- Ta sắp tới thời kỳ suy kiệt rồi, trong tộc có người có thể tiếp nhận, tu vi đủ nhưng nắm trọng trách của một tộc quần, yêu cầu không chỉ ở tu vi mà còn ở lựa chọn.
- Thôi, hắn muốn đi Đệ ngũ chân giới, ta cần gì phải ngăn trở. Đây là rước chuyện rắc rối không cần thiết cho tộc quần.... Chỉ có điều ta có thể mở hỏa lò ra cho ngươi, còn ngươi có thực lực bước vào hay không thì phải xem số phận của ngươi vậy.
Lão tổ Trần Phần tộc cúi đầu. Toàn bộ lời nói của hắn đối với Tô Minh đều là sự thật. Ngọn lửa màu tím đúng là ngọn lửa yếu nhất trong lò. Nhưng ngọn lửa màu tím kia cũng gần với nhiệt độ của ngọn lửa màu đen rồi. Dưới nhiệt độ cao như vậy mà muốn đến gần rồi bước vào hỏa lò thì ngoài tu vi ra còn cần tới vận may.
- Nếu hắn thật sự là tộc nhân Trần Phần tộc ta, thế thì... Thật tốt quá.
Lão tổ Trần Phần tộc lẩm bẩm. Thân ảnh hắn dưới sự chiếu rọi của vô số cây đuốc này, lộ vẻ già nua, cô tịch, giống như không có người kế tục, lo lắng cho tương lai của tộc quần vậy.
Đây là một lão nhân đã đi tới cuối con đường. Hắn không muốn tộc quần của mình gieo mầm tai họa, cho nên cứ bỏ qua như vậy, âm thầm đưa ra lựa chọn tốt nhất.
...
Tại khu vực Đệ Ngũ Hỏa lò, Tô Minh ngồi khoanh chân ở đó, nhìn hỏa lò chói mắt kia. Hắn không nhìn thấy hình dáng hỏa lò, chỉ có thể thấy đó là một luồng sáng mạnh.
Hơn nữa hắn có thể cảm nhận được uy áp mênh mông cuồn cuộn tới từ đó.
Đệ Ngũ Hỏa lò này giống như là một mặt trời, làm cho ai cũng phải xuất hiện sự kính sợ. Mà Tô Minh ở đây lại trầm mặc, không kính sợ, chỉ tồn tại một cảm giác phức tạp.
- Năm đó hắn chính từ hỏa lò này tới... Mang theo thê tử và thai nhi bị nguyền rủa của hắn.
Tô Minh nhìn hỏa lò kia, từ từ trong hai mắt đột nhiên hiện lên vẻ cố chấp.
- Hắn rốt cục đã chết thật hay là...
Vẻ mặt Tô Minh chần chừ, hồi lâu mới thở dài. Chuyện này hắn không muốn suy nghĩ tiếp.
Nếu như Tô Hiên Y kia chết thì thôi, nhưng nếu người này còn sống, vậy thì Tô Minh không khỏi dâng lên oán khí mãnh liệt. Luồng oán khí này khiến hắn phải nắm chặt quả đấm.
- Tiền bối... vừa rồi... Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Trong tâm thần của Tô Minh, vang vọng tiếng nói của Huyền Thương, cắt đứt hoài niệm của hắn về chuyện Tô Hiên Y mà gây nên chấn động tâm tư.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Từ sau khi lão tổ Trần Phần tộc trở về nói gì đó với ngươi thì chúng ta đều không nghe được gì. Có lực lượng nào đó chặt đứt liên lạc giữa chúng ta với thân thể này vậy.
Hứa Tuệ nói nhỏ.
Hai mắt Tô Minh chợt co rụt lại.
- Không sai, tiền bối, Trần Phần tộc lão tổ kia nói gì với ngươi? Còn nữa, nơi này là... Đây là...
- Đây... Đây chẳng lẽ là Đệ Ngũ Hỏa lò !!!
- Chúng ta đã tới nơi này!!
Bốn người Huyền Thương hiển nhiên giờ mới khôi phục liên lạc với Tô Minh, cũng khôi phục cảm ứng với cơ thể này, lập tức nhận ra Đệ Ngũ Hỏa lò phát ra ánh sáng chói mắt kia.
Hai mắt Tô Minh co rút lại, nhíu mày, hồi lâu mới thầm than một tiếng. Chuyện này như còn chưa nhìn rõ. Hắn cũng có kinh nghiệm nói dối nhiều năm rồi.
- Hắn biết ta không phải là tộc nhân Trần Phần tộc. Những lời nói trước kia cũng chỉ là nói với ta thôi, không muốn người bên cạnh nghe được.
Hai mắt Tô Minh lóe sáng, trở nên trầm ngâm.
Một lát sau, Tô Minh không để ý tới bốn người Huyền Thương nữa, chẳng qua chỉ truyền thần niệm bảo Hứa Tuệ an tâm, thân thể nhoáng một cái liền bay về phía xa xa, chớp mắt đã biến mất bên ngoài Đệ Ngũ Hỏa lò.
......
Ngày thứ nhất khi Đệ Ngũ Hỏa lò mở ra.
Trong nội hoàn của Thần Nguyên tinh hải, tinh không nổi lên gió. Đây là một chuyện cực kỳ hiếm thấy. Tinh không vốn không có gió nhưng lúc này gió lại thổi ra bốn phương tám hương, cũng khiến tất cả những sinh linh cảm nhận được gió này đều run rẩy toàn thân. Dù bọn họ có đang làm chuyện gì, chém giết cũng tốt, kiếm ăn cũng được hoặc đang ngủ say, toàn bộ đều lộ vẻ mặt vô cùng sợ hãi trong làn gió tại Thần Nguyên tinh hải này.
Trong sào huyệt của Hỏa Khôi, những thân thể bị chúng chiếm cứ thành hình người, vốn đều đang ngủ say, giờ phút này thức tỉnh toàn bộ. Bọn chúng nhìn không trung, cảm nhận được làn gió tới từ tinh không kia, cảm nhận trong đó có một tia hỏa độc. Bọn chúng liền lập tức hét rầm lên.
Trong tinh không hư vô tồn tại rất nhiều hư vô thú. Những gió này thổi qua, đám hư vô thú kia liền nhanh chóng hiển lộ thân thể, triển khai tốc độ chưa từng có về phía xa xa, ánh mắt mang theo vẻ sợ hãi, còn có âm thanh gào thét vang vọng bốn phương tám hướng.
Trong sào huyệt của mọi hung thú, cảnh tượng như vậy khi gặp gió thổi lập tức xảy ra.
Bởi vì trong ký ức của bọn chúng có dấu vết rất sâu của làn gió này. Chuyện này khi xuất hiện sẽ là hạo kiếp tại Thần Nguyên tinh hải. Trước hạo kiếp này, bọn chúng nhất định phải tìm được nơi trốn, một tháng sau mới có thể đi ra ngoài.
Một khi chậm thì chờ đợi bọn chúng chỉ là tử vong.
Trên vô số ngôi sao, vốn tồn tại màu xanh lá nhưng khi gió trong tinh không thổi qua, phút chốc nó liền biến thành màu đen. Toàn bộ đều khô héo rồi hóa thành tro bụi, khiến các ngôi sao trong Thần Nguyên tinh hải thoạt nhìn như đã chết cả vậy.
Hoành Thiên tộc nhân giờ phút này đã dời tới bộ lạc mới nhưng khi gió thổi qua, Hoành Thiên lão tổ biến sắc, dùng tốc độ nhanh nhất triển khai toàn bộ thần thông, trong tiếng nổ vang liền hóa thành một bàn tay khổng lồ, bao phủ toàn bộ Hoành Thiên tộc nhân.
Còn cả Đức Tạp tộc, tộc quần có thân rắn trong làn gió này, tất cả tộc nhân đều núp sâu xuống dưới đất. Bọn họ sẽ không đi ra ngoài nữa.
Cảnh tượng tương tự cũng phát sinh trong toàn bộ phạm vi Thần Nguyên tinh hải, cho dù là hung thú mạnh mẽ cũng đều như vậy cả.
Bởi vì bọn chúng biết... Đệ Ngũ Hỏa lò sắp mở ra rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro