Hoảng hốt
Nhĩ Căn
2024-01-18 17:43:34
Sau khi Bạch Tố rời đi, Tử Xa cung kính cúi đầu với Tô Minh, vội vàng rời khỏi đây, mãi đển ngoài động phủ hơn mười mét mới thở ra một hơi. Gã ngoái đầu nhìn động phủ Tô Minh ở, trong mắt có nỗi kính sợ.
‘Hắn…không giống với.’ Tử Xa không nói ra cụ thể được, đây đơn thuần là trực giác.
Đêm khuya, trong động phủ, Tô Minh hít thở bình ổn, im lặng tĩnh tọa. Vết thương trên người hắn đã ổn định, điều dưỡng dần hồi phục lại.
Mãi đến khi rạng sáng, Tô Minh mở mắt ra, trong mắt không có tia sáng, chỉ có thanh tĩnh, nhìn ngoài động phủ đêm đen, có gió thổi vào bốc lên vài lọn tóc bay trước mặt.
‘Trận chiến tại đất Vu tộc…’ Tô Minh cúi đầu nhìn đôi tay mình, biểu tình suy tư. Trong đầu hắn chậm rãi chiếu ra từ lúc bắt đầu mình đơn độc truy sát Tư Thần cho đến khi đi ra Tích Vu bộ lạc.
“Trận chiến này mình phạm mấy sai lầm.” Tô Minh thì thào, nâng lên tay trái lấy ra bàn vẽ, ở mặt trái tay phải vẽ xột xoạt, dần có một bức tranh xuất hiện trên bàn vẽ trong mắt Tô Minh.
Trước tiên xuất hiện là rừng cây rậm rạp một ngọn đồi nhô lên. Bóng dáng hắn đứng trên đỉnh núi, chạy nhanh xuống đồi. Dưới đồi, một trong Tư Thần bị hắn truy sát cũng đang lao lên.
‘Dù đã đánh giá rất cao kẻ địch, nhưng, thời khắc mấu chốt trước khi giao chiến đã bỏ qua địa thế nơi đây, coi như không biết chỗ này quái dị nhưng thấy người bị truy sát đột nhiên tạm dừng, cũng nên có cảnh giác mới đúng.’ Tô Minh nhìn bàn vẽ, trong đầu hiện ra rõ ràng hình ảnh lúc đó.
‘Trận chiến này mình vốn không cần bị thương. Còn có thiếu niên đó, mình và y vốn có thể không phạm sai, dù mình không giết y cũng có thể mang đi, mãi đến khi mình an toàn rồi mới thả ra.’ Tô Minh nhắm mắt lại, khi lần nữa mở, tay phải búng bàn vẽ, mặt trên một tầng mụi mỏng bay lên tẩy đi hình ảnh phía trước. Tay phải Tô Minh lại tiếp tục vẽ.
Lần này xuất hiện trên bàn vẽ là cánh rừng, Tô Minh ngồi xếp bằng trên một cây to, xung quanh có mười mấy bóng Vu tộc lao nhanh đến.
‘Lòng cảnh giác vẫn không đủ, hành động không đủ cẩn thận. Chỗ đó là Vu tộc, nếu trước khi mình nghỉ ngơi đặt nhiều cạm bẫy xung quanh, nếu trước khi nghỉ ngơi lấy ra da thú bãi cỏ đỏ, vậy, trận chiến này có thể không cần sử dụng bảo vật Đại sư huynh tặng cho, cũng không cần chịu nhiều vết thương như vậy đã có thể lần lượt đánh chết đám người này!’
Tay phải Tô Minh vung lên, tiếp tục vẽ. Theo bức tranh xuất hiện trên bàn vẽ là hình ảnh Tô Minh cùng ông lão Vu tộc ở trong rừng truy sát và phản kích.
Nhìn hình ảnh, mắt Tô Minh chợt lóe.
‘Trận chiến này, mình không có sai. Nhưng nếu hai sai lầm trước trước đó đều biến đổi, như vậy sẽ không có trận chiến này, dù có thì bởi vì tranh thủ đủ thời gian, trận này mình thắng sẽ không gian nan như vậy. Chuyến hành trình Vu tộc này có thể thấy ra ở trong thực chiến, mình vẫn còn thiếu sót rất nhiều. Cẩn thận, cẩn thận, lại cẩn thận!’ Trong mắt Tô Minh lộ ra kiên định.
Tổng kết sai lầm của mình trong trận chiến này, tổng kết mình thiếu sót, đây là con đường Tô Minh vì có thể biến ngày càng mạnh mẽ hơn.
Một lần suýt chết, đổi lấy không phải là một lần may mắn và vui sướng thoát chết, nếu là vậy thì có lẽ sẽ không còn may mắn lần thứ hai.
Theo Tô Minh thấy, nguy hiểm sống chết đổi lấy là một lần lột xác và trưởng thành. Không ngừng hoàn thiện chính mình, không ngừng thay đổi một số sai lầm và cách xử sự của mình, có thể khiến hắn lần sau gặp nguy hiểm sẽ có càng nhiều cơ hội sinh tồn.
‘Cẩn thận đi ra mỗi một bước, làm ra mỗi hành động, cảnh giác xung quanh bất cứ lúc nào có lẽ sẽ xuất hiện nguy hiểm. Chỉ có như thế thì khi Thiên Lam Săn Vu, mới ngày càng mạnh mẽ hơn và sống sót.’ Tô Minh nhắm chặt mắt, ghi nhớ kỹ bài học lần này.
‘Trừ thiếu sót lời nói và việc làm ra, còn có một điều mình cần cảnh giác và phải sửa đổi.’ Tô Minh mở mắt, tay phải nâng lên xẹt qua không khí trước mặt. Xong một bút, Tô Minh nhìn nơi đó, ánh mắt sáng ngời.
‘Bút này đã đại thành, có lẽ nó không hoàn mỹ, nhưng tu vi hiện giờ và cảm ngộ của mình thì là cực hạn rồi. Nhưng trừ một bút này, về mặt thuật pháp thần thông, mình không còn thuật có thể thi triển đối kháng cường địch.’ Tô Minh nhíu mày.
Trước khi hắn chưa tiến vào Cửu Phong thì vẫn chưa nghĩ đến điều này. Vào Cửu Phong, dựa theo Thiên Tà Tử dạy đi tìm cách tĩnh tâm, nhưng cùng lúc đó, hắn không còn cơ hội học tập thuật pháp thần thông khác.
Trận chiến với Vu tộc, Tô Minh cảm nhận được mình thiếu hụt điều này.
“Thiếu thần thông, về tốc độ mình vốn giỏi rồi nhưng đối mặt ông lão Vu tộc thì vô dụng! Trừ thần thông và tốc độ, còn có phòng hộ. Giáp Thần Tướng gặp kẻ địch cùng cấp thì được, một khi gặp cường giả thì chưa kịp hồi phục đã vỡ, đây là tại vì không đi Đại Ngu vương triều lấy áo giáp chân chính, khiến nó không vững chắc. May là có Hàm Sơn Chuông. Nhưng sử dụng chuông này thì trọng điểm là chuông khiến người hoảng hốt mà không phải phòng hộ, chỉ có thể là thủ đoạn giữ mệnh cuối cùng. Trừ những thứ đó ra, còn thiếu pháp khí. Đại sư huynh đưa tặng băng hỏa đã biến mất. Vật phân thần Bạch sư thúc đưa cũng tan biến. Tất cả điều này, nhất định phải chuẩn bị đầy đủ trước Thiên Lam Săn Vu.’ Tô Minh nhíu mày.
‘Còn có đan dược cũng không dư nhiều lắm, cần lần nữa luyện chế ra. Uy lực Đoạt Linh Dược vượt xa mình tưởng tượng. Vật đó chỉ có thể hút ông lão Vu tộc một giây, dù mình còn chưa nắm chắc sơ hở khoảnh khắc đó, nhưng nếu tốc độ mình đủ nhanh, nếu mình dùng hai, thậm chí ba cái hoặc nhiều Đoạt Linh Dược hơn đông lại đối phương, vậy thì…mình không phải không có cơ hội!’
Tô Minh trầm ngâm, sờ mảnh đá đen treo trên cổ, trong đầu hắn dần hiện ra khi luyện dược đan dược có một vật gọi là Nạp Thần Dược.
‘Khi ông lão Vu tộc thấy Đoạt Linh Dược của mình từng nói là Đan Hoang của Vu tộc. Chẳng lẽ mảnh đá của mình đến từ Vu tộc?” Tô Minh nhíu mày. Hắn cảm thấy có chút không đúng.
Trong lúc Tô Minh trầm ngâm suy tư thì bầu trời ngoài động phủ dần không tối đen nữa, chậm rãi sáng lên, mãi đến khi hoàn toàn sáng sủa thì sáng sớm đã đến.
Tia nắng ban mai rơi vào động phủ, Tô Minh hít sâu, đã quyết định xong phương hướng chuẩn bị, đứng dậy đi ra khỏi động.
Sáu ngày, từ khi hắn bị Thiên Tà Tử mang đi đến khi trở về, tròn sáu ngày, đây là lần đầu tiên hắn lại đứng tại bình đài ngoài động phủ. Sáng sớm, hít thở gió lạnh, nhìn biển mây thiên địa ngoài núi, nhìn bông tuyết đôi khi rơi hoặc bị cuốn lấy.
Đứng ở đó, nhìn tận cùng thiên địa, dù vẫn mơ hồ nhưng mắt Tô Minh có thể cảm thấy được, đằng sau mơ hồ, ngoài Thiên Lam bình chướng, tại đất Vu tộc, sáng sớm này có bộ dáng gì.
“Tiểu sư đệ, chào buổi sáng.” Thanh âm nhu hòa như gió xuân truyền đến từ sau lưng Tô Minh.
Hắn xoay người, nhìn thấy Nhị sư huynh mặc áo dài, mặt mang nụ cười ôn hòa như thường khi, bước tới.
“Nhị sư huynh, ngươi dậy thật sớm.” Tô Minh có chút sửng sốt. Hắn ít khi thấy Nhị sư huynh dậy sớm, đa số tới trưa mới là lúc Nhị sư huynh xuống giường. Dù sao mỗi buối tối đi dạo, sáng sớm khi mặt trời mọc thì mới nghỉ ngơi.
Nhị sư huynh ho khan vài tiếng, khuôn mặt hơi nghiêng để ánh nắng chiếu vào mặt bên.
“Tiểu sư đệ, sư huynh đã hiểu ra, có một câu nói rất đúng, gọi là ngủ sớm dậy sớm thân thể khỏe mạnh.” Nhị sư huynh lắc lư đầu.
Tô Minh cười cười, không lên tiếng.
“Ủa?” Nhị sư huynh định mở miệng nói cái gì bỗng tập trung nhìn Tô Minh vài lần, nâng lên tay phải vỗ người hắn, vòng quanh hắn vài vòng, bỗng nhỏ giọng nói.
“Lão tứ, nói cho sư huynh nghe, có phải sư phụ buổi tối mặc đồ tím kiếm ngươi? Ngươi trả lời ra sao?”
“Ta đáp là…muốn nhìn xem.” Tô Minh cười cười.
“Như vậy…không tốt…” Nhị sư huynh ngây ra, mặt lộ nụ cười, nụ cười kia ngày càng rộng, cuối cùng biến thành cười to.
“Năm đó sao ta không nghĩ ra được nhỉ, như vậy…thật không tốt…” Mắt Nhị sư huynh xẹt qua tia mong chờ, vỗ vai Tô Minh.
“Sau đó thì sao, sư tôn làm như thế nào?”
“Dẫn ta nhìn một trận đấu, xem tạo Huân, đi Vu tộc, giết một đám Vu nhân.” Tô Minh nhẹ giọng nói.
Nhị sư huynh mở to mắt lộ ra ngưỡng mộ, ánh mắt dần có kiên quyết.
“Đợi lần sau sư tôn mặc đồ tím tìm ta thì ta cũng sẽ đáp như vậy!” Nhị sư huynh định nói tiếp thì bỗng nhiên ngẩng đầu, vội sửa sang quần áo, nghiêng người để ánh nắng tiếp tục chiếu rọi nửa bên mặt, khóe miệng lộ nụ cười ôn hòa.
Chỉ thấy trên trời có hai cầu vồng từ Thất Phong xẹt đến. Hai cầu vồng này một trước một sau. Cầu vồng trước nhất là cô gái, cô gái khuôn mặt xinh đẹp nhưng chau mày, bộ dạng không tình nguyện, chính là Tử Yên.
Khi cô tới gần Cửu Phong thì giận dữ trừng Tử Xa một cái. Tử Xa không dám đối mặt, vội cúi đầu. Lúc này Nhị sư huynh bước ra, ánh nắng vẫn chiếu nửa bên mặt, nhẹ giọng nói với Tử Yên.
“Tử Yên cô nương, chúng ta đi thôi.” Y nói, bước lên trời một bước, đi hướng Tử Yên. Hai người hóa thành cầu vồng, trong sự không tình nguyện Tử Yên, cùng nhau đi xa.
Đôi mắt Tô Minh không nhìn Nhị sư huynh và Tử Yên rời đi mà nhìn trong cầu vồng thứ hai đến từ Thất Phong, một cô gái mặc áo trắng, tóc dùng dây cỏ đỏ cột, ở hai bên tai hóa thành hai bím tóc nhỏ, điểm xuyết một ít lân tinh lóng lánh.
Trong chớp mắt đó, tầm mắt Tô Minh hoảng hốt.
‘Hắn…không giống với.’ Tử Xa không nói ra cụ thể được, đây đơn thuần là trực giác.
Đêm khuya, trong động phủ, Tô Minh hít thở bình ổn, im lặng tĩnh tọa. Vết thương trên người hắn đã ổn định, điều dưỡng dần hồi phục lại.
Mãi đến khi rạng sáng, Tô Minh mở mắt ra, trong mắt không có tia sáng, chỉ có thanh tĩnh, nhìn ngoài động phủ đêm đen, có gió thổi vào bốc lên vài lọn tóc bay trước mặt.
‘Trận chiến tại đất Vu tộc…’ Tô Minh cúi đầu nhìn đôi tay mình, biểu tình suy tư. Trong đầu hắn chậm rãi chiếu ra từ lúc bắt đầu mình đơn độc truy sát Tư Thần cho đến khi đi ra Tích Vu bộ lạc.
“Trận chiến này mình phạm mấy sai lầm.” Tô Minh thì thào, nâng lên tay trái lấy ra bàn vẽ, ở mặt trái tay phải vẽ xột xoạt, dần có một bức tranh xuất hiện trên bàn vẽ trong mắt Tô Minh.
Trước tiên xuất hiện là rừng cây rậm rạp một ngọn đồi nhô lên. Bóng dáng hắn đứng trên đỉnh núi, chạy nhanh xuống đồi. Dưới đồi, một trong Tư Thần bị hắn truy sát cũng đang lao lên.
‘Dù đã đánh giá rất cao kẻ địch, nhưng, thời khắc mấu chốt trước khi giao chiến đã bỏ qua địa thế nơi đây, coi như không biết chỗ này quái dị nhưng thấy người bị truy sát đột nhiên tạm dừng, cũng nên có cảnh giác mới đúng.’ Tô Minh nhìn bàn vẽ, trong đầu hiện ra rõ ràng hình ảnh lúc đó.
‘Trận chiến này mình vốn không cần bị thương. Còn có thiếu niên đó, mình và y vốn có thể không phạm sai, dù mình không giết y cũng có thể mang đi, mãi đến khi mình an toàn rồi mới thả ra.’ Tô Minh nhắm mắt lại, khi lần nữa mở, tay phải búng bàn vẽ, mặt trên một tầng mụi mỏng bay lên tẩy đi hình ảnh phía trước. Tay phải Tô Minh lại tiếp tục vẽ.
Lần này xuất hiện trên bàn vẽ là cánh rừng, Tô Minh ngồi xếp bằng trên một cây to, xung quanh có mười mấy bóng Vu tộc lao nhanh đến.
‘Lòng cảnh giác vẫn không đủ, hành động không đủ cẩn thận. Chỗ đó là Vu tộc, nếu trước khi mình nghỉ ngơi đặt nhiều cạm bẫy xung quanh, nếu trước khi nghỉ ngơi lấy ra da thú bãi cỏ đỏ, vậy, trận chiến này có thể không cần sử dụng bảo vật Đại sư huynh tặng cho, cũng không cần chịu nhiều vết thương như vậy đã có thể lần lượt đánh chết đám người này!’
Tay phải Tô Minh vung lên, tiếp tục vẽ. Theo bức tranh xuất hiện trên bàn vẽ là hình ảnh Tô Minh cùng ông lão Vu tộc ở trong rừng truy sát và phản kích.
Nhìn hình ảnh, mắt Tô Minh chợt lóe.
‘Trận chiến này, mình không có sai. Nhưng nếu hai sai lầm trước trước đó đều biến đổi, như vậy sẽ không có trận chiến này, dù có thì bởi vì tranh thủ đủ thời gian, trận này mình thắng sẽ không gian nan như vậy. Chuyến hành trình Vu tộc này có thể thấy ra ở trong thực chiến, mình vẫn còn thiếu sót rất nhiều. Cẩn thận, cẩn thận, lại cẩn thận!’ Trong mắt Tô Minh lộ ra kiên định.
Tổng kết sai lầm của mình trong trận chiến này, tổng kết mình thiếu sót, đây là con đường Tô Minh vì có thể biến ngày càng mạnh mẽ hơn.
Một lần suýt chết, đổi lấy không phải là một lần may mắn và vui sướng thoát chết, nếu là vậy thì có lẽ sẽ không còn may mắn lần thứ hai.
Theo Tô Minh thấy, nguy hiểm sống chết đổi lấy là một lần lột xác và trưởng thành. Không ngừng hoàn thiện chính mình, không ngừng thay đổi một số sai lầm và cách xử sự của mình, có thể khiến hắn lần sau gặp nguy hiểm sẽ có càng nhiều cơ hội sinh tồn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
‘Cẩn thận đi ra mỗi một bước, làm ra mỗi hành động, cảnh giác xung quanh bất cứ lúc nào có lẽ sẽ xuất hiện nguy hiểm. Chỉ có như thế thì khi Thiên Lam Săn Vu, mới ngày càng mạnh mẽ hơn và sống sót.’ Tô Minh nhắm chặt mắt, ghi nhớ kỹ bài học lần này.
‘Trừ thiếu sót lời nói và việc làm ra, còn có một điều mình cần cảnh giác và phải sửa đổi.’ Tô Minh mở mắt, tay phải nâng lên xẹt qua không khí trước mặt. Xong một bút, Tô Minh nhìn nơi đó, ánh mắt sáng ngời.
‘Bút này đã đại thành, có lẽ nó không hoàn mỹ, nhưng tu vi hiện giờ và cảm ngộ của mình thì là cực hạn rồi. Nhưng trừ một bút này, về mặt thuật pháp thần thông, mình không còn thuật có thể thi triển đối kháng cường địch.’ Tô Minh nhíu mày.
Trước khi hắn chưa tiến vào Cửu Phong thì vẫn chưa nghĩ đến điều này. Vào Cửu Phong, dựa theo Thiên Tà Tử dạy đi tìm cách tĩnh tâm, nhưng cùng lúc đó, hắn không còn cơ hội học tập thuật pháp thần thông khác.
Trận chiến với Vu tộc, Tô Minh cảm nhận được mình thiếu hụt điều này.
“Thiếu thần thông, về tốc độ mình vốn giỏi rồi nhưng đối mặt ông lão Vu tộc thì vô dụng! Trừ thần thông và tốc độ, còn có phòng hộ. Giáp Thần Tướng gặp kẻ địch cùng cấp thì được, một khi gặp cường giả thì chưa kịp hồi phục đã vỡ, đây là tại vì không đi Đại Ngu vương triều lấy áo giáp chân chính, khiến nó không vững chắc. May là có Hàm Sơn Chuông. Nhưng sử dụng chuông này thì trọng điểm là chuông khiến người hoảng hốt mà không phải phòng hộ, chỉ có thể là thủ đoạn giữ mệnh cuối cùng. Trừ những thứ đó ra, còn thiếu pháp khí. Đại sư huynh đưa tặng băng hỏa đã biến mất. Vật phân thần Bạch sư thúc đưa cũng tan biến. Tất cả điều này, nhất định phải chuẩn bị đầy đủ trước Thiên Lam Săn Vu.’ Tô Minh nhíu mày.
‘Còn có đan dược cũng không dư nhiều lắm, cần lần nữa luyện chế ra. Uy lực Đoạt Linh Dược vượt xa mình tưởng tượng. Vật đó chỉ có thể hút ông lão Vu tộc một giây, dù mình còn chưa nắm chắc sơ hở khoảnh khắc đó, nhưng nếu tốc độ mình đủ nhanh, nếu mình dùng hai, thậm chí ba cái hoặc nhiều Đoạt Linh Dược hơn đông lại đối phương, vậy thì…mình không phải không có cơ hội!’
Tô Minh trầm ngâm, sờ mảnh đá đen treo trên cổ, trong đầu hắn dần hiện ra khi luyện dược đan dược có một vật gọi là Nạp Thần Dược.
‘Khi ông lão Vu tộc thấy Đoạt Linh Dược của mình từng nói là Đan Hoang của Vu tộc. Chẳng lẽ mảnh đá của mình đến từ Vu tộc?” Tô Minh nhíu mày. Hắn cảm thấy có chút không đúng.
Trong lúc Tô Minh trầm ngâm suy tư thì bầu trời ngoài động phủ dần không tối đen nữa, chậm rãi sáng lên, mãi đến khi hoàn toàn sáng sủa thì sáng sớm đã đến.
Tia nắng ban mai rơi vào động phủ, Tô Minh hít sâu, đã quyết định xong phương hướng chuẩn bị, đứng dậy đi ra khỏi động.
Sáu ngày, từ khi hắn bị Thiên Tà Tử mang đi đến khi trở về, tròn sáu ngày, đây là lần đầu tiên hắn lại đứng tại bình đài ngoài động phủ. Sáng sớm, hít thở gió lạnh, nhìn biển mây thiên địa ngoài núi, nhìn bông tuyết đôi khi rơi hoặc bị cuốn lấy.
Đứng ở đó, nhìn tận cùng thiên địa, dù vẫn mơ hồ nhưng mắt Tô Minh có thể cảm thấy được, đằng sau mơ hồ, ngoài Thiên Lam bình chướng, tại đất Vu tộc, sáng sớm này có bộ dáng gì.
“Tiểu sư đệ, chào buổi sáng.” Thanh âm nhu hòa như gió xuân truyền đến từ sau lưng Tô Minh.
Hắn xoay người, nhìn thấy Nhị sư huynh mặc áo dài, mặt mang nụ cười ôn hòa như thường khi, bước tới.
“Nhị sư huynh, ngươi dậy thật sớm.” Tô Minh có chút sửng sốt. Hắn ít khi thấy Nhị sư huynh dậy sớm, đa số tới trưa mới là lúc Nhị sư huynh xuống giường. Dù sao mỗi buối tối đi dạo, sáng sớm khi mặt trời mọc thì mới nghỉ ngơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhị sư huynh ho khan vài tiếng, khuôn mặt hơi nghiêng để ánh nắng chiếu vào mặt bên.
“Tiểu sư đệ, sư huynh đã hiểu ra, có một câu nói rất đúng, gọi là ngủ sớm dậy sớm thân thể khỏe mạnh.” Nhị sư huynh lắc lư đầu.
Tô Minh cười cười, không lên tiếng.
“Ủa?” Nhị sư huynh định mở miệng nói cái gì bỗng tập trung nhìn Tô Minh vài lần, nâng lên tay phải vỗ người hắn, vòng quanh hắn vài vòng, bỗng nhỏ giọng nói.
“Lão tứ, nói cho sư huynh nghe, có phải sư phụ buổi tối mặc đồ tím kiếm ngươi? Ngươi trả lời ra sao?”
“Ta đáp là…muốn nhìn xem.” Tô Minh cười cười.
“Như vậy…không tốt…” Nhị sư huynh ngây ra, mặt lộ nụ cười, nụ cười kia ngày càng rộng, cuối cùng biến thành cười to.
“Năm đó sao ta không nghĩ ra được nhỉ, như vậy…thật không tốt…” Mắt Nhị sư huynh xẹt qua tia mong chờ, vỗ vai Tô Minh.
“Sau đó thì sao, sư tôn làm như thế nào?”
“Dẫn ta nhìn một trận đấu, xem tạo Huân, đi Vu tộc, giết một đám Vu nhân.” Tô Minh nhẹ giọng nói.
Nhị sư huynh mở to mắt lộ ra ngưỡng mộ, ánh mắt dần có kiên quyết.
“Đợi lần sau sư tôn mặc đồ tím tìm ta thì ta cũng sẽ đáp như vậy!” Nhị sư huynh định nói tiếp thì bỗng nhiên ngẩng đầu, vội sửa sang quần áo, nghiêng người để ánh nắng tiếp tục chiếu rọi nửa bên mặt, khóe miệng lộ nụ cười ôn hòa.
Chỉ thấy trên trời có hai cầu vồng từ Thất Phong xẹt đến. Hai cầu vồng này một trước một sau. Cầu vồng trước nhất là cô gái, cô gái khuôn mặt xinh đẹp nhưng chau mày, bộ dạng không tình nguyện, chính là Tử Yên.
Khi cô tới gần Cửu Phong thì giận dữ trừng Tử Xa một cái. Tử Xa không dám đối mặt, vội cúi đầu. Lúc này Nhị sư huynh bước ra, ánh nắng vẫn chiếu nửa bên mặt, nhẹ giọng nói với Tử Yên.
“Tử Yên cô nương, chúng ta đi thôi.” Y nói, bước lên trời một bước, đi hướng Tử Yên. Hai người hóa thành cầu vồng, trong sự không tình nguyện Tử Yên, cùng nhau đi xa.
Đôi mắt Tô Minh không nhìn Nhị sư huynh và Tử Yên rời đi mà nhìn trong cầu vồng thứ hai đến từ Thất Phong, một cô gái mặc áo trắng, tóc dùng dây cỏ đỏ cột, ở hai bên tai hóa thành hai bím tóc nhỏ, điểm xuyết một ít lân tinh lóng lánh.
Trong chớp mắt đó, tầm mắt Tô Minh hoảng hốt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro