Cầu Ma

Hôn sự

Nhĩ Căn

2024-01-18 17:43:34

Đó là hình ảnh khiến người rất khó quên, có một thiếu nữ tuyệt sắc chắp tay sau lưng, ở trên bầu trời lộ ra dáng người yêu kiều mang theo chút đỏửng xấu hổ, cô nhẹ bước trên bầu trời, từng bước một đi xuống. Eo cô nhỏ nhắn, váy dài xanh nhạt che đi hình dáng yểu điểu, ống tay áo thêu hoa văn đỏ ánh sao, tơ bạc uốn cong vài áng mây tía. Đôi mắt lém lỉnh có chút xấu hổ như là mưa xuân, làn thu ba, trên đầu cây trâm phượng rũ xuống vài hạt châu trong suốt lắc lư. Hạt châu dưới ánh nắng tỏa ra rực rỡ nhưng không thể che đi khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ, nó thành phông nền nổi bật làm thiếu nữ cho người cảm giác tuyệt thế vô song. Gò má trắng ngần có lúm đồng tiền yêu kiều như nụ hoa, đi đến thì gió thổi tóc bay khiến cô nâng lên tay phải, ngón tay thuôn dài xinh đẹp vén sợi tóc, ánh mắt e ấp tăng thêm tầng rung động hồn người.

“Tiểu muội tên Vũ Huyên xin chào Tô đại ca.” Thiếu nữ xinh đẹp dần tới gần, cách Tô Minh mười mét thì khẽ khom người, có mùi hương dịu nhẹ tản ra thấm tận ruột gan.

Sau lưng thiếu nữ có một con chó vàng chạy theo sau, vươn cái lưỡi to và nước miếng nhễu nhão. Sau lưng con chó là Tiền Thần vẻ mặt kíchđộng muốn khóc, mắt ướt nước nhìn Tô Minh. Sau lưng gã nữa là ông lão do hạc trọc lông biến thành bộ dạng hơi gian ác, xoa tay. Rõ ràng chẳng có khí chất gì mà nó cố tình giả bộ dáng tiên phong đạo cốt, phong khinh vân đạm, bộ dạng đi đường kích thích thị giác, cái này không phải điều người bình thường có thể làm được.

Ông lão do hạc trọc lông biến thành, mặc dù đây là lần đầu tiên Tô Minh gặp nhưng từ người lão toát ra gian ác rõ rành rành và biểu tình trang nghiêm đạo mạo, hắn không cần đoán, có thể kết hợp hai loại cảm giác này thành một còn đắc ý như vậy trong toàn đất Man tộc không tìm ra người thứ hai.

Còn con chó, khi trông thấy nó thì Tô Minh mắt chợt lóe, chuyển sang nhìn thiếu nữ. Không thể không nói, trong tất cả cô gái mà Tô Minh từng gặp thì thiếu nữ này phải nói là tuyệt sắc, dù khí chất hay ngại ngùng đều không cô gái nào có thể sánh bằng. Nhưng chẳng hiểu sao khi Tô Minh trông thấy cô gái này có cảm trong người đối phương giấu gai, nếu đụng vào sẽ bị đâm ngay, gai này mang kịch độc có thể giết người.

Khi Tô Minh nhìn thiếu nữ thì cô cũng đánh giá hắn, ánh mắt ở giữa không trung giao nhau, thiếu nữ xấu hổ cười cúi đầu, đương nhiên tránh đi ánh mắt Tô Minh.

Nhị sư huynh đứng cạnh Tô Minh ho khan, ngẩng đầu, bản năng để nửa bên mặt hứng ánh nắng, rồi làm như thấy không ổn lắm lại ho khan, dịu dàng cười với thiếu nữ.

"Cô bé, thành thân với tiểu sư đệ của ta hồi nào vậy?"

Y nói quá đột ngột, biểu đạt ý nghĩa rất đột nhiên, cách nói không theo lẽ thường này khi thốt ra chẳng những Tô Minh ngây ngốc, thiếu nữ giả bộ ngượng ngùng cũng trợn trừng mắt, vẻ xấu hổ trên mặt biến mất. Ngay cả con chó bên cạnh há to mồm quên rụt lưỡi, nước miếng nhễu ròng ròng. Hạc trọc lông hít ngụm khí, nhìn chằm chằm Nhị sư huynh của Tô Minh, bộ dạng như là gặp phải cao nhân tiền bối. Còn Tiền Thần, gã đã cứng ngắc như tượng đá.

Xung quanh khoảnh khắc tĩnh lặng, chỉ có Nhị sư huynh đứng đó dịu dàng cười, bộ dạng rất vô hại, để ánh nắng chiếu vào nửa bên mặt, thỉnh thoảng điều chỉnh vị trí khiến cảnh tượng yên lặng nửa ngày.

"Nhị sư huynh, ta... Ta không biết nàng.” Tô Minh cười khổ, bản năng bóp trán.

"Nói bậy, ngươi không biết nàng thì sao nàng biết ngươi họ gì? Tiểu sư đệ, đây là việc lớn trong đời người, năm đó sau khi ngươi rời khỏi Cửu Phong, sư phụ kêu ta, Hổ Tử và Đại sư huynh của ngươi lại bàn bạc ba ngày ba đêm, toàn là nói về chuyện thành gia lập nghiệp của ngươi. Bây giờông trời mở mắt rồi, không ngờ tiểu sư đệ có bản lĩnh như vậy, có một cô bé xinh đẹp đến thế chủ động theo đuổi. Ài, đáng thương Nhị sư huynh tađây, tuấn tú phong lưu như vậy, yêu kiều đáng yêu như vậy, á, hình như cái này là hình dung nữ tính?” Nhị sư huynh chớp mắt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Nhị... Nhị sư huynh... Ta... Ta cũng không quen biết hắn...” Thiếu nữ xinh đẹp trợn to mắt nhìn Nhị sư huynh nửa ngày, vội vàng cười nói, bản năng lùi vài bước. Cô cảm thấy Nhị sư huynh của Tô Minh đáng sợ quá đi.

Mức độ đáng sợ của y thậm chí còn khủng bố hơn cả Minh Hoàng. Minh Hoàng biết kêu người mai mối, khiến cô gả cho tứ hoàng tử, nhưng Nhịsư huynh Tô Minh mới lần đầu gặp mặt đã nói như vậy, bộ dạng đó là chuyện đương nhiên làm thiếu nữ trong phút chốc không đoán ra suy nghĩ củađối phương.

Kiểu nói chuyện không theo lẽ thường này khiến Tô Minh cười khổ, làm thiếu nữ bản năng lùi bước nhưng hạc trọc lông thì mắt tỏa sáng, gần như sùng bái nhìn Nhị sư huynh, trong lòng không ngừng lầm bầm.

'Phải học theo, bà nội nó, thì ra có kiểu nói như vậy. Hôm nay Hạc gia gia ta đã gặp cao nhân rồi, xem ra sau này phải nhiều học kiểu nói chuyện như vậy mới được. Đây mới là cao nhân, đây mới là cao thâm khó dò, cảnh giới hù người càng cao nha.'

“Thì ra thật sự không biết nhau à? Vậy cũng không sao, bây giờ đã quen rồi thôi. Cô bé, xem tiểu sư đệ nhà ta nầy, tuấn tú phong lưu biết bao, yêu kiều đáng yêu biết bao, biết bao...tóm lại là cô xem hắn có nhiều ưu điểm lắm. Như vầy đi, hôm nay Nhị sư huynh ta làm chủ cho, chứng hôn cho hai ngươi, sau này cô chính là vợ của hắn!” Nhị sư huynh dịu dàng nói, tuy nói nhiều nhưng không nhanh không chậm, đôi mắt toát ra ánh sáng thần thánh.

"Cứ thế đi, cô bé, tên cô là Vũ Huyên đúng không? Không cần cô lấy nhiều đồ cưới, thế này, đưa con chó này qua là được. Ta thấy con chó này không sai, có thể trông nhà trông cửa. Ngoài ra cô có chị em gì không? Nhớ giới thiệu cho Nhị sư huynh ta nhé.” Nhị sư huynh nhìn con chó như nhìn vật thuộc về nhà mình vậy.

Đối mặt ánh mắt của Nhị sư huynh, con chó run rẩy, vội lùi vài bước nhe răng gầm gừ.

"Người một đường đi theo ta là vì sao?” Tô Minh thầm cười khổ, mặc kệ Nhị sư huynh huyên thuyên khuyên nhủ.

Hắn biết Nhị sư huynh không phải làm chuyện vô ích, y làm vậy chắc chắn có ý gì, có lẽ đã thấy ra điều gì. Dù sao cách thiếu nữ che giấu rất kỳ lạ, không phải Tô Minh sớm phát hiện ra mà tại mới rồi cùng thân trận pháp dấy lên trùng kích phát hiện trên bầu trời có một khu vực khác lạ, ẩn giấu dao động quen thuộc. Dao động đó đến từ hạc trọc lông, Tiền Thần, cho nên Tô Minh mới phát hiện ra.

Nghe Tô Minh hỏi, thiếu nữ mắt xoe tròn, khí chất e ấp hoa quý đều bị lời nói liên tiếp của Nhị sư huynh đánh tan hết, giờ cô biểu hiện ra là vẻ tinh nghịch, mắt to chớp lóe như là mỗi chớp một cái thì trong lòng sẽ nảy ra một ý tưởng. Trông cô đẹp thì vẫn cực kỳ đẹp nhưng càng giống một con hồ ly nhỏ.

Tô Minh nhướng mày, cảm giác người đối phương giấu gai ngày càng mãnh liệt, nhưng hơi thở của thiếu nữ rất lạ, không phải tu vi tiên tộct không là khí huyết Man tộc, tồn tại dao động hơi giống tử khí nhưng lại khác nhau. Dao động đó thậm chí khiến hồn Tô Minh bị lôi ké như muốn tản ra chút lao hướng thiếu nữ. Chuyện quái dị này khiến Tô Minh cực kỳ cảnh giác, đầy ẩn ý liếc thiếu nữ một cái, không hỏi dồn tại sao đối phương biết mình mà ánh mắt liếc hướng Tiền Thần, hạc trọc lông.

"Còn không trở lại?” Tô Minh hừ lạnh một tiếng.

Tiền Thần lập tức kích động, do dự một chút rồi vội hóa thành cầu vồng thoát khỏi thiếu nữ và con chó bay tới bên cạnh Tô Minh. Mắt gã rưng rưng suýt kéo tay áo Tô Minh khóc rống, có thể thấy trong thời gian này gã chịu hành hạ thảm thiết cỡ nào, khiến người vốn không thể bay tại đây học cách bay.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hạc trọc lông thấy Tiền Thần bình yên rời đi thì cũng âm thầm bước ra vài bước rồi chợt tăng nhanh tốc độ lao hướng Tô Minh. Đứng cạnh Tô Minh nó thở ra một hơi, lại biến thành bộ dạng đắc ý huênh hoang.

"Nhị sư huynh, chúng ta đi thôi.” Tô Minh nhìn Nhị sư huynh, từ từ lùi lại.

Thiếu nữ cho hắn cảm giác quá quái dị, còn có con chó kia, dù lây tu vi hiện tại của Tô Minh cũng cảm nhận được trong người nó ẩn chứa uy nhiếp cực kỳ cường đại.

Sau lưng Tô Minh có vài trăm cầu vồng lao nhanh tới, là người Mệnh tộc ở bên ngoài chờ thấy Đại Diệp tiên tông tan vỡ thì lo lắng cho hắn nên chạy tới.

"Ngươi...hừ, ngươi ta còn có thể vì chuyện gì? Không sai, là ta đi theo ngươi một đường đấy, nếu không có ta thì năm đó ngươi đấu với Đế Thiên trên Tử Hải đâu có dễ rời đi như vậy? Nếu không có ta thì ngươi đã sớm chết rồi.” Không biết cuối cùng thiếu nữ có ý định gì, thanh âm trong trẻo phát ra câu nói giận dỗi, nhìn Tô Minh.

"Ngươi... Ngươi vong ân phụ nghĩa!"

Tô Minh nghe câu này ánh mắt nghiêm túc.

"Ha ha, thì ra là vậy, mới nãy còn nói không quen. Cô bé Vũ Huyên nha, Nhị sư huynh đã nhìn ra được cô sớm thầm mến tiểu sư đệ nhà ta phải không. Thôi thôi, hôn sự cứ thế quyết định.” Nhị sư huynh mỉm cười, nheo mắt nhìn thiếu nữ.

"Mọi chuyện nghe theo Nhị sư huynh.” Thiếu nữ liếc Tô Minh, mặt lại lộ vẻ xấu hổ, cúi đầu khẽ nói nhưng lòng thì đắc ý thầm nhủ.

'Hừ, Tô Minh này lúc trước ta bán giá thấp, phải theo bên hắn vậy thì hai lão già kia tới bóp cổ họ hốt một mớ nữa mới được. Vũ Huyên ta làm ănđâu có chịu lỗ được!'

"Nhị sư huynh...” Tô Minh cười khổ.

“Tiểu sư đệ, nàng này không sai, thật sự không tệ nha.” Nhị sư huynh mỉm cười liếc con chó, đầy ẩn ý gật đầu với Tô Minh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cầu Ma

Số ký tự: 0