Cầu Ma

Khúc hết, người đi

Nhĩ Căn

2024-01-18 17:43:34

Tô Minh nên đi.

Dù không đi xem như hắn trân quý lần tạo hóa ông lão sửa huân tặng cho, vì ba ngày tạo hóa này có thể giúp đỡ hắn đối kháng đại kiếp nạn sắp đến, hủy diệt tất cả tốt đẹp hư ảo, giết tất cả người có lẽ bị hư cấu ra, bao gồm người thân, bạn bè, tình yêu, tình nghĩa, tất cả của hắn, tạo ra một loại quyết tâm vì biến mạnh, vì phản kháng mà trả giá tất cả, chuẩn bị một loại gọi là cường giả lạnh lùng, đem mọi thứ hủy diệt, tạo ra cái mới!

Đây là ý nghĩa chân chính của ba ngày tạo hóa, chính là điều ông lão sửa Huân hy vọng Tô Minh làm được, như một lần im lặng bùng nổ!

Như là chặt đứt suy nghĩ, cắt đứt ký ức, không để ý quá khứ ra sao, mặc kệ tương lai thế nào, tạo ra cái mới thay thế ký ức, dùng vô tình lạnh lùng hoàn thành một lần lột xác cực kỳ quan trọng!

Lần lột xác này là Tế Cốt đại viên mãn, trở thành cường giả Man Hồn, đây mới là tạo hóa!

Tô Minh đối với những điều này hiểu ra ngày càng rõ ràng, hắn đoán ông lão sửa Huân trợ giúp, lờ mờ cảm giác nếu mình làm theo cách của đối phương, hủy diệt rồi làm cuộc đời mới thì sẽ nắm giữ vận mệnh của mình. Giây phút làm lại, hắn sẽ bị tâm tình viên mãn mà cảm nhiễm hồn. Vì hồn viên mãn mà khi tạo ra cuộc đời thì sẽ tạo ra Man tượng thuộc về Tô Minh hắn!

Cũng đại biểu khi hắn rời khỏi đây không là Tế Cốt nữa, hắn sẽ ở trong lực lượng này, trong tạo hóa có lẽ ông lão sửa Huân trả giá rất lớn để thi triển, một phen trở thành cường giả Man Hồn!

Do đó đối mặt đại kiếp nạn tiếp đến trong đời hắn!

Ông lão sửa Huân vì hắn bày ra một con đường, dù Tô Minh không biết đối phương là ai nhưng hắn cảm giác được ông lão không có ác ý với mình.

Trận tạo hóa này, món quà lớn này...Tô Minh, không thể nhận.

Vì cái giá là hủy diệt tất cả. Tô Minh không thể một chưởng giết Bạch Linh ôm lưng mình không? Hắn có thể chấm dứt mạng sống A Công ngủ say trong mộng không? Hắn có thể tự tay giết Trần Hân bởi vì viên mãn không? Hắn có thể giết chết Lôi Thần, giết cha mẹ gã, đập nát Ô Sơn thành bụi phấn không?

“Ta làm không được...” Tô Minh cười thảm.

Hắn cảm nhận được Bạch Linh ôm lưng hắn truyền đến ấm áp. Hắn làm không được.

Thời gian trôi qua, Tô Minh đứng đó, Bạch Linh ở đằng sau ôm hắn. Sắc trời dần không tối đen mà hơi sáng lên.

Một đêm này hai người cứ đứng dựa vào nhau, không nói một lời. Bạch Linh vùi đầu vào lưng Tô Minh, tiếng tim đập khiến cô rơi lệ tình mà chẳng biết tại sao. Có lẽ lệ rơi là tương tư, nhưng lau không đi, nhuộm vạt áo Tô Minh.

Mãi đến bình minh tới, Tô Minh lựa chọn rời đi, Bạch Linh yên lặng nằm trên giường như đang ngủ, nhưng mắt lệ vẫn rơi, từng giọt ước gối, không thấy đâu. Trong giọt nước mắt ẩn chứa bao nhiêu lần quay đầu, bao nhiêu lần nhớ nhung, bao nhiêu lần than thở, có lẽ chính Bạch Linh cũng không đếm rõ.

Đi trong nắng sớm, Tô Minh bước ra Ô Long bộ lạc, lặng lẽ đi trong rừng cây, nhìn ánh nắng thành chùm sáng xuyên qua lá cây. Trên vai hắn ngồi Tiểu Hồng cảm nhận Tô Minh phức tạp, một đường im lặng.

Đây là ngày thứ nhất.

Thời gian cho Tô Minh lựa chọn chỉ còn hai ngày.

Vốn hắn định đi Phong Quyến bộ lạc một chuyến nhưng giờ thì không còn ý nghĩ đó nữa. Hắn nhìn Ô Sơn dưới ánh nắng, không có ý nghĩ đi xem di tích Hỏa Man, cảm giác mệt mỏi tràn ngập tinh thần hắn.

Hắn lựa chọn về nhà.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Về Ô Sơn bộ lạc, về nhà của hắn.

Ô Sơn bộ lạc sáng sớm như vạn vật sống dậy, các tộc nhân trong khói bếp tự làm việc của mình, đám trẻ vĩnh viễn không biết mệt, khi ban ngày đến thì mong chờ chơi đùa cùng chúng bạn.

Tô Minh trở về, nhìn bộ lạc thân quen, hắn yên lặng ngồi ngoài lều nhìn trời xanh mây trắng, nhìn ánh nắng rực rỡ, nhìn trong bộ lạc tất cả thuộc về ký ức. Hắn muốn lại lần nữa khắc sâu tất cả điều này, như có một thanh đao khắc bức tranh ấn vào lòng hắn, khắc trong linh hồn.

“Chẳng lẽ chỉ có hủy diệt những điều đó mới xem như nắm giữ vận mệnh sao?” Tô Minh khẽ lầm bầm.

"Loại hủy diệt này có lẽ đúng là khiến người nắm giữ vận mệnh. Vì trái tim lạnh lùng không chứa được một chút tình cảm, nếu không còn tình thì tất cả thủ đoạn của đối phương không tìm thấy mục tiêu. Nhưng mà...” Tô Minh nhìn đám con nít chạy tới chạy lui trên đất trống trước mặt, mắt nhắm nghiền.

“Bọn họ, cũng là giả dối sao..."

Sắc trời dần tối, hoàng hôn trôi đi, ánh trắng rơi trên mặt đất. Tô Minh luôn ngồi đó nhìn bộ lạc, không suy tư nữa mà im lặng nhìn trời mọc trời lặn.

Hắn biết khi mặt trời lại dâng lên là ngày cuối cùng hắn ở Ô Sơn trong ký ức.

Có lẽ lần tới không biết là khi nào, có lẽ không hề có.

Mắt Tô Minh khép, bên tai vang vọng Huân khú trong bộ lạc, một đêm...trôi qua.

Khi sáng ngày thứ hai đến, bầu trời không sáng sủa mà có mây đen, đổ mưa phùn. Nhưng Tô Minh trong ngày cuối cùng không nghĩ gì cả, hắn cười làm bạn bên A Công nói chuyện, vui vẻ giúp đỡ Nam Tùng gia gia chỉnh sửa dược phòng. Hắn như con nít chơi đùa cùng bọn nhóc, kể chuyện cho chúng nghe, đôi khi vang tiếng cười trong trẻo, thành thanh âm êm tai nhất bộ lạc. Hắn và Lôi Thần cười đánh lộn, như năm đó thiếu niên đối với bên ngoài mờ mịt vô tri, thậm chí không suy nghĩ gì. Có bạn của mình, có người thân, vui vẻ, vô âu lo.

Bên Ô Lạp, dù vẫn rất khinh thường Tô Minh nhưng hắn luôn mỉm cười không chút oán trách, chủ động làm giúp việc của cô. Nụ cười kia khiến Ô Lạp ngẩn ra, khuôn mặt lạnh lùng dần dịu đi.

Bên Bắc Lăng, Tô Minh như không biết mỏi mệt, dùng thời gian cuối cùng rất khách sáo, nghĩ đến lúc nhỏ trợ giúp, nghĩ đến ân dạy bắn tên, dù là Bắc Lăng lạnh lùng cũng im lặng phức tạp nhìn Tô Minh, gật đầu. Hai người ở đó như rất nhiều năm trước, cùng nhau bắn tên.

Còn Trần Hân, cô vui vẻ ngồi một bên, nhìn hai người đàn ông trước mắt đều đi vào lòng mình, đôi khi tiến lên đưa nước, tiếng cười réo rắc.

Tất cả người bộ lạc trong ngày này đều cảm giác trên người Tô Minh có gì đó khác biệt. Hôm nay từ sáng sớm đến hoàng hôm, mãi tới đêm khuya hắn đều bạn tới bận lui. Nụ cười trên mặt hắn luôn ở, nhưng khi màn đêm buông xuống, ánh trắng gieo rắc, đằng sau nụ cười ẩn chứa lưu luyến không ai thấy.

Khi đêm rũ xuống, nụ cười của Tô Minh trở thành cay đắng, hắn nhìn ánh đèn quanh bộ lạc dần tắt đi, nhìn tất cả từ phồn hoa biến yên tĩnh, tim đau đớn.

"Phải rời đi sao...” Tô Minh thì thào.

Hắn biết, khi mặt trời lần nữa dâng lên, hắn...sẽ biến mất trong điều tuyệt vời này.

Cay đắng trên mặt hắn dần biến thành mỉm cười. Hắn phải cười, hắn muốn cười, dù rời đi thì có được ba ngày này hắn đã thỏa mãn rồi.

Cười cười, Tô Minh không nhìn ánh trắng, không xem bốn phía tối đen và bộ lạc, vén rèm đi vào trong, nằm lên chiếc giường nhỏ thuộc về hắn, nhìn bốn phía quen thuộc, hắn mỉm cười nhắm mắt lại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngủ đi, có lẽ vừa tỉnh lại mình còn ở đây.

Tô Minh khẽ thì thào.

Cuối cùng hắn vẫn không chọn conđường ông lão sửa Huân chỉ. Dù có đi xuống, hắn vẫn Man Hồn được, dù có đi tiếp, hắn vẫn có tư cách đối kháng kiếp nạn sắp đến.

Dù là vậy thì hắn vẫn lựa chọn đường của mình.

Tất cả là thật giả, cũng chưa chắc là thật giả.

Hoa trong gương trăng trong nước, trăng vẫn là trăng! Hoa cũng là hoa!

Hủy diệt có thể tạo ra tân sinh nhưng giữ lại tất cả, khắc sâu trong ký ức, thành xinh đẹp quý giá nhất cuộc đời, khiến tim mình không lạnh, khiến tình mình không diệt, chưa chắc không thể tạo ra tân sinh!

'Vận mệnh là của ta, ta tự lựa chọn, ta nói nó là thật thì nó ở trong lòng ta chính là chân thật.’ Tô Minh nhắm mắt, chậm rãi thiếp ngủ.

'Từ biệt...Ô Sơn của ta...'

'Tạm biệt...người thân của ta...'

'Bạn ta, tình yêu của ta, tất cả thơ ấu của ta, các người vĩnh viễn trong lòng ta, ở sâu nhất đáy lòng thành ấm áp của ta...từ biệt...'

Đây là từ khi hắn rời đi Ô Sơn, dù trên Cửu Phong cũng chưa ngủ say như vậy, cảm giác đó là mùi trong ký ức.

Giây phút ngủ say, Tô Minh không nghe thấy có tiếng thở dài vang vọng. Tiếng thời dài ẩn chứa khiến người mơ màng, không thể phân rõ.

Thế giới dần bị sương mù bao phủ, trời đất biến hư vô.

Khi Tô Minh lại mở mắt ra, đầu tiên nghe thấy là tiếng nước biển, ngửi là mùi tanh của biển, thấy là đảo nhỏ cô độc. Bốn phía không có Ô Sơn, không có bộ lạc, chẳng có chút bóng người.

Duy nhất có là hạc trọc lông nằm ở đó mở to mắt.

Tô Minh đứng đó thật lâu, rất lâu, mãi đến khi lại nhắm mắt sau đó chậm rãi mở ra.

'Tỉnh mộng.’ Trước mắt Tô Minh còn hiện ra tình hình ba ngày qua,bi thương từ nay về sau hòa vào khí chất của hắn, là hồn bi, là nhớ nhà thương. Là xót xa gió không thể thổi tan, đây là tốt đẹp hắn lựa chọn.

Khẽ thở dài, Tô Minh chắp tay cung kính cúi sâu đầu hướng đảo dưới chân. Hắn bái là Ô Long bộ lạc, cảm ơn ba ngày tạo hóa.

Sau khi cúi đầu, Tô Minh ngẩng đầu lên cất bước tiến tới, túm lấy hạc trọc lông, hóa thành cầu vồng loa hướng bầu trời.

Sau lưng hắn, đảo chậm rãi biến mất, chỉ có Huân khúc đau thương nức nở vang như đưa tiễn Tô Minh, mãi đến hắn đi xa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cầu Ma

Số ký tự: 0