Cầu Ma

Lực áp thập cường

Nhĩ Căn

2024-01-18 17:43:34

Trong Đạo Thần Tông, trong hư vô đại lục chín chỗ thượng giới, đất sắc phong điện hạ, trên đài sen của Tô Minh, sau khi Trì Lăng Úy rời đi xung quanh xông xao, xuất hiện một ánh sáng chói mắt. Trong ánh sáng có một bóng người sải bước đi ra, bùm một tiếng đạp trên bình đài, thân hình to lớn toát ra uy nhiếp mãnh liệt.

"Hán Tháp, tộc nhân Sơn Lâm tộc, xin điện hạ chỉ giáo!” Một tiếng gầm trầm đục quanh quẩn.

Gã đàn ông lộ mặt ra, đôi mắt như chuông đồng, diện mạo dữ tợn toát ra vẻ hung ác nhìn chằm chằm Tô Minh, phát ra tiếng gầm như sấm sét.

"Hán Tháp, ngay cả hắn cũng đến, trận chiến này chắc chắn cực kỳ đặc sắc!"

“Là một trong mười cường giả vạn năm nay, dù chỉ xếpo ử hạng mười nhưng nên biết xếp hạng không phải Đạo Thần Tông ta tự sắp mà là liên minh tiên tộc xếp hàng treo giải thưởng, sự thật thế nào không cần nói cũng biết."

“Không sai, hơn nữa ta còn nghe nói trên bảng chiến công Đạo Thần Tông ta Hán Tháp cũng xếp hạng mười."

Bên ngoài vang tiếng xôn xao, Tô Minh nhìn gã đàn ông trước mắt, biểu tình bất giác có chút nhớ nhung. Tô Minh nhìn người này, hắn nhớ tới Tam sư huynh của mình, Hổ Tử.

Hổ Tử cũng giống gã đàn ông như vậy, trong chân chất có dữ tợn.

'Hổ Tử, ngươi ở đâu?’ Tô Minh lắc đầu.

Gã đàn ông nhếch môi nhe răng cười, rất tự tin vào nụ cười của mình. Gã đàn ông biết mỗi khi gã cười như vậy sẽ có sự chấn nhiếp nhất định với người khác. Gã đàn ông nhe răng cười, nhấc chân đạp mạnh hướng Tô Minh, giờ lên tay phải đấm hướng hắn.

Gã đàn ông có tu vi chưởng cảnh, có thần thông khiến chưởng cảnh bất động, dùng cực hạn sức mạnh lay động khung trời, khi ra tay là sức mạnh cơ bắp. Tiếng nổ ầm vang, một đấm khi như vạch phá hư vô, xé rách khe hở không gian to lớn quét hướng Tô Minh.

'Hổ Tử mà nhìn thấy gã đàn ông giống như mình thì chắc là rất vui.’ Tô Minh cười cười, cũng bước ra một bước.

Tô Minh dùng sức mạnh cơ bắp đánh ra một đấm va chạm với nắm đấm của gã đàn ông. Một tiếng nổ điếc tai, gã đàn ông lùi mấy bước, Tô Minh cũng lắc người lùi một bước, khóe miệng tràn máu. Máu này không phải do gã đàn ông tạo thành mà vì vết thương trong cơ thể hắn dẫn tới.

Khi gã đàn ông lùi lại thì khí huyết toàn thân lăn lộn kịch liệt, khiến cơ thể trong chớp mắt không thể nhúc nhích.

Tô Minh lau máu nơi khóe miệng, nhìn màn sáng quanh đài sen bị che đậy, mắt chợt lóe. Có vệt sáng đen toát ra khỏi người Tô Minh, ánh sáng đen chính là cực minh quang, va chạm với màn sáng xung quanh. Khoảnh khắc màn sáng vặn vẹo, ầm một tiếng màn sáng tan vỡ, khiến tình hình trên đài sen cho người bên ngoài thấy rõ.

“Có bao nhiêu người khiêu chiến thì lên hết đi, từng người đến không phải là đối thủ của ta!” Giọng của Tô Minh phát ra từ đài sen, quanh quẩn trong tai các tu sĩ.

Im lặng một lúc sau, có từng vệt đó bay lên từ trong đám người. Có tổng tộng bảy người, tốc độ cực nhanh lao ra khỏi đám người hướng tới đài sen của Tô Minh. Bảy người này có hai cô gái, còn lại là đàn ông. Lớn tuổi nhất tóc bạc phơ, nhỏ tuổi nhất là một đứa con nít đầu trọc. Tu vi xủa bảy ngươi bùng phát trong lúc lao đi, toàn bộ đều là lực lượng chưởng cảnh!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bảy người xuất hiện lập tức khiến các tu sĩ xôn xao, ầm ĩ.

“Là bảy người đó, tám người trong thập cường đều xuất hiện!"

“Trừ Đạo Huyền xếp hạng nhất ở bên ngoài chưa trở về, Đinh Cửu Tiêu hạng hai bị đưa đi chiến trường giờ trấn thủ bên ngoài quanh năm không về, hiện tại thập cường trong Đạo Thần Tông đều xuất hiện."

"Sau cuộc chiến này sẽ không có ai khiêu chiến nữa, bất cứ ai có lsy trí đều tuyệt đối sẽ không lại khiêu chiến cùng Đạo Không điện hạ."

“Nhưng cuộc chiến này chắc chắn Đạo Không điện hạ sẽ thua, một chọi tám, dù tu vi của hắn cao hơn thì cũng vô dụng. Đạo Không điện hạ hơi cuồng vọng, nhưng coi như là thất bại thì người này đủ một lần chấn động thiên hạ, lại kinh người hơn, nổi tiếng như cồn chỉ kém hơn Đạo Huyền, Đinh Củu Tiêu!"

Bảy người này đều xếp vào thập cường, họ định lần lượt khiêu chiến với Tô Minh, không phải nhìn trùng thân phận điện hạ mà vì khảo nghiệm hắn, cũng kiểm nghiệm tu vi của bản thân.

Giờ bảy người nghe Tô Minh nói thì do dự một chút tập thể xuất hiện, rít gào. Bảy người chớp mắt hóa thành cầu vồng tới gần đài sen của Tô Minh, đáp xuống. Bảy người đứng cạnh gã đàn ông đã hồi phục khí huyết, trong mắt nghiêm túc nhìn Tô Minh.

"Xin điện hạ chỉ giáo!” Biểu tình bảy người nghiêm túc, chắp tay, cúi đầu hướng Tô Minh.

Giây phút họ cúi đầu thì gã đàn ông giống Hổ Tử gầm lên, nhảy lên vọt hướng Tô Minh, lại đánh ra cú đấm. Nắm đấm đánh ra, người gã run bần bật, tinh khí thần bùng phát đến cực độ, toàn thân nổi gân xanh, tiếng két két ngưng tụ trong nắm tay. Một đấm đánh ra, ở trước mặt gã đàn ông hình thành ảo ảnh nắm đấm to lớn.

Cùng lúc đó, bảy người còn lại, thằng bé đầu trọc lùi mấy bước, mắt chợt lóe, trong con ngươi xuất hiện song đồng. Từng tia sáng âm u chớp lóe, ở trong mắt thằng bé đầu trọc thì đài sen xuất hiện vô số sợi tơ, những sợi tơ chính là quy tắc biến thành, rõ ràng rơi vào mắt gã. Đôi tay gã nhanh chóng nâng lên đẩy hướng hư vô, lập tức sửa đổi quy tắc chỗ này, khiến Tô Minh nhận ra lực lượng bài xích xuất hiện từ hư vô, dường như trong chớp mắt sự tồn tại của Tô Minh và hư vô, khung trời này không thể dung hợp.

Ngay sau đó, trong sáu người, một nam, một nữ lắc người biến mất, lúc xuất hiện đã ở bên cạnh Tô Minh. Công pháp hai người tu hành hiển nhiên giống nhau, thân hình mơ hồ, dường như ở giữa chân thật và hư ảo, khiến họ tránh đi đa số thần thông, cộng thêm bản thân có tu vi mạnh mẽ. Lúc chiến đấu với liên minh tiên tộc, có rất nhiều cường giả chết trong tay họ.

Còn có ông lão lớn tuổi nhất trong bốn người, vung tay áo, có ánh sáng năm sắc lóe lên. Gần trăm luồng sáng xuất hiện, hóa thành nhiều pháp bảo, như trên người lão có báu vật sử dụng không hết. Những báu vật xuất hiện toát ra sự sắc bén cường đại lao hướng Tô Minh.

Ba người cuối cùng, trong đó cô gái phát ra tiếng rít sắc nhọn. Khi thanh âm phát ra thì cô gái biến thành gần trăm bóng dáng vòng quanh đài sen, cùng hú chói tai, thanh âm lượn lờ xung quanh khiến người nghe xong nhức đầu, cảm thấy chóng mặt.

Hai người khác một người nhấc chân thân hình trướng phình, vạm vỡ gấp mấy lần, biến thành người khổng lồ cỡ mười mét, cùng Hán Tháp cất bước vọt hướng Tô Minh.

Một người khác mặc áo dài rộng thùng thình, phất áo, ong một tiếng, từ bên trong bay ra nhiều con rết có cánh. Những con rết phát ra tiếng rít, rậm rạp xông hướng Tô Minh.

Tám người cùng ra tay, khí thế ngập trời, Tô Minh ngửa đầu cười.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Chưởng giả, cực hạn lực lượng, trừ hai người này ra thì sáu ngươi đều đi nhầm đường. Trở thành chưởng cảnh, còn đem mình trở thành tu sĩ, phá các ngươi chỉ cần tám cú đấm!"

Tô Minh đạp bước tiến tới gần Hán Tháp đến trước và người khổng lồ. Hai tay Tô Minh nắm chặt cùng đám ra hai đấm.

Tiếng vầm ầm vang vọng, Hán Tháp hộc máu, người văng ra. Người khổng lồ run bần bật, bắn ngược, vỡ thành bốn năm mảnh, trở lại hình dạng ban đầu, hộc máu.

Bước chân của Tô Minh không tạm dừng, mặc kệ quy tắc xung quanh biến thành sợi tơ quấn người. Tay phải đấm hướng hư vô, không khí chân động, chớp mắt chấn vỡ vô số tơ quy tắc.

“Cực hạn lực lượng có thể lay động khung trời, đập vỡ hư vô, huống chi là quy tắc?"

Khi Tô Minh nói lời này thì đánh ra một đấm, chẳng những đập vỡ sợi tơ quy tắc mà còn có thằng nhóc song đồng. Thằng nhóc người run lên, máu chảy ra từ đôi mắt. Gã hộc máu, người thụt lùi.

Cùng lúc đó, người Tô Minh lắc lư hai bên, mặc kệ một nam, một nữ xuất hiện hai bên. Tô Minh vươn hai tay đánh vào hư vô, sóng gợn khuếch tán. Bóng dáng hai người giữa chân thật và hư ảo bị bức ra, hoảng sợ thụt lùi.

“Còn có ngươi...” Tô Minh nhìn chằm chằm người phóng ra nhiều độc trùng.

Nắm đấm tay phải ầm ầm, cuồng phong rít gào cuống tám phương, những độc trùng phát ra tiếng rít kinh khủng, kẻ thả ra độc trùng cũng hộc máu lùi vài bước.

“Còn ngươi nữa.” Tô Minh xoay người, tay phải hư không chộp.

Vẫn là một đấm, bùm một tiếng, gần trăm pháp bảo lao tới vỡ nát. Ông lão thi triển pháp bảo khóe môi tràn máu, lập tức thụt lùi.

“Cuối cùng là ngươi!” Tô Minh giơ tay phải một đấm đập xuống mặt đất đài sen.

Lực lượng mạnh mẽ từ nắm tay đập xuống tùng kích bốn phía, đánh tan tất cả phân thân mấy trăm bóng dáng cô gái, lộ ra người thật, hộc máu thụt lùi.

“Còn chưa đủ sảng khoái, các ngươi lại đến đây!” Tô Minh ngửa đầu cười, khóe miệng cũng tràn ra máu tươi, ảnh hưởng vết thương, nhưng đôi mắt hắn lộ ra chiến ý mãnh liệt.

Tám người vây quanh Tô Minh, biểu tình trầm trọng chưa từng có. Họ liếc nhau, cùng xông hướng Tô Minh.

Khi Tô Minh chiến đấu cùng tám người thì trên một địa lục hạ giới Đạo Thần Tông, có một truyền tống trận chớp lóe ánh sáng, ông lão từ Thần Nguyên Phế Địa trở về vội vã đi ra. Mặt ông lão tái nhợt, vọt ra ngoài rồi sốt ruột chạy lên thượng giới.

Lão phải đem tin tức mình biết báo cho tông lão, tin tức kia khiến lão hoảng sợ vô cùng, nếu không phải chắc chắn thì lão không thể tin Đạo Không điện hạ tại thần nguyên tinh hải dậy sóng kinh khủng như vậy. Đặc biểt là lão nhớ tới tông lão khiến lão đi Thần Nguyên dường như hơi đối địch với Đạo Không điện hạ. Nghĩ đến đây tinh thần lão run rẩy, cho dù lão đắc tội tông lão kia cũng tuyệt đối không muốn chọc vào Đạo Không này chút nào!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cầu Ma

Số ký tự: 0