Mối thù giết vợ
Nhĩ Căn
2024-01-18 17:43:34
“ Hiên tôn truyền thừa... Nơi này... Nơi này là hiên tôn thần nguyên truyền thừa! Đây chính là dị địa, thì ra đây chính là dị địa!” Ông lão thì thào bỗng nhiên cười to, đôi mắt lộ vẻ kích động và hưng phấn.
Lão là vì tự do, bước vào dị địa Tây Hoàn cũng vì muốn bắt giữ Tô Minh mà thôi, nhưng không ngờ dị địa chính là thế này. Đối với lão có được cơ hội truyền thừa là khát vọng lão ước mơ đã lâu.
Nhưng khi lão cất tiếng cười thì bỗng một trong mười vạn bia đá xuất hiện từng khe hở, bên trong khe hở tràn ra máu tươi, tiếng hét thê thảm truyền ra từ bia đá lộ vẻ lưu luyến sinh mệnh.
Tô Minh nhìn chằm chằm bia đá truyền ra tiếng thê thảm, khi hắn nhìn rõ một tòa bia đá đó thì ngẩn ra, bản năng đưa mắt nhìn gã đàn ông.
Gã đàn ông người run rẩy, đôi tay siết chặt đặt trên chân, đôi mắt đỏ rực, nước mắt chảy dài, khóc không tiếng động. Bia đá truyền ra lưu luyến sinh mệnh là tấm bia cao hai vạn mét bên cạnh gã, bên trên có khắc tên Tư Mã Nguyệt. Hắn nhìn khe hở trên bia đá ngày càng nhiều, nhìn bên trên chảy máu, nước mắt gã đàn ông rơi ngày càng nhiều.
“ Bảo trọng... “
Giọng ông lão yếu ớt khẽ truyền ra từ trong bia đá, thanh âm yếu ớt nên cô gái phía xa cười ha hả không nghe thấy, coi như là Tô Minh chỉ lờ mờ nghe được mà thôi, có thể nghe rõ ràng chỉ mình gã đàn ông.
Thanh âm kia thuộc về Tư Mã Nguyệt, nàng không biết bên ngoài có người đàn ông chờ đợi nàng hay không, nhưng nàng biết một câu nói này dù đối phương có nghe thấy hay không thì đã là từ biệt.
Giọng nàng dần tan biến, bia đá của nàng tỏa ánh sáng, tên bị bôi xóa. Ánh sáng trên bia đá hai vạn mét thu nhỏ cuối cùng hóa thành hai ngàn mét, ánh sáng tán đi.
Tô Minh nhìn tình hình này, tinh thần rung động. Mới nãy một giây khi ông lão xuất hiện, tiếng cười dài vang vọng, cảm nhận lạnh lẽo tràn ngập trong không khí phủ lên bia đá của Tô Minh, quét qua rồi ngưng tụ chỗ Tư Mã Nguyệt.
Tô Minh có thể tưởng tượng nếu ý thức lạnh lẽo này ngưng tụ ở chỗ mình, như vậy hiện tại chết chính là chính mình.
“ Ha ha. Đây chính là bia đá của lão phu đó ư?” Ông lão cười dài nhảy lên, đi tới đằng trước bia đá,con ngươi co rút, hiển nhiên lão kích động hưng phấn quá giờ mới phát hiện chỗ này còn có người khác nữa.
Đầu tiên ánh mắt lão rơi vào người gã đàn ông, nhưng lúc lão thấy thì nước mắt của gã đã mất, mắt đỏ khép lại, nhìn không thấy manh mối gì. Ông lão nghi ngờ nhìn xung quanh, bỗng mắt chợt lóe nhìn chằm chằm Tô Minh khoanh chân ngồi ở phía xa. Mắt lão càng sáng hơn, lộ ra vẻ tham lam.
“Mặc Tô!”
Ông lão cười dài, tu vi trong người tỏa ra, hơi thở vị giới đậm đặc bùng phát, tu vi có thể so với lão tổ Triệu gia, đạt đến đỉnh trung kỳ vị giới.
Nhưng lão không lập tức ra tay, có thể ở trong Thần Nguyên Phế Địa sinh tồn đến đây nay mà có tu vi nhưg vậy thì không phải kẻ ngu dốt, thậm chí có thể nói là cáo già. Trong nơi xa lạ kỳ dị này lão mò không rõ chỗ này có cấm chế giết lẫn nhau hay không, cho nên chỉ là tu vi bùng phát chứ lão không tiến lên, nhìn chằm chằm Tô Minh. Dù sao Tô Minh sớm tới nơi này hơn lão, biết sẽ nhiều hơn lão, nhìn phản ứng bản năng của hắn thì lão sẽ nhìn ra được rất nhiều chuyện.
Tô Minh hai mắt chợt lóe, hắn sớm đoán ra ông lão này có thể bước vào đây sau hắn thì chắc là đến truy sát hắn. Hắn đứng bật dậy, vốn định giơ tay ấn trên bia đá dung nhập vào trong mở ra thử thách truyền thừa, có thể khiến hắn tránh đi sát khí của ông lão. Nhưng lòng hắn máy động không chọn làm điều đó mà lùi lại vài bước, biểu tình nghiêm túc, cảnh giác.
Lý do hắn không chọn dung nhập vào bia đá là vì gã đàn ông. Bây giờ nhìn gã đàn ông bình tĩnh vậy chứ Tô Minh sẽ không quên người này nhìn hướng bia đá Tư Mã Nguyệt thì ánh mắt dịu dàng, không quên mới nãy bia đá vỡ tràn ra máu thì người này rơi nước mắt, càng không quên từ bia đá Tư Mã Nguyệt truyền ra hai chữ bảo trọng.
'Đổi làm bất cứ ai thì lúc này nên ra tay tiêu diệt ông lão mới đúng, nhưng gã đàn ông này chẳng những không ra tay mà còn giấu đi nước mắt, khép lại mắt đỏ, chắc chắn có gì mở ám! Không lẽ chỗ này không thể đấu lẫn nhau?' Tô Minh cảnh giác nheo mắt, kết luận là ông lão hiện tại chưa để lại cái tên trên bia đá nên không biết cần ấn tay vào bia mới dung nhập được.
Tất cả suy nghĩ miêu tả thì chậm chứ xảy ra rất nhanh. Hắn biểu tình kinh hoàng, vội lùi nhanh ra sau.
Biểu tình của Tô Minh, hành động thụt lùi, còn có vẻ kinh hoàng in rõ trong mắt ông lão. Mắt thấy Tô Minh vội vàng rút lui, bộ dạng định bỏ chạy thì ông lão hơi thả lỏng sự nghi ngờ chỗ này nhưng vẫn tồn tại cảnh giác. Lão không biết chỗ này có thể tiêu diệt người ngoài hay không, lão sẽ không dễ dàng ra tay. Tuy nhiên lão vẫn cất bước tiến tới, mắt lóe sát khí định ra tay, đuôi mắt thì liếc gã đàn ông. Từ người gã đàn ông có lẽ lã sẽ thấy ra chút vấn đề.
Khi lão liếc gã đàn ông thì gã mở mắt ra, bên trong không còn đỏ rực mà bình tĩnh mang theo vẻ kiêu ngạo.
“Muốn giết nguời thì sang bên làm, đừng quấy rầy ta tu hành, cút đi!” Gã đàn ông hừ lạnh, khi nói chuyện giơ tay phải lên vung hướng ông lão.
Cái vung này lực vị giới hùng hồn bùng phát, tu vi hậu kỳ vị giới đến từ gã đàn ông tùy theo cái phẩy tay chớp mắt hóa thành cuồng phong lao hướng ông lão. Tốc độ của cuồng phong rất nhanh, nếu ông lão không trốn không tránh, như vậy một khi đụng chạm, dù lão không chết cũng bị thương nặng. Đây chính là chênh lệch giữa đỉnh trung kỳ vị giới và hậu kỳ vị giới, không có cách nào đối kháng cả.
Ông lão biến sắc mặt, sứm nhận ra gã đàn ông có tu vi sâu không lường được, chắc là hậu kỳ vị giới nhưng lòng lão luôn do dự chỗ này có thể ra tay hay không, lấy bản thân làm thí nghiệm. Nhưng không ngờ gã đàn ông kiệt ngạo trực tiếp ra tay, xem tình hình chỉ cần lão chậm một chút liền bị tổn hại nặng. Gã đàn ông ra tay, ông lão thấy không có vẻ gì là làm bộ, tuyệt đối không là giả dối. Tuy nhiên, ông lão vẫn cưỡng ép mình không né tránh, tạm dừng một giây. Lão nhìn chằm chằm gã đàn ông, muốn trắc nghiệm xem đối phương ra tay là thật hay giả. Mắt thấy cuồng phong đến gần, lực lượng hủy diệt ập đến sắp đụng vò người ông lão, lão thấy gã đàn ông biểu tình như thường, trong lạnh lùng có ý kiệt ngạo.
'Chỗ này có thể giết người!’ Ông lão biến sắc mặt, lão không chút nghi ngờ nào nữa.
Khi cuồng phong hủy diệt đến gần thì lão vội thụt lùi, nhanh chóng lấy ra một ngọc giản, bóp nát nó. Ngọc giản vỡ, thân thể ông lão tan biến, mặc kệ cuồng phong rít gào lao qua. Lão xuất hiện ngoài mấy trăm mét, cách Tô Minh không xa.
'Người này cực kỳ cường đại, không thể trêu chọc. Với lại hắn không có khả năng biết ta có na di ngọc giản tránh được giới tôn hậu kỳ vị giới phong tỏa, vậy thì...Mặc Tô, ngươi trốn không thoát!'
Ông lão vụt xoay người, đôi mắt nhìn chằm chằm Tô Minh ở không xa vội vàng bỏ chạy, nhe răng cười bùng phát hết tu vi, lực vị giới khuếch tán. Lão lắc người, giơ lên tay phải, quát khẽ, phút chốc có vô số phù văn xuất hiện, ở giữa không trung ngưng tụ cùng một chỗ, hợp thành một cây phất trần, quét ngang, khoảnh khắc xuất hiện đừng trước Tô Minh, mạnh vung hướng hắn.
Tô Minh khựng bước chân, vụt xoay nguời, không trốn tránh, nhìn chằm chằm ông lão, không thèm cả ra tay, mặc kệ phất trần đến gần. Hắn tự tin một kích kia tối đa khiến hắn bị thương nặng chứ không thể giết mình được. Lấy cái giá bị thương làm tiền cược, hắn đánh cuộc một keo chỗ này kỳ lạ. Tô Minh liên tưởng đến các loại phân tích trước đó, lòng có nắm chắc tám phần thắng. Đặc biệt mới nãy gã đàn ông ra tay càng xác định điều Tô Minh nghĩ.
'Nước mắt của gã không giả, trong mắt đỏ rực và bi thương là chân thật, tiếng bảo trọng người thân thể người này run lên càng chứng minh tất cả. Nhìn như gã ra tay nhưng kỳ thật mình khẳng nguời này đang tìm chết, hoặc là thành công báo thù hoặc là đi chết. Gã lấy mạng sống của bản thân làm cái giá để ông lão này tin tưởng tại đây có thể ra tay!'
Tô Minh khựng lại, phất trần chớp mắt đến, một màn này khiến gã đàn ông phía xa mắt chợt lóe, càng khiến ông lão biến sắc mặt. Phút chốc phất trần đụng phải thân thể Tô Minh, hắn đã chuẩn bị sẽ bị thương nhưng khi phất trần đụng vào người thì biến mất ngay, như là không tồn tại vậy.
Tình hình này khiến ông lão biến sắc mặt, lộ vẻ sợ hãi, lão đã nhận ra mình bị lừa. Chưa đợi tinh thần lão rung động, thân hình ở giữa không trung bị ý chí lạnh băng quét qua, lặng lẽ thân thể như tro bụi tan biến.
Hoàn toàn chết đi, hình thần đều diệt!
Xung quanh tĩnh lặng, Tô Minh hít sâu, biểu tình như thường, chậm rãi đi hướng bia đá của mình, lại ngồi xuống, ánh mắt nhìn hướng gã đàn ông. Gã đàn ông cũng đang nhìn Tô Minh, ánh mắt hai người ở giữa không trung giao nhau.
“ Cảm ơn.” Một lúc sau gã đàn ông khẽ nói.
“Không khách sáo.” Tô Minh lạnh nhạt đáp.
Gã đàn ông im lặng, không nhìn Tô Minh mà nhìn hướng bia đá từng là Tư Mã Nguyệt, nước mắt lại chảy, biểu tình cực kỳ đau thương. Gã như trông thấy hình ảnh nhiều năm trước cùng Tư Mã Nguyệt đến đây. Nàng là tất cả của gã, gã cũng là mọi thứ của nàng, nhưng hôm nay chỉ còn lại một người.
“ Chu Khang ta đời này không thiếu tình ai. Ngươi cũng là nguời mới tới, chắc có vấn đề muốn hỏi. Hỏi đi, ta sẽ đem tất cả đã biết cũng như kinh nghiệm nói cho ngươi, xem như trả lại cho mới nãy giúp Chu ta trả mối thù giết vợ.” Chu Khang nhẹ giọng nói.
Lão là vì tự do, bước vào dị địa Tây Hoàn cũng vì muốn bắt giữ Tô Minh mà thôi, nhưng không ngờ dị địa chính là thế này. Đối với lão có được cơ hội truyền thừa là khát vọng lão ước mơ đã lâu.
Nhưng khi lão cất tiếng cười thì bỗng một trong mười vạn bia đá xuất hiện từng khe hở, bên trong khe hở tràn ra máu tươi, tiếng hét thê thảm truyền ra từ bia đá lộ vẻ lưu luyến sinh mệnh.
Tô Minh nhìn chằm chằm bia đá truyền ra tiếng thê thảm, khi hắn nhìn rõ một tòa bia đá đó thì ngẩn ra, bản năng đưa mắt nhìn gã đàn ông.
Gã đàn ông người run rẩy, đôi tay siết chặt đặt trên chân, đôi mắt đỏ rực, nước mắt chảy dài, khóc không tiếng động. Bia đá truyền ra lưu luyến sinh mệnh là tấm bia cao hai vạn mét bên cạnh gã, bên trên có khắc tên Tư Mã Nguyệt. Hắn nhìn khe hở trên bia đá ngày càng nhiều, nhìn bên trên chảy máu, nước mắt gã đàn ông rơi ngày càng nhiều.
“ Bảo trọng... “
Giọng ông lão yếu ớt khẽ truyền ra từ trong bia đá, thanh âm yếu ớt nên cô gái phía xa cười ha hả không nghe thấy, coi như là Tô Minh chỉ lờ mờ nghe được mà thôi, có thể nghe rõ ràng chỉ mình gã đàn ông.
Thanh âm kia thuộc về Tư Mã Nguyệt, nàng không biết bên ngoài có người đàn ông chờ đợi nàng hay không, nhưng nàng biết một câu nói này dù đối phương có nghe thấy hay không thì đã là từ biệt.
Giọng nàng dần tan biến, bia đá của nàng tỏa ánh sáng, tên bị bôi xóa. Ánh sáng trên bia đá hai vạn mét thu nhỏ cuối cùng hóa thành hai ngàn mét, ánh sáng tán đi.
Tô Minh nhìn tình hình này, tinh thần rung động. Mới nãy một giây khi ông lão xuất hiện, tiếng cười dài vang vọng, cảm nhận lạnh lẽo tràn ngập trong không khí phủ lên bia đá của Tô Minh, quét qua rồi ngưng tụ chỗ Tư Mã Nguyệt.
Tô Minh có thể tưởng tượng nếu ý thức lạnh lẽo này ngưng tụ ở chỗ mình, như vậy hiện tại chết chính là chính mình.
“ Ha ha. Đây chính là bia đá của lão phu đó ư?” Ông lão cười dài nhảy lên, đi tới đằng trước bia đá,con ngươi co rút, hiển nhiên lão kích động hưng phấn quá giờ mới phát hiện chỗ này còn có người khác nữa.
Đầu tiên ánh mắt lão rơi vào người gã đàn ông, nhưng lúc lão thấy thì nước mắt của gã đã mất, mắt đỏ khép lại, nhìn không thấy manh mối gì. Ông lão nghi ngờ nhìn xung quanh, bỗng mắt chợt lóe nhìn chằm chằm Tô Minh khoanh chân ngồi ở phía xa. Mắt lão càng sáng hơn, lộ ra vẻ tham lam.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mặc Tô!”
Ông lão cười dài, tu vi trong người tỏa ra, hơi thở vị giới đậm đặc bùng phát, tu vi có thể so với lão tổ Triệu gia, đạt đến đỉnh trung kỳ vị giới.
Nhưng lão không lập tức ra tay, có thể ở trong Thần Nguyên Phế Địa sinh tồn đến đây nay mà có tu vi nhưg vậy thì không phải kẻ ngu dốt, thậm chí có thể nói là cáo già. Trong nơi xa lạ kỳ dị này lão mò không rõ chỗ này có cấm chế giết lẫn nhau hay không, cho nên chỉ là tu vi bùng phát chứ lão không tiến lên, nhìn chằm chằm Tô Minh. Dù sao Tô Minh sớm tới nơi này hơn lão, biết sẽ nhiều hơn lão, nhìn phản ứng bản năng của hắn thì lão sẽ nhìn ra được rất nhiều chuyện.
Tô Minh hai mắt chợt lóe, hắn sớm đoán ra ông lão này có thể bước vào đây sau hắn thì chắc là đến truy sát hắn. Hắn đứng bật dậy, vốn định giơ tay ấn trên bia đá dung nhập vào trong mở ra thử thách truyền thừa, có thể khiến hắn tránh đi sát khí của ông lão. Nhưng lòng hắn máy động không chọn làm điều đó mà lùi lại vài bước, biểu tình nghiêm túc, cảnh giác.
Lý do hắn không chọn dung nhập vào bia đá là vì gã đàn ông. Bây giờ nhìn gã đàn ông bình tĩnh vậy chứ Tô Minh sẽ không quên người này nhìn hướng bia đá Tư Mã Nguyệt thì ánh mắt dịu dàng, không quên mới nãy bia đá vỡ tràn ra máu thì người này rơi nước mắt, càng không quên từ bia đá Tư Mã Nguyệt truyền ra hai chữ bảo trọng.
'Đổi làm bất cứ ai thì lúc này nên ra tay tiêu diệt ông lão mới đúng, nhưng gã đàn ông này chẳng những không ra tay mà còn giấu đi nước mắt, khép lại mắt đỏ, chắc chắn có gì mở ám! Không lẽ chỗ này không thể đấu lẫn nhau?' Tô Minh cảnh giác nheo mắt, kết luận là ông lão hiện tại chưa để lại cái tên trên bia đá nên không biết cần ấn tay vào bia mới dung nhập được.
Tất cả suy nghĩ miêu tả thì chậm chứ xảy ra rất nhanh. Hắn biểu tình kinh hoàng, vội lùi nhanh ra sau.
Biểu tình của Tô Minh, hành động thụt lùi, còn có vẻ kinh hoàng in rõ trong mắt ông lão. Mắt thấy Tô Minh vội vàng rút lui, bộ dạng định bỏ chạy thì ông lão hơi thả lỏng sự nghi ngờ chỗ này nhưng vẫn tồn tại cảnh giác. Lão không biết chỗ này có thể tiêu diệt người ngoài hay không, lão sẽ không dễ dàng ra tay. Tuy nhiên lão vẫn cất bước tiến tới, mắt lóe sát khí định ra tay, đuôi mắt thì liếc gã đàn ông. Từ người gã đàn ông có lẽ lã sẽ thấy ra chút vấn đề.
Khi lão liếc gã đàn ông thì gã mở mắt ra, bên trong không còn đỏ rực mà bình tĩnh mang theo vẻ kiêu ngạo.
“Muốn giết nguời thì sang bên làm, đừng quấy rầy ta tu hành, cút đi!” Gã đàn ông hừ lạnh, khi nói chuyện giơ tay phải lên vung hướng ông lão.
Cái vung này lực vị giới hùng hồn bùng phát, tu vi hậu kỳ vị giới đến từ gã đàn ông tùy theo cái phẩy tay chớp mắt hóa thành cuồng phong lao hướng ông lão. Tốc độ của cuồng phong rất nhanh, nếu ông lão không trốn không tránh, như vậy một khi đụng chạm, dù lão không chết cũng bị thương nặng. Đây chính là chênh lệch giữa đỉnh trung kỳ vị giới và hậu kỳ vị giới, không có cách nào đối kháng cả.
Ông lão biến sắc mặt, sứm nhận ra gã đàn ông có tu vi sâu không lường được, chắc là hậu kỳ vị giới nhưng lòng lão luôn do dự chỗ này có thể ra tay hay không, lấy bản thân làm thí nghiệm. Nhưng không ngờ gã đàn ông kiệt ngạo trực tiếp ra tay, xem tình hình chỉ cần lão chậm một chút liền bị tổn hại nặng. Gã đàn ông ra tay, ông lão thấy không có vẻ gì là làm bộ, tuyệt đối không là giả dối. Tuy nhiên, ông lão vẫn cưỡng ép mình không né tránh, tạm dừng một giây. Lão nhìn chằm chằm gã đàn ông, muốn trắc nghiệm xem đối phương ra tay là thật hay giả. Mắt thấy cuồng phong đến gần, lực lượng hủy diệt ập đến sắp đụng vò người ông lão, lão thấy gã đàn ông biểu tình như thường, trong lạnh lùng có ý kiệt ngạo.
'Chỗ này có thể giết người!’ Ông lão biến sắc mặt, lão không chút nghi ngờ nào nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi cuồng phong hủy diệt đến gần thì lão vội thụt lùi, nhanh chóng lấy ra một ngọc giản, bóp nát nó. Ngọc giản vỡ, thân thể ông lão tan biến, mặc kệ cuồng phong rít gào lao qua. Lão xuất hiện ngoài mấy trăm mét, cách Tô Minh không xa.
'Người này cực kỳ cường đại, không thể trêu chọc. Với lại hắn không có khả năng biết ta có na di ngọc giản tránh được giới tôn hậu kỳ vị giới phong tỏa, vậy thì...Mặc Tô, ngươi trốn không thoát!'
Ông lão vụt xoay người, đôi mắt nhìn chằm chằm Tô Minh ở không xa vội vàng bỏ chạy, nhe răng cười bùng phát hết tu vi, lực vị giới khuếch tán. Lão lắc người, giơ lên tay phải, quát khẽ, phút chốc có vô số phù văn xuất hiện, ở giữa không trung ngưng tụ cùng một chỗ, hợp thành một cây phất trần, quét ngang, khoảnh khắc xuất hiện đừng trước Tô Minh, mạnh vung hướng hắn.
Tô Minh khựng bước chân, vụt xoay nguời, không trốn tránh, nhìn chằm chằm ông lão, không thèm cả ra tay, mặc kệ phất trần đến gần. Hắn tự tin một kích kia tối đa khiến hắn bị thương nặng chứ không thể giết mình được. Lấy cái giá bị thương làm tiền cược, hắn đánh cuộc một keo chỗ này kỳ lạ. Tô Minh liên tưởng đến các loại phân tích trước đó, lòng có nắm chắc tám phần thắng. Đặc biệt mới nãy gã đàn ông ra tay càng xác định điều Tô Minh nghĩ.
'Nước mắt của gã không giả, trong mắt đỏ rực và bi thương là chân thật, tiếng bảo trọng người thân thể người này run lên càng chứng minh tất cả. Nhìn như gã ra tay nhưng kỳ thật mình khẳng nguời này đang tìm chết, hoặc là thành công báo thù hoặc là đi chết. Gã lấy mạng sống của bản thân làm cái giá để ông lão này tin tưởng tại đây có thể ra tay!'
Tô Minh khựng lại, phất trần chớp mắt đến, một màn này khiến gã đàn ông phía xa mắt chợt lóe, càng khiến ông lão biến sắc mặt. Phút chốc phất trần đụng phải thân thể Tô Minh, hắn đã chuẩn bị sẽ bị thương nhưng khi phất trần đụng vào người thì biến mất ngay, như là không tồn tại vậy.
Tình hình này khiến ông lão biến sắc mặt, lộ vẻ sợ hãi, lão đã nhận ra mình bị lừa. Chưa đợi tinh thần lão rung động, thân hình ở giữa không trung bị ý chí lạnh băng quét qua, lặng lẽ thân thể như tro bụi tan biến.
Hoàn toàn chết đi, hình thần đều diệt!
Xung quanh tĩnh lặng, Tô Minh hít sâu, biểu tình như thường, chậm rãi đi hướng bia đá của mình, lại ngồi xuống, ánh mắt nhìn hướng gã đàn ông. Gã đàn ông cũng đang nhìn Tô Minh, ánh mắt hai người ở giữa không trung giao nhau.
“ Cảm ơn.” Một lúc sau gã đàn ông khẽ nói.
“Không khách sáo.” Tô Minh lạnh nhạt đáp.
Gã đàn ông im lặng, không nhìn Tô Minh mà nhìn hướng bia đá từng là Tư Mã Nguyệt, nước mắt lại chảy, biểu tình cực kỳ đau thương. Gã như trông thấy hình ảnh nhiều năm trước cùng Tư Mã Nguyệt đến đây. Nàng là tất cả của gã, gã cũng là mọi thứ của nàng, nhưng hôm nay chỉ còn lại một người.
“ Chu Khang ta đời này không thiếu tình ai. Ngươi cũng là nguời mới tới, chắc có vấn đề muốn hỏi. Hỏi đi, ta sẽ đem tất cả đã biết cũng như kinh nghiệm nói cho ngươi, xem như trả lại cho mới nãy giúp Chu ta trả mối thù giết vợ.” Chu Khang nhẹ giọng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro