Cầu Ma

Món đồ chơi

Nhĩ Căn

2024-01-18 17:43:34

May là cuộc chiến năm đó trước khi hôn mê hắn đã đem tất cả vật lấy ra cùng rắn nhỏ thu về hơn, nhưng rắn nhỏ ngủ say, Hàm Sơn Chuông bị cất vào túi trữ vật, tất cả đang chậm rãi hồi phục.

Bộ dạng của hắn không biết tại sao mà không quay về thành niên, giữ dáng vẻ thiếu niên Túc Mệnh. Mái tóc của hắn bởi vì người phụ nữ lo lắng Tô Minh bị người ngoài bài xích, dùng dịch cỏ làm ra màu sắc nhuộm thành đen.

Một năm nay ấm áp như vậy, khiến Tô Minh không thể nào quên, trở thành ấm áp trong sinh mệnh của hắn. Hắn thích nơi này, thích cô em gái tên gọi Tên Hề Nhi, thích cha bện đồ chơi bằng cỏ, còn có mẹ dịu dàng.

Nhưng hắn có có việc quan trọng phải làm. Hắn phải đi tìm sư tôn của mình, sư huynh của mình, hắn phải càng mạnh hơn, chỉ có như vậy mới vào lần tới gặp Đế Thiên, khiến đại kiếp nạn trở thành kiếp của y!

Hắn không thể ở lại đây quá lâu, vì tại đây rất có thể hắn sẽ đem đến tai nạn sinh ly tử biệt cho gia đình này, bởi vì Đế Thiên...tùy thời sẽ đến.

Mặc dù một năm nay rất yên bình nhưng Tô Minh không thể...vĩnh viễn ở trong ấm áp.

Ăn củ từ, nhìn em gái, xem cha mẹ, Tô Minh không chỉ một lần nghĩ rằng nếu có một ngày mình tìm đến sư tôn và sư huynh, nếu họ đều an toàn, tất cả việc linh tinh đều tan biến, vậy thì hắn có thể không cần đi tìm tương lai nữa. Chỉ cần chốn này còn đó, chỉ cần hắn còn có thể trở về, hắn sẽ ở trong ấm áp này, cùng với người già bình thường này cả đời, cùng em gái một đời, nhìn cô bé lớn lên, nhìn cô bé gả cho người, nhìn cô bé con cháu đầy đàn, lúc đó sẽ tuyệt biết bao.

Điều tuyệt vời này làm trên mặt Tô Minh lộ ra nụ cười.

“Cẩu Thặng ca ca, ca đang cười cái gì vậy?” Tên Hề Nhi nuốt xuống một mồm củ từ, nhìn Tô Minh, trong trẻo nói. Mắt cô bé chớp lóe, trông rất đẹp.

Cái tên Cẩu Thặng là hộ gia đình này đặt cho Tô Minh, lúc đó hắn bị thương rất nặng, mỗi ngày nằm đó, tùy thời chết đi. Người phụ nữ kia lúc ở bộ lạc cũ nếu con nít thân thể không khỏe thì thường đặt cho nhũ danh.

Tên khó nghe nhưng ẩn chứa ấm áp thân tình người nhà. Tên cố ý đặt xấu chút, ý nghĩa con trẻ từ đây mạnh khỏe.

Cẩu Thặng, cẩu thặng, ngay cả con chó cũng không muốn ăn thì chắc thần chết sẽ không mang đi đâu.

“Ca đang nghĩ sau này Tên Hề Nhi lớn lên, gả đi rồi Cẩu Thặng ca ca sẽ tặng món đồ cưới gì cho muội.” Tô Minh vuốt tóc Tên Hề Nhi, nhẹ giọng nói.

"Hừ, ca chỉ lớn hơn muội vài tuổi, giọng điệu già chát hà. Muội cũng nghĩ sau này ca ca lớn lên, tương lai cưới chị dâu muội nên tặng lễ vật gì cho chị ấy.” Tên Hề Nhi nhún mũi bắt chước giọng Tô Minh.

Cha mẹ của Tên Hề Nhi nhìn hai đứa trẻ, họ quay sang nhìn nhau, đều thấy trong mắt nụ cười và ấm áp đến từ đáy lòng. Đây là ấm áp gia đình, trời có lạnh lẽo hơn thì đông không lạnh. Bây giờ bên ngoài mây đen tràn ngập, nước mưa rơi tí tách xua tan nóng cháy. Bầu trời một mảnh mưa lạnh, không thể len vào gian nhà này.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không biết khi nào thì mưa rơi trên đất, đây là sau buổi trưa, bầu trời tối tăm, nước mưa rơi tí tách như có lực lượng kỳ lạ khiến người nghe lâu kiềm không được thấy buồn ngủ.

Tên Hề Nhi là như thế, cô bé ăn no vỗ bụng nhỏ, cười với cha mẹ và ca ca, đang nói chuyện thì ngáp rồi ngã vào ngực Tô Minh, khóe môi nở nụ cười ngọt ngào, thiếp ngủ.

Tô Minh dịu dàng nhìn cô em gái trong ngực, nhẹ nhàng ôm cô bé đưa vào giường nhỏ trong phòng, đắp chăn cho bé. Nhìn Tên Hề Nhi ngủ say, nhìn cái bớt rõ ràng trên mặt, Tô Minh cảm nhận được đứa trẻ này trưởng thành trải qua trào phúng và cô lập. Nhưng cô bé rất hiểu chuyện, dù không ai chơi cùng thì bé tự chơi, dù bên ngoài chịu khi dễ nhưng về nhà sẽ lau đi nước mắt, lộ nụ cười, không để cha mẹ lo lắng. Cô bé rất lương thiện, không hận bất cứ bạn bè trào phúng mình, cô bé thích họ, cũng sẽ trả giá vì họ, nhưng từng lần bị thương tổn, cô sẽ buồn bã lựa chọn tránh né.

“Ca ca...” Tên Hề Nhi ngủ say lẩm bẩm, nụ cười trên mặt càng đáng yêu, dường như trong mơ đang cùng Tô Minh chơi đùa, đây là việc vui vẻ nhất trừ cha mẹ ra ở trong lòng bé.

Nhìn Tên Hề Nhi, hắn nhẹ vỗ người bé, dần dần cô bé ngủ say rồi hắn mới đi ra khỏi phòng. Nhìn bên ngoài mưa càng lớn, bầu trời có tia chớp xẹt qua, tiếng sấm đánh trầm đục. Cha của Tên Hề Nhi ngồi xổm dưới mái hiên, bên người đặt lá cây lớn nhỏ khác nhau, thậm chí màu sắc khác nhau, đang dính nước mưa, ngồi đó bện. Mẹ của Tên Hề Nhi đang thu dọn chén cơm, thấy Tô Minh đi ra thì hiền từ cười.

“Muội muội của con ngủ rồi?"

Tô Minh gật đầu, giúp đỡ dọn chén bát.

“Thằng bé này, không cần đâu, con cũng đi ngủ đi, nhìn sắc trời e rằng sẽ mưa suốt đêm."

“Không sao đâu mẹ, con không mệt.” Tô Minh cười lắc đầu.

Người phụ nữ nhìn Tô Minh, khẽ thở dài. Một năm trước con gái bà cõng thiếu niên trở về thì bà nghĩ rằng, đứa trẻ xinh đẹp như vậy rốt cuộc cha mẹ nào nhẫn tâm vứt bỏ.

Một năm nay Tô Minh chăm chỉ, ánh mắt nhìn họ đầy ỷ lại làm người phụ nữ đã xem hắn thành con của mình.

Bên ngoài mưa lớn hơn chút, như liền thành một mảnh, Tên Hề Nhi bị tiếng sấm đánh thức. Người phụ nữ vội vàng dỗ dành, vỗ lưng Tên Hề Nhi, cô bé chậm rãi thiếp ngủ.

Tô Minh lặng lẽ đi tới bên người đàn ông trung niên, ngồi xuống, nhìn nước mưa bên ngoài, cảm nhận mưa lạnh ập vào mặt. Hồi lâu sau hắn ngoái đầu nhìn người cha một năm nay, biểu tình lão chăm chú như không biết hắn đến, cọng cỏ trong tay như có sinh mệnh không ngừng bện trở thành khung hình búp bê. Cỏ màu khác nhau bị người đàn ông trung niên đôi khi bỏ vào, khiến món đồ chơi trông như sinh động như thật. Nhưng mép cọng cỏ rất sắc bén, bình thường không có gì nhưng người đàn ông trung niên chăm chú và động tác khiến lão bỏ qua đau đớn bị cỏ xanh đâm rách tay.

Đôi tay tràn đầy vết thương, hiển nhiên chính là dấu vết cả đời lão tạo ra búp bê.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tô Minh nhìn, bây giờ cha Tên Hề Nhi có một khí thế hắn xem không hiểu, lão vẫn là người bình thường, nhưng búp bê lão tạo ra dường như được giao cho sự sống.

Nhìn chăm chú như vậy không phải mới bắt đầu, một năm nay từ khi Tô Minh thức tỉnh, từ khi hắn trở thành một thành viên gia đình, hắn thích nhìn cha Tên Hề Nhi bện nó. Trên mỗi món đồ chơi hoàn thành như có dấu vết sự sống, khiến hắn chìm đắm vào, như có hiểu ra. Thời gian trôi qua, hắn hiểu ngày càng nhiều, nhưng vẫn có một tấm màn che đậy khiến tất cả như sương.

'Mệnh là gì...’ Trong đầu Tô Minh hiện ra lời nói trên khối gỗ đen.

"Học sao rồi?” Tô Minh nhìn chăm chú không biết từ khi nào bầu trời tối đen, trước kia thì thời gian đã vào hoàng hôn, nhưng hôm nay mây đen và màn mưa, ban đêm trước tiên đến.

Người đàn ông trung niên rốt cuộc ngẩng đầu lên, thấy Tô Minh ở bên cạnh mặt lộ nụ cười, đặt món đồ chơi bằng cỏ xuống, hỏi một câu.

Tô Minh do dự một chút, từ trong ngực lấy ra tiểu nhân hắn bện trong rừng quế lúc buổi sáng, đưa cho cha Tên Hề Nhi.

“Con...cứ thấy thiếu thứ gì đó.” Tô Minh nhíu mày.

“Thiếu sự sống.” Cha Tên Hề Nhi nhận lấy tiểu nhân Tô Minh chế tạo, hiền lành cười.

"Bất cứ vật gì, chỉ cần tồn tại sẽ có sinh mệnh, đặc biệt là cỏ cây càng có sự sống, dùng chúng nó làm đồ chơi cũng cần sự sống. Sự sống này ta không hiểu nên biểu đạt làm sao, là loại cảm giác, dù gì ta làm búp bê cả đời. Cái của ngươi không tồn tại sự sống.” Cha Tên Hề Nhi giải thích với Tô Minh.

“Làm sao khiến nó có sự sống?” Tô Minh khẽ hỏi.

"Dùng tâm bện nhó, tưởng tượng bộ dạng ngươi muốn bện, tưởng tượng nguyên hình bện nó. Đời này ta chỉ làm hai con rối, đều là hình dạng con nít. Con gái tên Hề Nhi, con trai...ài, là anh của Tên Hề Nhi."

Tên Hề Nhi có một người anh trai, Tô Minh có nghe cô bé nói, lớn hơn bé mười tuổi, tám năm trước bị Tà Linh tông cách nơi này không quá xa thu làm đệ tử. Chớp mắt ba năm không tin tức.

Tô Minh im lặng, thật lâu sau cầm lấy cỏ xanh ở một bên, định bện thì mắt chợt lóe, ngẩng đầu, mắt ẩn giấu lạnh lẽo.

Cha Tên Hề Nhi hiển niên không hề hay biết, vừa cảm thán vừa bện, nhưng lát sau mưa ngoài mái hiên dần toát ra lạnh lẽo hơn, có hai bóng người từ màn mưa xa xôi chậm rãi bước đến. Hai người đến, nước mưa rơi trên người họ, lập tức đóng băng rơi xuống, màu băng tối đen, nếu là ban ngày nhìn chắc chắn sẽ rất ghê rợn.

‘Tiên tộc...’ Tô Minh biểu tình bình tĩnh nhìn hai người kia ở trong mưa không ngừng đến, hướng của họ chính là nhà gia đình Tên Hề Nhi ở!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cầu Ma

Số ký tự: 0