Nhị sư huynh và Tử Yên
Nhĩ Căn
2024-01-18 17:43:34
Gió biển mang theo mùi tanh võ vào đá ngẩm tỏa ra hòa cùng mùi cỏ xanh hình thành mùi ven biển đặc biệt, khiến người quen mùi thì thích, người không quen sẽ thấy hơi khó ngửi.
Hiển nhiên Phương Thương Lan đã quen thuộc, cô đứng bên cạnh Tô Minh, giúp hắn sửa lại quần áo rồi nhìn phía chân trời, lặng yên không nói. Cô biết Tô Minh thích yên lặng.
“Sau chuyến này ta sẽ đi Tây Minh.” Thật lâu sau Tô Minh từ từ nói.
"Ừm.” Phương Thương Lan nhẹ gật đầu, khẽ ừ.
Tô Minh quay đầu nhìn Phương Thương Lan, cô gái không xinh đẹp bằng Vũ Huyên nhưng cô yên tĩnh cho người cảm giác rất thoải mái, Vũ Huyên thì không.
“Còn trở về không?” Phương Thương Lan rèm mi khẽ run nhìn Tô Minh.
“Có lẽ có, hoặc không.” Tô Minh im lặng một lúc, bình tĩnh nói.
"Dù huynh có trở lại hay không thì tôi sẽ luôn ở đây, nếu có một ngày huynh mệt mỏi thì hãy tới đây nghỉ ngơi, nếu có ngày nào tôi đã mất thì hồn của tôi sẽ ở đây làm bạn huynh.” Phương Thương Lan nhẹ giọng nói, thanh âm chất chứa cố chấp và một loại tiêu sái.
Cố chấp là cô vẫn ở đây, tiêu sái là năm đó cô từ chối đi cùng Tô Minh.
Tô Minh không nói gì mà nhìn chân trời.
Nhưng mà yên tĩnh cùng Phương Thương Lan chốc lát sau đx bị tiếng...chó sủa như rồng ngâm đánh gãy.
Một con chó chạy tới, vẻ mặt uất ức bất đắc dĩ ngửa đầu tru lên. Vũ Huyên ở bên cạnh nó chắp tay sau lưng cười híp mắt, thỉnh thoảng đá con chó mấy cước làm nó sủa càng vang. Khi Tô Minh và Phương Thương Lan ngoái đầu nhìn thì thiếu nữ thè lưỡi, dáng vẻ ngượng ngùng cười.
"Ai dà, không biết con chó này làm sao mà không nghe lời cứ sủa hoài, chắc không quấy rầy đến các người chứ?” Vũ Huyên chớp mắt nhìn Tô Minh và Phương Thương Lan, khi nói chuyện lại đá con chó một cước.
Tô Minh nhíu mày, Phương Thương Lan ở một bên dịu dàng cười, nhìn thiếu nữ, khẽ hỏi.
"Vị muội muội này là?"
“Chào tiền bối, vãn bối tên Vũ Huyên, là...vị hôn thê của Tô Minh.” Vũ Huyên ra vẻ ngượng ngùng nói.
Phương Thương Lan ngây ra, sau đó vẫn cười nhìn Tô Minh.
"Nhị sư huynh đã chứng hôn cho người ta, qua vài ngày sẽ gả, đến lúc đó mời tiền bối đến uống rượu mừng. Đã sớm nghe Tô lang nói đến tiền bối, hôm nay gặp mặt...” Vũ Huyên vẻ mặt ngượng ngùng có vẻ ngây thơ e ấp nhẹ giọng nói, chưa nói xong thì Tô Minh lấy ra một sợi tóc làm cô khựng lại.
Phương Thương Lan mỉm cười đánh giá Vũ Huyên, tiến lên thân mật kéo tay Tô Minh, nghiêng đầu, nhìn Vũ Huyên, nụ cười tươi như hoa nở.
"Vậy thì chúc mừng Vũ Huyên muội muội. Ưm, đến khi đó chắc chắn tỷ sẽ đi uống rượu mừng, nhưng bây giờ tỷ có chuyện riêng cần nói với hôn phu của muội, muội tránh mặt một chút có được không?"
Tô Minh cười khổ, đây là lần đầu tiên hắn thấy Phương Thương Lan có biểu tình như vậy, mặc dù mỉm cười nhưng trong nụ cười kia có chứa sự sắc bén.
Trong khi Vũ Huyên và Phương Thương Lan đấu miệng, Tô Minh cười khổ thì phía xa trên một ngọn núi, Tử Yên cố nén nước mắt mỉm cười nhìn Nhị sư huynh.
Nhị sư huynh nghiêng mặt, dưới ánh nắng nhìn Tử Yên, dần mỉm cười.
Nhưng nụ cười của hai người một mang buồn phiền, một là hồi ức khó tả, tựa như nhiều năm không gặp bạn tốt giấu đi tươi đẹp dĩ vãng, lần nữa gặp lại là người lạ mà không phải người xa lạ.
"Năm đó ở Cửu Phong huynh thật sự thích ta chứ?” Tử Yên cười khẽ hỏi.
“Đúng là có thích, nhưng mà...nàng thấy ta liền tránh đi khiến ta không có cả cơ hội thổ lộ.” Nhị sư huynh ho khan, thay đổi vị trí để ánh nắng chiếu nửa bên mặt mình.
Nhìn bộ dạng của Nhị sư huynh, Tử Yên che miệng cười, tiếng cười rất vui vẻ như trở lại năm đó.
“Thật ra ta luôn muốn nói với huynh, để ánh nắng chiếu vào nửa mặt như vậy rất khó coi.” Tử Yên che miệng cười nói.
Nhị sư huynh sờ mặt, lại thay đổi góc độ, nghiêng đầu nhìn Tử Yên.
"Vậy thì sao?"
"Vẫn khó xem."
“Còn như vậy?"
"Vẫn xấu."
"Nhưng năm đó ta thấy tiểu sư đệ cũng là như vậy mà.” Nhị sư huynh liên tục đổi góc độ vài lần, cuối cùng thở dài.
“Thật ra khi huynh mỉm cười, vẻ mặt dịu dàng, ánh mắt nhu hòa dễ nhìn hơn rất nhiều.” Tử Yên nhìn Nhị sư huynh, cười trêu bảo.
Cô thay đổi, không còn là cô bé năm đó, trên người cô lộ vẻ thiếu phụ trưởng thành, ngay cả giọng nói cũng sang sảng hơn nhiều.
Nhìn Tử Yên vui vẻ, Nhị sư huynh tầm mắt hoảng hốt, dường như thiếu nữ trên Cửu Phong đó và Tử Yên hiện giờ dần chồng chất lại từ từ tách ra, có điểm giống cũng có chút khác.
Trước ánh mắt của Nhị sư huynh, Tử Yên dần cúi đầu, mặc dù nụ cười của cô rực rỡ chỉ là che giấu biểu tình trong lòng. Cô không muốn như vậy, đặc biệt không mong Nhị sư huynh Tô Minh thấy trái tim yếu ớt của mình.
Nhị sư huynh hiếm khi có vẻ im lặng, lấy tính cách của y rất hiếm im lặng nhưng giờ thì nhìn Tử Yên, không biết tại sao lòng y đau nhói, lặng im. Làm sao y không nhìn ra Tử Yên che giấu là tang thương năm tháng, sao không nhìn ra mỏi mệt từ đáy lòng đối phương. Nhị sư huynh im lặng từ từ tới gần Tử Yên.
Tử Yên cắn môi, nhìn Nhị sư huynh như đóa hoa bước tới, mãi đến khi y đứng trước mặt cô, gần nhau như vậy. Ngửi mùi cỏ xanh trên thân đối phương, Tử Yên cúi đầu.
Cô không thấy sau lưng cô ở nơi thật xa, Nha Mộc ngồi trên một vách đá ngơ ngác xem cô, biểu tình tràn đầy cay đắng.
“Theo ta đi đi.” Nhị sư huynh vươn tay, nâng cằm Tử Yên lên, nhẹ hôn trán cô.
Tử Yên biểu tình hoảng hốt nhìn Nhị sư huynh, lát sau giơ tay nhẹ vuốt mặt y, lắc đầu, lùi vài bước.
Nhị sư huynh im lặng nhìn Tử Yên thụt lùi, thở dài, mặt lần nữa treo nụ cười dịu dàng.
"Như vậy, chúc nàng hạnh phúc.” Nói xong y ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào Nha Mộc ở vách đá phía xa, nhìn chằm chằm rồi xoay người rời khỏi ngọn núi.
Sau khi Nhị sư huynh đi, Tử Yên như mất hết sức lực lùi vài bước, khóe mắt trào lệ. Mới nãy trong một giây cô rất muốn đồng ý, nhưng, không thể.
Tử Yên biết ký ức quá khứ đã trở thành dĩ vãng, mọi chuyện chỉ có thể nói tạo hóa trêu người.
Cô và Nhị sư huynh của Tô Minh chỉ là một phút động lòng. Nhị sư huynh là động lòng, còn cô thì là trong hàng loạt kinh biến Nam Thần, chậm rãi từ tang thương mới đặc biệt nhớ nhung Nhị sư huynh, vì đó là hồi ức. Trong hồi ức bởi vì bất đắc dĩ hiện thực mà cô hối hận, nhưng đây đã không là tình yêu. Cô không thể lừa dối mình, càng không thể lừa gạt Nhị sư huynh.
Tử Yên rơi nước mắt, bên cạnh đứng một bóng người quen thuộc, đó là Nha Mộc. Là Nha Mộc những năm gần đây không oán không hối hận chăm sóc, nhường nhịn cô, im lặng trả giá không cần đáp trả.
"Nha Mộc...chúng ta về nhà đi.” Tử Yên lau nước mắt nhìn Nha Mộc, trông thấy ánh mắt dịu dàng giống như Nhị sư huynh.
Không ở lại đảo Nam Trạch quá lâu, sáng sớm ngày thứ hai đoàn người Tô Minh rời đi. Bóng dáng họ khuất trong chân trời, Phương Thương Lan tựa như năm đó im lặng đứng, nhìn Tô Minh biến mất. Cô không biết lần sau gặp lại là khi nào, cô...có còn tồn tại không.
Cô biết trong lòng Tô Minh có mình, nhưng chỉ vẻn vẹn là có mà thôi, đó không là tình yêu mà là tầng xa cách cô khó thể hình dung, dường như giữa cô và hắn luôn có tồn tại một khe rãnh, khe rãnh đó vô hình, tựa như...sống và chết.
"Hắn là một người vô tình."
Bên cạnh Tô Minh vang lên thanh âm bình tĩnh, đó là Uyển Thu. Cô đi tới bên cạnh Phương Thương Lan, cũng nhìn bóng dáng Tô Minh khuất xa.
"Ngay cả hắn cũng không biết bản thân hắn là người vô tình. Trên đời này không có bất cứ cô gái nà chân chính đi vào lòng hắn, trừ phi là...người chết." Uyển Thu lạnh nhạt nói.
“Có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ hiểu, chỉ có hắn hiểu rồi thì lòng mới chứa được tình cảm.” Giọng Uyển Thu ngày càng nhỏ cuối cùng chỉ có mình cô nghe thấy.
“Cô sai rồi.” Phương Thương Lan lắc đầu phản đối.
“Không phải huynh ấy vô tình, là trên người gánh quá nhiều điều, đè ép lòng huynh ấy không thể chứa được cái khác, bởi vì lòng luôn mờ mịt."
Tử Yên và Nha Mộc cùng nhau nhìn đám Tô Minh ở trên trời rời đi, họ đứng phía sau một người đàn ông im lặng, người ấy là Tử Xa. Mấy năm nay ở trong Chúc Cửu Âm gã đã hồi phục lại lý trí, Tô Minh có đồng ý với Tử Yên là phải giúp cô tìm ra Tử Xa, bây giờ thì hắn đã hoàn thành lời hứa. Tử Xa muốn tiếp tục đi theo Tô Minh, nhưng khi trông thấy chị gái mình thì đã chọn ở lại.
Trên bầu trời, bên cạnh Tô Minh là Vũ Huyên cưỡi con chó, thỉnh thoảng liếc hắn, lòng đắc ý. Bị cô quấy rầy, Tô Minh và Phương Thương Lan không còn một mình ở một chỗ. Vũ Huyên cố gắng hết cách, nghĩ đủ các trò trong một ngày đi tò tò theo sau.
Nhị sư huynh hồi phục lại bộ dạng dịu dàng, không thấy y có gì buồn rầu hay không vui, chỉ mình y biết chuyến đi này lòng y xuất hiện dấu hiệu tâm biến thứ ba, vì một cô gái, vì một lần tâm động năm đó.
'Nàng thích không phải ta, cũng không phải người đàn ông hiện giờ ở bên nàng, mà là ánh mắt dịu dàng. Nàng thích ánh mắt dịu dàng, bởi vì nó cho nàng ấm áp.' Nhị sư huynh khẽ thở dài.
Mọi người bay đi, xuyên qua Tử Hải đi tới đảo có Thiên Hàn tông, dần dần tận cùng tầm mắt, Tô Minh và Nhị sư huynh trông thấy một ngọn núi ngập trong nước biển, thấy trên núi kia đứng một bóng dáng cao to, đó là...Hổ Tử.
Hiển nhiên Phương Thương Lan đã quen thuộc, cô đứng bên cạnh Tô Minh, giúp hắn sửa lại quần áo rồi nhìn phía chân trời, lặng yên không nói. Cô biết Tô Minh thích yên lặng.
“Sau chuyến này ta sẽ đi Tây Minh.” Thật lâu sau Tô Minh từ từ nói.
"Ừm.” Phương Thương Lan nhẹ gật đầu, khẽ ừ.
Tô Minh quay đầu nhìn Phương Thương Lan, cô gái không xinh đẹp bằng Vũ Huyên nhưng cô yên tĩnh cho người cảm giác rất thoải mái, Vũ Huyên thì không.
“Còn trở về không?” Phương Thương Lan rèm mi khẽ run nhìn Tô Minh.
“Có lẽ có, hoặc không.” Tô Minh im lặng một lúc, bình tĩnh nói.
"Dù huynh có trở lại hay không thì tôi sẽ luôn ở đây, nếu có một ngày huynh mệt mỏi thì hãy tới đây nghỉ ngơi, nếu có ngày nào tôi đã mất thì hồn của tôi sẽ ở đây làm bạn huynh.” Phương Thương Lan nhẹ giọng nói, thanh âm chất chứa cố chấp và một loại tiêu sái.
Cố chấp là cô vẫn ở đây, tiêu sái là năm đó cô từ chối đi cùng Tô Minh.
Tô Minh không nói gì mà nhìn chân trời.
Nhưng mà yên tĩnh cùng Phương Thương Lan chốc lát sau đx bị tiếng...chó sủa như rồng ngâm đánh gãy.
Một con chó chạy tới, vẻ mặt uất ức bất đắc dĩ ngửa đầu tru lên. Vũ Huyên ở bên cạnh nó chắp tay sau lưng cười híp mắt, thỉnh thoảng đá con chó mấy cước làm nó sủa càng vang. Khi Tô Minh và Phương Thương Lan ngoái đầu nhìn thì thiếu nữ thè lưỡi, dáng vẻ ngượng ngùng cười.
"Ai dà, không biết con chó này làm sao mà không nghe lời cứ sủa hoài, chắc không quấy rầy đến các người chứ?” Vũ Huyên chớp mắt nhìn Tô Minh và Phương Thương Lan, khi nói chuyện lại đá con chó một cước.
Tô Minh nhíu mày, Phương Thương Lan ở một bên dịu dàng cười, nhìn thiếu nữ, khẽ hỏi.
"Vị muội muội này là?"
“Chào tiền bối, vãn bối tên Vũ Huyên, là...vị hôn thê của Tô Minh.” Vũ Huyên ra vẻ ngượng ngùng nói.
Phương Thương Lan ngây ra, sau đó vẫn cười nhìn Tô Minh.
"Nhị sư huynh đã chứng hôn cho người ta, qua vài ngày sẽ gả, đến lúc đó mời tiền bối đến uống rượu mừng. Đã sớm nghe Tô lang nói đến tiền bối, hôm nay gặp mặt...” Vũ Huyên vẻ mặt ngượng ngùng có vẻ ngây thơ e ấp nhẹ giọng nói, chưa nói xong thì Tô Minh lấy ra một sợi tóc làm cô khựng lại.
Phương Thương Lan mỉm cười đánh giá Vũ Huyên, tiến lên thân mật kéo tay Tô Minh, nghiêng đầu, nhìn Vũ Huyên, nụ cười tươi như hoa nở.
"Vậy thì chúc mừng Vũ Huyên muội muội. Ưm, đến khi đó chắc chắn tỷ sẽ đi uống rượu mừng, nhưng bây giờ tỷ có chuyện riêng cần nói với hôn phu của muội, muội tránh mặt một chút có được không?"
Tô Minh cười khổ, đây là lần đầu tiên hắn thấy Phương Thương Lan có biểu tình như vậy, mặc dù mỉm cười nhưng trong nụ cười kia có chứa sự sắc bén.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong khi Vũ Huyên và Phương Thương Lan đấu miệng, Tô Minh cười khổ thì phía xa trên một ngọn núi, Tử Yên cố nén nước mắt mỉm cười nhìn Nhị sư huynh.
Nhị sư huynh nghiêng mặt, dưới ánh nắng nhìn Tử Yên, dần mỉm cười.
Nhưng nụ cười của hai người một mang buồn phiền, một là hồi ức khó tả, tựa như nhiều năm không gặp bạn tốt giấu đi tươi đẹp dĩ vãng, lần nữa gặp lại là người lạ mà không phải người xa lạ.
"Năm đó ở Cửu Phong huynh thật sự thích ta chứ?” Tử Yên cười khẽ hỏi.
“Đúng là có thích, nhưng mà...nàng thấy ta liền tránh đi khiến ta không có cả cơ hội thổ lộ.” Nhị sư huynh ho khan, thay đổi vị trí để ánh nắng chiếu nửa bên mặt mình.
Nhìn bộ dạng của Nhị sư huynh, Tử Yên che miệng cười, tiếng cười rất vui vẻ như trở lại năm đó.
“Thật ra ta luôn muốn nói với huynh, để ánh nắng chiếu vào nửa mặt như vậy rất khó coi.” Tử Yên che miệng cười nói.
Nhị sư huynh sờ mặt, lại thay đổi góc độ, nghiêng đầu nhìn Tử Yên.
"Vậy thì sao?"
"Vẫn khó xem."
“Còn như vậy?"
"Vẫn xấu."
"Nhưng năm đó ta thấy tiểu sư đệ cũng là như vậy mà.” Nhị sư huynh liên tục đổi góc độ vài lần, cuối cùng thở dài.
“Thật ra khi huynh mỉm cười, vẻ mặt dịu dàng, ánh mắt nhu hòa dễ nhìn hơn rất nhiều.” Tử Yên nhìn Nhị sư huynh, cười trêu bảo.
Cô thay đổi, không còn là cô bé năm đó, trên người cô lộ vẻ thiếu phụ trưởng thành, ngay cả giọng nói cũng sang sảng hơn nhiều.
Nhìn Tử Yên vui vẻ, Nhị sư huynh tầm mắt hoảng hốt, dường như thiếu nữ trên Cửu Phong đó và Tử Yên hiện giờ dần chồng chất lại từ từ tách ra, có điểm giống cũng có chút khác.
Trước ánh mắt của Nhị sư huynh, Tử Yên dần cúi đầu, mặc dù nụ cười của cô rực rỡ chỉ là che giấu biểu tình trong lòng. Cô không muốn như vậy, đặc biệt không mong Nhị sư huynh Tô Minh thấy trái tim yếu ớt của mình.
Nhị sư huynh hiếm khi có vẻ im lặng, lấy tính cách của y rất hiếm im lặng nhưng giờ thì nhìn Tử Yên, không biết tại sao lòng y đau nhói, lặng im. Làm sao y không nhìn ra Tử Yên che giấu là tang thương năm tháng, sao không nhìn ra mỏi mệt từ đáy lòng đối phương. Nhị sư huynh im lặng từ từ tới gần Tử Yên.
Tử Yên cắn môi, nhìn Nhị sư huynh như đóa hoa bước tới, mãi đến khi y đứng trước mặt cô, gần nhau như vậy. Ngửi mùi cỏ xanh trên thân đối phương, Tử Yên cúi đầu.
Cô không thấy sau lưng cô ở nơi thật xa, Nha Mộc ngồi trên một vách đá ngơ ngác xem cô, biểu tình tràn đầy cay đắng.
“Theo ta đi đi.” Nhị sư huynh vươn tay, nâng cằm Tử Yên lên, nhẹ hôn trán cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tử Yên biểu tình hoảng hốt nhìn Nhị sư huynh, lát sau giơ tay nhẹ vuốt mặt y, lắc đầu, lùi vài bước.
Nhị sư huynh im lặng nhìn Tử Yên thụt lùi, thở dài, mặt lần nữa treo nụ cười dịu dàng.
"Như vậy, chúc nàng hạnh phúc.” Nói xong y ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào Nha Mộc ở vách đá phía xa, nhìn chằm chằm rồi xoay người rời khỏi ngọn núi.
Sau khi Nhị sư huynh đi, Tử Yên như mất hết sức lực lùi vài bước, khóe mắt trào lệ. Mới nãy trong một giây cô rất muốn đồng ý, nhưng, không thể.
Tử Yên biết ký ức quá khứ đã trở thành dĩ vãng, mọi chuyện chỉ có thể nói tạo hóa trêu người.
Cô và Nhị sư huynh của Tô Minh chỉ là một phút động lòng. Nhị sư huynh là động lòng, còn cô thì là trong hàng loạt kinh biến Nam Thần, chậm rãi từ tang thương mới đặc biệt nhớ nhung Nhị sư huynh, vì đó là hồi ức. Trong hồi ức bởi vì bất đắc dĩ hiện thực mà cô hối hận, nhưng đây đã không là tình yêu. Cô không thể lừa dối mình, càng không thể lừa gạt Nhị sư huynh.
Tử Yên rơi nước mắt, bên cạnh đứng một bóng người quen thuộc, đó là Nha Mộc. Là Nha Mộc những năm gần đây không oán không hối hận chăm sóc, nhường nhịn cô, im lặng trả giá không cần đáp trả.
"Nha Mộc...chúng ta về nhà đi.” Tử Yên lau nước mắt nhìn Nha Mộc, trông thấy ánh mắt dịu dàng giống như Nhị sư huynh.
Không ở lại đảo Nam Trạch quá lâu, sáng sớm ngày thứ hai đoàn người Tô Minh rời đi. Bóng dáng họ khuất trong chân trời, Phương Thương Lan tựa như năm đó im lặng đứng, nhìn Tô Minh biến mất. Cô không biết lần sau gặp lại là khi nào, cô...có còn tồn tại không.
Cô biết trong lòng Tô Minh có mình, nhưng chỉ vẻn vẹn là có mà thôi, đó không là tình yêu mà là tầng xa cách cô khó thể hình dung, dường như giữa cô và hắn luôn có tồn tại một khe rãnh, khe rãnh đó vô hình, tựa như...sống và chết.
"Hắn là một người vô tình."
Bên cạnh Tô Minh vang lên thanh âm bình tĩnh, đó là Uyển Thu. Cô đi tới bên cạnh Phương Thương Lan, cũng nhìn bóng dáng Tô Minh khuất xa.
"Ngay cả hắn cũng không biết bản thân hắn là người vô tình. Trên đời này không có bất cứ cô gái nà chân chính đi vào lòng hắn, trừ phi là...người chết." Uyển Thu lạnh nhạt nói.
“Có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ hiểu, chỉ có hắn hiểu rồi thì lòng mới chứa được tình cảm.” Giọng Uyển Thu ngày càng nhỏ cuối cùng chỉ có mình cô nghe thấy.
“Cô sai rồi.” Phương Thương Lan lắc đầu phản đối.
“Không phải huynh ấy vô tình, là trên người gánh quá nhiều điều, đè ép lòng huynh ấy không thể chứa được cái khác, bởi vì lòng luôn mờ mịt."
Tử Yên và Nha Mộc cùng nhau nhìn đám Tô Minh ở trên trời rời đi, họ đứng phía sau một người đàn ông im lặng, người ấy là Tử Xa. Mấy năm nay ở trong Chúc Cửu Âm gã đã hồi phục lại lý trí, Tô Minh có đồng ý với Tử Yên là phải giúp cô tìm ra Tử Xa, bây giờ thì hắn đã hoàn thành lời hứa. Tử Xa muốn tiếp tục đi theo Tô Minh, nhưng khi trông thấy chị gái mình thì đã chọn ở lại.
Trên bầu trời, bên cạnh Tô Minh là Vũ Huyên cưỡi con chó, thỉnh thoảng liếc hắn, lòng đắc ý. Bị cô quấy rầy, Tô Minh và Phương Thương Lan không còn một mình ở một chỗ. Vũ Huyên cố gắng hết cách, nghĩ đủ các trò trong một ngày đi tò tò theo sau.
Nhị sư huynh hồi phục lại bộ dạng dịu dàng, không thấy y có gì buồn rầu hay không vui, chỉ mình y biết chuyến đi này lòng y xuất hiện dấu hiệu tâm biến thứ ba, vì một cô gái, vì một lần tâm động năm đó.
'Nàng thích không phải ta, cũng không phải người đàn ông hiện giờ ở bên nàng, mà là ánh mắt dịu dàng. Nàng thích ánh mắt dịu dàng, bởi vì nó cho nàng ấm áp.' Nhị sư huynh khẽ thở dài.
Mọi người bay đi, xuyên qua Tử Hải đi tới đảo có Thiên Hàn tông, dần dần tận cùng tầm mắt, Tô Minh và Nhị sư huynh trông thấy một ngọn núi ngập trong nước biển, thấy trên núi kia đứng một bóng dáng cao to, đó là...Hổ Tử.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro