Phong nhãn
Nhĩ Căn
2024-01-18 17:43:34
“Mặc Ngang chết rồi! “
Khi thân hình ông lão Mặc Ngang nổ tung thì phía xa hai giới tôn Thiên Bảo Tinh tới gần, nhưng khiến hai người tinh thần rung động là cái chết quái dị của Mặc Ngang.
Theo họ thấy thì tình hình vừa nãy hơi đáng sợ, tu vi của Mặc Ngang sàn sàn như hai người, thế mà bỏ mạng làm tim hai người rớt cái bịch, tốc độ bất chợt chậm lại.
Tô Minh xoay người, ánh mắt nhìn hướng hai giới tôn, mặt nạ đen, đôi mắt lạnh băng, bình thường không có nhiều sức uy hiếp nhưng nếu là sau khi giết một chủ vị giới thì Tô Minh bộ dạng như vậy cho cảm giác âm lạnh đẫm máu.
Ánh mắt quét qua hai giới tôn, Tô Minh vung tay áo, biến thành cầu vồng mất tích trong hải phong, dần dần biến mất. Hai giới tôn Thiên Bảo Tinh đến nhìn nhau, thấy trong mắt nhau sự trầm trọng. Họ không ngăn cản Tô Minh rời đi, đặc biệt là ánh mắt đối phương trước khi đi, nhìn như bình tĩnh nhưng trên thực tế ẩn chứa giết chóc lạnh lùng, ẩn ý rất rõ ràng.
Kẻ đuổi theo, giết.
Loại ý chí này cực kỳ rõ ràng, chẳng những hai người này cảm nhận được, thiên tu chạy tới sau lưng họ cũng biến sắc mặt, hiển nhiên cái chết của Mặc Ngang, ánh mắt trước khi đi của Tô Minh khiến họ cảm thấy áp lực rất lớn.
“Mặc Ngang và tám thiên tu...đều chết hết. “
“Mặc dù chúng ta không đến kịp lúc nhưng chỉ cỡ một nén nhang mà thôi, đổi lại là ta trong thời gian ngắn như vậy có thể giết tám thiên tu, nhưng đối diện Mặc Ngang, ta không thể giết hắn nhanh như vậy được. “
Bốn phía phong hải rít gào nhưng không thể thổi đi trầm trọng, hai giới tôn Thiên Bảo Tinh im lặng.
“ Người này có nhiều thủ đoạn nhưng cũng có cực hạn, nếu không thì đã chẳng lựa chọn rời đi. “
“ Đúng vậy, nếu có tu vi hoàn toàn áp chế chúng ta thì mới nãy hắn nên xuống tay chứ. “
“ Nỏ mạnh hết đà, mới nãy hắn cố ý làm, mục đích chấn nhiếp hai chúng ta không dám truy kích. “
“Hắn càng muốn chấn nhiếp chúng ta, càng không muốn hai chúng ta đuổi theo càng biểu thị...Hắn miệng cọp gan thỏ, hoặc hoặc là trong người bị thương. “
Trong phong hải, hai giới tôn Thiên Bảo Tinh mắt chợt lóe.
“ Đuổi theo, hai chúng ta không cho hắn một cơ họi, lập tức hợp tác triển khai vị giới thần thông, nhất định có thể trọng thương người này. “
*Vèo!!!*
Hai giới tôn Thiên Bảo Tinh vọt tới trước, hóa thành cầu vồng lao hướng Tô Minh mới biến mất trong phong hải. Những thiên tu sau lưng họ hiển nhiên cũng nhận được truyền âm, bây giờ do dự một chút mắt lộ sắc bén, gào thét theo sau, vọt hướng phong hải.
Khi mọi người truy đuổi thì Tô Minh như tia chớp lao nhanh, gió thổi trên người hắn phát ra tiếng bùm bùm, càng bay sâu vào trong thì đao phong càng sắc bén.
Tô Minh biểu tình bình tĩnh, mắt chớp lóe, tốc độ càng nhanh. Hắn đúng là không thể cùng lúc đối mặt hai chủ vị giới, nhưng nhờ vào hoàn cảnh nơi đây không phải không có khả năng chiến đấu.
'Những kẻ truy kích ở trời sao chắc cũng sắp đến rồi.’ Tô Minh lao nhanh, ngẩng đầu nhìn lên trên, dù trông như tối tăm không thấy ngôi sao nhưng tính thời gian thì những kẻ truy kích chắc sắp đến.
‘Tô Minh, chẳng những kẻ truy sát đến mà thế lực trấn giữ bốn chân giới cũng rất nhanh xuất hiện. Ngươi, rốt cuộc có kế hoạch gì? Nếu như bây giờ không mau rời khỏi đây, ở lâu tại đây là rất nguy hiểm.’ Giọng Xích Hỏa Hầu vang vọng trong tinh thần Tô Minh.
‘Ta vốn định mượn chỗ này lập uy rồi rời đi, thậm chí mở phong ấn chỗ này khiến dị tộc đại tôn bị phong ấn trốn thoát, để hấp dẫn sự chú ý của mọi người cho ta tránh truy kích.’ Tô Minh lao nhanh, đáp lại câu hỏi của Xích Hỏa Hầu.
'Ồ? Vậy bây giờ thì sao?'
'Giờ hả? Ta từ ký ức của Mặc Ngang phát hiện một số chuyện thú vị, ta đổi ý rồi. Chờ ta xác định chuyện đó là thật giả rồi sẽ ở đây hấp thu đủ lực vị giới, thân thể bước vào cảnh giới chủ vị giới! Nếu họ đến truy sát ta thì ta sẽ chơi tới bến!’ Mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh, từ từ nói.
Xích Hỏa Hầu im lặng giây lát, bỗng lên tiếng.
‘Ta không biết ngươi phát hiện cái gì, nhưng hành động của ngươi hơi mạo hiểm, nếu sơ sẩy một chút là sẽ chết ngay. Nhưng nếu ngươi muốn chơi lớn một thì ta có thể giúp đỡ ngươi. Ta mới xem xét, tinh cầu này phong ấn giới tôn như ta đã tan biến ý chí, trong vô tận năm tháng mê man mà chết. Nhưng dù hắn chết thì kiếp nguyên có ngưng tụ một ít. Cho ta đủ thời gian, nếu ngươi có thể khiến phong ấn buông lỏng, ta sẽ kích phát kiếp nguyên này khiến tinh cầu tạc nổ.’ Khi giọng Xích Hỏa Hầu truyền vào tinh thần Tô Minh thì hắn khựng bước chân, đứng im tại chỗ.
'Có bao nhiêu nắm chắc?’ Hắn vọi hỏi.
‘Trên năm phần.' Xích Hỏa Hầu lạnh nhạt nói.
Mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh, hắn không nói gì nữa mà lao nhanh đi, tốc độ vọt hướng sâu trong phong hải ngày càng nhanh. Gió va chạm người hắn kêu bùm bùm, phía xa sau lưng hắn hai giới tôn Thiên Bảo Tinh đang vội vã truy kích.
“Không thích hợp, xem phương hướng thì hắn vọt vào sâu trong tinh toái phong hải. Gió ở đó dù là chúng ta muốn kháng cự cũng miễn cưỡng, tốc độ sẽ càng lúc càng chậm, rốt cuộc hắn muốn làm gì? “
“Ta lo lắng không phải điều này mà là phong nhãn sâu trong tinh toái phong hải. Mấy giới tôn Thiên Bảo Tinh như ngươi ta đều biết chỗ tinh toái phong hải kỳ dị ở bản thân nó chính là động truyền tống thiên nhiên, một khi bước vào trong có thể chớp mắt bị truyền tống đi bất cứ vị trí nào của Tây Hoàn tinh vực. Nếu hắn bước vào động truyền tống thì... “
“Hắn không thể nào biết chuyện đó, tinh toái phong hải kỳ lạ là hơn một ngàn năm nay bốn chúng ta cùng phát hiện ra, những thiên tu còn không biết chứ đừng nói tới người ngoài. “
Khi họ truyền âm liên tục truy kích thì Tô Minh cách họ một khoảng đối mặt cuồng phong càng mạnh, phong đao rít gào cắt vào người hắn đau nhói nhưng Tô Minh trừ thân thể mạnh mẽ ra còn có tinh thần thánh bào, ngũ phương ấn, cộng thêm Hàm Sơn Chuông, cho nên truy cuồng phong đâm vào hắn nhưng tốc độ không chậm lại chút nào.
Có thể làm được điều này trừ các loại nguyên nhân ra còn có một trọng điểm, Tô Minh là phong man!
‘Ta là phong man, đạt được phong man truyền thừa. Năm đó phong man để lại ảo ảnh lúc trước ta không nhìn ra được tu vi, giờ nhớ lại hắn rõ ràng là đỉnh trong chủ vị giới, cảm ngộ của hắn chính là gió. Ta đạt được phong truyền thừa, hiểu rõ phong biến hóa, ở trong gió nhẹ nhàng hơn người ngoài nhiều. Đáng tiếc thời gian quá gấp, nếu không thì có thể tu hành lâu tại đây, cảm ngộ gió sẽ càng nhiều.’ Mắt Tô Minh chợt lóe nhìn sâu trong phong hải, đầu hiện ra ký ức Mặc Ngang.
'Sâu trong phong hải có một tinh toái phong hải, nó chính là thiên nhiên truyền tống động, chỉ cần có thể chống lại sức phong hải thì bước vào tinh toái phong hải sẽ bị truyền tống đi vị trí tùy ý nào trong Tây Hoàn tinh vực. Chuyện như vậy đúng là có rồi, thế thì ta có thể ở Thiên Bảo Tinh chơi một ván lớn với mọi người!’ Tô Minh cười nhạt, lại lao nhanh một lát đã bước vào khu vực trung tâm phong hải.
Chỗ này gió gào thét đinh tai nhức óc, bên tai chỉ có thể nghe vô tận tiếng nổ không ngừng vang vọng. Tô Minh khó thể lao nhanh trong chỗ này, chậm lại nhưng vẫn phải dốc hết sức chứ nếu thả lỏng thì sẽ bị gió cuốn đi ngay.
'Sức gió thật mạnh, lấy thân thể và nhiều thủ đoạn của mình mà còn gian nan như vậy. Nếu phong lực này có thể dùng như thần thông thì uy lực sẽ rất mạnh.’ Tô Minh khựng bước, không đi tiếp mà thần thức tản ra, trực tiếp phủ lên trước.
Thần thức của hắn ở trong gió có dấu hiệu tan vỡ nhưng vì khoảng cách không xa nên trước vài giây tan biến Tô Minh lập tức nhận ra cách ngàn mét trước mặt, vô tận phong hải, nơi mắt thường không thấy có một vòng xoáy to lớn bềnh bồng. Vòng xoáy cỡ vài chục mét, gió là từ vòng xoáy này không ngừng thổi ra. Thậm chí gió thổi thì có thể cảm nhận từng đợt dao động truyền tống.
'Đây chính là vùng đất kỳ lạ mà ngươi đã nói? Là thiên nhiên phong nhãn truyền tống động, nơi đây bài xích thần thức rất mạnh, trừ phi gần sát tra xét chứ khoảng cách xa rất khó phát hiện. Mới nãy ta không thấy ra chỗ này, nhưng nếu ngươi sớm nói cho ta biết thì ta cố ý quét có thể thấy ra manh mối, ngươi không cần tốn sức đích thân xem. Ngươi, vẫn không có hoàn toàn tín nhiệm ta.’ Giọng Xích Hỏa Hầu truyền vào tinh thần Tô Minh.
Tô Minh không đáp lời, chuyện liên quan sống chết hắn thích tự mình xác định mới hoàn toàn yên tâm, chuyện như vậy hắn sẽ không dựa vào người ngoài.
Bây giờ đã xác định chỗ này có truyền tống động, mắt Tô Minh lóe sát khí, không chút do dự thụt lui, dọc theo gió vèo một tiếng dùng tốc độ nhanh hơn trước rất nhiều lao hướng những người đuổi theo sau lưng hắn.
“Thu ý, bắt đầu.” Người Tô Minh nhoáng lên, như thanh kiếm sắp ra khỏi vỏ rít gào lao nhanh.
Thời gian không lâu lắm, phong hải trước mặt Tô Minh, trước tiên xuất hiện là hai giới tôn Thiên Bảo Tinh.
“Hắn đến rồi, dám quay lại đấu với hai chúng ta, tìm cái chết! “
“Không có nhiều thời gian đâu, dốc sức ra tay, thi triển thuật vị giới tiêu diệt người này đi! “
Hai giới tôn Thiên Bảo Tinh mắt chợt lóe, không chút do chớp mắt hơi thở vị giới bùng phát, hình thành bão tố càn quét va chạm với phong hải nơi này. Lực vị giới cường đại khiến phong hải chớp mắt nổ tung dạt ra.
Khi thân hình ông lão Mặc Ngang nổ tung thì phía xa hai giới tôn Thiên Bảo Tinh tới gần, nhưng khiến hai người tinh thần rung động là cái chết quái dị của Mặc Ngang.
Theo họ thấy thì tình hình vừa nãy hơi đáng sợ, tu vi của Mặc Ngang sàn sàn như hai người, thế mà bỏ mạng làm tim hai người rớt cái bịch, tốc độ bất chợt chậm lại.
Tô Minh xoay người, ánh mắt nhìn hướng hai giới tôn, mặt nạ đen, đôi mắt lạnh băng, bình thường không có nhiều sức uy hiếp nhưng nếu là sau khi giết một chủ vị giới thì Tô Minh bộ dạng như vậy cho cảm giác âm lạnh đẫm máu.
Ánh mắt quét qua hai giới tôn, Tô Minh vung tay áo, biến thành cầu vồng mất tích trong hải phong, dần dần biến mất. Hai giới tôn Thiên Bảo Tinh đến nhìn nhau, thấy trong mắt nhau sự trầm trọng. Họ không ngăn cản Tô Minh rời đi, đặc biệt là ánh mắt đối phương trước khi đi, nhìn như bình tĩnh nhưng trên thực tế ẩn chứa giết chóc lạnh lùng, ẩn ý rất rõ ràng.
Kẻ đuổi theo, giết.
Loại ý chí này cực kỳ rõ ràng, chẳng những hai người này cảm nhận được, thiên tu chạy tới sau lưng họ cũng biến sắc mặt, hiển nhiên cái chết của Mặc Ngang, ánh mắt trước khi đi của Tô Minh khiến họ cảm thấy áp lực rất lớn.
“Mặc Ngang và tám thiên tu...đều chết hết. “
“Mặc dù chúng ta không đến kịp lúc nhưng chỉ cỡ một nén nhang mà thôi, đổi lại là ta trong thời gian ngắn như vậy có thể giết tám thiên tu, nhưng đối diện Mặc Ngang, ta không thể giết hắn nhanh như vậy được. “
Bốn phía phong hải rít gào nhưng không thể thổi đi trầm trọng, hai giới tôn Thiên Bảo Tinh im lặng.
“ Người này có nhiều thủ đoạn nhưng cũng có cực hạn, nếu không thì đã chẳng lựa chọn rời đi. “
“ Đúng vậy, nếu có tu vi hoàn toàn áp chế chúng ta thì mới nãy hắn nên xuống tay chứ. “
“ Nỏ mạnh hết đà, mới nãy hắn cố ý làm, mục đích chấn nhiếp hai chúng ta không dám truy kích. “
“Hắn càng muốn chấn nhiếp chúng ta, càng không muốn hai chúng ta đuổi theo càng biểu thị...Hắn miệng cọp gan thỏ, hoặc hoặc là trong người bị thương. “
Trong phong hải, hai giới tôn Thiên Bảo Tinh mắt chợt lóe.
“ Đuổi theo, hai chúng ta không cho hắn một cơ họi, lập tức hợp tác triển khai vị giới thần thông, nhất định có thể trọng thương người này. “
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
*Vèo!!!*
Hai giới tôn Thiên Bảo Tinh vọt tới trước, hóa thành cầu vồng lao hướng Tô Minh mới biến mất trong phong hải. Những thiên tu sau lưng họ hiển nhiên cũng nhận được truyền âm, bây giờ do dự một chút mắt lộ sắc bén, gào thét theo sau, vọt hướng phong hải.
Khi mọi người truy đuổi thì Tô Minh như tia chớp lao nhanh, gió thổi trên người hắn phát ra tiếng bùm bùm, càng bay sâu vào trong thì đao phong càng sắc bén.
Tô Minh biểu tình bình tĩnh, mắt chớp lóe, tốc độ càng nhanh. Hắn đúng là không thể cùng lúc đối mặt hai chủ vị giới, nhưng nhờ vào hoàn cảnh nơi đây không phải không có khả năng chiến đấu.
'Những kẻ truy kích ở trời sao chắc cũng sắp đến rồi.’ Tô Minh lao nhanh, ngẩng đầu nhìn lên trên, dù trông như tối tăm không thấy ngôi sao nhưng tính thời gian thì những kẻ truy kích chắc sắp đến.
‘Tô Minh, chẳng những kẻ truy sát đến mà thế lực trấn giữ bốn chân giới cũng rất nhanh xuất hiện. Ngươi, rốt cuộc có kế hoạch gì? Nếu như bây giờ không mau rời khỏi đây, ở lâu tại đây là rất nguy hiểm.’ Giọng Xích Hỏa Hầu vang vọng trong tinh thần Tô Minh.
‘Ta vốn định mượn chỗ này lập uy rồi rời đi, thậm chí mở phong ấn chỗ này khiến dị tộc đại tôn bị phong ấn trốn thoát, để hấp dẫn sự chú ý của mọi người cho ta tránh truy kích.’ Tô Minh lao nhanh, đáp lại câu hỏi của Xích Hỏa Hầu.
'Ồ? Vậy bây giờ thì sao?'
'Giờ hả? Ta từ ký ức của Mặc Ngang phát hiện một số chuyện thú vị, ta đổi ý rồi. Chờ ta xác định chuyện đó là thật giả rồi sẽ ở đây hấp thu đủ lực vị giới, thân thể bước vào cảnh giới chủ vị giới! Nếu họ đến truy sát ta thì ta sẽ chơi tới bến!’ Mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh, từ từ nói.
Xích Hỏa Hầu im lặng giây lát, bỗng lên tiếng.
‘Ta không biết ngươi phát hiện cái gì, nhưng hành động của ngươi hơi mạo hiểm, nếu sơ sẩy một chút là sẽ chết ngay. Nhưng nếu ngươi muốn chơi lớn một thì ta có thể giúp đỡ ngươi. Ta mới xem xét, tinh cầu này phong ấn giới tôn như ta đã tan biến ý chí, trong vô tận năm tháng mê man mà chết. Nhưng dù hắn chết thì kiếp nguyên có ngưng tụ một ít. Cho ta đủ thời gian, nếu ngươi có thể khiến phong ấn buông lỏng, ta sẽ kích phát kiếp nguyên này khiến tinh cầu tạc nổ.’ Khi giọng Xích Hỏa Hầu truyền vào tinh thần Tô Minh thì hắn khựng bước chân, đứng im tại chỗ.
'Có bao nhiêu nắm chắc?’ Hắn vọi hỏi.
‘Trên năm phần.' Xích Hỏa Hầu lạnh nhạt nói.
Mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh, hắn không nói gì nữa mà lao nhanh đi, tốc độ vọt hướng sâu trong phong hải ngày càng nhanh. Gió va chạm người hắn kêu bùm bùm, phía xa sau lưng hắn hai giới tôn Thiên Bảo Tinh đang vội vã truy kích.
“Không thích hợp, xem phương hướng thì hắn vọt vào sâu trong tinh toái phong hải. Gió ở đó dù là chúng ta muốn kháng cự cũng miễn cưỡng, tốc độ sẽ càng lúc càng chậm, rốt cuộc hắn muốn làm gì? “
“Ta lo lắng không phải điều này mà là phong nhãn sâu trong tinh toái phong hải. Mấy giới tôn Thiên Bảo Tinh như ngươi ta đều biết chỗ tinh toái phong hải kỳ dị ở bản thân nó chính là động truyền tống thiên nhiên, một khi bước vào trong có thể chớp mắt bị truyền tống đi bất cứ vị trí nào của Tây Hoàn tinh vực. Nếu hắn bước vào động truyền tống thì... “
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hắn không thể nào biết chuyện đó, tinh toái phong hải kỳ lạ là hơn một ngàn năm nay bốn chúng ta cùng phát hiện ra, những thiên tu còn không biết chứ đừng nói tới người ngoài. “
Khi họ truyền âm liên tục truy kích thì Tô Minh cách họ một khoảng đối mặt cuồng phong càng mạnh, phong đao rít gào cắt vào người hắn đau nhói nhưng Tô Minh trừ thân thể mạnh mẽ ra còn có tinh thần thánh bào, ngũ phương ấn, cộng thêm Hàm Sơn Chuông, cho nên truy cuồng phong đâm vào hắn nhưng tốc độ không chậm lại chút nào.
Có thể làm được điều này trừ các loại nguyên nhân ra còn có một trọng điểm, Tô Minh là phong man!
‘Ta là phong man, đạt được phong man truyền thừa. Năm đó phong man để lại ảo ảnh lúc trước ta không nhìn ra được tu vi, giờ nhớ lại hắn rõ ràng là đỉnh trong chủ vị giới, cảm ngộ của hắn chính là gió. Ta đạt được phong truyền thừa, hiểu rõ phong biến hóa, ở trong gió nhẹ nhàng hơn người ngoài nhiều. Đáng tiếc thời gian quá gấp, nếu không thì có thể tu hành lâu tại đây, cảm ngộ gió sẽ càng nhiều.’ Mắt Tô Minh chợt lóe nhìn sâu trong phong hải, đầu hiện ra ký ức Mặc Ngang.
'Sâu trong phong hải có một tinh toái phong hải, nó chính là thiên nhiên truyền tống động, chỉ cần có thể chống lại sức phong hải thì bước vào tinh toái phong hải sẽ bị truyền tống đi vị trí tùy ý nào trong Tây Hoàn tinh vực. Chuyện như vậy đúng là có rồi, thế thì ta có thể ở Thiên Bảo Tinh chơi một ván lớn với mọi người!’ Tô Minh cười nhạt, lại lao nhanh một lát đã bước vào khu vực trung tâm phong hải.
Chỗ này gió gào thét đinh tai nhức óc, bên tai chỉ có thể nghe vô tận tiếng nổ không ngừng vang vọng. Tô Minh khó thể lao nhanh trong chỗ này, chậm lại nhưng vẫn phải dốc hết sức chứ nếu thả lỏng thì sẽ bị gió cuốn đi ngay.
'Sức gió thật mạnh, lấy thân thể và nhiều thủ đoạn của mình mà còn gian nan như vậy. Nếu phong lực này có thể dùng như thần thông thì uy lực sẽ rất mạnh.’ Tô Minh khựng bước, không đi tiếp mà thần thức tản ra, trực tiếp phủ lên trước.
Thần thức của hắn ở trong gió có dấu hiệu tan vỡ nhưng vì khoảng cách không xa nên trước vài giây tan biến Tô Minh lập tức nhận ra cách ngàn mét trước mặt, vô tận phong hải, nơi mắt thường không thấy có một vòng xoáy to lớn bềnh bồng. Vòng xoáy cỡ vài chục mét, gió là từ vòng xoáy này không ngừng thổi ra. Thậm chí gió thổi thì có thể cảm nhận từng đợt dao động truyền tống.
'Đây chính là vùng đất kỳ lạ mà ngươi đã nói? Là thiên nhiên phong nhãn truyền tống động, nơi đây bài xích thần thức rất mạnh, trừ phi gần sát tra xét chứ khoảng cách xa rất khó phát hiện. Mới nãy ta không thấy ra chỗ này, nhưng nếu ngươi sớm nói cho ta biết thì ta cố ý quét có thể thấy ra manh mối, ngươi không cần tốn sức đích thân xem. Ngươi, vẫn không có hoàn toàn tín nhiệm ta.’ Giọng Xích Hỏa Hầu truyền vào tinh thần Tô Minh.
Tô Minh không đáp lời, chuyện liên quan sống chết hắn thích tự mình xác định mới hoàn toàn yên tâm, chuyện như vậy hắn sẽ không dựa vào người ngoài.
Bây giờ đã xác định chỗ này có truyền tống động, mắt Tô Minh lóe sát khí, không chút do dự thụt lui, dọc theo gió vèo một tiếng dùng tốc độ nhanh hơn trước rất nhiều lao hướng những người đuổi theo sau lưng hắn.
“Thu ý, bắt đầu.” Người Tô Minh nhoáng lên, như thanh kiếm sắp ra khỏi vỏ rít gào lao nhanh.
Thời gian không lâu lắm, phong hải trước mặt Tô Minh, trước tiên xuất hiện là hai giới tôn Thiên Bảo Tinh.
“Hắn đến rồi, dám quay lại đấu với hai chúng ta, tìm cái chết! “
“Không có nhiều thời gian đâu, dốc sức ra tay, thi triển thuật vị giới tiêu diệt người này đi! “
Hai giới tôn Thiên Bảo Tinh mắt chợt lóe, không chút do chớp mắt hơi thở vị giới bùng phát, hình thành bão tố càn quét va chạm với phong hải nơi này. Lực vị giới cường đại khiến phong hải chớp mắt nổ tung dạt ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro