Rời đi!
Nhĩ Căn
2024-01-18 17:43:34
Giây phút người đàn ông trung niên này xuất hiện, đám người bên dưới lập tức có kẻ nhận ra thân phận y. Không ai dám lớn tiếng kêu la, nhưng tiếng xì xầm vang lên.
“Lần này Tuyệt Vu trấn thủ tại Cửu Âm Giới lại là Ma Bái đại nhân Đại Điện chủ Vu Thần Điện!”
“Hèn chi đại bộ lạc khác do dự như vậy, hóa ra là thế!”
“Ma Bái đại nhân xưng hô Mặc Tô là Mặc huynh…còn có con xích long này, không lẽ hắn thật sự là…là người đó trong truyền thuyết?”
Tô Minh sắc mặt bình tĩnh nhìn người đàn ông xuất hiện trước mặt trưởng lão Vu Thần Điện. Thông qua thái độ cung kính và lời nói của trưởng lão, cộng thêm tu vi người này dao động, hắn không khó đoán ra chỉ sợ đây là Tuyệt Vu trấn thủ tại Vu thành!
Đây là Tuyệt Vu thứ hai hắn gặp được!
Người này cho cảm giác khác với Tông Trạch lộ rõ sự cường đại, người này nhìn rất ôn hòa, khí thế nội uẩn, nhìn thoáng qua chỉ thấy khác người thường nhưng không cảm giác được áp lực thuộc về Tuyệt Vu từ người y.
Có thể làm được điều này, hiển nhiên cảnh giới của y sâu hơn Tông Trạch một chút.
Lời nói truyền vào tai Tô Minh, lòng hắn nổi lên thắc mắc. Khi hắn lấy lực lượng Man Thần đánh tán loạn ảnh chiếu phân thân của Đế Thiên, từ hư vô môn rời đi, từ đầu đến cuối có một do dự, đó là cuộc chiến của hắn và Đế Thiên, Hồng La tan biến đều ở ngoài Thánh Sơn Vu tộc.
Nghe nói tòa Thánh Sơn đó là có Vu Thần Điện, như vậy cuộc chiến diễn ra chắc Vu Thần Điện có thấy. Nhưng bây giờ điện chủ Địa Điện Vu Thần Điện, trưởng lão kia, sắc mặt và ngôn từ như là không biết cuộc chiến Thánh Sơn.
Tuy nhiên, giờ không là lúc nghĩ nhiều, Tô Minh đứng trên con xích long, híp mắt, không nói một lời.
“Việc hôm nay sai ở Vu Thần Điện ta, Mặc huynh yên tâm, ta nhất định cho ngươi bồi thường. Hy vọng Mặc huynh đừng tiếp tục để bụng nữa, dù sao Mặc huynh mất tích nhiều năm, bây giờ tu vi giảm thấp, xuất hiện tại Cửu Âm Giới, chắc không là vì đối chiến với Vu Thần Điện ta, chắc là có việc càng quan trọng hơn.” Người đàn ông trung niên mỉm cười nói, giọng từ tốn nhưng nói đến tu vi Tô Minh giảm thì mắt lóe tia sáng.
Hiển nhiên dù là y cũng không thấy ngón tay vừa xuất hiện, cho dù trưởng lão Vu Thần Điện nhìn thấy nhưng lão không chia rõ đó là do thần thông của Tô Minh biến thành hay là có người khác.
“Huống chi Mặc huynh có Âm Linh hộ vệ, chắc là cũng đi tầng thứ chín rồi.” Người đàn ông trung niên cười nói.
“Bồi thường như thế nào?” Tô Minh bình tĩnh nói.
Nếu đối phương đã cho rằng hắn là Hồng La, cho rằng bây giờ tu vi hắn không cao là vì ngoài ý muốn trọng thương, vậy hắn sẽ không giải thích cái gì. Còn về Âm Linh hộ vệ, tất nhiên Tô Minh nghe ra được trong đó ẩn chứa uy hiếp. Lời kia là báo cho Tô Minh biết, Vu Thần Điện họ tại Cửu Âm Giới cũng có Âm Linh hộ vệ! nếu tiếp tục tranh đấu sẽ không có lợi cho nhau.
“Nếu Mặc huynh tham gia đổ bảo, vậy Bái ta quyết định tiếp theo đấu giá bất cứ Xích Thạch nào Mặc huynh đều có thể chọn năm trăm viên, không cần phí chút vu tinh nào. Mặc huynh có thể mang nó đi mà không cần cắt ngay tại đây. Mặt khác, ta tặng Mặc huynh một tấm bản đồ tuyệt mật Vu Thần Điện trong Cửu Âm Giới. Bản đồ nơi đây chỉ Hậu Vu Vu Thần Điện mới có được, rất kỹ càng. Còn có trong Cửu Âm Giới, bao gồm Vu thành, hễ là nơi Vu Thần Điện ta mở ra, có nhiều hạn chế người ngoài tiến vào, nhưng Mặc huynh có thể tùy ý ra vào!” Người đàn ông trung niên trầm ngâm một lúc, từ từ nói.
Nói xong y tay phải hư không chộp, lập tức trong tay xuất hiện hai miếng gỗ đen, đẩy tới trước, bay hướng Tô Minh.
Tô Minh liếc người đàn ông trung niên, không đụng vào mảnh gỗ mà độc thi bên cạnh tiến lên vài bước, vung tay anh cuốn mảnh gỗ đen vào tay áo rồi mới lùi về.
“Cảm ơn, Xích Thạch.” Tô Minh nhàn nhạt nói.
Địa Điện chủ Vu Thần Điện thấy Tô Minh con rối lấy đi mảnh gỗ thì thầm thở phào. Dù Tô Minh cho y cảm giác yếu ớt không chịu nổi một kích, nhưng sau lưng y, trưởng lão Vu Thần Điện cánh tay phải máu thịt nhầy nhụa, nỗi sợ kinh hoàng đó, hiển nhiên dù Mặc Tô tu vi giảm thấp nhiều nhưng có sát chiêu mạnh mẽ!
Quan trọng là tin đồn liên quan đối phương khiến y không muốn tùy tiện ra tay, theo y nghĩ đối phương đến đây chắc thì tìm thuốc trị thương. Nếu đã vậy thì y không cần thiết đắc tội kẻ cường đại như vậy. Coi như y triệu hoán ra Âm Linh, nhưng dưới tay tướng tài không có vô danh tiểu tốt, nếu đối phương liều mạng phản kháng, Vu Thần Điện phải trả cái giá rất đắt!
Hơn nữa y luôn ghi nhớ năm đó sau khi hắn mai danh ẩn tích trong Vu tộc, Đại Vu Công đích thân ra phong mệnh, khiến Vu Thần Điện nếu lại gặp người này thì không thể chọc vào.
‘Nâng tay có thể phong ấn Tông Trạch, lật tay phong lại toàn Thu Hải bộ lạc. Người như vậy coi như tu vi giảm đến mức này cũng không thể dễ dàng kết thù.’ Vu Thần Điện Địa Điện chủ Ma Bái trong lòng càng dứt khoát, cười liếc trưởng lão Vu Thần Điện sau lưng.
Ông lão sắc mặt không có chút máu, từ khi biết thân phận của Tô Minh thì lão không có cảm giác sỉ nhục. Lão nghe rất nhiều lời đồn về đối phương, thậm chí mấy bạn thân của lão đều từng gặp hắn.
Ông lão mang theo kính sợ cúi đầu hướng Tô Minh, tay trái mạnh vung lên trời. Cái vung này không trung sáng rực rỡ. Trong ánh sáng rậm rạp chín ngàn Xích Thạch lớn nhỏ xuất hiện trên bầu trời. Những Xích Thạch tỏa ra ánh sáng đỏ, một phen chiếu rọi trời đất, khiến xung quanh vô tận đầy màu đỏ thẫm.
“Mặc huynh, mời!” Vu Thần Điện Địa Điện chủ Ma Bái cười nói.
Tô Minh không khách sáo, xích long dưới chân nhúc nhích, mang theo hắn vọt lên trời, xuất hiện bên cạnh chín ngàn Xích Thạch. Hắn cất bước, trước ánh mắt mọi người bên dưới, đi qua hơn chín ngàn Xích Thạch.
Khi bóng đêm tán đi, chín mặt trăng ẩn giấu, tia ban mai chiếu rọi, Tô Minh đi qua từng viên Xích Thạch. Mỗi khi chọn một viên hắn sẽ lập tức lấy đi, cho đến khi Tô Minh đi qua hết chín ngàn Xích Thạch, tiểu nhân đen trong túi trữ vật của hắn chỉ cảm ứng chín viên. Còn bốn trăm chín mươi mốt viên Xích Thạch khác, Tô Minh vì lẫn lộn nên cũng lấy đi, vậy thì trong mắt người khác không thể từ hành động của hắn nhìn ra manh mối gì.
Năm trăm viên Xích Thạch giá trị cực lớn, có thể thấy Vu Thần Điện đúng là có thành ý muốn hóa giải việc này.
Khi Tô Minh lấy đi hết năm trăm viên Xích Thạch, hắn đứng trên xích long liếc Vu Thần Điện Địa Điện chủ. Xích long dưới chân gầm rống lao xuống đất, chớp mắt đã tới trước mặt Nam Cung Ngân.
Nam Cung Ngân mặt tái nhợt ngây ngốc nhìn Tô Minh.
“Nam Cung huynh, mảnh Long Diệp Thảo bán ra vu tinh tiêu trừ giao dịch trước đó của ngươi, ta, ngươi không cần đưa cho ta nữa.” Tô Minh gật đầu với Nam Cung Ngân, nhìn hướng A Hổ, Lan Lan.
Lan Lan chớp mắt, lập tức kéo A Hổ còn đang ngơ ngác leo lên người xích long, chộp râu rồng, ánh mắt nhìn Tô Minh tràn ngập sùng bái. A Hổ kịp phản ứng, cũng dùng ánh mắt cuồng nhiệt nhìn Tô Minh.
Đối với hai đứa trẻ này, tình hình hôm nay vượt xa ngày chiến đấu với Đông Lai bộ lạc. Ở trong mắt họ, Tô Minh chính là trời của họ!
Khi A Hổ, Lan Lan đều leo lên xích long, Tô Minh truyền thần niệm, con rồng lập tức gầm lên bay lên trời. Đang định rời đi thì lòng Tô Minh bỗng máy động, dưới mặt nạ khóe miệng lộ nụ cười.
“Bái huynh, ta còn có một yêu cầu, hy vọng Bái huynh thành toàn.” Mắt Tô Minh chợt lóe, từ từ nói.
“A? Mời Mặc huynh nói.” Vu Thần Điện Địa Điện chủ Ma Bái gật đầu nói.
“Cắt Xích Thạch nên lấy pháp khí loại này càng tiện hơn.” Ánh mắt Tô Minh rơi vào một trăm pháp khí bềnh bồng giữa không trung.
“Pháp khí này Vu Thần Điện ta làm ra không nhiều, ít khi tặng người, nhưng nếu Mặc huynh cần thì sẵn sàng thôi.” Ma Bái cười cười, vung tay áo.
Lập tức có một quang hoàn pháp khí bay tới chỗ Tô Minh, bềnh bồng trước mặt hắn.
Tô Minh phân thân bên cạnh lập tức tiến lên một bước, thu pháp khí vào trong túi trữ vật. Mắt Tô Minh quét mặt đất, mỗi người bên dưới bị hắn nhìn qua, còn có ngoài tám tòa đại điện Uyển Thu, Thiết Mộc, Thiên Lam Mộng, cùng với sau lưng cô Thiên Lam lão tổ khiến con ngươi Tô Minh co rút. Cuối cùng ánh mắt hắn rơi vào người túc nữ áo trắng. Cô gái cũng đang nhìn Tô Minh, sắc mặt vui sướng rất chân thành.
Tô Minh quay đầu, thu lại tầm mắt. Xích long dưới thân ngửa đầu ngầm, không thèm để ý Thu Hải bộ lạc thánh nữ Uyển Thu nữa, nó mang Tô Minh lao lên trời.
Tiếng gầm toát ra sự vui vẻ, hiển nhiên gặp Tô Minh đối với nó càng thấy thân thiết hơn xa đi theo Uyển Thu.
“Tiền bối…chúng ta định đi đâu?” Lan Lan chộp râu rồng trên người xích long, đón gió la lớn hỏi Tô Minh.
“Mang các ngươi mở ra Nhiếp Hồn tu. Nhưng trước đó chúng ta phải tìm một động phủ ngoài Vu thành, ta cần mở ra Xích Thạch!”
Trên bầu trời, giữa mây mù, tim Tô Minh đập nhanh, tay phải sờ túi trữ vật ở ngực, bên trong có một viên Xích Thạch dấy lên sóng gió vừa nãy, khiến hắn tràn ngập mong chờ. Trước đó những lời nói nhờ vào thần thức cường đại hắn đều nghe rõ.
‘Trong Xích Thạch này không có Phong Thần Hoa, nhưng bên trong có một độc phong, có lẽ trong người độc phong còn tồn tại chút ít…mật hoa Phong Thần Hoa! Nếu thật tồn tại vậy khi mình uống vào, tu vi của mình sẽ…’ Mắt Tô Minh lóe tia sáng.
Chỉ là giờ phút này, dù hắn tỏa thần thức cũng không phát hiện được, khi hắn rời khỏi Vu thành thì có một bóng đen thân thể mơ hồ trong suốt theo sát phía sau. Bóng dáng ấy cau mày, đi theo không dám tới quá gần, như đang do dự điều gì.
‘Chết tiệt, Hồng La rốt cuộc có chết hay chưa? Rốt cuộc hắn là Hồng La hay là Túc Mệnh!’
“Lần này Tuyệt Vu trấn thủ tại Cửu Âm Giới lại là Ma Bái đại nhân Đại Điện chủ Vu Thần Điện!”
“Hèn chi đại bộ lạc khác do dự như vậy, hóa ra là thế!”
“Ma Bái đại nhân xưng hô Mặc Tô là Mặc huynh…còn có con xích long này, không lẽ hắn thật sự là…là người đó trong truyền thuyết?”
Tô Minh sắc mặt bình tĩnh nhìn người đàn ông xuất hiện trước mặt trưởng lão Vu Thần Điện. Thông qua thái độ cung kính và lời nói của trưởng lão, cộng thêm tu vi người này dao động, hắn không khó đoán ra chỉ sợ đây là Tuyệt Vu trấn thủ tại Vu thành!
Đây là Tuyệt Vu thứ hai hắn gặp được!
Người này cho cảm giác khác với Tông Trạch lộ rõ sự cường đại, người này nhìn rất ôn hòa, khí thế nội uẩn, nhìn thoáng qua chỉ thấy khác người thường nhưng không cảm giác được áp lực thuộc về Tuyệt Vu từ người y.
Có thể làm được điều này, hiển nhiên cảnh giới của y sâu hơn Tông Trạch một chút.
Lời nói truyền vào tai Tô Minh, lòng hắn nổi lên thắc mắc. Khi hắn lấy lực lượng Man Thần đánh tán loạn ảnh chiếu phân thân của Đế Thiên, từ hư vô môn rời đi, từ đầu đến cuối có một do dự, đó là cuộc chiến của hắn và Đế Thiên, Hồng La tan biến đều ở ngoài Thánh Sơn Vu tộc.
Nghe nói tòa Thánh Sơn đó là có Vu Thần Điện, như vậy cuộc chiến diễn ra chắc Vu Thần Điện có thấy. Nhưng bây giờ điện chủ Địa Điện Vu Thần Điện, trưởng lão kia, sắc mặt và ngôn từ như là không biết cuộc chiến Thánh Sơn.
Tuy nhiên, giờ không là lúc nghĩ nhiều, Tô Minh đứng trên con xích long, híp mắt, không nói một lời.
“Việc hôm nay sai ở Vu Thần Điện ta, Mặc huynh yên tâm, ta nhất định cho ngươi bồi thường. Hy vọng Mặc huynh đừng tiếp tục để bụng nữa, dù sao Mặc huynh mất tích nhiều năm, bây giờ tu vi giảm thấp, xuất hiện tại Cửu Âm Giới, chắc không là vì đối chiến với Vu Thần Điện ta, chắc là có việc càng quan trọng hơn.” Người đàn ông trung niên mỉm cười nói, giọng từ tốn nhưng nói đến tu vi Tô Minh giảm thì mắt lóe tia sáng.
Hiển nhiên dù là y cũng không thấy ngón tay vừa xuất hiện, cho dù trưởng lão Vu Thần Điện nhìn thấy nhưng lão không chia rõ đó là do thần thông của Tô Minh biến thành hay là có người khác.
“Huống chi Mặc huynh có Âm Linh hộ vệ, chắc là cũng đi tầng thứ chín rồi.” Người đàn ông trung niên cười nói.
“Bồi thường như thế nào?” Tô Minh bình tĩnh nói.
Nếu đối phương đã cho rằng hắn là Hồng La, cho rằng bây giờ tu vi hắn không cao là vì ngoài ý muốn trọng thương, vậy hắn sẽ không giải thích cái gì. Còn về Âm Linh hộ vệ, tất nhiên Tô Minh nghe ra được trong đó ẩn chứa uy hiếp. Lời kia là báo cho Tô Minh biết, Vu Thần Điện họ tại Cửu Âm Giới cũng có Âm Linh hộ vệ! nếu tiếp tục tranh đấu sẽ không có lợi cho nhau.
“Nếu Mặc huynh tham gia đổ bảo, vậy Bái ta quyết định tiếp theo đấu giá bất cứ Xích Thạch nào Mặc huynh đều có thể chọn năm trăm viên, không cần phí chút vu tinh nào. Mặc huynh có thể mang nó đi mà không cần cắt ngay tại đây. Mặt khác, ta tặng Mặc huynh một tấm bản đồ tuyệt mật Vu Thần Điện trong Cửu Âm Giới. Bản đồ nơi đây chỉ Hậu Vu Vu Thần Điện mới có được, rất kỹ càng. Còn có trong Cửu Âm Giới, bao gồm Vu thành, hễ là nơi Vu Thần Điện ta mở ra, có nhiều hạn chế người ngoài tiến vào, nhưng Mặc huynh có thể tùy ý ra vào!” Người đàn ông trung niên trầm ngâm một lúc, từ từ nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong y tay phải hư không chộp, lập tức trong tay xuất hiện hai miếng gỗ đen, đẩy tới trước, bay hướng Tô Minh.
Tô Minh liếc người đàn ông trung niên, không đụng vào mảnh gỗ mà độc thi bên cạnh tiến lên vài bước, vung tay anh cuốn mảnh gỗ đen vào tay áo rồi mới lùi về.
“Cảm ơn, Xích Thạch.” Tô Minh nhàn nhạt nói.
Địa Điện chủ Vu Thần Điện thấy Tô Minh con rối lấy đi mảnh gỗ thì thầm thở phào. Dù Tô Minh cho y cảm giác yếu ớt không chịu nổi một kích, nhưng sau lưng y, trưởng lão Vu Thần Điện cánh tay phải máu thịt nhầy nhụa, nỗi sợ kinh hoàng đó, hiển nhiên dù Mặc Tô tu vi giảm thấp nhiều nhưng có sát chiêu mạnh mẽ!
Quan trọng là tin đồn liên quan đối phương khiến y không muốn tùy tiện ra tay, theo y nghĩ đối phương đến đây chắc thì tìm thuốc trị thương. Nếu đã vậy thì y không cần thiết đắc tội kẻ cường đại như vậy. Coi như y triệu hoán ra Âm Linh, nhưng dưới tay tướng tài không có vô danh tiểu tốt, nếu đối phương liều mạng phản kháng, Vu Thần Điện phải trả cái giá rất đắt!
Hơn nữa y luôn ghi nhớ năm đó sau khi hắn mai danh ẩn tích trong Vu tộc, Đại Vu Công đích thân ra phong mệnh, khiến Vu Thần Điện nếu lại gặp người này thì không thể chọc vào.
‘Nâng tay có thể phong ấn Tông Trạch, lật tay phong lại toàn Thu Hải bộ lạc. Người như vậy coi như tu vi giảm đến mức này cũng không thể dễ dàng kết thù.’ Vu Thần Điện Địa Điện chủ Ma Bái trong lòng càng dứt khoát, cười liếc trưởng lão Vu Thần Điện sau lưng.
Ông lão sắc mặt không có chút máu, từ khi biết thân phận của Tô Minh thì lão không có cảm giác sỉ nhục. Lão nghe rất nhiều lời đồn về đối phương, thậm chí mấy bạn thân của lão đều từng gặp hắn.
Ông lão mang theo kính sợ cúi đầu hướng Tô Minh, tay trái mạnh vung lên trời. Cái vung này không trung sáng rực rỡ. Trong ánh sáng rậm rạp chín ngàn Xích Thạch lớn nhỏ xuất hiện trên bầu trời. Những Xích Thạch tỏa ra ánh sáng đỏ, một phen chiếu rọi trời đất, khiến xung quanh vô tận đầy màu đỏ thẫm.
“Mặc huynh, mời!” Vu Thần Điện Địa Điện chủ Ma Bái cười nói.
Tô Minh không khách sáo, xích long dưới chân nhúc nhích, mang theo hắn vọt lên trời, xuất hiện bên cạnh chín ngàn Xích Thạch. Hắn cất bước, trước ánh mắt mọi người bên dưới, đi qua hơn chín ngàn Xích Thạch.
Khi bóng đêm tán đi, chín mặt trăng ẩn giấu, tia ban mai chiếu rọi, Tô Minh đi qua từng viên Xích Thạch. Mỗi khi chọn một viên hắn sẽ lập tức lấy đi, cho đến khi Tô Minh đi qua hết chín ngàn Xích Thạch, tiểu nhân đen trong túi trữ vật của hắn chỉ cảm ứng chín viên. Còn bốn trăm chín mươi mốt viên Xích Thạch khác, Tô Minh vì lẫn lộn nên cũng lấy đi, vậy thì trong mắt người khác không thể từ hành động của hắn nhìn ra manh mối gì.
Năm trăm viên Xích Thạch giá trị cực lớn, có thể thấy Vu Thần Điện đúng là có thành ý muốn hóa giải việc này.
Khi Tô Minh lấy đi hết năm trăm viên Xích Thạch, hắn đứng trên xích long liếc Vu Thần Điện Địa Điện chủ. Xích long dưới chân gầm rống lao xuống đất, chớp mắt đã tới trước mặt Nam Cung Ngân.
Nam Cung Ngân mặt tái nhợt ngây ngốc nhìn Tô Minh.
“Nam Cung huynh, mảnh Long Diệp Thảo bán ra vu tinh tiêu trừ giao dịch trước đó của ngươi, ta, ngươi không cần đưa cho ta nữa.” Tô Minh gật đầu với Nam Cung Ngân, nhìn hướng A Hổ, Lan Lan.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lan Lan chớp mắt, lập tức kéo A Hổ còn đang ngơ ngác leo lên người xích long, chộp râu rồng, ánh mắt nhìn Tô Minh tràn ngập sùng bái. A Hổ kịp phản ứng, cũng dùng ánh mắt cuồng nhiệt nhìn Tô Minh.
Đối với hai đứa trẻ này, tình hình hôm nay vượt xa ngày chiến đấu với Đông Lai bộ lạc. Ở trong mắt họ, Tô Minh chính là trời của họ!
Khi A Hổ, Lan Lan đều leo lên xích long, Tô Minh truyền thần niệm, con rồng lập tức gầm lên bay lên trời. Đang định rời đi thì lòng Tô Minh bỗng máy động, dưới mặt nạ khóe miệng lộ nụ cười.
“Bái huynh, ta còn có một yêu cầu, hy vọng Bái huynh thành toàn.” Mắt Tô Minh chợt lóe, từ từ nói.
“A? Mời Mặc huynh nói.” Vu Thần Điện Địa Điện chủ Ma Bái gật đầu nói.
“Cắt Xích Thạch nên lấy pháp khí loại này càng tiện hơn.” Ánh mắt Tô Minh rơi vào một trăm pháp khí bềnh bồng giữa không trung.
“Pháp khí này Vu Thần Điện ta làm ra không nhiều, ít khi tặng người, nhưng nếu Mặc huynh cần thì sẵn sàng thôi.” Ma Bái cười cười, vung tay áo.
Lập tức có một quang hoàn pháp khí bay tới chỗ Tô Minh, bềnh bồng trước mặt hắn.
Tô Minh phân thân bên cạnh lập tức tiến lên một bước, thu pháp khí vào trong túi trữ vật. Mắt Tô Minh quét mặt đất, mỗi người bên dưới bị hắn nhìn qua, còn có ngoài tám tòa đại điện Uyển Thu, Thiết Mộc, Thiên Lam Mộng, cùng với sau lưng cô Thiên Lam lão tổ khiến con ngươi Tô Minh co rút. Cuối cùng ánh mắt hắn rơi vào người túc nữ áo trắng. Cô gái cũng đang nhìn Tô Minh, sắc mặt vui sướng rất chân thành.
Tô Minh quay đầu, thu lại tầm mắt. Xích long dưới thân ngửa đầu ngầm, không thèm để ý Thu Hải bộ lạc thánh nữ Uyển Thu nữa, nó mang Tô Minh lao lên trời.
Tiếng gầm toát ra sự vui vẻ, hiển nhiên gặp Tô Minh đối với nó càng thấy thân thiết hơn xa đi theo Uyển Thu.
“Tiền bối…chúng ta định đi đâu?” Lan Lan chộp râu rồng trên người xích long, đón gió la lớn hỏi Tô Minh.
“Mang các ngươi mở ra Nhiếp Hồn tu. Nhưng trước đó chúng ta phải tìm một động phủ ngoài Vu thành, ta cần mở ra Xích Thạch!”
Trên bầu trời, giữa mây mù, tim Tô Minh đập nhanh, tay phải sờ túi trữ vật ở ngực, bên trong có một viên Xích Thạch dấy lên sóng gió vừa nãy, khiến hắn tràn ngập mong chờ. Trước đó những lời nói nhờ vào thần thức cường đại hắn đều nghe rõ.
‘Trong Xích Thạch này không có Phong Thần Hoa, nhưng bên trong có một độc phong, có lẽ trong người độc phong còn tồn tại chút ít…mật hoa Phong Thần Hoa! Nếu thật tồn tại vậy khi mình uống vào, tu vi của mình sẽ…’ Mắt Tô Minh lóe tia sáng.
Chỉ là giờ phút này, dù hắn tỏa thần thức cũng không phát hiện được, khi hắn rời khỏi Vu thành thì có một bóng đen thân thể mơ hồ trong suốt theo sát phía sau. Bóng dáng ấy cau mày, đi theo không dám tới quá gần, như đang do dự điều gì.
‘Chết tiệt, Hồng La rốt cuộc có chết hay chưa? Rốt cuộc hắn là Hồng La hay là Túc Mệnh!’
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro