Cầu Ma

Sét đánh mộc sinh hỏa

Nhĩ Căn

2024-01-18 17:43:34



Nơi xa lạ này mùa hè nóng cháy dù là trong đêm cũng khiến người khó chịu, khiến nước bùn trong rừng mưa càng nhầy nhụa, rất khó đi.

Điều này khiến Tô Minh rất khó thích ứng. Hắn trưởng thành tại Ô Sơn, tuy chỗ đó cũng có mưa to nhưng rất ít giống như vùng đất này. Liên tục hơn một tháng mưa hiếm khi tạnh.

Vết thương của Tô Minh ngày càng nghiêm trọng, cảm giác suy yếu ngày càng nặng. Coi như dùng tỉ mỉ khống chế ức chế nó, có ánh trăng tẩm bổ, nhưng theo thời gian trôi qua, hắn có thể phát huy ra sợi máu chỉ còn tám mươi sợi.

Sâu trong rừng mưa, ở dãy núi tuy thấp bé nhưng liên miên dài dặc, trên ngọn đồi, trong khe hở thiên nhiên hình thành, Tô Minh khoanh chân ngồi đó.

Nơi đây không có nước đọng, nhưng vách núi xung quanh ẩm ướt. Đặt tay lên mặt trên có thể cảm nhận lạnh lẽo ươn ướt. Trên mặt đất có một ít bụi gỗ. Trong khoảng thời gian này, Tô Minh ngụ tại đây.

Đây là khe hở từ thiên nhiên, bên trong hình dạng như hồ lô, không lớn không nhỏ, trở thành nơi Tô Minh tránh mưa và luyện dược. Khe hở như vậy có rất nhiều trong dãy núi. Tô Minh không tốn quá nhiều thời gian đã tìm được hang núi ẩn giấu này.

‘Dù nơi đây không ngừng có mưa nhưng thảm thực vật cũng bởi vậy sinh trưởng rất tốt, còn có một số thảo dược kỳ lạ, thậm chí ở đây còn có rất nhiều Thất Diệp Thảo mình lấy từ chỗ Ô Sâm.’ Mắt Tô Minh chợt lóe, cúi đầu nhìn trước mắt không xa một đống thảo dược.

Những cái này là một tháng nay hắn dầm mưa cẩn thận đi trong rừng tìm thảo dược.

Nhìn đống thảo dược, Tô Minh đứng dậy. Hắn có cảm giác thân thể cũng ẩm ướt dính dính, khiến hắn khó chịu.

‘Đáng tiếc tuy nơi đây có nhiều thảo dược nhưng không có La Vân Diệp, không thể luyện chế ra Sơn Linh Dược. Nhưng thảo dược luyện Thanh Trần Dược và Nam Ly Dược thì đầy đủ hết, chỉ thiếu…Thước Dạ Chi.’

Tô Minh cau mày, đây cũng là nguyên nhân một tháng nay hắn vẫn chưa luyện đan dược. Bây giờ hắn từ trong tĩnh tọa tỉnh lại, vẫn nghĩ đến việc này.

Bên ngoài mưa cứ rơi, đôi khi truyền đến tiếng sấm sét. Thanh âm này Tô Minh đã nghe nhàm chán. Hắn trầm ngâm bước đi, thuận theo khe hở đi tới cửa động, ánh mắt đầu tiên liền thấy trên trời xẹt qua từng tia chớp dữ tợn, ngay sau đó tiếng sấm vang lên, như có người ở trên trời gầm rống, chấn nhiếp mặt đất.

Tia chớp lấp lóe chiếu sáng mặt đất rồi chớp mắt lại biến thành hắc ám. Mưa to rơi xuống, có một ít giọt nước bay tới mặt Tô Minh.

Tô Minh hít sâu, sự ngột ngạt hơi tán đi, ở đây ngược lại thoải mái hơn trong động. Dù nó ẩm ướt nhưng có cảm giác mát mẻ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhìn trời đất tối đen, nơi đây mọi thứ đều xa lạ, ngay cả mưa cũng khác. Nhưng Tô Minh không lộ ra vẻ cô độc nữa, hắn đã giấu nó rất sâu. Hắn ánh mắt bình tĩnh nhìn trời đất, lộ ra suy tư.

‘Không có Thước Dạ Chi thì nên luyện dược làm sao đây. Chẳng lẽ thật phải lấy trạng thái yếu ớt ra khỏi rừng, đi bên ngoài tìm kiếm…’ Chân mày Tô Minh nhíu ngày càng chặt.

Thật lâu sau Tô Minh khẽ thở dài. Nhưng lúc này đột nhiên trên trời liên tục nổ sấm sét có một tia chớp xẹt qua bầu trời, lúc tới gần rừng mưa thì chuyển biến phương hướng. Tô Minh thấy tia chớp giáng xuống, oành một tiếng rơi trong rừng. Ngay sau đó, một luồng khói đen chớp mắt bốc lên không trung, càng có ánh lửa hiện lên. Tuy nói ánh lửa rất nhanh tắt ngấm, nhưng Tô Minh thấy hình ảnh kia thì tinh thần chấn động.

Trong óc hắn xẹt qua tia sáng.

‘Rất có thể Thước Dạ Chi không thích hợp sinh trưởng tại đây. Mình nhớ rõ thuốc này ở Ô Sơn rất bình thường, mỗi lần hái thì đều có hỏa hoa lấp lóe rơi trên người, cảm giác như bị lửa liếm. Chắc Thước Dạ Chi ẩn chứa hỏa, nơi đây lại liên tục đổ mưa, mảnh đất ẩm ướt. Thảo dược này không thể sinh trưởng.’

Lúc Tô Minh ở Ô Sơn sẽ không có suy nghĩ như vậy, nhưng hiện tại một mình hắn trong nơi xa lạ, mọi thứ đều phải nhờ vào chính mình. Mắt hắn lấp lóe, nhìn chỗ sâu trong rừng lúc trước bị tia chớp đánh trúng.

Thân hình chợt lóe, hắn lùi lại vài bước trở về trong động. Hắn nhấc tay lên lấy ra một thảo dược, tập trung nhìn.

‘Đây là Thiết Tâm Nhụy, vật này…’ Tay Tô Minh nhẹ búng, lập tức có âm thanh vọng lại như sắt thép va chạm.

‘Trong nó chắc ẩn chứa sắt đá, cho nên thảo dược này rất cứng, người bình thường không dễ dàng hái.’

‘Còn Túy Lăng Thảo này sinh trưởng cực kỳ rậm rạp, trước ki mình ít khi chú ý, nhưng giờ nhìn thì…’

Tô Minh cầm lấy một gốc thảo dược bứt một lá cây, chỉ thấy chỗ bị đứt chảy ra chất lỏng. Nhưng nửa tiếng sau, chất lỏng ngưng tụ thành đóa hoa, Tô Minh biết nếu vùi nó vào mặt đất, vậy chẳng bao lâu hoa ở chỗ vết thương lần nữa sinh trưởng, sinh cơ dạt dào khiến người lấy làm lạ.

‘Đây là năm loại thảo dược luyện chế Thanh Trần Dược. Lúc trước mình không tìm hiểu kỹ, giờ nhìn thì rõ ràng là năm loại thuộc tính khác nhau. Lực sắt đá, sức sống, hỏa của Thước Dạ. Còn về hai dược liệu khác, là ẩn chứa lực nước thường thấy nhất tại đây, và…gốc thảo dược này không có cành lá mà là rễ đâm dưới đất.’ Tô Minh mắc suy tư nhìn trong đống thảo dược một gốc dính đất.

‘Chắc là lực đất!’

‘Năm loại thuộc tính khác nhau luyện chế ra Thanh Trần Dược kỳ lạ, bây giờ thiếu một, nhưng nếu nguyên lý đan dược là như vậy, có lẽ mình có thể tìm vật thay thế!’ Mắt Tô Minh chợt lóe, vấn đề này làm khó hắn một thời gian ngắn, sau khi thấy sét đánh thì trong sáng hẳn ra.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hắn lập tức xoay người, hóa thành bóng ảo rời khỏi hang động. Trong mưa to hắn xông ra ngoài, nước mưa rơi trên người hắn, cả người mau chóng ướt đẫm, nước thuận theo mái tóc hắn chảy xuống. Tô Minh đi rất nhanh, chạy vội theo ngọn đồi tiến vào cánh rừng bên dưới, chạy tới chỗ có sét đánh.

Mặt đất trong rừng toàn là nước bùn, có vô số cành cây hư thối tỏa ra mùi ẩm ướt. Trong mưa to vang vọng tiếng tí tách, cơ thể Tô Minh xuyên qua rừng cây, lấp lóe không lâu sau hắn nhảy lên, ngồi xổm tại một cành cây ẩm ướt. Trước mặt hắn là cây to cao chọc trời, rõ ràng cao hơn mấy cây khác nhiều. Nhưng bây giờ nó đen thui, cành cây xám tro hoang tàn.

Nó tỏa ra khói đen, dù xung quanh mưa dầm dề nhưng Tô Minh vẫn có thể cảm nhận được xung quanh còn ẩn chứa áp lực khủng bố.

Hắn nhìn trong giây lát, nhảy khỏi cành cây, tới gần cây khô đen nâng tay sờ mặt trên, cảm giác ấm áp truyền đến. Dù bên ngoài ẩm ướt nước mưa nhưng năm ngón tay Tô Minh dùng sức bấu vào, lập tức cảm nhận bên trong khô ráo.

‘Lực sét đánh cũng có liên quan đến lửa, trong chớp mắt đánh vào cây này khiến cây ẩm ướt đã bốc hết hơi nước, trở nên khô ráo bị sét đánh thiêu đốt. Chỗ này không có vật khác có lửa nhiều hơn cây này bị.’

Tô Minh nhảy người lên, trên thân thể tám mươi sợi máu lấp lóe ánh sáng đỏ liên tục đánh vài cái vào gốc cây. Thanh âm bùm bùm vang vọng, vỏ cây bên ngoài vỡ ra lộ bên trong tỏa khí nóng.

Tay phải Tô Minh biến thành đao mạnh chém xuống, lập tức chém đứt cây cao ba mét, chia nhỏ xong mau chóng bỏ vào trong túi rách.

Nhưng dù sao sức chứa túi có hạn, có vài khối không thể bỏ vào hết bị Tô Minh vác trên người, chạy nhanh trong rừng đi hướng hang núi.

‘Thực ra trong máu mình ẩn chứa lửa, cũng có thể được, hoặc dùng lửa thiêu đốt cây khô thì cũng đạt được hiệu quả Thước Dạ Chi. Nhưng so với lửa điện thì vẫn là thua xa!’ Tô Minh chạy nhanh, trong óc hiện ra nhiều ý niệm, không lâu sau trở lại khe hở, tiến vào hang động.

Tô Minh thở dốc bỏ xuống vài khối gỗ đen còn hơi nóng, lại lấy ra mảnh gỗ trong túi rách, nhìn những tài liệu này, hắn hít sâu khoanh chân ngồi xuống, điều dưỡng khí huyết trong người. Một tiếng đồng hồ sau, Tô Minh mạnh mở mắt ra, nâng lên tay phải, tinh thần chấn động, xoẹt một tiếng chỉ thấy một đoàn lửa từ tay phải của hắn bốc lên.

Lửa tỏa ra hơi cực nóng ánh đỏ xung quanh, khiến hang núi bỗng chốc sáng ngời. Tô Minh vẻ mặt cực kỳ trầm trọng cẩn thận dùng thuật tỉ mỉ khống chế lửa trong tay, quan sát chốc lát sau, đợi lửa trên tay ổn định thì tay trái nhanh chóng lấy ra thảo dược để luyện chế Thanh Trần Dược trong đống thảo dược, cẩn thận bỏ vào ngọn lửa trong tay phải.

Đây là hắn đi tới chỗ xa lạ này, không tìm thấy nơi như Hắc Viêm Sơn nhưng bởi vì trong khí huyết có lửa, lại thêm chiến đấu với Tất Đồ một trận, Tô Minh cảm giác mình có một số điểm không giống với trước kia. Ví dụ như ngọn lửa này, hắn không cần máu cũng khiến nó hiện ra.

Cho nên hắn mới nghĩ ra cách dùng tay làm đỉnh lô luyện chế.

Tô Minh đã luyện chế Thanh Trần Dược rất nhiều lần, rất quen thuộc mỗi bước đi. Chỉ là lấy tay làm đỉnh lô rèn luyện, là lần đầu tiên hắn thử, sau thời gian ngắn khó chịu mới từ từ nắm giữ kỹ xảo.

Khối gỗ bị sét đánh là vật cuối cùng bỏ vào. Nhìn hỏa diễm trong tay năm vật hòa tan dung hợp lại, Tô Minh tập trung tinh thần bình tĩnh luyện chế.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cầu Ma

Số ký tự: 0