Cầu Ma

Sư phụ dạy dỗ

Nhĩ Căn

2024-01-18 17:43:34

Theo ông lão chết đi, thân hình bị Minh Long nuốt, nó lại biến thành bộ dạng con chó to màu vàng, lắc lư cái đuôi, nháy mắt với hạc trọc lông cũng biến thành con chó to đen, hai con rất đắc ý.

“ Sao hả? Kế hoạch của Hạc gia gia rất tuyệt đi? Hừ hừ. “

Rất rõ ràng, Tiểu Hoàng đi theo hạc trọc lông đã bị...tiêm nhiễm thói xấu.

“Đó...đó là rồng? “

“Con kia cũng không phải chó, là một con chim to! “

“Hai con mãnh thú này cũng quá giang. Cái...này...thì ra lúc trước chúng nó giả bộ yếu!!! “

“ Nhất định phải coi chừng hai con mãnh thú này, đặc biệt là con chim to kia, nó...nó quá vô sỉ, quá tàn nhẫn, nó dám... “

Các tu sĩ đứng xem cuộc chém giết đều trợn tròn mắt trước sự biến đổi của hạc trọc lông, Tiểu Hoàng. Bọn họ chưa từng thấy con mãnh thú nào xấu xa, tồi tệ đến nhường này!

Ai nấy cảnh giác, nhớ kỹ bộ dạng hạc trọc lông và Minh Long. Đặc biệt là hành động hùng hổ mới rồi của hạc trọc lông làm rợn cả người, rất là đồng tình với ông lão đã chết. Họ e ngại hạc trọc lông đã vượt qua nhiều sinh vật khủng bố trong óc, dù sao...một kích hùng hổ kia làm bất cứ tu sĩ nam giới nào đều da đầu mát lạnh, tinh thần rung động.

“Con chim to đó...ta...ta trông thấy nó mới cuỗm đi túi trữ vật, còn làm bộ dạng rất bất mãn. “

“Chết tiệt, có con chim như vậy do đó đoán được chủ nhân chắc cũng giống thế. Tuyệt đối không thể chọc người này, tuyệt đối không thể chọc! “

Trong tiếng kinh kêu của các tu sĩ, hạc trọc lông biến thành chó đen rất bất mãn, hung tợn liếc dưới đất. Tính cách của nó khá là...ngây thơ, mới nãy một kích khủng bố kia là nó chợt nghĩ ra, nhưng hôm nay thấy người xung quanh ra vẻ rất sợ hãi thì nó chợt thấy có lẽ...nên thường sử dụng. Hạc trọc lông ngẫm nghĩ, cười tà ác. Biểu tình đó, tiếng cười đó, ánh mắt đó, khiến các tu sĩ bị nó nhìn ai nấy da đầu lại tê rần.

Tô Minh không để ý hạc trọc lông, Minh Long xấu xa, biểu tình thản nhiên. Tô Minh vẫn không thèm liếc thanh niên mặt tái nhượt, đi hướng ông lão đang đấu với Ngọc Nhu, mặt lão chết lặng giống con rối.

Vậy là ba ông lão đã có hai người chết, dường như chỉ giây phút trước khi chết thì biểu tình mới sinh động, còn lúc khác thì đều cứng ngắc, hiển nhiên đây là con rối, còn là loại Tô Minh quen thuộc, con rối nhiếp hồn.

Bước chân của Tô Minh không nhanh, nhưng mỗi bước đạp xuống đều khiến phòng đấu giá rung lên. Chân Tô Minh đạp không trung, hư vô quanh quẩn vô số sóng gợn, khiến ông lão đấu với Ngọc Nhu biểu tình tê dại có biến đổi. Ông lão từ bỏ đấu với Ngọc Nhu, không chút do dự thụt lùi.

Tô Minh hừ lạnh, nếu ông lão thật sự là cường giả hậu kỳ vị giới thì Tô Minh không thể nào một đấm tiêu diệt được lão. Nhưng ông lão này là con rối nhiếp hồn, Tô Minh là Nhiếp Hồn Vu, với loại con rối này có sự áp chế bẩm sinh.

Thân hình cứng rắn như thép của con rối đối với Tô Minh là yếu ớt không chịu nổi một kích. Các loại thuật pháp thần thông quái dị đa số liên quan đến nhiếp hồn, chúng không lọt vào mắt xanh của Tô Minh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tất cả của con rối đều bị Tô Minh ức chế, vậy thì làm sao đánh nhau với hắn được? Đặc biệt là trấn áp từ linh hồn khiến tu sĩ đối phương không thể phát huy hết sức.

Mắt thấy con rối bỏ chạy, Tô Minh mặt lạnh như tiền, nhưng thanh niên cách không xa và khách khanh gia tộc Thái Từ đang đấu với Xích Hỏa Hầu lập tức biến sắc mặt, có rung động.

Bọn họ biết ba con rối này, biết bọn họ không sợ đau đớn, cảm xúc dao động đã gần như không có, càng không biết cái gì là sợ. Nhưng bây giờ đối phương chỉ mới tới gần đã khiến con rối bỏ chạy, đây là điều chưa từng có, cũng khiến họ không thể tin.

Tô Minh đi hướng con rối, bước chân của hắn không nhanh, nhưng từ người hắn có loại hơi thở nhiếp hồn. Đặc biệt là đôi mắt hắn sâu thẳm như vòng xoáy, áp chế mãnh liệt giáng xuống người con rối. Thậm chí vào khoảnh khắc này, xa ở dị địa Tây Hoàn, bên cạnh Ách Thương phân thân, con rắn nhỏ Chúc Cửu Âm bị Tô Minh để lại vụt ngẩng đầu thè lưỡi, mắt lóe tia sáng âm u. Nó là mãnh thú có liên kết linh hồn với Tô Minh, nó cảm nhận được linh hồn của hắn dao động, cũng biết hắn đang đi hướng một con rối nhiếp hồn. Nó lập tức liên kết với linh hồn Tô Minh, chỉ một chút đã khiến khi hắn bước tới thì sau lưng vặn vẹo, xuất hiện ảo ảnh Chúc Cửu Âm.

Khoảnh khắc ảo ảnh xuất hiện, khi Tô Minh tới gần con rối thì người ông lão run rẩy, không bỏ chạy nữa, run run quỳ trước mặt hắn, không dám nhúc nhích.

Giây phút lão quỳ xuống, ông lão khách khanh gia tộc Thái Từ đấu với Xích Hỏa Hầu thì biến sắc mặt, hộc ngụm máu, biến thành sương đỏ tạc nổ bốn phía, ngăn chặn thần thông của Xích Hỏa Hầu. Ông lão khách khanh không chút do dự thụt lùi, đi tới bên cạnh thanh niên bị hình ảnh chấn động, lộ vẻ mặt kinh khủng. Ông lão túm lấy người thanh niên nhanh chóng lùi lại, lần đầu tiên lão rống hướng gia tộc Liệt Sơn Tu.

“Gia tộc Liệt Sơn Tu! Chỗ này là phòng đấu giá của các ngươi, sao các ngươi còn không mau xuất hiện ra tay! Nếu thiếu chủ ở đây xảy ra chuyện gì thì toàn tộc gia tộc Liệt Sơn Tu các ngươi chôn cùng!!! “

Ông lão nói câu này thức tỉnh thanh niên mặt xanh xao. Gã bị túm thụt lùi, hét chói tai.

“Gia tộc Liệt Sơn Tu, bổn công tử mệnh lệnh cho các ngươi ra tay diệt trừ người này!!! “

Tùy theo hai người thụt lùi, rống ra tiếng, xung quanh phòng đấu giá lập tức vang tiếng nổ, xuất hiện từng bóng người, đó là người gia tộc Liệt Sơn Tu.

Thậm chí là Vân Long Hổ, tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu chủ trì đấu giá, còn có Liệt Sơn Khang Cửu cũng nằm trong số những người này, bọn họ vòng quanh phòng đấu giá.

Họ xuất hiện khiến các tu sĩ thở phào, biết gia tộc Liệt Sơn Tu đã nhúng tay vào. Dù gì chỗ này là phòng đấu giá của gia tộc Liệt Sơn Tu, họ sẽ không cho phép ở đây xuất hiện bác sát, càng không cho phép người gia tộc Thái Từ chết tại chỗ này.

Đây rõ ràng là điều đám tu sĩ khẳng định.

Cũng là cách nghĩ của thanh niên và khách khanh gia tộc Thái Từ. Hai người thở ra, vội thụt lùi, định lập tức rời khỏi đây. Nếu họ rời đi thì tiếp theo sẽ là gia tộc Thái Từ hết sức trả thù.

Thanh niên thậm chí tàn nhẫn nghĩ chờ khi ra ngoài gã sẽ khóc xin trưởng bối gia tộc ra tay, đánh Tô Minh thịt nát xương tan nhưng không chết. Gã muốn cho hắn chính mắt thấy gã lăng nhục hành hạ tỳ nữ kia, gã thầm chí cười lạnh liếc Tô Minh. Tô Minh tuấn tú làm thanh niên hiện ra một ý niệm dâm tà, hình như trừ làm nhục tỳ nữ ra gã còn có thể dày xéo Tô Minh luôn.

Thanh niên nghĩ như vậy, dâm tà cười, nhưng vài giây sau nụ cười của gã đông lại. Một tiếng nổ cắt đứt nụ cười của gã, thân hình gã và khách khanh gia tộc định rời đi thì bị màn sáng vô hình ngăn cản, bắn ngược về.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đây là màn sáng phòng hộ của gia tộc Liệt Sơn Tu, đại trận phòng hộ nguyên phòng đấu giá không phải thời gian có thể mở ra. Ông lão khách khanh đến từ gia tộc Thái Từ biến sắc mặt, trong mắt lộ ra khó tin và kinh hoàng.

“Gia tộc Liệt Sơn Tu, đây là có ý gì?” Ông lão gượng gạo hỏi.

Trong lòng ông lão hiện lên dự cảm không may, nhưng lão không tin gia tộc Liệt Sơn Tu sẽ làm như vậy. Sự thật trước mắt khiến lão không thể không tin, lão thậm chí thấy tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu xuất hiện nhưng không ai ra tay với đám Tô Minh, họ chỉ đứng im không nhúc nhích. Ông lão bản năng liếc một người trong phòng đấu giá gia tộc Liệt Sơn Tu mà lão quen biết, thấy đối phương né ánh mắt của lão, khiến tim khách khanh gia tộc Thái Từ rớt cái bịch.

Lời lão hỏi không ai đáp, ngược lại có tiếng cười già nua truyền ra từ bên trên phòng đấu giá. Cung với tiếng cười là một ông lão đi ra từ không khí.

Ông lão khuôn mặt tang thương, không biết đã sống bao nhiêu năm, lúc đi ra có gió rít gào quanh người lão, khiến không khí vỡ nát trong gió. Sau lưng ông lão, chỗ truyền đến cơn gió như có mắt gió. Mắt gió hình tròn, trông như là một mặt trời.

Khoảnh khắc nhìn thấy ông lão thì khách khanh gia tộc Thái Từ vẻ mặt hoảng sợ. Lão thụt lùi mấy bước, mặt trắng bệch. Thanh niên bne cạnh lão run rẩy không nói nên lời, uy nhiếp khiến gã nghẹt thở tùy theo ông lão xuất hiện phủ trùm nguyên phòng đấu giá.

Tất cả tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu lập tức cúi đầu với ông lão.

“ Kính chào Phong lão! “

Lời vừa thốt ra, mấy ngàn tu sĩ trong phòng đấu giá bị uy nhiếp đè ép run run, cùng cúi đầu bái, lòng đầy kinh sợ. Họ có nghe nói qua xưng hô Phong lão, đó là sự tồn tại trong truyền thuyết của gia tộc Liệt Sơn Tu.

Xích Hỏa Hầu biểu tình cực kỳ nghiêm túc lóe người tới bên cạnh Tô Minh. Gã cảm nhận được uy nhiếp từ người Phong lão, uy nhiếp này khiến gã cảm giác như trong nước bùn, bị trói buộc.

“Thiếu chủ, người này yếu nhất cũng là kiếp dương!!! “

Mạng che trên mặt Ngọc Nhu bay lên, người cô run rẩy. Cô không thể chịu đựng uy nhiếp đến từ Phong lão, càng đứng nói tới Ngọc Trần Hải, gã đã quỳ rạp xuống.

Ngay cả con chó vang do Minh Long biến thành cũng run run không dám nhúc nhích. Chỉ mình...hạc trọc lông biến thành con chó vẫy đuôi, bộ dạng lão tử là Hạc gia gia, ngươi làm gì được ta?

“Tên của ngươi là gì?” Trong phòng đấu giá bởi vì Phong lão xuất hiện mà tĩnh lặng. Phong lão cười tủm tỉm dịu giọng hỏi Tô Minh.

Phong lão mỉm cười, dịu giọng nói khiến tất cả tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu biểu biết lão nổi lên nhiều suy đoán.

“ Vãn bối là Tô Minh, kính bái...sư phụ dạy dỗ.” Tô Minh nhìn Phong lão, một lúc sau nở nụ cười, chắp tay cúi đầu.

Phong lão mắt sáng lên, thoải mái cười to.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cầu Ma

Số ký tự: 0