Tay trái của Man Thần đời thứ hai!
Nhĩ Căn
2024-01-18 17:43:34
Tô Minh im lặnng hìn những Tháp Mục tộc trước mắt. Lúc trước ở Cửu Phong hắn có nghe nói qua bộ lạc này. Đó là thật lâu phía trước, một trong những bộ lạc quy hàng Thiên Hàn đại bộ lạc, dù không nổi tiếng bằng Quỷ Đài bộ lạc nhưng cũng có đặc điểm. Loại chém giết bằng chiến câu này ở trên chiến trường đem đến tác dụng cực lớn, thực tế đúng là vậy. Trong đại chiến Vu Man, sau khi Tô Minh rời đi, trong mấy lần chiến dịch tộc nhân Tháp Mục tộc ở trên chiến trường bỏ lại không ít máu và xác.
'So với đệ tử Thiên Môn thì những người bộ lạc này bị Tư Mã Tín khống chế càng nghiêm trọng. Có lẽ vì y cần đệ tử Thiên Môn tầng thứ nhất ra ngoài cho nên không phải mỗi một người đều bị trồng Man.’ Tô Minh nhìn bốn phía vô số tộc nhân Tháp Mục bộ lạc thét gào lao đến.
Hắn không muốn giết chóc nhưng những người này liều mạng xông đến. Dù Tô Minh có bay lên trời thì họ sẽ vẫn điên cuồng đuổi theo, thậm chí áp sát, một khi bị thương nếu không chết lập tức chọn tự bạo. Cái loại tự bạo này bao gồm chiến câu dưới thân cũng nổ, hình thành trùng kích dù đối với Tô Minh không tính cái gì, nhưng nếu nhiều thì cũng khá kinh người. Sau khi Tô Minh bước vào tầng thứ hai, lập tức bị đông nghìn nghịt Tháp Mục tộc bao vây. Mặc dù hắn không muốn giết nhưng không thể không giết. Hắn lao ra thẳng hướng bầu trời, sau lưng tất cả tộc nhân Tháp Mục bộ lạc điên cuồng đuổi theo.
'Đánh mở không trung nơi này, đi hướng tầng thứ chín!’ Mắt Tô Minh chợt lóe, tay phải nâng lên, trong tay hắn trường thương biến ảo, bị chộp lấy, mạnh ném lên trời.
Trường thương rít gào lao nhanh lên trời, khoảnh khắc va chạm bầu trời dấy tiếng nổ đinh tai nhức óc. Trong tiếng nổ bầu trời từng tầng sóng gợn, nhưng mà, không mở ra!
“Ngươi mở không được đâu. Đây không phải trận pháp mà là không gian bình chướng, trừ phi ngươi nắm giữ lực vị giới, nếu không thì không thể nhúc nhích bình chướng chút nào."
“Nơi này là tầng thứ hai Thiên Môn, Tô Minh, quy tắc trò chơi chỗ này là tìm ấn bình chướng bước vào tầng thứ ba. Nếu ngươi tìm được thì có thể tiến vào tầng thứ ba, rất dễ tìm. Nể tình ngươi và ta là đồng môn, ta có thể nhắc nhở ngươi một chút, ấn bình chướng ở trong người tộc nhân Tháp Mục bộ lạc nào đó, chỉ chết đi rồi mới hiện ra. Vậy nên hãy hưởng thụ cái loại giết chóc ngươi chết ta sống này đi!"
Giọng Tư Mã Tín quanh quẩn, mang theo âm điệu mềm nhẹ và sung sướng, rất vênh váo vang vọng không ngừng trong cõi trời đất. Tiếng cười ẩn chứa tàn nhẫn, còn có loại điên cuồng sắp đặt Tô Minh trong tay.
Tô Minh im lặng, ở giữa không trung lại đánh một đấm vào màn trời. Hắn vận chuyển toàn bộ lực lượng Man Cốt toàn thân, khiến ngoài người ánh sáng vàng chói loànhwng đánh ra nắm đấm, bầu trời chỉ kịch liệt sóng gợn, vẫn không vỡ ra!
Không đợi Tô Minh thử tiếp thì phía xa tiếng rít đến. Ông lão Tháo Mục tộc mang theo hai gã đàn ông sau lưng và một ngàn huyết kỵ đến gần.
Tô Minh nhướng mày, một góc trận chém giết lại triển khai trong trời đất.
Bây giờ dưới mặt đất, vệt sáng lóe lên, hiển nhiên hạc trọc lông ở bên ngoài liếc Hổ Tử một cái rồi lại không cam lòng chạy trở về, mắt chớp lóe, sục sạo từng thi thể.
Nhưng nó cướp đoạt không bao lâu thì lập tức bên tai vang giọng Tô Minh.
'Đánh mở con đường đi thông tầng thứ ba, đánh mở rồi tất cả nơi này đều là của ngươi!’ Hạc trọc lông đang ở bên cạnh một cái xác chộp một bình nhỏ lật qua lật lại xem, nghe giọng Tô Minh thì mắt sáng lên.
'Việc nhỏ này, coi như bổn đại nhân giúp cho.’ Nó đắc ý ngẩng đầu, nhoáng người lên, vòng xa trận chém giết trên trời, đi tới một góc trời vọt đến, như muốn triển khai cách đặc biệt mở ra bầu trời.
Nhưng giây phút nó chạm vào màn sáng thì hạc trọc lông đột nhiên hét lên, thân thể từ từ biến hư ảo. Chớp mắt nó bị bắn ra xa mấy trăm mét.
'Đạo thần phong!!! Chết tiệt, là đạo thần phong. Cái này, không thể nào, chỗ này sao mà có đạo thần phong được!!! Mặc dù không hoàn chỉnh, là sau này bị vẽ ra nhưng hơi thở này đích thực là đạo thần phong!’ Đôi mắt hạc trọc lông lộ sợ hãi, nó liên tục rút lui, mắt chớp lóe nhìn chằm chằm mặt đất.
'Nơi này là Nam Thần đại lục, ta nhớ ra rồi, chỗ này, chỗ này năm đó tồn tại một phong ấn dưới băng giá! Phong ấn là Man Thần đời thứ hai cái gì làm...tay trái của Man thần đời thứ hai!!!'
Hạc trọc lông lập tức thụt lùi.
Trường thương trên tay phải Tô Minh rung lên, hóa thành khói tím cuồn cuộn hướng bốn phía, chấn ra tộc nhân Tháp Mục bộ lạc bốn phía định tự bạo. Hắn thấy hạc trọc lông hoảng sợ rút lui.
'Nó cũng không thể đánh mở sao.’ Tô Minh im lặng, biểu tình phức tạp, nhìn bốn phía tiếng nổ vang vọng, từng tộc nhân Tháp Mục bộ lạc tan vỡ mà chết, dấy lên trùng kích hơn phân nửa vọt hướng Tô Minh.
Tô Minh mặc kệ những lực trùng kích va chạm vào người, hắn liên tục lùi vài bước. Trước mặt hắn, ông lão Tháp Mục tộc đôi tay ấn pháp quyết, biểu tình điên cuồng vung, dưới chân hiện ra một mãnh thú to lớn. Con thú to đến mấy trăm mét, đầu rồng đuôi rắn, thân ngựa sừng ngưu, liếc nhìn thì cực kỳ thần võ!
“Vì tự do mà chết, đáng giá tôn trọng.” Tô Minh nâng lên tay phải, trường thương trong tay tan biến, giáp tím trên người biến thành tơ chui vào trong người biến mất.
"Chết dưới Táng Tà sẽ trở thành oan hồn vờn quanh giáp, tăng thêm uy lực của giáp, các ngươi đáng được tôn trọng, không cần chết trong giáp.” Tô Minh bình tĩnh nói, nhìn ông lão đến gần, biểu tình lộ giãy dụa cuối cùng hóa thành tiếng thở dài.
Hắn nhấc chân, nâng lên tay phải, ấn pháp quyết vung trước mặt. Lập tức bầu trời lại hiện vòng xoáy, cuồng phong rít gào, vòng xoáy quét bên dưới. Một tiếng nổ kịch liệt, trên bầu trời tất cả người Tháp Mục tộc từng người bắn ngược ra, cùng hộc máu, chỉ có ba người là lao nhanh hướng Tô Minh.
Trong ba người trừ hai là gã đàn ông ra còn có một ông lão.
Khoảnh khắc ba người đến gần, mãnh thú trăm mét gầm rống xông đến, Tô Minh bước ra một bước, biểu tình phức tạp. Hắn cất bước đến bên cạnh một gã đàn ông, tay phải nâng lên mạnh ấn trán gã.
Cái ân này thân thể gã đàn ông chấn động, trong người ngũ tạng lục phủ vỡ nát nhưng thi thể hoàn hảo, chỉ có đôi mắt biến tối tăm rơi xuống đất.
“Ngươi vì tự do bộ lạc mà chiến, ta vì Cửu Phong mà chiến. Ngươi và ta không có thù, thù này đến từ Tư Mã Tín!” Tô Minh xoay người, ánh mắt rơi vào người một gã đàn ông khác.
Gã đàn ông cười thảm, trong đôi mắt chui ra nhiều sợi chỉ. Thân thể gã trong chớp mắt thiêu cháy, tu vi bùng nổ tự bạo trước mặt Tô Minh. Gã biết mình không phải đối thủ của Tô Minh nên chọn tự bạo, vì Man Công bộ lạc họ tranh thủ một cơ hội có lẽ có!
Gã tự bạo Tô Minh không tránh né, ngoài người biến ảo Hàm Sơn Chuông, im lặng thừa nhận. Hắn lùi vài bước, trùng kích tự bạo dấy lên hình thành cuồng phong khiến tim Tô Minh nhói đau. Dưới chân hắn những tộc nhân Tháp Mục bộ lạc mới bị vòng xoáy đánh bay cùng hộc máu bị thương ai nấy giãy dụa lại lao ra, rít gào vọt hướng Tô Minh. Họ muốn tự do, khao khát tự do, bây giờ là cơ hội duy nhất của họ.
Sau lưng, mãnh thú trăm mét gầm rống đến gần. Trên lưng mãnh thú, ông lão Tháp Mục tộc Man Công biểu tình đau thương, phức tạp, cay đắng nghiến răng!
Lão trông thấy hành động của Tô Minh, thấy hắn không có lòng muốn giết, càng thấy hắn cường đại. Lão nghiến răng, thân thể mãnh thú trăm mét khựng giữa không trung.
"Lùi lại hết!!!” Lão rống một tiếng.
Trong tiếng gầm, tộc nhân Tháp Mục bộ lạc bốn phía vọt tới cùng dừng lại, nhìn hướng Man Công của họ.
“Người có tin chắc giết chết Tư Mã Tín?” Ông lão Tháp Mục tộc nhìn Tô Minh, trầm giọng hỏi.
Ngoài người Tô Minh Hàm Sơn Chuông tan biến, hắn xoay người nhìn ông lão Tháp Mục tộc, thật lâu sau mới nói.
“Nếu hắn không chết thì là ta chết."
Ông lão Tháp Mục tộc Man Công nhìn Tô Minh, lão thấy trong mắt Tô Minh giận dữ ẩn trong bình tĩnh. Lão nhắm mắt lại, lát sau mạnh mở ra.
“Nếu hắn không chết, tộc ta cùng ngươi chết. Nếu hắn chết, tộc ta bái ngươi làm tôn!" Biểu tình lão dứt khoát, nói ra câu này xong tay phải mạnh nâng lên, trước mắt Tô Minh, một ngón tay đâm xuyên trán. Mặt lão tái nhợt, người run rẩy, sự sống chớp mắt trôi qua. Lão thò toàn bộ bàn tay phải vào trong trán lấy ra một tinh thạch màu bạc.
"Đá này là...ấn bình chướng...giúp...chúng ta, giết hắn...” Ông lão cười thảm, mãnh thú dưới thân ngửa đầu phát ra tiếng gào thê lương. Ông lão rơi xuống đất, rơi hướng tộc nhân của mình.
Tinh thạch tự động bay hướng không trung, khi nó va chạm bầu trời thì một vòng xoáy to lớn bỗng biến ảo ra, trong vòng xoáy rõ ràng là trời đất tầng thứ ba!
"A Công!!!"
"A Công!!!"
Từng tiếng gào thê lương vang vọng. Tất cả tộc nhân Tháp Mục bộ lạc không còn vẻ chết lặng mà bi ai xông hướng xác ông lão, tiếng khóc cất lên. Thật nhiều tộc nhân Tháp Mục bộ lạc quỳ bên cạnh xác ông lão, tiếng khóc bi thương càng bay càng xa.
Trên sơn mạch, các ông lão nhìn hướng nơi này rơi lệ. Những đứa con nít ôm mẹ mình cũng hiểu điều gì, lặng lẽ khóc.
Nguyên thiên địa chìm trong đau thương và nặng nề.
Tô Minh nhìn tình hình này, nhìn ông lão dưới đất, thật sâu cúi đầu, đây là một ông lão đáng giá tôn trọng.
"Tư Mã Tín, Tô Minh ta lần này nếu không giết ngươi thì không gọi là người!!!"
Câu này Tô Minh không gầm rống mà thì thào, mỗi một chữ đều khắc trong lòng hắn. Nói xong hắn ngẩng đầu nhìn vòng xoáy, mắt lộ ra sát khí càng đậm, vọt hướng bầu trời.
'So với đệ tử Thiên Môn thì những người bộ lạc này bị Tư Mã Tín khống chế càng nghiêm trọng. Có lẽ vì y cần đệ tử Thiên Môn tầng thứ nhất ra ngoài cho nên không phải mỗi một người đều bị trồng Man.’ Tô Minh nhìn bốn phía vô số tộc nhân Tháp Mục bộ lạc thét gào lao đến.
Hắn không muốn giết chóc nhưng những người này liều mạng xông đến. Dù Tô Minh có bay lên trời thì họ sẽ vẫn điên cuồng đuổi theo, thậm chí áp sát, một khi bị thương nếu không chết lập tức chọn tự bạo. Cái loại tự bạo này bao gồm chiến câu dưới thân cũng nổ, hình thành trùng kích dù đối với Tô Minh không tính cái gì, nhưng nếu nhiều thì cũng khá kinh người. Sau khi Tô Minh bước vào tầng thứ hai, lập tức bị đông nghìn nghịt Tháp Mục tộc bao vây. Mặc dù hắn không muốn giết nhưng không thể không giết. Hắn lao ra thẳng hướng bầu trời, sau lưng tất cả tộc nhân Tháp Mục bộ lạc điên cuồng đuổi theo.
'Đánh mở không trung nơi này, đi hướng tầng thứ chín!’ Mắt Tô Minh chợt lóe, tay phải nâng lên, trong tay hắn trường thương biến ảo, bị chộp lấy, mạnh ném lên trời.
Trường thương rít gào lao nhanh lên trời, khoảnh khắc va chạm bầu trời dấy tiếng nổ đinh tai nhức óc. Trong tiếng nổ bầu trời từng tầng sóng gợn, nhưng mà, không mở ra!
“Ngươi mở không được đâu. Đây không phải trận pháp mà là không gian bình chướng, trừ phi ngươi nắm giữ lực vị giới, nếu không thì không thể nhúc nhích bình chướng chút nào."
“Nơi này là tầng thứ hai Thiên Môn, Tô Minh, quy tắc trò chơi chỗ này là tìm ấn bình chướng bước vào tầng thứ ba. Nếu ngươi tìm được thì có thể tiến vào tầng thứ ba, rất dễ tìm. Nể tình ngươi và ta là đồng môn, ta có thể nhắc nhở ngươi một chút, ấn bình chướng ở trong người tộc nhân Tháp Mục bộ lạc nào đó, chỉ chết đi rồi mới hiện ra. Vậy nên hãy hưởng thụ cái loại giết chóc ngươi chết ta sống này đi!"
Giọng Tư Mã Tín quanh quẩn, mang theo âm điệu mềm nhẹ và sung sướng, rất vênh váo vang vọng không ngừng trong cõi trời đất. Tiếng cười ẩn chứa tàn nhẫn, còn có loại điên cuồng sắp đặt Tô Minh trong tay.
Tô Minh im lặng, ở giữa không trung lại đánh một đấm vào màn trời. Hắn vận chuyển toàn bộ lực lượng Man Cốt toàn thân, khiến ngoài người ánh sáng vàng chói loànhwng đánh ra nắm đấm, bầu trời chỉ kịch liệt sóng gợn, vẫn không vỡ ra!
Không đợi Tô Minh thử tiếp thì phía xa tiếng rít đến. Ông lão Tháo Mục tộc mang theo hai gã đàn ông sau lưng và một ngàn huyết kỵ đến gần.
Tô Minh nhướng mày, một góc trận chém giết lại triển khai trong trời đất.
Bây giờ dưới mặt đất, vệt sáng lóe lên, hiển nhiên hạc trọc lông ở bên ngoài liếc Hổ Tử một cái rồi lại không cam lòng chạy trở về, mắt chớp lóe, sục sạo từng thi thể.
Nhưng nó cướp đoạt không bao lâu thì lập tức bên tai vang giọng Tô Minh.
'Đánh mở con đường đi thông tầng thứ ba, đánh mở rồi tất cả nơi này đều là của ngươi!’ Hạc trọc lông đang ở bên cạnh một cái xác chộp một bình nhỏ lật qua lật lại xem, nghe giọng Tô Minh thì mắt sáng lên.
'Việc nhỏ này, coi như bổn đại nhân giúp cho.’ Nó đắc ý ngẩng đầu, nhoáng người lên, vòng xa trận chém giết trên trời, đi tới một góc trời vọt đến, như muốn triển khai cách đặc biệt mở ra bầu trời.
Nhưng giây phút nó chạm vào màn sáng thì hạc trọc lông đột nhiên hét lên, thân thể từ từ biến hư ảo. Chớp mắt nó bị bắn ra xa mấy trăm mét.
'Đạo thần phong!!! Chết tiệt, là đạo thần phong. Cái này, không thể nào, chỗ này sao mà có đạo thần phong được!!! Mặc dù không hoàn chỉnh, là sau này bị vẽ ra nhưng hơi thở này đích thực là đạo thần phong!’ Đôi mắt hạc trọc lông lộ sợ hãi, nó liên tục rút lui, mắt chớp lóe nhìn chằm chằm mặt đất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
'Nơi này là Nam Thần đại lục, ta nhớ ra rồi, chỗ này, chỗ này năm đó tồn tại một phong ấn dưới băng giá! Phong ấn là Man Thần đời thứ hai cái gì làm...tay trái của Man thần đời thứ hai!!!'
Hạc trọc lông lập tức thụt lùi.
Trường thương trên tay phải Tô Minh rung lên, hóa thành khói tím cuồn cuộn hướng bốn phía, chấn ra tộc nhân Tháp Mục bộ lạc bốn phía định tự bạo. Hắn thấy hạc trọc lông hoảng sợ rút lui.
'Nó cũng không thể đánh mở sao.’ Tô Minh im lặng, biểu tình phức tạp, nhìn bốn phía tiếng nổ vang vọng, từng tộc nhân Tháp Mục bộ lạc tan vỡ mà chết, dấy lên trùng kích hơn phân nửa vọt hướng Tô Minh.
Tô Minh mặc kệ những lực trùng kích va chạm vào người, hắn liên tục lùi vài bước. Trước mặt hắn, ông lão Tháp Mục tộc đôi tay ấn pháp quyết, biểu tình điên cuồng vung, dưới chân hiện ra một mãnh thú to lớn. Con thú to đến mấy trăm mét, đầu rồng đuôi rắn, thân ngựa sừng ngưu, liếc nhìn thì cực kỳ thần võ!
“Vì tự do mà chết, đáng giá tôn trọng.” Tô Minh nâng lên tay phải, trường thương trong tay tan biến, giáp tím trên người biến thành tơ chui vào trong người biến mất.
"Chết dưới Táng Tà sẽ trở thành oan hồn vờn quanh giáp, tăng thêm uy lực của giáp, các ngươi đáng được tôn trọng, không cần chết trong giáp.” Tô Minh bình tĩnh nói, nhìn ông lão đến gần, biểu tình lộ giãy dụa cuối cùng hóa thành tiếng thở dài.
Hắn nhấc chân, nâng lên tay phải, ấn pháp quyết vung trước mặt. Lập tức bầu trời lại hiện vòng xoáy, cuồng phong rít gào, vòng xoáy quét bên dưới. Một tiếng nổ kịch liệt, trên bầu trời tất cả người Tháp Mục tộc từng người bắn ngược ra, cùng hộc máu, chỉ có ba người là lao nhanh hướng Tô Minh.
Trong ba người trừ hai là gã đàn ông ra còn có một ông lão.
Khoảnh khắc ba người đến gần, mãnh thú trăm mét gầm rống xông đến, Tô Minh bước ra một bước, biểu tình phức tạp. Hắn cất bước đến bên cạnh một gã đàn ông, tay phải nâng lên mạnh ấn trán gã.
Cái ân này thân thể gã đàn ông chấn động, trong người ngũ tạng lục phủ vỡ nát nhưng thi thể hoàn hảo, chỉ có đôi mắt biến tối tăm rơi xuống đất.
“Ngươi vì tự do bộ lạc mà chiến, ta vì Cửu Phong mà chiến. Ngươi và ta không có thù, thù này đến từ Tư Mã Tín!” Tô Minh xoay người, ánh mắt rơi vào người một gã đàn ông khác.
Gã đàn ông cười thảm, trong đôi mắt chui ra nhiều sợi chỉ. Thân thể gã trong chớp mắt thiêu cháy, tu vi bùng nổ tự bạo trước mặt Tô Minh. Gã biết mình không phải đối thủ của Tô Minh nên chọn tự bạo, vì Man Công bộ lạc họ tranh thủ một cơ hội có lẽ có!
Gã tự bạo Tô Minh không tránh né, ngoài người biến ảo Hàm Sơn Chuông, im lặng thừa nhận. Hắn lùi vài bước, trùng kích tự bạo dấy lên hình thành cuồng phong khiến tim Tô Minh nhói đau. Dưới chân hắn những tộc nhân Tháp Mục bộ lạc mới bị vòng xoáy đánh bay cùng hộc máu bị thương ai nấy giãy dụa lại lao ra, rít gào vọt hướng Tô Minh. Họ muốn tự do, khao khát tự do, bây giờ là cơ hội duy nhất của họ.
Sau lưng, mãnh thú trăm mét gầm rống đến gần. Trên lưng mãnh thú, ông lão Tháp Mục tộc Man Công biểu tình đau thương, phức tạp, cay đắng nghiến răng!
Lão trông thấy hành động của Tô Minh, thấy hắn không có lòng muốn giết, càng thấy hắn cường đại. Lão nghiến răng, thân thể mãnh thú trăm mét khựng giữa không trung.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lùi lại hết!!!” Lão rống một tiếng.
Trong tiếng gầm, tộc nhân Tháp Mục bộ lạc bốn phía vọt tới cùng dừng lại, nhìn hướng Man Công của họ.
“Người có tin chắc giết chết Tư Mã Tín?” Ông lão Tháp Mục tộc nhìn Tô Minh, trầm giọng hỏi.
Ngoài người Tô Minh Hàm Sơn Chuông tan biến, hắn xoay người nhìn ông lão Tháp Mục tộc, thật lâu sau mới nói.
“Nếu hắn không chết thì là ta chết."
Ông lão Tháp Mục tộc Man Công nhìn Tô Minh, lão thấy trong mắt Tô Minh giận dữ ẩn trong bình tĩnh. Lão nhắm mắt lại, lát sau mạnh mở ra.
“Nếu hắn không chết, tộc ta cùng ngươi chết. Nếu hắn chết, tộc ta bái ngươi làm tôn!" Biểu tình lão dứt khoát, nói ra câu này xong tay phải mạnh nâng lên, trước mắt Tô Minh, một ngón tay đâm xuyên trán. Mặt lão tái nhợt, người run rẩy, sự sống chớp mắt trôi qua. Lão thò toàn bộ bàn tay phải vào trong trán lấy ra một tinh thạch màu bạc.
"Đá này là...ấn bình chướng...giúp...chúng ta, giết hắn...” Ông lão cười thảm, mãnh thú dưới thân ngửa đầu phát ra tiếng gào thê lương. Ông lão rơi xuống đất, rơi hướng tộc nhân của mình.
Tinh thạch tự động bay hướng không trung, khi nó va chạm bầu trời thì một vòng xoáy to lớn bỗng biến ảo ra, trong vòng xoáy rõ ràng là trời đất tầng thứ ba!
"A Công!!!"
"A Công!!!"
Từng tiếng gào thê lương vang vọng. Tất cả tộc nhân Tháp Mục bộ lạc không còn vẻ chết lặng mà bi ai xông hướng xác ông lão, tiếng khóc cất lên. Thật nhiều tộc nhân Tháp Mục bộ lạc quỳ bên cạnh xác ông lão, tiếng khóc bi thương càng bay càng xa.
Trên sơn mạch, các ông lão nhìn hướng nơi này rơi lệ. Những đứa con nít ôm mẹ mình cũng hiểu điều gì, lặng lẽ khóc.
Nguyên thiên địa chìm trong đau thương và nặng nề.
Tô Minh nhìn tình hình này, nhìn ông lão dưới đất, thật sâu cúi đầu, đây là một ông lão đáng giá tôn trọng.
"Tư Mã Tín, Tô Minh ta lần này nếu không giết ngươi thì không gọi là người!!!"
Câu này Tô Minh không gầm rống mà thì thào, mỗi một chữ đều khắc trong lòng hắn. Nói xong hắn ngẩng đầu nhìn vòng xoáy, mắt lộ ra sát khí càng đậm, vọt hướng bầu trời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro