Tên ác đồ nhà ngươi!
Nhĩ Căn
2024-01-18 17:43:34
Tô Minh mỉm cười, mắt lóe tia sáng,
lạnh nhạt nói:
- Ta làm sao?
Ông lão đạp bước tới trước.
Ông lão mặt xấu xí da mặt trắng bệch, bản năng thụt lùi, suýt té ngửa, bộ dạng như gặp quỷ. Nhưng dù sao ông lão là tu sĩ, có năng lực tự khống chế, vừa thụt lùi vừa hít sâu, vội nặn nụ cười nhưng còn khó coi hơn khóc.
Ông lão vội nói:
- Không ... Không có gì, vãn bối không biết tiền bối giáng lâm, lúc trước chào hàng những đan dược bị vứt đi, hy vọng tiền bối khai ân, tuyệt đối đừng trách phạt.
Dường như ông lão đã bình tĩnh trở lại, giọng nói có vẻ cầu xin.
- A?
Tô Minh nhìn ông lão trước mặt, biểu tình nửa cười nửa không, lại bước ra một bước. Ông lão biến sắc mặt, vội vàng lùi mấy bước.
Tô Minh nói:
- Ngươi thật sự phán đoán ra ta là tiền bối hay ... Ngươi ... Nhận ra ta?
Ánh sáng trong mắt Tô Minh bùng cháy, lại đạp bước tới trước. Ông lão phát ra tiếng hét chói tai, nhưng không lùi nữa mà quỳ rạp trước mặt Tô Minh.
Ông lão run cầm cập vội nói:
- Tiền bối thứ tội, tiền bối tha mạng, trước kia tiểu nhân không biết tiền bối, chẳng qua mới rồi đột nhiên phát hiện dưới chân tiền bối không có bóng nên mới hiểu ra thì ra người là tiền bối tông môn tu luyện Thất Mệnh thuật có điều thành tựu!
Tô Minh nhướng mày nhìn kỹ ông lão trước mắt, bộ dạng và lời chào hàng trước đó khuấy động ký ức hắn, như trở lại lúc ở Phong Quyến bộ lạc, gặp ông lão tên là Bối Khung.
Ông lão và người trước mắt trừ y phục ra thì giống y như đúc, từng buôn bán ít thảo dược cho Tô Minh, còn đưa hắn một túi trữ vật lủng lỗ. Vốn khi phát hiện người này Tô Minh không có gì bất ngờ, hắn cảm thấy thế giới quái dị này ông lão trước mắt không phải người quen thuộc thứ nhất hắn gặp được. Thiên Tà Tử, hay Đức Thuận khuôn mặt khác biệt, hoặc là Lan Lam đều cho Tô Minh cảm giác đặc biệt. Bởi vậy lúc ông lão xuất hiện, tuy Tô Minh trông thấy nhưng biểu tình không thay đổi, lòng không nổi gợn sóng nhiều, chỉ âm thầm chú ý.
Nhưng khi ông lão thấy rõ mặt Tô Minh thì lộ vẻ kinh khủng không thể kiềm chế làm hắn đầy hứng thú. Nên biết bộ dạng hiện nay của Tô Minh không phải hắn mà là ông lão, nếu lão biết Vương Đào thì thôi. Nhưng dù là trước đó quen Vương Đào cũng không thể nào trông thấy mặt thì lộ biểu tình rung động như vậy. Trừ phi ông lão từng tham gia cái chết của Vương Đào, nhưng việc đã qua tám năm, coi như thật sự có nhungs tay vào, lấy tu vi của lão tuyệt đối không mất bình tĩnh như vậy, bị Tô Minh hù đến biến sắc mặt.
Còn có một khả năng khiến Tô Minh đầy hứng thú đó là có lẽ ông lão thật sự nhận ra hắn không phải Vương Đào mà là Tô Minh!
Tô Minh ôm nghi ngờ liên tục đi ra mấy bước, toát ra uy nhiếp hướng tới ông lão, bức ép muốn đè sụp tinh thần lão, để lão nói thật ra. Tô Minh không ngờ bị hắn bức ép ông lão nói ra câu giải thích như vậy, nghe thì khá phù hợp nhưng suy nghĩ kỹ lại không hợp với tình huống lúc trước.
Cho nên Tô Minh nhíu mày.
Tuy nhiên, ông lão quỳ xuống nói nhanh, thanh âm không nhỏ, tình hình chỗ này khiến đệ tử Thất Nguyệt tông ở phía xa chú ý rồi, có nhiều ánh mắt nhìn qua, có người chạy nhanh tới gần.
Chuyện này liên quan đến bí mật của Tô Minh, hắn không muốn rắc rối, ông lão giải thích không lộ sơ sở gì, hắn cẩn thận nhìn lão một lúc, trừ vẻ mặt kinh khủng ra không thấy manh mối gì khác.
Mắt Tô Minh chợt lóe, lạnh nhạt nói:
- Ngươi có thể đi.
Trán ông lão toát mồ hôi lạnh, trước khi Tô Minh lên tiếng thì lão không dám đứng dậy. Giờ Tô Minh mở miệng, uy nhiếp trên người lão biến mất, vội vã đứng dậy, biểu tình cung kính, hút chết, còn chứa chút hối hận, dường như đang ân hận lúc trước tìm Tô Minh chào hàng đan dược. Những biểu tình này phù hợp lời lúc trước lão nói, đứng dậy xong vội vàng chắp tay, cúi gập đầu hướng Tô Minh.
- Đa tạ tiền bối, đa tạ tiền bối!
Ông lão nói rồi xoay người lao ra xa.
Tô Minh nhìn bóng lưng ông lão, mắt chợt lóe, lên tiếng:
- Bối Khung!
Dường như ông lão không nghe Tô Minh kêu, bước chân không thay đổi mắt thấy sắp đi xa.
Tô Minh mỉm cười nói:
- Ta còn giữ lại túi trữ vật trước kia, túi trữ vật từng thuộc về ngươi, coi như mấy ngàn năm trôi qua thì ta vẫn có cách bóc ra hơi thở thuộc về ngươi, ngươi không đi thoát được.
Câu này Tô Minh chỉ nói cho ông lão nghe. Khi ông lão nghe câu đó thì chân hơi rối loạn, mặc dù lập tức bình tĩnh lại nhưng biến sắc mặt, lão biết bước chân rối loạn đã lộ ra dấu vết, đang do dự thì ...
Tô Minh khẽ quát:
- Quả nhiên là ngươi!
Nghe tiếng quát, ông lão như chim sợ cành cong, bản năng lắc người lao nhanh tới trước. Tô Minh vẫn không nhúc nhích, thấy ông lão bỏ chạy thì cười nhạt. Nụ cười vương trên khóe môi, Tô Minh nhấc chân. Khi Tô Minh cất bước thì đằng xa trước mặt ông lão, trong lầu các có mấy bóng người vội vàng đi tới. Chỗ này không được bay nên chỉ có thể đi, người dẫn đầu là một ông lão áo đen, sau lưng có bảy, tám tu sĩ đi theo.
- Tên nào to gan dám khi dễ đồ nhi của lão phu?
Ông lão áo đen cười nhạt, vung tay áo chạy tới, hiểnn hiên lúc trước có người báo cho lão biết chuyện Bối Khung quỳ lạy, giờ lao tới gần.
Bối Khung vội la lớn cầu cứu.
- Sư phụ cứu mạng, sư phụ cứu mạng ... Cái ... Cái tên ác đồ này muốn cướp đan dược của đồ nhi!
Câu này thốt ra, ông lão mặt không biểu tình, mấy người theo sau lưng lão biểu tình quái dị.
Đám người tông môn tầng thứ nhất biết rõ tính tình của Bối Khung, nếu nói có ác đồ thì lão càng giống hơn.
Ông lão lạnh lùng cười:
- Lão phu muốn nhìn xem là đệ tử nào to gan dán hành hung trong tông môn, đây là vi phạm tông quy, sẽ bị trục xuất ra tông môn!
Ông lão cất bước đi ra khỏi đường lát đá trong dãy lầu các, liếc hướng Tô Minh. Ông lão chợt biến sắc mặt, hút ngụm khí, liên tục lùi mấy bước, mấy người sau lưng lão cũng ngây ngốc. Bọn họ không biết Tô Minh, chỉ là bản năng làm theo ông lão áo trắng đằng trước.
Ông lão thầm than khổ, lúc trước ông lão lao nhanh từ đường lát đá dãy lầu các ra nên không thấy rõ Tô Minh, nghĩ rằng là đệ tử không biết trời cao đất rộng nào khi dễ đồ nhi của mình nên mới giận dữ vậy. Nhưng ông lão áo đen đi ra thấy Tô Minh thì tim rớt cái bịch, người ngoài không biết hắn chứ sao lão quên được. Ông lão này chính là người họ Trần dẫn đạo Vương Đào bị Tô Minh đoạt xá tu luyện.
Sau khi Tô Minh bước vào nội tông, mấy năm đầu ông lão hơi căm hận nhưng lòng phập phồng, sợ hắn tìm đến gây chuyện. Mặc dù tu vi chênh lệch lớn nhưng Tô Minh trở thành đệ tử nội tông, thân phận khác biệt, có nhiều cách khiến lão khó chịu. Tuy nhiên mấy năm qua đi, lão thấy mọi chuyện bình an thì lại uy phong hơn. Đặc biệt là tám năm đã qua, vì Tô Minh im hơi lặng tiếng nên lão cũng quên. Tuy nhiên, chuyện này là cái gai trong lòng lão, thường khiến lão phập phồng. Đặc biệt là lão hỏi thăm nghe nói dường như Tô Minh bái vào môn hạ trưởng lão nào đó, làm lão run một đoạn thời gian. Nhưng dù gì tám năm không có tin tức, lão chôn bất an tận đáy lòng.
Hôm nay lại trông thấy Tô Minh, những chuyện tám năm trước hiện ra trong đầu, khiến nỗi lòng tức giận biến thành căng thẳng. Mặc dù lão không sợ tu vi của Tô Minh nhưng cực kỳ kính sợ trưởng lão sau lưng hắn. Lão tìm hiểu cỡ nào cũng không biết đó là trưởng lão nào nên mới càng căng thẳng.
Tô Minh liếc ông lão họ Trần, lạnh nhạt nói:
- Là ngươi muốn trục xuất ta khỏi tông mộn?
Ông lão họ Trần biến sắc mặt, chưa kịp lên tiếng thì trong bảy, tám người đứng cạnh lão có một người đàn ông trung niên cười nhạt chỉ vào Tô Minh, khẽ quát.
- Thấy Trần chấp sự còn không quỳ lạy, ngươi là đệ tử nhà ai? Kêu chấp sự của ngươi lại đây, phải giải quyết việc này, nếu không thì ...
Người đàn ông trung niên thói quen oai phong, biểu tình dữ tợn nhưng chưa kịp nói đã bị ông lão họ Trần đánh một bàn tay đẩy ra xa chục trượng.
Ông lão họ Trần tức giận quát:
- Chết tiệt, ngươi thật to gan, ở đây có chỗ cho ngươi nói chuyện sao?
Ông lão họ Trần nhìn hướng Tô Minh, vội nặn nụ cười, chắp tay cúi đầu.
- Thì ra là Vương huynh, ha ha ha ha ha ha! Tám năm không thấy, Vương huynh có phong thái hơn xưa. Ha ha ha ha ha ha! Trong phút chốc không nhận ra ngay, xin Vương huynh đừng để ý.
Hành động như vậy, lời nói như thế khiến người xung quanh ngẩn ra cùng nhìn Tô Minh. Nên biết rằng trưởng lão họ Trần này rất bá đạo ở ngoại tông, đặc biệt năm xưa có Vương Đào được tuyển vào tông nên ông lão theo môn quy tông môn thăng chức làm đại chấp sự, hiếm có người nào ở ngoại tông dám chọc vào. Nhưng hôm nay ông lão họ Trần làm bộ dạng như vậy khiến các đệ tử thầm suy đoán thân phận Tô Minh.
- Ta làm sao?
Ông lão đạp bước tới trước.
Ông lão mặt xấu xí da mặt trắng bệch, bản năng thụt lùi, suýt té ngửa, bộ dạng như gặp quỷ. Nhưng dù sao ông lão là tu sĩ, có năng lực tự khống chế, vừa thụt lùi vừa hít sâu, vội nặn nụ cười nhưng còn khó coi hơn khóc.
Ông lão vội nói:
- Không ... Không có gì, vãn bối không biết tiền bối giáng lâm, lúc trước chào hàng những đan dược bị vứt đi, hy vọng tiền bối khai ân, tuyệt đối đừng trách phạt.
Dường như ông lão đã bình tĩnh trở lại, giọng nói có vẻ cầu xin.
- A?
Tô Minh nhìn ông lão trước mặt, biểu tình nửa cười nửa không, lại bước ra một bước. Ông lão biến sắc mặt, vội vàng lùi mấy bước.
Tô Minh nói:
- Ngươi thật sự phán đoán ra ta là tiền bối hay ... Ngươi ... Nhận ra ta?
Ánh sáng trong mắt Tô Minh bùng cháy, lại đạp bước tới trước. Ông lão phát ra tiếng hét chói tai, nhưng không lùi nữa mà quỳ rạp trước mặt Tô Minh.
Ông lão run cầm cập vội nói:
- Tiền bối thứ tội, tiền bối tha mạng, trước kia tiểu nhân không biết tiền bối, chẳng qua mới rồi đột nhiên phát hiện dưới chân tiền bối không có bóng nên mới hiểu ra thì ra người là tiền bối tông môn tu luyện Thất Mệnh thuật có điều thành tựu!
Tô Minh nhướng mày nhìn kỹ ông lão trước mắt, bộ dạng và lời chào hàng trước đó khuấy động ký ức hắn, như trở lại lúc ở Phong Quyến bộ lạc, gặp ông lão tên là Bối Khung.
Ông lão và người trước mắt trừ y phục ra thì giống y như đúc, từng buôn bán ít thảo dược cho Tô Minh, còn đưa hắn một túi trữ vật lủng lỗ. Vốn khi phát hiện người này Tô Minh không có gì bất ngờ, hắn cảm thấy thế giới quái dị này ông lão trước mắt không phải người quen thuộc thứ nhất hắn gặp được. Thiên Tà Tử, hay Đức Thuận khuôn mặt khác biệt, hoặc là Lan Lam đều cho Tô Minh cảm giác đặc biệt. Bởi vậy lúc ông lão xuất hiện, tuy Tô Minh trông thấy nhưng biểu tình không thay đổi, lòng không nổi gợn sóng nhiều, chỉ âm thầm chú ý.
Nhưng khi ông lão thấy rõ mặt Tô Minh thì lộ vẻ kinh khủng không thể kiềm chế làm hắn đầy hứng thú. Nên biết bộ dạng hiện nay của Tô Minh không phải hắn mà là ông lão, nếu lão biết Vương Đào thì thôi. Nhưng dù là trước đó quen Vương Đào cũng không thể nào trông thấy mặt thì lộ biểu tình rung động như vậy. Trừ phi ông lão từng tham gia cái chết của Vương Đào, nhưng việc đã qua tám năm, coi như thật sự có nhungs tay vào, lấy tu vi của lão tuyệt đối không mất bình tĩnh như vậy, bị Tô Minh hù đến biến sắc mặt.
Còn có một khả năng khiến Tô Minh đầy hứng thú đó là có lẽ ông lão thật sự nhận ra hắn không phải Vương Đào mà là Tô Minh!
Tô Minh ôm nghi ngờ liên tục đi ra mấy bước, toát ra uy nhiếp hướng tới ông lão, bức ép muốn đè sụp tinh thần lão, để lão nói thật ra. Tô Minh không ngờ bị hắn bức ép ông lão nói ra câu giải thích như vậy, nghe thì khá phù hợp nhưng suy nghĩ kỹ lại không hợp với tình huống lúc trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho nên Tô Minh nhíu mày.
Tuy nhiên, ông lão quỳ xuống nói nhanh, thanh âm không nhỏ, tình hình chỗ này khiến đệ tử Thất Nguyệt tông ở phía xa chú ý rồi, có nhiều ánh mắt nhìn qua, có người chạy nhanh tới gần.
Chuyện này liên quan đến bí mật của Tô Minh, hắn không muốn rắc rối, ông lão giải thích không lộ sơ sở gì, hắn cẩn thận nhìn lão một lúc, trừ vẻ mặt kinh khủng ra không thấy manh mối gì khác.
Mắt Tô Minh chợt lóe, lạnh nhạt nói:
- Ngươi có thể đi.
Trán ông lão toát mồ hôi lạnh, trước khi Tô Minh lên tiếng thì lão không dám đứng dậy. Giờ Tô Minh mở miệng, uy nhiếp trên người lão biến mất, vội vã đứng dậy, biểu tình cung kính, hút chết, còn chứa chút hối hận, dường như đang ân hận lúc trước tìm Tô Minh chào hàng đan dược. Những biểu tình này phù hợp lời lúc trước lão nói, đứng dậy xong vội vàng chắp tay, cúi gập đầu hướng Tô Minh.
- Đa tạ tiền bối, đa tạ tiền bối!
Ông lão nói rồi xoay người lao ra xa.
Tô Minh nhìn bóng lưng ông lão, mắt chợt lóe, lên tiếng:
- Bối Khung!
Dường như ông lão không nghe Tô Minh kêu, bước chân không thay đổi mắt thấy sắp đi xa.
Tô Minh mỉm cười nói:
- Ta còn giữ lại túi trữ vật trước kia, túi trữ vật từng thuộc về ngươi, coi như mấy ngàn năm trôi qua thì ta vẫn có cách bóc ra hơi thở thuộc về ngươi, ngươi không đi thoát được.
Câu này Tô Minh chỉ nói cho ông lão nghe. Khi ông lão nghe câu đó thì chân hơi rối loạn, mặc dù lập tức bình tĩnh lại nhưng biến sắc mặt, lão biết bước chân rối loạn đã lộ ra dấu vết, đang do dự thì ...
Tô Minh khẽ quát:
- Quả nhiên là ngươi!
Nghe tiếng quát, ông lão như chim sợ cành cong, bản năng lắc người lao nhanh tới trước. Tô Minh vẫn không nhúc nhích, thấy ông lão bỏ chạy thì cười nhạt. Nụ cười vương trên khóe môi, Tô Minh nhấc chân. Khi Tô Minh cất bước thì đằng xa trước mặt ông lão, trong lầu các có mấy bóng người vội vàng đi tới. Chỗ này không được bay nên chỉ có thể đi, người dẫn đầu là một ông lão áo đen, sau lưng có bảy, tám tu sĩ đi theo.
- Tên nào to gan dám khi dễ đồ nhi của lão phu?
Ông lão áo đen cười nhạt, vung tay áo chạy tới, hiểnn hiên lúc trước có người báo cho lão biết chuyện Bối Khung quỳ lạy, giờ lao tới gần.
Bối Khung vội la lớn cầu cứu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Sư phụ cứu mạng, sư phụ cứu mạng ... Cái ... Cái tên ác đồ này muốn cướp đan dược của đồ nhi!
Câu này thốt ra, ông lão mặt không biểu tình, mấy người theo sau lưng lão biểu tình quái dị.
Đám người tông môn tầng thứ nhất biết rõ tính tình của Bối Khung, nếu nói có ác đồ thì lão càng giống hơn.
Ông lão lạnh lùng cười:
- Lão phu muốn nhìn xem là đệ tử nào to gan dán hành hung trong tông môn, đây là vi phạm tông quy, sẽ bị trục xuất ra tông môn!
Ông lão cất bước đi ra khỏi đường lát đá trong dãy lầu các, liếc hướng Tô Minh. Ông lão chợt biến sắc mặt, hút ngụm khí, liên tục lùi mấy bước, mấy người sau lưng lão cũng ngây ngốc. Bọn họ không biết Tô Minh, chỉ là bản năng làm theo ông lão áo trắng đằng trước.
Ông lão thầm than khổ, lúc trước ông lão lao nhanh từ đường lát đá dãy lầu các ra nên không thấy rõ Tô Minh, nghĩ rằng là đệ tử không biết trời cao đất rộng nào khi dễ đồ nhi của mình nên mới giận dữ vậy. Nhưng ông lão áo đen đi ra thấy Tô Minh thì tim rớt cái bịch, người ngoài không biết hắn chứ sao lão quên được. Ông lão này chính là người họ Trần dẫn đạo Vương Đào bị Tô Minh đoạt xá tu luyện.
Sau khi Tô Minh bước vào nội tông, mấy năm đầu ông lão hơi căm hận nhưng lòng phập phồng, sợ hắn tìm đến gây chuyện. Mặc dù tu vi chênh lệch lớn nhưng Tô Minh trở thành đệ tử nội tông, thân phận khác biệt, có nhiều cách khiến lão khó chịu. Tuy nhiên mấy năm qua đi, lão thấy mọi chuyện bình an thì lại uy phong hơn. Đặc biệt là tám năm đã qua, vì Tô Minh im hơi lặng tiếng nên lão cũng quên. Tuy nhiên, chuyện này là cái gai trong lòng lão, thường khiến lão phập phồng. Đặc biệt là lão hỏi thăm nghe nói dường như Tô Minh bái vào môn hạ trưởng lão nào đó, làm lão run một đoạn thời gian. Nhưng dù gì tám năm không có tin tức, lão chôn bất an tận đáy lòng.
Hôm nay lại trông thấy Tô Minh, những chuyện tám năm trước hiện ra trong đầu, khiến nỗi lòng tức giận biến thành căng thẳng. Mặc dù lão không sợ tu vi của Tô Minh nhưng cực kỳ kính sợ trưởng lão sau lưng hắn. Lão tìm hiểu cỡ nào cũng không biết đó là trưởng lão nào nên mới càng căng thẳng.
Tô Minh liếc ông lão họ Trần, lạnh nhạt nói:
- Là ngươi muốn trục xuất ta khỏi tông mộn?
Ông lão họ Trần biến sắc mặt, chưa kịp lên tiếng thì trong bảy, tám người đứng cạnh lão có một người đàn ông trung niên cười nhạt chỉ vào Tô Minh, khẽ quát.
- Thấy Trần chấp sự còn không quỳ lạy, ngươi là đệ tử nhà ai? Kêu chấp sự của ngươi lại đây, phải giải quyết việc này, nếu không thì ...
Người đàn ông trung niên thói quen oai phong, biểu tình dữ tợn nhưng chưa kịp nói đã bị ông lão họ Trần đánh một bàn tay đẩy ra xa chục trượng.
Ông lão họ Trần tức giận quát:
- Chết tiệt, ngươi thật to gan, ở đây có chỗ cho ngươi nói chuyện sao?
Ông lão họ Trần nhìn hướng Tô Minh, vội nặn nụ cười, chắp tay cúi đầu.
- Thì ra là Vương huynh, ha ha ha ha ha ha! Tám năm không thấy, Vương huynh có phong thái hơn xưa. Ha ha ha ha ha ha! Trong phút chốc không nhận ra ngay, xin Vương huynh đừng để ý.
Hành động như vậy, lời nói như thế khiến người xung quanh ngẩn ra cùng nhìn Tô Minh. Nên biết rằng trưởng lão họ Trần này rất bá đạo ở ngoại tông, đặc biệt năm xưa có Vương Đào được tuyển vào tông nên ông lão theo môn quy tông môn thăng chức làm đại chấp sự, hiếm có người nào ở ngoại tông dám chọc vào. Nhưng hôm nay ông lão họ Trần làm bộ dạng như vậy khiến các đệ tử thầm suy đoán thân phận Tô Minh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro